Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

[...

Nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi chắc chắn sẽ hồ hởi, đẩy cửa trong trạng thái tốt nhất, chào đón Carol bằng giọng điệu niềm nở và thân thiện nhất.

Và để lại cho Carol ấn tượng thân thiết hoàn mỹ nhất, tựa như dáng vẻ trả lời tích cực trong mỗi một tiết giáo dục giới tính ở trường trung học bàn về cách tạo ấn tượng tốt đầu tiên với ngài trùng đực.

Sau đó vô số đêm tôi đã nhiều lần ảo não, nếu có thể quay ngược thời gian, tôi thực sự muốn rút lưỡi của mình hồi trẻ.

Song trẻ người non dạ tôi không hề biết.

Khi tôi còn trẻ, tôi thấy Carol đã chiếm vị trí tốt bên cửa sổ trong ký túc xá tồi tàn, câu đầu tiên tôi nói là: Ê, con gà ốm yếu như á thư kia, tạt sang chỗ khác né cái giường đó ra!

Dẫu sao thì cậu ấy cũng ở trong ký túc xá của tôi, mặc đồng phục của trường quân đội Ottowen, dáng người cao ráo, tuy hơi gầy một chút nhưng cũng không có chỗ nào không đúng, tất nhiên tôi tưởng cậu ấy là sinh viên năm nhất.

Sau này tôi mới biết, cậu ấy cao ráo nhưng gầy như vậy là do phải giấu móc đuôi trong quần, gầy một chút ít bị phát hiện hơn.

Đến nay tôi vẫn không thể tưởng tượng được, làm sao có một ngài trùng đực lại đến đây trải nghiệm cuộc sống, nhưng cậu ấy lại xuất hiện như thế.

Cậu ấy xuất hiện trong cuộc đời tôi với thân phận là một sinh viên năm nhất cùng khóa, xuất hiện trong ký túc xá của tôi, đối mặt với tôi khi tôi nghèo nhất, xui xẻo nhất và ít có khả năng đóng góp nhất.

Trước những lời nói khó nghe thmô tục của tôi, Carol không hề giận mà còn nở nụ cười hiền hòa, đôi mắt xanh lam đẹp đẽ tựa như hồ Maubert, dịu dàng nói với tôi một câu, chào cậu.

Tôi lấy giấy chứng nhận kết hôn của mình ra thề, tôi hoảng sợ đến mức có lần tôi nghi ngờ rằng nụ cười ấy đã thay đổi thần kinh não của tôi, chuyển xu hướng tính dục của tôi sang thư.

...]

Trước tiên Thời Tấc Cẩn chặn bình luận đầy màn hình, sau đó viết một mạch truyện ngàn chữ về chuyện xưa, mọi chi tiết về trường quân đội đều đến từ anh trai nguyên chủ đã chia sẻ trong bức thư.

Tòa nhà ma bị phá bỏ, né tránh huấn luyện viên lén nghỉ ngơi, hồ nhân tạo Maubert nổi tiếng ở khuôn viên thứ ba.

Thời Tấc Cẩn nắm bắt những chi tiết chỉ có nội bộ học viện mới biết được, thêm trí tưởng tượng táo bạo, lồng vào câu chuyện kinh điển nữ cải nam trang đến trường, xen lẫn những gợi ý và tình tiết rõ ràng, cũng đủ để những trùng cái vào vì tiêu đề, thấy cảnh báo phải chùn bước mà kiên nhẫn đọc cho xong.

Anh viết đến đây bèn tạm dừng, ước tính số lượng từ, đêm nay viết tầm này thôi nhỉ?

Song, sau khi tắt chặn bình luận thì bình luận tràn ra trong màn hình như nước Trường Giang vỡ đê, trực tiếp lấp đầy màn hình của Streamer, bình luận nổi bật nhất dẫn đầu là: [Cứt sâu!!!]

Thời Tấc Cẩn:...

[Xin nhờ! Bịa thì bịa một câu chuyện có chút logic được không? Ai cũng biết ngài trùng đực ghét nhất hẹn hò với quân thư! Trải nghiệm cuộc sống cũng không bao giờ chọn học viện quân sự!!]

[Hóa ra Streamer này là một kẻ tâm thần, kính nhờ đi kiểm tra đầu óc đi!]

[Chắc do mày không hẹn hò được nhiều lần nên dồn nén lâu quá, động d,ục đến nỗi đốt cháy não rồi đúng không!]

[Anh bạn, nghe tôi khuyên một câu, bây giờ đến bệnh viện kiểm tra xem tuyến thể có bị ứ dịch không, để bác sĩ tiêm cho anh bạn mấy mũi nhé!]

