Lỡ Hẹn Với Xuân Thì

Chương 28






Resort qua mấy năm đã vô cùng phát triển, trải dài hai quả đồi giữa những đồi hoa thơ mộng. Tùng đứng đầu dốc núi nhìn lên những phòng khách treo leo trong sương sớm. Thành quả vất vả bao nhiêu năm lăn lộn bên ngoài, nó không chỉ là tâm huyết và nhiệt thành của quãng đời thanh xuân mà còn nuôi bao nhiêu kỷ niệm một mối tình rất đẹp. Bây giờ, đứng giữa ngã ba đường, không ước gì lớn lao, chỉ mơ có người mình yêu bên cạnh sống một cuộc đời yên bình hạnh phúc.

Anh hít sâu một hơi đi vào vọng lâu, nhóm bạn đã chờ ở đó. Thảo vừa thấy Tùng đến đã điên tiết chồm qua, đánh đấm túi bụi.

– Ông làm sao vậy hả? Tại sao lại có bầu với con đĩ đó hả?

Thành giữ tay Thảo lại, ép chặt bên mình.

– Em bình tĩnh, nó cũng có nỗi khổ đừng chửi nữa!

– Khổ cái gì, hôm dập dìu nhau ở sự kiện là em đã biết rồi. Phải con Mi nó ngây thơ mới tin lời nó chứ em còn lâu. Nhắm không tử tế chu chí được thì đừng nói yêu người ta suốt đời!

Mai thẫn thờ, nghĩ đến em gái không nhịn được mắt đã đỏ hồng. Một bên em gái một bên anh trai cô không biết làm thế nào khi đứng giữa hai người. Cô hiểu rõ bà nội, nếu không đạt được lợi ích gì đó thì không bao giờ bà chịu cứu Mi ra.

– Anh Tùng, anh không yêu nữa thì có thể chia tay nhưng đâu cần thiết phải làm tổn thương em gái em như vậy. Con bé nó vẫn còn rất non nớt, nó chưa từng trải qua va vấp cuộc đời lại mới được thả tù ra, anh làm vậy thì nó sống làm sao.

– Bà nội lại nắm được cái gì của chú rồi phải không. Tôi đã nói bà ấy không đơn giản mà

Tùng yên lặng để mọi người chỉ trích, ánh mắt cuồn cuộn đau khổ thấu tận tâm can. Anh không muốn nói về việc của mẹ anh cho mọi người. Nếu như Mi biết được thì vĩnh viễn anh sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Thảo đưa ánh mắt van lơn đến Thành, Tùng cũng nhìn sang. Thành ngó lơ chỗ khác, anh không muốn dính líu gì đến gia đình đó nữa. Còn Vỹ nhìn vợ mình mà xót, vừa sinh xong khóc thế này thì hậu sản mất.

– Tùng, tôi thấy bây giờ người ta dùng gỗ công nghiệp nhiều chứ gỗ tự nhiên vừa đắt lại vừa kém thẩm mỹ. Cậu xem phá nát hết cả rừng núi để lấy gỗ thì phá hoại môi trường ảnh hưởng môi sinh chứ tốt đẹp gì. Thử phát triển gỗ công nghiệp xem thế nào. Bên hải quan có Thành lo, vấn đề đối tác bên kia nhờ bạn bè và thằng Duy kết nối. Cậu có thế mạnh truyền thông thì tận dụng scandals với con Yến lợi dụng mà đẩy luôn. Dù sao cổ phiếu cũng đang lên điểm như diều gặp gió.

Mai và Thảo đồng loạt quắc mắt lườm Vỹ muốn cháy da cháy thịt, cái gì mà lợi dụng con Yến đẩy thuyền.

– Đằng nào cũng đã lên báo rồi, bây giờ có thanh minh cái Mi cũng không tin. Chi bằng tập trung phát triển sự nghiệp. Mi còn trẻ không chạy đi đâu mà sợ. Nếu thực sự yêu nhau thì sẽ chỉ là một thử thách thôi.

