Lỡ Bước

Chương 6




Trở về? Về đâu? Về nhà anh?

Từ Ngộ hưng phấn đến ngay cả màu nóng trong người đều kêu gào run rẩy.

Chỉ cần cô đáp ứng, mặc kệ kết quả như nào, quan hệ của hai người đều sẽ tiến thêm một bước. Từ Ngộ không thèm để ý kết quả, cô chỉ chăm chú vào quá trình, niềm vui mà cô có được khi những người lớn ghê tởm đó phát hiện ra mối quan hệ hỗn loạn mà cô đã tạo ra. Có đủ loạn hay không? Hài lòng không?

Từ Ngộ vui mừng đến kém chút nữa biểu lộ ra trước mặt Trần Phóng.

Nhưng cô vẫn làm biểu hiện như lộ ra một điểm lo nghĩ: " Đến nhà anh sao? Nhưng mà chúng ta....."

Không chờ cô nói xong, Trần Phóng xoay người rời đi, không thèm quay lại nhìn xem cô có đuổi theo hay không?

Từ Ngộ đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, lập tức đi theo anh. Lúc đầu cô còn có chút lo lắng ba mẹ Trần Phóng hay không vẫn đang ở nhà, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện Trần Phóng liền an tâm, anh rõ ràng muốn làm chút gì đó. Anh đã hỏi cô có muốn về nhà cùng mình hay không, vậy nhất định trong nhà không có người. Trần Phóng còn không sợ, cô sợ gì chứ?

Giờ khắc này Từ Ngộ cảm nhận được sự kích thích mà Từ Thỉnh Lâm theo đuổi—vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm. Làm việc lén lút lại sợ bị phát hiện, càng kích thích càng đạt được nhiều khoái cảm. Đạo đức, pháp luật là cái thứ gì chứ? Ba nhìn xem, con gái ba có bao nhiêu lợi hại nha?

Từ Ngộ tăng nhanh bước chân theo đuổi Trần Phóng, đổi vẻ mặt lo lắng nhìn về phía anh: " Hôm nay ở trường học em không nhìn thấy anh, vết thương trên mặt anh từ đâu mà có, đã xảy ra truyện gì? Anh..anh đánh nhau sao?"

"Sợ?" Bước chân Trần Phóng vẫn nhanh như cũ bước về phía trước.

"Chắc anh đau lắm." Từ Ngộ nói.

Trần Phóng rốt cuộc dừng bước. Anh cúi đầu nhìn Từ Ngộ, cô cau mày, lo lắng nhìn lại anh.

Trần Phóng thu hồi ánh mắt, không nói tiếp, anh ngược lại muốn nhìn kỹ một chút, Từ Ngộ ở trong hồ lô muốn làm cái gì. Từ ngày chạm mặt nhau trong phòng thiết bị cô như có như không quyến rũ anh, đến sự quan tâm giả tạo ngày hôm nay, cô còn có thể biểu hiện được sự vô tư đến mức nào?

Từ Ngộ theo anh xuyên qua một con đường nhỏ chật chội, hai bên là tường cao, trên tường đầy rẫy những hình vẽ xấu xí nguệch ngoạc do đám trẻ con tiện tay vẽ lên. Nét vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, đây có lẽ là khoảnh khắc thuần chân* nhất của con người.

*Thuần chân: thuần khiết, chân thật.

Gần cuối ngõ nhỏ, không còn bức tường vây chắn, lộ ra toàn cảnh tiểu khu. Thay vì nói là tiểu khu, còn không bằng nói mấy căn nhà ở đây gộp lại thành khu sinh hoạt tập thể càng đúng hơn. Nơi đây so với căn nhà Từ Ngộ đang ở thì càng cũ nát hơn, chí ít dưới lầu nhà cô không tản ra mùi nước cống bẩn thỉu ô nhiễm.

Bọn họ đi vào tòa nhà có ánh sáng yếu nhất, không có đi lên cầu thang, vì nhà Trần Phóng ở lầu một.

