Căn nhà sàn nằm cheo leo trên lưng chừng đồi, bao quanh là những khóm đỗ quyên đỏ rực, những chùm mận sa cành. Cô gái ngồi ở cửa nhà sàn, chân buông thõng dưới những bậc thang gỗ đờ đẫn nhìn xa xa.
Mùa hè đã thực sự đậm nét, làng trên xóm dưới rộn ràng tiếng hò reo của bà con lên nương gặt lúa, mặt trời chiếu ánh nắng ấm áp xuyên qua từng chạc lá đổ lốm đốm trên người cô, bên tai vang lên từng hồi tiếng chim hót, trong không khí tràn ngập hương cỏ thơm tươi mát nhưng cô vẫn thấy buồn bã đến nao lòng. Mi nghĩ đến những lời Trà nói trước khi bay “Cuộc đời không giống như phim, không có lọ lem và hoàng tử. Nếu muốn tương lai yên bình thì hãy yêu một người cùng tầng mây với mình, sống cuộc sống bình bình yên ổn. Còn yêu một người cách biệt với phong cách sống của mình, thì phải nỗ lực rất nhiều”.
Ngoài trời mưa bắt đầu đổ xuống, ngọn thác ầm ì những âm thanh đáng sợ vọng vào làng. Cơn mưa mùa hạ thật sự khủng khiếp, nó như xé tan đất trời, xé tan không khí yên bình êm ả, khiến nỗi lo lắng trong lòng Mi cuồn cuộn lên. Mi nhìn những hạt mưa nặng nhọc đổ xuống mái hiên, ánh mắt đờ đẫn nghĩ đến tương lai của mình. Nếu không được học bổng, cô sẽ chôn chân ở đất này rồi sẽ làm những công việc bình thường, có đủ tiền để sống hay lại lấy chồng và bị bó buộc trong vòng đời nghèo đói như những người dân tộc thiểu số quê cô. Không thể được, dẫu còn một tia sáng Mi cũng phải chớp lấy. Cô đứng dậy lấy mảnh áo tơi và dụng cụ đi rừng.
Trong lúc đó, Tùng ngồi trong bàn làm việc, tay rê chuột mắt đắm đuối những bức ảnh cô bé tắm suối lúc 15 tuổi. Hồi đó anh và Vỹ tình cờ nhìn thấy chị em Mi tắm suối. Cô bé còn chưa lớn như bây giờ, nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn bị ấn tượng. Thậm chí còn định gửi những bức ảnh này dự thi nhiếp ảnh quốc tế.
Dường như Mi vẫn còn rất giận dữ vụ tặng hoa. Cô bé xin nghỉ hẳn 1 tuần với lý do tổng kết năm học và chụp ảnh kỷ yếu chia tay bạn bè. Tùng như ngồi trên đống lửa, nhớ khuôn mặt, cái giọng nói lảnh lót, ánh mắt sắc lẹm của con bé. Gọi điện thoại không nghe, nhắn tin con bé không trả lời, thậm chí còn biến đi đâu khỏi đất này 1 tuần liền khiến anh phát điên.
Thảo đi vào nhìn thấy người ngồi bên bàn trợn ngược mắt hét lên.
– Trời ơi trời ơi, ai đây? Nay đi đám ma hay đám cưới hả Tùng?
– Con điên này, lâu lâu thay đổi chút, làm truyền thông mặc như này cho lịch sự.
Thảo cười rũ rượi không thể ngừng, cười lên cười xuống.
– Tao… buồn cười thế, bộ vest đó… sao lại thắt khăn cổ màu nõn chuối.
– Bà là cái loại lạc loài với thời đại, màu xanh chuối đàn mốt, chả biết gì!
– haha lạy ông cứ bình thường cho tôi. Mi nó xin nghỉ làm đi hái rau rừng rồi.
Tùng nhìn trời đất xám xịt mưa nặng như bão vội vàng chạy ra ngoài.
Anh đi xe đến bìa rừng, tay cầm điện thoại bấm lia lịa mà Mi không thèm nghe máy. Đợi cả buổi chẳng thấy người đâu, giữa cơn mưa tầm tã cứ đứng như vậy, quên tất cả mọi thứ xung quanh. Trong đầu anh hiện ra những hình ảnh của chị gái Mi lúc tìm được ở suối, tự nhiên nổi lên một nỗi sợ hãi mơ hồ. Cơn mưa có vẻ đã ngớt nhưng tiếng động của rừng thiêng vọng lại cũng không bằng nỗi sợ của anh.