– Vỹ, ông có nhớ tôi từng nói uống rượu vào là tôi lại bị bất lực không? Có cách nào chứng minh được không?

– Cái đó là ông nói chứ ai tin!

– Này này, bao nhiêu lần đi nhậu nhẹt với chúng mày thấy tao say ngủ lăn như chết đấy còn không tin hả?!

– Đùa thôi, tôi biết vậy nhưng giờ chẳng nhẽ lại chuốc ông say rồi cho gái đến vật ra làm thí nghiệm hả? Không có bằng chứng y khoa về việc đó cả, nó phụ thuộc vào nồng độ cồn bao nhiêu trong cơ thể của mỗi người, rất khó.

Tùng thở dài, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, còn cách nào nữa.

– Nếu chuyện đó xảy ra thật tôi cũng sẽ không kết hôn với con Yến, tôi sẽ tìm cách giải quyết với đứa trẻ. Thời gian này chắc là bà nội sẽ can thiệp nhiều, hai người cố gắng an ủi Mi giúp anh, anh không thể nào làm khác được.

Thảo nghe vậy giãy nảy lên.

– Điên hả, đứa trẻ không có tội. Đừng có làm hại nó. Nếu con Yến và ông không đưa ra được quyết định thì nói nó cứ bí mật đẻ tôi sẽ nhận làm con nuôi.

– Nó đang muốn lấy cái thai ra để ràng buộc, bà nghĩ sao nó để cho bà nuôi, nhà nó đâu có thiếu tiền.

Tùng căng đầu suy nghĩ, hiện giờ anh chỉ là giám đốc bù nhìn trên danh nghĩa mà thôi. Anh cũng chưa đủ kiến thức để lèo lái một tập đoàn lớn. Tùng chợt thấy tiếc, giá như mình học kinh doanh sớm hơn thì bây giờ đã có hướng giải quyết. Ánh mắt Tùng trầm xuống, tiếng khóc của Mi bỗng nhiên truyền đến tai anh, rồi vẻ mặt của mẹ anh. Anh không biết làm thế nào để ổn thoả cả hai bên, không dám đối mặt với Mi vì tội lỗi của mẹ mình. Chỉ cần thu xếp ổn thoả chuyện ở đây, sẽ đi cùng Mi đi đến chỗ nào cũng được, đến chỗ nào cô ấy mong muốn, thả trôi tất cả mọi việc trong dĩ vãng bắt đầu một cuộc sống mới.

– Tôi không muốn kinh doanh nấm và sâm, sẽ phụ thuộc rất nhiều vào nhà con Yến. Tôi sẽ đẩy mạnh phát triển loại hình nội thất công nghiệp nhưng chưa có kinh nghiệm nên mới lên đây nhờ mọi người.

– Tôi sẽ giúp, vì Thảo và mối quan hệ với chú chứ không phải trên danh nghĩa anh họ. Tôi không nhận chức danh. Cứ vất hồ sơ và báo cáo tài chính của công ty qua tôi sẽ nghiên cứu. Có điều, hãy thoát khỏi bà nội mới thành công được – Thành nói!

– Tôi sẽ học dần, cần phải có bà để đứng vững trên thị trường đã. Bây giờ lo nhất là Mi không đã cắt liên lạc với tôi rồi, tôi không biết làm thế nào nữa.

(Truyện thuộc bản quyền tác giả #mienlam #lamtran)

***

Mi cắp sách lên giảng đường, học xong một môn lý thuyết đến giờ thực hành, cô lôi đống rau củ từ trong túi ra bày lung tung lên bàn. Từ hôm qua đến giờ cô như người không hồn không vía, vẫn là những hoạt động thường ngày nhưng ánh mắt không hề chuyển động, như một cái máy. Cuối cùng cảm thấy mình không thể hoàn thành bài học, cô vơ đống đồ thực phẩm vào túi rồi ra trạm xe điện leo lên. Cô lại truy cập vào mạng đọc tin tức. Mấy hôm nay dường như tin tức của Yến tràn ngập các trang báo. Hôm nay, một tờ báo còn đăng tải phía nhà Yến xác nhận sẽ tổ chức đính hôn vào tháng tới, kèm với đó là những video tỉ mỉ Tùng lái xe vào biệt thự của bà nội sau đó cả gia đình nhà Yến đi ra, Yến đi vào công ty Tùng rồi trợ lý của anh đưa cô đi khám bầu.