Đây là một căn hộ hai phòng ngủ đơn giản, không như bên ngoài, trong phòng không lộn xộn giống như Từ Ngộ tưởng tượng, cách bài trí của ngôi nhà cổ ở Long Thành dường như chỉ toàn đồ đạc bằng gỗ cùng sàn lát gạch, chậc nhìn vậy mà bài trí có phần hơi giống với nhà Từ Ngộ.

Trong nhà không có người, Từ Ngộ mặc dù đoán được, nhưng vẫn nhẹ nhàng thở ra. Cô không muốn trò chơi còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc.

Trần Phóng không đưa dép lê cho cô, chính anh cũng không cần, tháo giày cùng tất liền đi vào trong. Từ Ngộ cũng không để ý chuyện anh không đưa dép lê cho mình, cô đem giày của mình đặt ngay ngắn lên giá đỡ trước cửa, bên trên chính là đôi giày chơi bóng màu đen của Trần Phóng.

Căn phòng của Trần Phóng bài trí rất đơn giản, bức tường trắng sạch sẽ, một chiếc giường một cái tủ, ngay cả bàn học cũng không có, bên cửa sổ chỉ có một quả bóng rổ lẻ loi trơ trọi đặt tại góc tường. Từ Ngộ nhìn quả bóng rổ kia nhiều hơn mấy lần, hôm nay anh không đi đánh bóng sao?

Căn phòng đơn giản nhìn một cái liền không sót một thứ, Từ Ngộ một lần nữa đem ánh mắt đặt trên người Trần Phóng. Anh từ bên trong tủ quần áo lấy ra một túi nhựa, dựa theo bao bì bên ngoài, bên trong hẳn là đựng thuốc. Anh đối với việc bản thân bị thương tựa như đã tập mãi thành quen.

Trong phòng không có ghế, Trần Phóng ngồi trên giường, Từ Ngộ liền đứng phía cuối giường, hai người một ngồi một đứng, Từ Ngộ không biết phải làm gì, nhưng tại đáy lòng cô đang ấp ủ kế hoạch của mình.

"Còn đứng đấy?". Trần Phóng nâng mắt nhìn cô.

"Hả!?" Từ Ngộ không kịp phản ứng.

Trần Phóng đem túi nhựa mở ra, lấy ra một tuýp thuốc mỡ màu trắng, chỉ còn một nửa, phần đuôi của vỏ nhôm cuộn lại bất thường, hiển nhiên người sử dụng dùng lực mạnh cuốn lên.

" Lại đây." Anh giơ tuýp thuốc mỡ ra trước mặt lắc nhẹ. Anh muốn kiếm trả sự can đảm của cô, thật sự lá gan lớn, hay chỉ là kẻ nhát gan tỏ vẻ can đảm.

Từ Ngộ hiểu ý, mặt cô có chút đỏ, rũ mắt xuống ứng biến: " a"

Trong phòng cửa sổ không đóng, giữa mùa hạ gió đêm cùng bóng đêm ùa vào trong phòng, lại bị ánh sáng trắng trong phòng nuốt chửng.

Trần Phóng ngồi trên giường, nhìn người trước mặt khom lưng thay anh bôi thuốc.

Động tác của cô rất nhẹ, cùng cường độ bình thường của anh hoàn toàn không giống, ngón tay mảnh khảnh cầm tăm bông nhẹ nhàng chấm lên mặt anh. Ánh mắt cô rất nghiêm túc, chăm chú đến mức khiến Trần Phóng trong nháy mắt có chút do dự, có lẽ tất cả những gì cô biểu hiện đều là sự thật?

Mí mắt Từ Ngộ cụp xuống, lông mi dài nhỏ dưới ánh sáng tạo thành một bóng râm, làn da tinh tế trắng nõn, lần nữa khiến Trần Phóng nhớ đến bình sữa bò vị dâu tây kia. Anh rời ánh mắt, đột nhiên có chút hối hận quyết định vì thăm dò cô mà để cô thay mình thoa thuốc.

