Lỡ Chọc Nhầm Tổng Tài Hắc Đạo Phải Làm Sao Đây

Chương 9





" Hả...anh nói gì cơ " Tư Ân nghe không hiểu lời của Tiêu Hàn Phong nên đã lên tiếng hỏi lại.
Không một ai hồi đáp lại thắc mắc của Lâm Tư Ân.

Lúc này chỉ có Triết Thiên Vũ là đột nhiên đứng dậy, từng bước tiến lại chỗ của cô đang quỳ, không nói một lời liền ra tay động thủ tung một cú đá về phía Tư Ân.
Lâm Tư Ân không ngờ anh ta lại ra tay với mình nhưng đã kịp thời né được.

Cô rất nhanh cũng đã lấy lại được bình tĩnh, nghiêm túc mà đánh trả lại Triết Thiên Vũ.

Tuy nói Triết Thiên Vũ thân thủ cũng rất ghê gớm nhưng so với Triết Hạo và Tiêu Hàn Phong thì anh ta vẫn còn phải tập luyện nhiều.
Khi Triết Hạo được gửi vào khu huấn luyện đặc biệt ở Italy, nơi đây cũng chính là lò đào tạo sát thủ chuyên nghiệp.

Vì do năm ấy Triết Thiên Vũ vẫn còn nhỏ tuổi nên Hồ Lư Mạnh đã không gửi anh ta đi theo Triết Hạo.

Nên thân thủ của anh ta không thể sánh bằng được như những sát thủ ấy nhưng cũng không hề thua kém bất kì ai.
Trận đấu giữa 2 người diễn ra rất kịch tính.

Sau một thời gian khá dài, cả 2 đều đã thấm mệt.

Lâm Tư Ân đã trúng phải cú đấm vào bụng của Triết Thiên Vũ nhưng cô cũng đã trả lại cho anh ta một cú đấm vào mặt khiến khóe miệng anh ta bất giác chảy máu.

Cả 2 người có thể nói là thân thủ ngang nhau, họ thừa biết là không nên xem thường đối thủ.
Lâm Tư Ân cảm thấy cú đấm vừa rồi của mình đã khiến cho Triết Thiên Vũ lộ ra sơ hở nên đã nén cơn đau ở bụng dùng cú đá móc tấn công về phía anh ta.

Triết Thiên Vũ cũng không tầm thường nên cú đá chỉ sượt qua trong không khí.


Tiếp đến anh ta trả đòn đánh lại cho Lâm Tư Ân, một cú đấm tung ra đã khiến cho cặp kính giả cận của cô rơi xuống.
" Ha~~ cảm ơn anh...!đã vứt thứ vướng víu ấy đi dùm tôi.

Bây giờ tôi sẽ thật sự nghiêm túc đánh..." Lời nói đứt quãng cho thấy Lâm Tư Ân đã thấm mệt.
Khi nhìn thấy khuôn mặt không mang kính của Tư Ân,trong đôi mắt của Triết Thiên Vũ đã ánh lên một chút nghi hoặc nhưng rất nhanh đã biến mất.
Lúc này 2 người đàn ông còn lại trong căn phòng vừa ung dung ngồi xem trận đấu vừa nhấp ly rượu trong tay như thể mọi thứ xung quanh đang diễn ra chỉ là một bộ phim đang chiếu lại.
" Còn mạnh miệng nhỉ?..." Triết Thiên Vũ cũng không hơn Lâm Tư Ân là bao, vừa nói vừa lấy tay chùi đi vệt máu bên khóe miệng, hơi thở gấp gáp đã phản bội lại sự bình tĩnh trong lời nói của anh ta.
Vài phút trôi qua, lần này Lâm Tư Ân là người giành thế chủ động lao nhanh về phía Triết Thiên Vũ.

Anh ta cũng đã nhanh chóng bắt kịp được hành động của cô nên cả 2 một lần nữa lại tiếp tục giao đấu.
Lần này Lâm Tư Ân có vẻ yếu thế hơn, dù sao cô ấy cũng là một cô gái sao có thể so sánh sức lực với một người đàn ông lực lưỡng được chứ.
Lâm Tư Ân rất nhanh đã nhận một cú đấm của Triết Thiên Vũ tiếp theo đó là thêm một cú đá vào phía bên phải của xương sườn và ở phía bụng dưới.

Cả người cô liền ngã quỵ xuống đất không còn chút sức lực nào.

Triết Thiên Vũ thấy vậy nhanh chân đi lại định sử dụng chiêu cuối để hạ đo ván Tư Ân nhưng...
Lâm Tư Ân cuối mặt xuống đất môi bất giác nhếch lên một nụ cười.

Đợi khi Triết Thiên Vũ đến gần và chuẩn bị tung cú đá xoay để kết thúc, Tư Ân đã nhanh hơn một bước, cô lăn một vòng trên đất vòng ra phía sau lưng của Triết Thiên Vũ.
Anh ta không ngờ rằng cô vẫn còn sức nên đã không kịp né mà ăn trọn một đá vào đầu.