Mi không nhận thức được gì nữa, cô cảm thấy có người lấy dao cắt đi thứ gì đó trong cơ thể mình. Chưa bao giờ cô đau như vậy, từng hình ảnh, từng dòng chữ trong bài báo cứa từng chút một thành những vết thương đổ ngang đổ dọc trong lồng ngực. Cô có cảm giác mạch máu đã đứt gãy, ào ào tuôn ra đau đớn.

Mi cười khổ, cảm thấy mình thật quá ngây thơ, mình đã quá hồ đồ nhìn nhầm người bao nhiêu năm. Những mơ mộng hão huyền, tưởng rằng một câu “anh yêu em” là có thể sống bên nhau đến đầu bạc răng long… chỉ cần anh nói yêu cô, muốn cô làm gì cũng được. Nhưng hiện tại bây giờ, mọi thứ đã thay đổi, trái tim đã hiện lên muôn vàn những vết thương khó lành mà người gây ra vết thương ấy lại là anh.

Trời đen kịt, trạm tàu điện rộn ràng nhốn nháo, dần dần lại vắng đi. Cô vẫn còn ngồi ở ghế, trong túi là rau củ quả vẫn còn nguyên từ siêu thị. Một buổi trời, cuối cùng cô đứng lên dịch bước chậm rì rì mà rời đi. Đêm khuya tĩnh lặng, cô ngẩng đầu nhìn màn đêm đen như mực, cảm giác mình không còn chỗ nào để đi. Căn nhà đó là của anh cô không thể nào bước chân về đó nữa. Mi ngồi bệt bên vỉa hè, nhìn đèn đường lúc lắc qua lại chướng mắt.

– Này, cô đi đâu cả mấy ngày hả? Con tôi nó khóc ròng mấy ngày cô có biết không? Tại sao gọi không nghe, nhắn tin không trả lời hả? Đi về cho nó tu ti ngay!

Mi ngẩng đầu lên, thấy Henry. Cô chẳng còn tâm trí nào mà hỏi han anh ta tại sao ở đây nữa, cảm thấy tủi thân vô cùng, nước mắt không tự chủ mà tuôn xuống.

– Cô bị làm sao vậy? Con tôi đói rã họng chờ cô tới đấy.

– Tôi mệt lắm, anh gọi người khác đi – Mi gắt lên!

– Cô muốn kết thúc hợp đồng hả, đền tiền đi!

– Tôi mệt lắm, xin anh yên tĩnh được không?!

Mi không muốn trả lời, cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, rau củ quả trong túi xách rơi lăn lông lốc trên đường cũng không thèm nhặt. Henry thở dài, nhặt nhạnh cho vào giỏ rồi một tay xách nách Mi lên.

– Về nhà, đừng có ngồi đây nữa. Muộn rồi. Bánh cuốn khóc nhiều lắm, cô làm ơn đến dỗ thằng bé giúp tôi đi. Cô chẳng bảo nhìn nó dễ thương, sẽ quên hết sự đời sao.

Mi quệt nước mắt trên má, khịt mũi rồi đứng thẳng dậy theo Henry vào xe. Henry đứng ngoài xe, gọi điện thoại một lúc thi thoảng lại nhìn cô gái trong xe rồi sau đó mới vào nổ máy.

– Cô có chuyện gì sao?

– Tôi… bị cắm sừng!

– Tưởng gì, mới hai mươi cứ thất chục lần đi cho biết mùi đời!

– Anh… cho tôi đi uống rượu được không?