Ánh mắt Trần Phóng dịch chuyển khỏi khuôn mặt cô, lại rơi trên người cô—cô khom lưng, cổ áo đồng phục không biết từ lúc nào đã cởi ra một nút, lộ ra một mảng lớn da thịt tuyết trắng, cùng một đoạn dây áo lót treo trên vai. Mặt dây chuyền bên trong cổ áo lộ ra ngoài, đung đa đung đưa trước mắt anh. Đó là một mặt dây chuyền vàng hình lông vũ, được đeo lên một sợi dây màu đỏ tinh tế, càng làm cho làn da trắng như tuyết của Từ Ngộ nổi bật lên.

Sợi dây màu đỏ quấn quanh lấy cái cổ trắng như tuyết, hai màu sắc tương phản mạnh mẽ khiến ánh mắt Trần Phóng rung động.

"Ba" một tiếng, anh đột nhiên đưa tay hất tay Từ Ngộ đang bôi thuốc cho mình, lực đạo cũng không hề nhẹ, cánh tay bị hất của Từ Ngộ rất nhanh đỏ lên một mảng.

Từ Ngộ sững sờ tròn mắt nhìn anh. Ít nhất vào lúc này, phản ứng của cô là thật, bởi tính tình Trần Phóng âm tình bất định hơn những gì cô tưởng tượng.

*Âm tình bất định: Hình ảnh ẩn dụ tâm trạng không ổn định

Anh không giải thích nhiều về hành động vừa rồi, lần nữa cầm tăm bông chấm một ít thuốc mỡ tự bôi thuốc. Từ Ngộ nhìn anh, thần sắc khôi phục, thanh âm mềm xuống: " Vậy anh tự mình bôi thuốc nhé, em đi rửa tay."

Cô ra khỏi phòng ngủ của Trần Phóng, nhà tắm ở bên trái cửa, từ phòng ngủ đến nhà tắm đi mất một đoạn đường nhỏ, cô quan sát nhà tắm một phen. Cô đột nhiên biết tại sao mới vừa rồi lúc đi vào cảm thấy nơi này cổ quái, gian phòng này —- từ phòng khách đến phòng ngủ của Trần Phòng, mỗi một xó xỉnh đều vắng vẻ lạnh lẽo.

Đôi vợ chồng này không thường về nhà sao? Cho nên Trần Phóng mới dám đưa cô mang về nhà? Bước chân Từ Ngộ chậm lại, suy nghĩ một chút — người đàn bà kia không quản được chồng mình, liền cùng chồng của người khác tằng tịu*?

*Tằng tịu: quan hệ tình dục bất chính, hành động trái với luân thường đạo lý, chỉ ham danh lợi.

Nhà tắm diện tích không lớn, Từ Ngộ đi vào nhìn lướt qua một cái rồi thôi. Cô đứng trước bồn rửa tay, bàn tay ở dưới làn nước rất lâu mới rửa trôi đi mùi hương nồng nặc của thuốc mỡ. Tiếng nước chảy vừa mới ngừng lại, của nhà tắm lại truyền tới một tiếng động, Từ Ngộ cảnh giác quay đầu lại nhìn, cửa kính mở ra, Trần Phóng đứng ở đó.

" Sao vậy?" Cô hỏi

Trần Phóng không lên tiếng, thân thể hai người càng lúc càng gần nhau. Cô bị kẹp ở giữa bồn rửa tay và Trần Phóng, Trần Phóng cách cô rất gần, cô còn có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể anh truyền tới. Nhiệt độ cơ thể hai người nóng bỏng, trong nhà tắm lại không có cửa sổ, hơi nóng hầm hập cứ thế quấn lấy nhau.

Trần Phóng đột nhiên cúi người, tay chống lên bồn rửa tay sau lưng Từ Ngộ, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sáng rực: " Em rốt cuộc là muốn cái gì?"

Từ Ngộ sững sờ.