Lâm Tư Ân không hề nhân nhượng cho anh ta ăn thêm một cú lên gối tiếp đến là một đấm thẳng vào mặt liên tục là những cú đấm vào phần trọng yếu.
" Đủ rồi " Tiêu Hàn Phong lên tiếng kết thúc cuộc giao đấu giữa bọn họ.
Nghe tiếng nói vang lên.

Lâm Tư Ân liền ngừng tay và lui về phía sau vài bước đứng đối diện với bọn họ.

Vẻ mặt Lâm Tư Ân lộ lên nét mệt mỏi và không được thoải mái.

Đôi mắt sáng như sao bất giác nheo lại đầy cảnh giác.

Cả người đứng dựa lưng vào tường, tay phải đưa lên ôm lấy bụng.
Toàn thân Lâm Tư Ân không ngừng đau nhức.

Đây là lần đầu tiên cô bị đánh nhiều đến như vậy.

Bây giờ thực sự cô không còn bao nhiêu là sức lực, nếu như Triết Hạo muốn ra tay lấy mạng cô thì cô ngay lập tức sẽ chết trong tay hắn.
" Rốt cuộc các người muốn gì ở tôi?" Lâm Tư Ân nói trong sự mệt mỏi và đầy cảnh giác.
Triết Hạo uống cạn ly rượu trong tay rồi cất giọng trầm thấp nói: "Vậy phải xem độ thành thật của ngươi rồi " Lời nói lộ rõ vẻ uy nghiêm.
Ở trên sàn đất, Triết Thiên Vũ cũng đã gượng người đứng dậy.

Dáng người loạng choạng tiến về phía sofa.
" Cậu nhận lệnh của ai vào đây làm việc? " Tiêu Hàn Phong nhàn nhạt hỏi
" Không có " Lâm Tư Ân căng thẳng trả lời.

Cô lo sợ bọn họ đã phát hiện ra bí mật của mình.
" Ai giúp cậu vào đây làm việc?"
" Không có " Lại là một câu trả lời y hệt ở trên.
" Tên thật của ngươi là gì ?" lần này là do Triết Hạo đặt câu hỏi.
" .....!" Cô im lặng hạ mắt xuống nhìn đâm đâm vào đôi giày của mình, vì lo lắng trong lòng mà cô bất giác tự cắn chặt lấy đôi môi anh đào của mình thiếu chút nữa là đã bật máu.
" Không nói hay không thể nói?" Không biết từ lúc nào mà trong tay Triết Hạo đã cầm một khẩu súng lục.

" Này tôi rất thích cậu đấy, cậu mau nói sự thật đi " trong lời nói Tiêu Hàn Phong mang theo vài phần khẩn trương, anh ta cảm thấy rất thích tên nhân viên này.
" Tôi ...tôi thật sự không phải là người của ai hết, tôi..."
Đùng viên đạn đầu tiên sượt qua bên phía gò má hơi ửng đỏ của Tư Ân, dòng máu đỏ tươi bắt đầu chảy xuống.
Sự tình xảy ra rất nhanh khiến cho Lâm Tư Ân còn chưa kịp phản xạ hay hét lên một tiếng, cô sợ hãi ngồi bệt xuống đất, tim như muốn ngừng đập.

Cô còn chẳng dám nhúc nhích hay lấy tay lau đi vệt máu.

Nước mắt bất chợt rơi xuống đôi gò má đau rát khi chạm vào vết thương do viên đạn vừa gây ra.
" Cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi là người của ai mau nói ra " Triết Hạo không nhanh không chậm cất lời nói.
Từ trước đến nay, tài bắn súng của Triết Hạo là bách phát bách trúng.

Khi còn ở khu huấn luyện đặc biệt, bất kì ai khi nghe tên của anh liền không khỏi cả kinh và sợ hãi, bởi vì anh chưa từng bắn trượt mục tiêu nào.
Viên đạn khi nãy là do Triết Hạo cố tình bắn lệch quỹ đạo.

Chẳng biết vì sao nhưng anh lại muốn cho tên nhân viên này một cơ hội để giải thích.

Từ trước đến nay Triết Hạo chưa từng cho bất cứ ai một cơ hội nào.

Có lẽ tên nhân viên trước mặt anh đây là người đầu tiên.
" Tôi thật sự không phải người của ai hết...!tôi chỉ là một cô ...!" Lâm Tư Ân định nói ra sự thật nhưng chưa kịp nói hết câu thì bên ngoài căn phòng truyền đến tiếng chuông có người đến.
Triết Hạo nhíu con ngươi hẹp dài của mình lại tỏ vẻ không vui khi có người dám quấy rầy chuyện tốt của anh.

Đưa mắt nhìn lên màn hình giám sát, đôi đồng tử đã thả lỏng hơn một chút khi thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng bên ngoài.
Anh ta ra hiệu cho Triết Thiên Vũ dùng điều khiển để mở cửa.