Mi bắt được kha khá ốc trở ra, thấy chiếc xe màu đen và người đứng đó thoáng chốc bất ngờ banh rõ con mắt lên để nhìn.
– Chú… chú Tùng, sao chú ở đây?
Tiếng gọi của Mi như hồi chuông thức tỉnh Tùng, tất cả hoảng sợ đều được lắng xuống, giống như bồ công anh phiêu tán trong không khí. Anh mừng rỡ gắt gỏng.
– Làm cái gì trong rừng mà lâu vậy hả?
– Tôi đi hái rau rừng, mà chú đi diễn văn nghệ à?
– Sao vậy? Không thấy đẹp à?
Mi cố nén cười không được, miệng cứ ngoác ra tận mang tai.
– Ai bày trò cho chú mà giao diện với hệ điều hành lại lệch nhau vậy. Như Giàng tôi đi họp sinh đẻ có kế hoạch í.
Tùng đen mặt, chửi thầm tổ sư con em bán hàng nó hót lũ gen Z bây giờ chuộng màu sắc. Anh kéo cái cà vạt màu xanh nõn chuối vất vào bờ bụi. Hai chiếc cúc trên cùng bị mở rộng lộ vòm ngực màu đồng, nổi bật và mạnh mẽ. Mi đỏ mặt nhìn sang, bỗng liên tưởng đến nam chính trong những câu chuyện ngôn tình.
Tùng giành lấy gùi ốc rồi đẩy Mi lên xe.
– Bé vào thay quần áo đi, ướt nước mưa lâu sẽ ốm.
Tùng đưa một túi áo cho Mi. Cô không dám cầm, có vẻ là một bộ quần áo mới.
– Chú… không cần đâu, tôi dầm mưa quen rồi, không ốm. Chú cho tôi quá giang về chỗ chị Mai thay đồ.
– Tặng quà tạ lỗi hôm trước nhưng chưa có cơ hội đưa.
– Nhưng mà…
Mi chưa nói hết câu Tùng đã xuống xe đóng cửa lại. Mi nhìn trước ngó sau rồi thay đồ thật nhanh. Tùng lên xe nhìn qua cô bé một lượt bên miệng khẽ nâng lên, bộ quần áo thỏ hồng này vô cùng dễ thương và hợp với Mi, anh chỉ nhắm size số bừa không ngờ vừa như in. Bất giác anh nhìn xuống người mình, một thân quần tây áo sơ mi lại thấy cay cú trong lòng, tại sao có thể mua cho Mi cái bộ đồ trẻ con đó để chênh lệch tuổi tác với mình đến thế, ẵm trên tay một phát nữa thì như bố bồng con.
– Chú, tôi… cảm ơn.
Mi bặm môi, mặt đỏ bừng lên, cảm thấy không gian thật ngột ngạt o ép. Cô lựa lời, muốn nói ra chuyện đi du học nhưng cứ đắn đo mãi lại không thể thốt ra. Tùng đột ngột quay sang nắm tay Mi.
– Chú, làm cái gì vậy?
– Tay bị làm sao thế này?
– Tôi mò ốc nên bị đá cứa.
– Để yên tôi rửa sạch bụi, để thế này sẽ bị nhiễm trùng đấy.
– Có gì đâu, da tôi dễ lành lắm.
Ánh mắt Tùng trầm xuống, mở chai nước rồi rửa những vết bẩn trên tay cho cô bé. Sau đó lại lấy khăn lau sạch sẽ, cẩn thận từng ngón tay búp măng mềm mềm. Trước đây anh chưa từng chú ý bất kỳ cô gái nào, cũng chưa bao giờ cảm thấy cô gái nào đặc biệt, nhưng với cô bé này lại khác. Mới đầu anh còn hoài nghi, không biết có phải mình bị cảm giác mới lạ quấy nhiễu, vậy nên mới đột nhiên trở nên cuồng nhiệt với một cô bé non nớt như vậy không. Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy cô bé, trong lòng anh lại dâng lên một tình cảm dạt dào, đó là một loại cảm giác khó có thể hình dung, cũng không có cách nào kiềm chế. Anh dần hiểu rõ, Mi chính là sự tồn tại đặc biệt trong lòng anh, không ai có thể thay thế.
