Cuối cùng, đứa trẻ phải cầm lấy dao thì cặp bố mẹ cố chấp mới chịu tin rằng cô quyết không về nhà.
Sau khi bọn họ rời đi, dũng khí mà Từ Ngộ cố gắng chống đỡ lập tức xìu xuống như quả bóng. Lưỡi dao rơi xuống theo câu trả lời, Trần Phóng lập tức phản ứng, ôm lấy cô.
Dẫu có anh ở đây, nước mắt cô vẫn tuôn rơi không ngừng, nhưng đồng thời dường như nhờ có sự hiện diện của anh, cô mới có thể khóc lớn thành tiếng mà không chút cố kỵ như thế.
Trần Phóng ôm đầu Từ Ngộ, không ngừng xoa xoa sống lưng cô, rồi hôn lên đỉnh tóc. Nghe tiếng khóc từ nho nhỏ biến thành to, sau đó dần dần trở nên nghẹn ngào của cô, anh bế cô vào phòng đặt lên giường.
Đợi cô ngủ say rồi, anh mới rời đi, vào phòng vệ sinh lấy khăn ướt lau mặt cho Từ Ngộ, ngón tay sượt qua đuôi mắt ửng đỏ vì khóc của cô. Ngoại trừ xót xa thương tiếc ra còn có một loại cảm xúc khác đập vào lồng ngực Trần Phóng.
Đó là một loại tư vị chua xót muốn bản thân nhanh chóng trưởng thành, che chở bảo vệ cô, để cô an tâm dựa dẫm.
Anh hiện giờ vừa bất lực lại nhỏ bé, vậy cho nên anh thậm chí còn không thể sẻ chia nỗi đau khổ cùng cô.
____________
Sau khi có kết quả thi đại học, điểm Trần Phóng tuy không phải vô cùng xuất sắc nhưng đó là thành tích tốt nhất mà anh đạt được trong năm cuối cấp 3. Nếu tính theo điểm chuẩn năm trước, anh cũng có thể có cơ hội đậu đợt tuyển sinh đầu tiên.
Từ Ngộ cũng cho là thế. Thậm chí cô còn bắt đầu giúp anh tham khảo trường, thế nhưng lại nghe anh nói: “Không.”
“Cái gì cơ?” Cô chưa phản ứng kịp.
“Anh không đi học.”
“Tại sao? Khó khăn lắm mới thi đậu, tại sao lại không đi?”
Trần Phóng nhìn cô, im lặng một lúc rồi mới buồn bã nói: “Vậy em thì phải làm sao đây?”
Từ Ngộ thoáng chốc sững sờ.
“Anh sẽ không rời bỏ em đâu.”
“…”
Thứ cảm giác xót xa và ê ẩm đó lại tràn khắp lồng ngực, Từ Ngộ hốt hoảng dời mắt đi, bỏ qua chủ đề này.
Thái độ của Trần Phóng vô cùng kiên quyết, mặc kệ Từ Ngộ và Chu Tư Diễn khuyên nhủ thế nào, anh vẫn nhất định không chịu điền nguyện vọng, thậm chí còn giấu phiếu kết quả thi của mình đi, sợ Từ Ngộ sẽ điền nguyện vọng thay anh.
Như vậy mãi cho đến tận khi hết thời gian điền nguyện vọng. Từ Ngộ rốt cuộc có chút tức giận nhưng lại không biết giải tỏa làm sao, cuối cùng chỉ có thể tự nhốt mình trong phòng mà hờn dỗi.
Trần Phóng khác thường cũng không hề đến dỗ dành cô mà đi ra ngoài một chuyến. Nửa tiếng sau, anh quay trở về, cầm theo một chiếc bánh kem đã đốt nến đến gõ cửa phòng ngủ.
“Ngộ Ngộ.”
“…”
“Mở cửa có được không em?”
“…”
“Vừa rồi ra ngoài anh bị chó cắn, đau quá, anh có nên đi chích không?”
“…”
Dẫu biết rằng lời anh nói chưa chắc là thật mà có phần giả vờ đáng thương trong đó, nhưng Từ Ngộ vẫn không kìm lòng được, hùng hổ đứng dậy mở cửa ra. Cơ thể cô chợt khựng lại khi nhìn thấy chiếc bánh kem anh đang cầm.
Cô không biết sinh nhật của anh.
Anh chưa từng nhắc đến nó.
Trần Phóng cười, cong cong đôi mắt, vươn một tay ra lanh lẹ ôm Từ Ngộ vào lòng, sau đó dẫn cô vào phòng ngồi lên giường.
“… Không phải anh nói bị chó cắn sao? Cắn ở đâu? Cho em xem.”
“Ồ, gạt em đấy.” Thấy cô lại cau mày, anh lập tức bổ sung: “Nếu không thì làm sao em mở cửa cho anh được. Nến sắp cháy hết rồi đây này.”
Ngọn đến được đốt hiện lên ánh lửa yếu ớt, sáp nến nhỏ xuống bánh kem tạo thành một khoảnh tròn nho nhỏ, trông như bánh quy.
Từ Ngộ liếc nhìn chiếc bánh kem, thấp giọng nói: “Anh chưa bao giờ nói cho em biết sinh nhật anh vào khi nào.”
Trần Phóng đặt chiếc bánh kem xuống chiếc bàn mới mua trong phòng, lúc này cuối cùng anh cũng có thể ôm lấy cô bằng cả hai tay. Trần Phóng ôm Từ Ngộ vào lòng, giọng vang lên từ lồng ngực: “Trước đây anh cảm thấy nó không quan trọng, không muốn đón.”
“…” Từ Ngộ ngẩng đầu nhìn anh. “Vậy bây giờ…”
“Bây giờ không giống vậy nữa. Hiện tại anh có em rồi.” Anh cười. “Bởi vì… nhiều thêm một lần sinh nhật thì em lại có thêm một lý do để ăn bánh kem.”
“… Liên quan gì đến em chứ!” Cô nhỏ giọng phản bác, nhưng trong lòng thì lại ngọt ngào như thể được phết bơ, rõ ràng còn chưa ăn bánh kia mà.
Anh ghi nhớ rất kỹ tất cả sở thích và khẩu vị của cô, chiều chuộng theo ý cô đến mức gần như không còn cá tính riêng của bản thân nữa.
Ngoại trừ một lần đó, khi anh tự cầm dao làm mình bị thương trong bệnh viện, vì để chứng minh với cô.
_________
Liếc mắt nhìn chiếc bánh kem trên bàn, Từ Ngộ nhắc nhở: “Nến sắp cháy hết rồi! Anh còn chưa ước nguyện…”
Trần Phóng không có nhiều cảm giác nghi thức như thế, nhưng anh sẵn lòng chiều theo ý cô làm những trò nhỏ thế này. Trần Phóng nhìn ngọn nến đã cháy hết, nhún vai nói: “Không sao cả, bây giờ ước cũng như nhau thôi.”
Từ Ngộ mở to mắt nhìn anh, chờ anh ước xong nguyện vọng trong lòng.
Nào ngờ anh lại vuốt đầu cô, nói: “Hy vọng Ngộ Ngộ mãi mãi bình an, hạnh phúc và khỏe mạnh.”
Cuộc sống sau này bình an và hạnh phúc, đồng hành cùng anh thật lâu.