Người bên ngoài như đang rất nóng lòng liền chạy vội vào bên trong.
Lâm Tư Ân cũng đưa mắt nhìn người vừa bước vào không khỏi cả kinh trong lòng.
" Tư Chính " Cả Tư Ân và Triết Hạo cùng đồng thanh lên tiếng gọi tên của Lâm Tư Chính.
Tất cả mọi người có mặt trong phòng này đều rất bất ngờ, đặc biệt là 2 nhân vật vừa mới thốt ra tiếng nói.
Còn về phía Lâm Tư Chính sau khi bước vào căn phòng này liền phát hiện ra vị trí của Tư Ân nhưng không vội vàng gì mà bước đến.


Lâm Tư Chính cung kính gật đầu chào hỏi trước bọn người Triết Hạo: " Lão đại, Lão Tiêu, nhị thiếu gia "
Lâm Tư Ân khi nghe những lời Lâm Tư Chính vừa nói thì càng cả kinh hơn nữa mắt cô không ngừng mở to hết cỡ giống như không thể tin được những lời anh mình vừa nói.
" Nói đi " Triết Hạo mặc dù trong lòng cũng rất tò mò về mối quan hệ của bọn họ, nhưng anh cũng không thể hiện sự vội vàng của mình, chậm rãi cất lên giọng nói trầm thấp.
" Xin lỗi ngài...!vì đã không nói ra sự thật này từ sớm.

Cô ấy thật ra là em gái của tôi, sau khi mẹ mất tôi chỉ còn có mình cô ấy là người thân bởi vì không muốn cô ấy rơi vào tình thế nguy hiểm nên mới bố trí cho cô ấy làm ở đây với thân phận là nam " Lâm Tư Chính cũng không gấp gáp gì cứ chậm rãi mà nói ra sự thật.
" Cái gì? Cậu ta là nữ sao?" Cả Tiêu Hàn Phong và Triết Thiên Vũ đều mắt chữ O mồm chữ A dường như không thể tin được những lời mình vừa nghe.
" Vậy người có thể đánh Tiểu Vũ thương tích đầy mình là một nữ nhân hay sao ?" Tiêu Hàn Phong vừa nói vừa bước đến chỗ của Lâm Tư Ân muốn xác minh những điều mình vừa nghe được có phải là sự thật không.
" Vậy những kĩ năng cô ta sử dụng được là do cậu dạy ?" Trong ánh mắt của Triết Hạo khi nãy cũng đã ánh lên một tia kinh ngạc khi biết được giới tính thật của Lâm Tư Ân.

Nhưng nó rất nhanh đã biến mất hoặc bị anh ta che dấu đi.
" Vâng, đúng vậy, tôi chỉ muốn cô ấy có thể tự bảo vệ tốt cho bản thân mình "
" Không tồi, khá lắm " Lời nói này của Triết Hạo khiến người nghe không thể hiểu được chính xác điều anh ta đang muốn nói đến là gì? Là ai khá lắm? Là Lâm Tư Chính hay Lâm Tư Ân ?
Lúc này, Lâm Tư Ân cũng đã lờ mờ hiểu được công việc mà anh trai mình đã che dấu bao nhiêu năm qua.

Cô cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng của bản thân mà gắng gượng đứng dậy tiến về phía của Lâm Tư Chính đang đứng mặc kệ ánh mắt tò mò của Tiêu Hàn Phong đang nhìn mình.
" Nếu ngài vẫn còn điều gì thắc mắc có thể hỏi tôi sau được không, hiện tại tôi cần đưa cô ấy về để trị thương " Lâm Tư Chính nhìn thấy em gái mình thế này liền không khỏi đau lòng.
" Được rồi cậu đi đi, tôi cũng không muốn nhìn thấy người có thể hạ gục tiểu Vũ lại nằm chết ở đây " Triết Hạo mân mê ly rượu trong tay hờ hững nói.
" Cảm ơn ngài, vậy tôi xin phép " Lâm Tư Chính sau khi được sự chấp thuận của người đó, không lãng phí thêm một giây phút nào nữa liền chạy lại đỡ lấy Tư Ân.
Lúc này khi đã cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của Lâm Tư Chính thì cô mới yên tâm buông bỏ sự phòng bị xuống:
" Em buồn ngủ rồi, mau đi thôi anh Tư Chính " Lâm Tư Ân tựa cả người mình vào người Tư Chính nhẹ cong môi khẽ cười, chậm rãi nhắm đôi mắt sáng như sao của mình lại, cánh mi cô rung nhè nhẹ, đôi má ửng đỏ không thể che đi vệt máu đỏ do viên đạn gây ra.

Nhìn khuôn mặt cô lúc này chẳng khác gì là một thiên sứ đang yên giấc ngủ.
Triết Hạo vô tình bắt gặp được cảnh tượng này thì đôi mắt như chim ưng của anh ta cũng bất giác ánh lên một tia dịu dàng mà trước nay chưa từng có.

Ngay cả anh ta cũng không thể nhận ra được sự khác lạ của bản thân mình.
Nhưng từ phía đối diện hành động này của Triết Hạo lại bị Tiêu Hàn Phong ghi lại vào mắt và không bỏ sót một chi tiết nào dù chỉ là nhỏ nhất..