– Dớn này, đừng đi vào rừng nữa, bé không biết xót nhưng tôi xót, hiểu không? Đi làm thêm, đi bán rau, đi bắt ốc, đi làm nương… làm từng đó không thấy mệt sao?
– Tôi không làm thì…
Mi buột miệng định nói ra kế hoạch đi du học, may sao kìm hãm được. Cô vội lảng đi.
– Chú cho tôi về chỗ chị Mai, còn bán ốc.
– Ốc và rau tôi mua.
– Tôi không bán cho chú!
– Không bán cũng phải bán, tôi trả cao gấp 10 lần người khác.
Tùng nhìn lên, ánh mắt hai người tiếp xúc với nhau, có loại trầm mặc vi diệu trong ngắn ngủi khiến má Mi đỏ bừng. Anh rất muốn chạm vào nhưng cố gắng kìm lại. Anh biết cô bé hoàn toàn là một tờ giấy trắng tinh, anh phải từ từ, thật chậm để cô bé tiếp nhận mình tự nhiên.
Mi vội cụp mắt xuống không dám đối diện với ánh mắt của anh. Trái tim của cô đang hỗn loạn, chỉ sợ không thể kiểm soát một lúc nữa nó sẽ bật ra ngoài. Trong xe không khí vô cùng ấm, mặc tiếng mưa vẫn tí tách bên ngoài nghe như một bản giao hưởng của đất trời, êm đềm hạnh phúc.
– Mi, đã từng thích một ai chưa?
– Có chứ, anh Jungkook, siêu handsome, siêu ngọt ngào.
Tùng thấy nóng hết mặt mày, cố giữ bình tĩnh. Mới đi dẫn tour vài tháng đã quen được thằng Hàn xẻng nào rồi.
– Thằng nào?
– Oppa Jungkook mà chú không biết sao, thật là lạc hậu.
– Sao tôi phải biết nó, nghe cái tên đã muốn múc cho vài phát.
– Lâm chú còn không đánh lại được so gì với anh ấy, có đai đen, đẹp trai hát hay lại tình cảm mọi cô gái đều yêu.
– Trai Việt không yêu đi yêu trai Hàn? Bé có biết vụ thằng sinh viên Hàn Quốc chặt xác người yêu nhét trong vali kéo ra đồng hoang đốt xác không?
– Chú điên hả. Chú dám so sánh anh ấy với thằng cha biến thái nào vậy, ARMY mà nghe được lời chú nói thì không toàn mạng đâu.
– Cái gì? Tưởng lính thuỷ đánh bộ Mỹ mà oai à, đến đây xem làm gì được nhau.
Mi nghe ù ù cạc cạc, đứng hình mấy giây đầu mới nảy số được.
– Trời ạ chú chả hiểu cái gì, quê mùa lạc hậu. ARMY là cộng đồng fan trên toàn thế giới của music band BTS. Chú lên facebook đừng có dại dột thở ra những câu đấy, không xong với fandom đâu.
Tùng ôm ngực thở phào, giờ mới hiểu cái thằng Jungkook kia là ca sĩ Hàn Quốc, vậy mà anh cứ tưởng… Anh bĩu môi dài thườn thượt.
– Tưởng gì, cái bọn Hàn Quốc đấy có gì mà khen. Ăn với mặc, đi với đứng như đàn bà đẻ. Khoai thì đứng cuối bảng.
– Này này, chú vừa phải thôi. Cho tôi xuống ngay, tôi không đi cùng chú được. Tôi không chấp nhận bỉ bôi thần tượng của tôi như thế.
Mi dùng sức đẩy cửa thật mạnh. Tùng vội kéo lại.
– Thôi thôi, xin lỗi đùa tí làm gì căng. Bé ngắm kỹ anh xem, anh thua kém tên hàn xẻng bạch tạng kia ở điểm nào, có phải bé bị mù màu không?
– Này này, chú… chú bảo ai mù màu hả?
– Sự thật là anh hơn nó. Anh chiều chuộng bé, anh nuôi được bé, anh để bé thích làm gì anh thì làm, thậm chí cần em cầm nắm cuộc đời anh, như vậy chẳng hơn sao?
Hương sữa tắm nhàn nhạt trên người Tùng, còn có hương vị hormone nam tính khiến trái tim Mi loạn lên trong lồng ngực. Cô bé bị nắm tay mà không muốn rời ra.