Trần Phóng không tin cô, cô biết, ai sẽ tin tưởng một người đột nhiên tiếp cận mà không có mục đích? Tất cả những tiếp cận đột ngột đều là có dụng ý khác, sau lưng nhất định che giấu mục đích không thể nói ra. Nhưng là trong tất cả những mục đích, có một cái không cần giải thích lý do—- đó là tình yêu nha. Tình yêu to lớn, tình yêu vô tư, em yêu anh mới nghĩ tới gần anh, em nguyện từ bỏ hết thảy để đến bên anh. Anh hỏi em nguyên nhân? Vậy em chỉ có thể nói, tất cả những hành động khác thường, cũng là bởi yêu anh mà ra. Tình yêu làm cho mọi hành động đều trở nên cao thượng.

Ánh mắt Từ Ngộ đột nhiên trở nên ôn nhu lại thành khẩn, cô thấp giọng nói: " Trần Phóng"

Thanh âm thiếu nữ êm ái ngọt mềm, chàng trai ấy sẽ vì vậy mà bị cám dỗ sao? Nhìn thấy sự kỳ vọng trong ánh mắt cô, Trần Phóng chỉ nói: " Đừng giả bộ."

Không cẩn thận liền bị xé rách ngụy trang.

Từ Ngộ cũng không vì vậy mà lùi bước, nếu như tình yêu bị đánh bại dễ dàng, vậy còn có thể để nhân loại ca tụng trong suốt hàng nghìn năm? Cho nên cô mới nói tiếp: " Em chỉ muốn quan tâm anh."

"Quan tâm anh?" Trần Phòng tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, "Tại sao phải quan tâm tôi? Em thích tôi?"

Khuôn mặt cô gái nhất thời ửng đỏ.

Từ Ngộ rũ ánh mắt xuống, vẻ mặt cực kỳ thẹn thùng, nhưng nhẹ nhàng " ừ" một tiếng. Chợt cô ngẩng đầu, con mắt trong suốt nhìn anh, hơi nhích người tới gần: " Em thích anh, không được sao?". giọng nói nhẹ nhàng, mang theo chút nghi vấn.

Trần Phòng không nghĩ tới cô như vậy liền thẳng thắn thừa nhận. Anh không cách nào tin tưởng lời cô nói, nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô, trong nhất thời liền quên lúc ở trong phòng với hàng ngàn suy nghĩ hiện lên. Trên người cô ấn giấu rất nhiều bí mật, những bí mật kia khiến cho anh khó chịu, khiến cho anh bực bội, nhưng đồng thời cũng hấp dẫn anh, để một cô một lần nữa tiền gần đến thế giới của anh.

Trần Phóng từ trước đến nay đều không bao giờ tự cho mình là " Trụ cột tương lai" " Hy vọng của ngày mai", ít nhất anh không phải học sinh ngoan ngoãn sẽ ngồi trong phòng học chăm chỉ nghe giảng. Còn Từ Ngộ thì sao? Nghe nói thành tích của cô rất tốt, còn là lớp trưởng? Vậy hẳn là rất được lòng phụ huynh cùng thầy cô. Cho dù có vô số lời khen dành cho cô, nhưng Trần Phóng có thể cảm nhận được cô cũng không giống cái gọi là học bá, đứa bé ngoan, bởi vì linh hồn hai người bọn họ tỏa ra mùi vị giống nhau — tinh thần mục nát. Tóm lại, hai người bọn họ đều không đi trên con đường mà người lớn hy vọng.

Đối mặt với sự lấy lòng của Từ Ngộ, cùng một chút khiêu khích không dễ nhận ra, Trần Phóng đột nhiên nở ra một nụ cười hiếm hoi, anh nói: "Thích anh? Có thể, nhưng là—" lời nói đột nhiên dừng, tay anh đột nhiên đặt trên eo cô bóp nhẹ, ngón tay không hề nhẹ nhàng vọt vào trong áo, ở bên eo cô vuốt ve, khiến da thịt cô kích thích từng đợt.

"Thích anh là muốn cùng anh lên giường."