Henry không nói gì, quay vòng bánh xe đến quán rượu. Anh gọi 2 chai rượu, chọn một bàn trong góc tối. Quán bar ở Anh rất khác ở Việt Nam, nơi uống rượu là để uống rượu, nơi nhảy nhót là nơi nhảy nhót. Nơi uống rượu không hề sôi động như nơi nhảy nhót. Dường như ai vào khu uống rượu cũng đều có một nỗi niềm riêng khó nói, thêm decor phong cách scotland khiến toàn bộ không gian như muốn nhấn chìm Mi trong đó.

Mi cầm chai rượu lên tu ừng ực, cô hận người đàn ông đó, rất hận. Mối tình đầu cô đã dâng hiến cả trái tim và cơ thể. Anh nói những lời đường mật, trao ánh mắt nồng ấm… tất cả đều là giả dối. Thì ra kỹ thuật diễn của anh tốt tới vậy, trải qua những dịu dàng kia, đến cuối cùng có bao nhiêu là thật lòng, bao nhiêu là giả dối? Một trời nước mắt bao phủ lên nỗi bi thương nồng đậm, những thứ đè nén trong lòng cô, từng chút từng chút chìm xuống đáy lòng. Không có thương tâm, chỉ có chết lặng,cùng tuyệt vọng?

Henry yên lặng nhìn cô gái trước mặt mình, uống rượu như nước lã. Anh không ngăn cô bé lại. Anh biết chỉ có uống mới khiến cô bé tỉnh táo. Cô bé y hệt anh dạo trước, đau hơn xé thịt. Nhưng có đau một lần mới nhận thức được những gì đang xảy ra.

– Cô yêu người kia bao lâu rồi?

– Từ năm lớp 11. Anh biết không, hồi đó tôi khờ lắm, yêu mà không biết. Sau này sang đây nhập học rồi mới biết yêu người ta đến mức nào.

– Hắn ta tốt đến mức vậy à?

– Không tốt, phong lưu thay bồ như thay áo!

Henry nhếch môi cười nhạt, đúng là badboy lúc nào cũng thu hút ong bướm.

– Cô còn muốn điều tra người đứng sau hại cô không?

– Không muốn, không muốn. Tôi muốn biến mất bây giờ, biến hết khỏi cuộc đời này đi!

Mi ngửa mặt lên trần nhà, nhìn những bóng đèn nháy. Cô cảm thấy đầu mình đang bị ánh sáng chiếu vào cực mạnh, khiến cô hoa mắt chóng mặt. Mi lắc đầu quầy quậy. Những đè nén trong lòng cô theo men rượu đi lên, cô cảm thấy cổ họng khô khốc, trái tim cũng nhói đau. Rồi cô gập người xuống đất, ồng ộc nôn hết chất lỏng ra ngoài. Nước mắt mằn mặn chảy xuống miệng đắng chát. Mi gục đầu sang bên cạnh, khí lạnh từ đâu tới xộc thẳng vào người cô, giống như những mũi kim vô hình chích vào da thịt, khiến cô nửa mê nửa tỉnh ôm lấy cánh tay trước mặt mình vừa khóc vừa gào lên uất ức.

– Tùng, tại sao anh lại phản bội em? Tại sao anh hứa chỉ yêu mình em? Tại sao anh không để em chết trong tù đi. Tại sao anh lại đối xử với em như vậy hả?

Henry thở dài bỏ chai rượu xuống xốc cô gái lên lưng mình, cõng vào xe đi về nhà. Dường như đâu đó là con mắt dõi theo phía sau xe cùng ánh sáng flash lóe sáng.

Tiếng trẻ con réo rắt ngoài kia khiến Mi bừng tỉnh, cô mở mắt ra nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cô xoay người không nổi, cả cơ thể cùng huyệt thái dương đau nhức, mỏi mệt đến rã rời. Mi nhớ lại tối hôm qua, cô đã cùng Henry uống rất nhiều rượu, cô sống chết níu lấy Henry, gọi tên Tùng rồi sau đó… cô không dám nghĩ tới nữa. Mi bó gối ngồi trên giường, nghe tiếng Bánh cuốn ê a ngoài kia thấy tâm trạng khá hơn một chút. Cô đi ra ngoài, đón Bánh cuốn từ trong nôi, áp mặt vào đôi má bầu bĩnh của nó nước mắt lại chảy ra. Con xinh thế này mà người mẹ nào lại nỡ rời bỏ. Cô lại nghĩ đến đứa con của Tùng và Yến, nó là trẻ con chẳng tội tình gì nếu cô cứ muốn tranh giành một người đàn ông thì chẳng phải sẽ là có tội với nó sao.