– Mi này, chưa bao giờ anh thổ lộ nghiêm túc với bé nhưng anh hoàn toàn thật lòng với Mi. Từ hồi Mi vào homestay cảm xúc của anh thay đổi, anh không muốn quan tâm đến ai khác ngoài Mi, muốn kiếm cớ để nhìn thấy bé mỗi ngày. Dạy võ cũng vậy, muốn hợp thức hoá nắm tay Mi, chụp ảnh cũng không phải nộp cho báo, vì muốn giữ hình ảnh của bé.
Mi khá bất ngờ, cô cứ nghĩ Tùng có tình cảm với mình nhưng chỉ một hai tháng nay và tình cảm đó cũng chỉ như một món ăn lạ với chú ấy mà thôi. Trái tim của Mi rung lên dữ dội, trong gang tấc cô thấy mình thật sự quan trọng với người kia. Cả người Mi như rơi vào sương mù mê man, giống như con thú lạc đường, vội tránh. Nhưng cô tránh đến đâu, Tùng áp sát tới đó. Anh nhìn gương mặt ngây ngốc của Mi, ngón tay lướt qua mái tóc buộc đuôi gà môi kề sát vành tai cô, thì thầm.
– Mi, anh thích bé. Không, thật ra là đã yêu. Đã để anh hôn hai lần rồi. Như thế nào mới là chính thức đồng ý?
– Chú… tôi không… đấy là chú ép!
Tùng nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại của Mi hồi tưởng lại những cái hôn những lần trước, quyến luyến.
– Hoạ Mi của tôi, bé không cho thì ép thế nào được. Ngày mai bé đi hỏi tất cả mọi người xem đã hôn nhau 10 lần có thể làm bạn không?
– 10 lần? 10 lần nào, mới 2 lần chú bị ngáo à?
– Mới 2 thôi nhưng hôm nay sẽ là 10 còn có thể đến 100.
Mi chỉ kịp cảm thấy mình bị kéo mạnh về phía trước và rồi một giây sau, có lẽ chỉ là một phần giây, đã bị hôn. Tùng tham lam hút trọn hương vị ngọt ngào trên đôi môi cô bé, một xúc cảm không tên đang tan ra trên đầu lưỡi. Môi mềm của Hoạ Mi truyền sang hơi ấm, ngấm vào tận đáy lòng khiến Tùng cảm thấy mình sắp điên rồi, anh cảm thấy hôn một cái là chưa đủ. Anh dùng hết kỹ thuật, mang đến một sự dịu dàng xấu xa, tiết tấu triền miên, phảng phất như đang dùng một sợi tơ mềm mại mà chắc chắn quấn quanh lòng Mi, khiến dây cung trong lòng cô bé không ngừng lắc lư lay động, khiến cô hoảng hốt, cảm thấy dường như mình đã rung động thật rồi… Một thứ xúc cảm phấn khích len lỏi luồn vào trong từng ngóc ngách đánh tan lý trí. Loại rung động này truyền từ xương vào trong tai, đồng thời kích thích lên làn da, cơ thể Mi bị mềm đi.
Nụ hôn dứt, Mi vô lực không thể nào ngồi vững, đã thấy mình ở trong ngực Tùng. Cô bé hốt hoảng bối rối đẩy ra nhưng eo vẫn bị anh khoá chặt, Tùng áp sát bên tai thổi hơi nóng chết người vào tai cô bé.
– Mi, như thế này là yêu rồi, hiểu chưa?
Mi bất giác ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đầy ngập ánh sao lại một lần không hẹn mà gặp trong đôi mắt Tùng, có thứ cảm giác diệu kỳ nảy sinh một cách tự nhiên rồi nở hoa rực rỡ trong lòng cô. Những nụ hôn như lốc cuốn phủ khắp gương mặt Mi, hơi nóng thổi bùng lên ngọn lửa trong không gian chật hẹp. Mi cố gắng bám lấy chút lí trí mong manh gào nhẹ.
– Chú Tùng, làm ơn… bỏ tôi ra. Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc.
– Anh đang nghiêm túc đây, nghiêm túc tỏ tình với em. Bé ơi, anh không thể ngừng được.
Cô vội rụt người lại, kéo ra khoảng cách giữa hai người, lắp bắp.