Chú tài xế ôm một bó hồng vừa cắt từ ngoài vườn vào. Vợ chú ấy đã cởi tạp dề đến đón thằng bé.

– Cô Mi vào bếp ăn sáng đi, để Harry đấy tôi cho tu ti.

– Con cảm ơn thím. Con vào tự pha mì cũng được.

– Ăn vậy sao được. Cậu Henry dặn dò cô ăn uống xong muốn đi đâu gọi ông nhà tôi chở đi.

– Anh Henry đi đâu rồi ạ?

– Cậu ấy không ở đây, chủ yếu ở trên trung tâm để làm việc luôn. Cuối tuần mới về thăm Harry.

Mi chợt thấy có chút thoải mái khi Henry không ở nhà. Cô ăn sáng rồi tự đi tàu điện về căn hộ. Cô phải sắp xếp lại cuộc sống của mình. Dẫu thế nào thì cô vẫn phải làm việc, làm việc còn lo cho tương lai của mình. Thời gian qua cô đã quá phụ thuộc vào Tùng, có lẽ vì vậy mà anh ta chán và tìm đến người khác.

Mi bước chậm lên con dốc đi về căn hộ, chợt thấy nhớ nhà da diết. Ở đây cô không có bạn bè, sống qua những ngày xa xứ nhờ những cuộc gọi với mẹ và chị gái, trên cả là tình yêu của Tùng. Bây giờ buồn bã cũng không dám gọi về cho mẹ, sợ mẹ lại nhạy cảm phát hiện con gái khó khăn ở bên này. Chị Mai là em gái của người kia, cô cũng không thể tâm sự vô tư lự như trước kia được nữa. Thành ra Mi chẳng có ai bên cạnh, nỗi buồn cứ vậy co cụm thành một cục u lớn trong lòng, mỗi khi hít thở lại chạm vào khiến nó bục ra đau đớn.

Mi gượng cười ngẩng mặt lên tiếp tục đi. Bỗng cô nghe tiếng chạy trước mặt mình rồi bất ngờ bị một người da đen đụng vào, cô bị ngã xuống đường. Người kia chẳng thèm nói xin lỗi, chạy đi vội vàng không thèm quay lại.

Mi cảm thấy vùng eo mình như muốn rụng xuống, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán. Mi cố gắng đứng dậy, trí não nặng nề lẩn thẩn không còn buồn chửi nữa.

Cô về căn hộ, mở cửa ra định bước vào nhưng chợt sững người lại. Sàn nhà là sàn gỗ, Mi là người rất sạch sẽ vì vậy ngày nào cũng lau dọn. Cô cũng không ở nhà từ hôm qua đến nay nhưng dưới ánh sáng chiếu xuống, rõ ràng có giấu giày dép thưa thớt. Mi run rẩy, tim muốn rớt ra ngoài, cửa vẫn khóa, ai có thể vào được đây? Cô nắm chặt bình xịt hơi cay trong túi rón rén đi vào nhà. Đến phòng khách, nhìn thấy có một cái hộp vuông để ở bàn trà. Mi nhíu mày nhớ lại trước khi mình đi nào đâu có để cái gì ở đây. Cô mở ra, đập vào mắt là một khối đỏ lòm dính máu khiến cô ngã quỵ xuống run lẩy bẩy. Cô vội bò ra ngoài chạy xuống nhà vào tới siêu thị vẫn chưa hết run. Cô bấm số gọi cho Lâm nhưng rồi lại tắt giữa chừng, cậu ấy ở rất xa nơi này. Đắn đo một lúc lại gọi cho chị luật sư nhưng chị ấy không nghe máy. Cuối cùng, không còn ai nữa, chỉ còn Henry lúc này mà thôi!