– Chú Tùng, chú… có thể kể cho tôi được không? Vì sao chú nhất nhất không chịu nhận quyền thừa kế. Bố mẹ chú chỉ có mỗi mình chú, đó là của chú đáng được hưởng mà!
Tùng trầm mặc hồi lâu, ngồi thẳng dậy nhìn về phía trước.
– Gia đình tôi phức tạp lắm. Bà nội có hai người con trai, bố tôi là út. Tôi muốn chia nửa tài sản cho con trai bác cả nhưng bà không đồng ý. Bà sợ tôi chia tài sản cho anh ấy nên ra điều kiện phải ký vào giấy cam kết không chia tài sản cho bất kỳ ai không có tên trong gia phả.
– Tại sao lại thế, con nào cũng là con mà. Người kia… không có năng lực sao?
– Không, năng lực gấp 10 lần tôi. Nhưng… là con ngoài giá thú!
Mi bỗng hiểu, hoá ra là tranh giành quyền lực kiểu con rơi con rớt. Nhưng mà khoan, vì sao Tùng lại nhất nhất phải nhường tài sản, đáng lẽ phải tranh giành thì mới đúng chứ. Dường như đọc được suy nghĩ của Mi, Tùng thở dài.
– Người ta… đã cho tôi cả mạng sống.
Mi có chút ngạc nhiên, hoá ra chú ấy không phải vô tâm vô tính như cô nghĩ. Nhưng nếu người đó có ơn với Tùng như vậy thì khả năng quay về gia đình bây giờ là rất khó. Cô làm sao bây giờ?
Giọng Mi mềm đi rồi khàn đục, trong âm thanh không thể che dấu nghẹn ngào rồi nấc lên. Nước mắt cô bé chầm chậm rơi xuống, rơi đến không thể kiểm soát.
– Chú Tùng… nếu tôi… tôi làm chuyện gì không phải, chú… chú có giận tôi không?
Tùng không chú tâm lắm, nước mắt trên má con bé khiến trái tim anh xót đến đau lòng, anh trả lời qua quýt.
– Không giận, không bao giờ giận Mi.
– Thật chứ?
– Thật!
– Chú Tùng, tôi xin lỗi! Chú Tùng, cho tôi về.
Tùng đành phải buông Mi ra, nghĩ lại vừa rồi mình làm liều hôn cô bé không xin phép. Tùng cuống quýt lau nước mắt cho Mi.
– Mi, xin lỗi. Tôi xin lỗi, từ sau không là thế này nữa. Từ sau sẽ hỏi ý bé được không. Đừng khóc nữa. Có ai lại hôn xong mà khóc thế này không, em đúng là trẻ con hết sức mà.
Mi lắc đầu, không biết giải thích thế nào. Nghe Tùng dỗ dành càng thấy có lỗi càng khóc.
– Chú Tùng, tôi… ngày mai tôi muốn gặp chú ở homestay được không?
– Được chứ. Mi muốn gặp lúc nào cũng được hết.
Mi tự nhận mình là một người có tham vọng cực lớn, chẳng thế mà trong khi đồng trang lứa ở bản đã gần như bỏ học lấy chồng nhưng cô vẫn sống chết đi học, cô muốn có một tương lai tốt hơn thế này. Từ ngày chị gái trở thành mẫu phụ nữ điển hình của làng trên xóm dưới Mi lại càng khát vọng giống như chị hơn. Mi muốn mình đi đến đâu cũng sẽ được người ta ngưỡng mộ, người ta trầm trồ khen ngợi mình giỏi giang. Chẳng vậy mà tình cảm bọ xít Mi không bao giờ để vào đầu, có bao nhiêu thư tình gửi đến Mi không hề quan tâm, những ánh mắt ở trường cô không đáp lại. Nhưng đến khi gặp Tùng, tự nhiên cô thấy cảm xúc của mình biến đổi từng ngày, đến khi xác định được rõ ràng đó là rung động đầu tiên trong đời thì không thể tiếp tục nữa.
Trong không khí, hàng ngàn con côn trùng đảo quanh đèn xe loé sáng như bụi mịn phát sáng, khi giọt mưa rơi tí tách, côn trùng liền bay đi. Mi quệt nước mắt, nhìn ra ngoài kia, mưa đã tạnh bầu trời dần ửng lên ánh trăng non leo lắt.