[Cười chết trùng, t*ng trùng lên não cái gì cũng dám nghĩ, chẳng lẽ anh bạn không hẹn hò được với ngài trùng đực nên phát điên rồi à?]

[Thấy mắc ghét, cái thể loại gì đây! Đừng có lấy Ottowen làm chiêu trò câu view!]

Thời Tấc Cẩn đọc sơ qua một lần, đa phần đều là lời công kích chế giễu kiểu này, anh không giận mà bắt đầu trầm ngâm lướt lên, đọc những bình luận khác bị dồn lên trên.

Không phải tất cả bình luận đều mỉa mai sỉ nhục, có mấy bình luận còn mang lại cho Thời Tấc Cẩn một số kiến thức thường thức về xã hội trùng tộc.

Hóa ra trùng đực không thích quân thư, đa số bọn họ thích những á thư có hình thể mảnh mai tương đương để kết hôn.

Hóa ra, trùng đực không xuất hiện trước công chúng là do bọn họ đã sớm kết hôn với trùng cái có địa vị xã hội cao, bọn họ được nuôi dưỡng ở trong nhà mà không cần phải làm gì cả, chỉ cần tiêu tiền mua vui là được.

Hóa ra 95% nạn nhân có tỷ lệ bị ngược đãi và bị ly hôn hàng năm cao nhất là quân thư.

Đây là lẽ thường tình mà nguyên chủ sinh ra ở biên giới không biết, nguyên tác trong tay Thời Tấc Cẩn đang ở chế độ thiếu trang ngoại tuyến, cả anh và nguyên chủ đều không biết điều này chỉ có thể đánh bậy đánh bạ.

Một số từ khóa sáng lên trong đầu Thời Tấc Cẩn, kết nối với nhau tạo thành một mạng lưới dàn ý, kéo dài về phía trước theo chiều dọc và biến thành nhiều chương nhỏ.

Lúc này đã là đêm khuya, Thời Tấc Cẩn ngồi trong phòng khách bừa bộn và chật chội, đốt một ngọn đèn nhỏ mờ ảo, nhìn những bình luận bùng nổ cảm xúc dạt dào tình cảm này, anh khẽ cười một tiếng.

Trong khắc bâng quơ, một tiếng này tựa như tiếng thở dài của người chiến thắng, cũng là tiếng cảm thán nhẹ bẫng đặc trưng của tay thợ săn già đời đã kinh qua bao nhiêu bẫy rập mà nhắm tới con mồi ngon nghẻ ấy.

Nhìn bộ lông sáng bóng kia, nhìn rau hẹ xanh tươi ngon kia mà xem!

Thời Tấc Cẩn quyết định thay đổi một chút phương hướng của văn tự, biến câu chuyện máu chó nữ cải nam trang vào trường học, viết thành một câu chuyện tình yêu ngây thơ hoàn toàn đi ngược lại lẽ thường!


Anh suy xét tới trùng tộc nghiêng về phương Tây nhiều hơn một chút, vả lại thế giới này cũng có ít văn hóa giải trí, Thời Tấc Cẩn cũng chuyên về phong cách viết ngắn gọn, tham khảo hình thức viết tiểu thuyết phiên dịch, tập trung vào lời tự thuật của nhân vật theo ngôi thứ nhất và chia làm hai góc nhìn của nhân vật chính.

Thời Tấc Cẩn tiếp tục nghĩ, chibi pixel của hệ thống bắt đầu gõ chữ.

[...

Chẳng mấy chốc, sự bất mãn và tức giận của tôi đã biến mất theo cuộc sống trong học viện, việc sửa chữa cơ giáp, bảo dưỡng cơ giáp khiến tôi trở nên rất đỗi vui vẻ.

Tôi cũng dần quên béng việc gây gổ với bạn cùng phòng, vì tôi đang học môn chủ chốt của trường, còn Carol học trợ lý kỹ thuật máy tính.

Nói thật lòng, khi còn trẻ tôi sẽ cảm thấy, xin nhờ, ai có thể thi đậu Ottowen còn học ngành kỹ thuật máy tính chứ?

Khóa huấn luyện tăng thêm khiến tôi quên hẫng cậu ấy đi, khi tiếp xúc lần nữa là lúc tôi về lấy đồ, thấy cậu ấy không đi học bèn lắm miệng hỏi một câu.

...

...

Cậu ấy nói, mình theo không kịp chương trình học, dự án do học viện phát xuống phải hợp tác với một sinh viên cơ giáp, sinh viên mà cậu ấy đã hẹn trước đó đã cho cậu ấy leo cây, đối phương đã cùng một bạn cùng lớp khác nộp bài tập trước khi dự án kết thúc một tuần.

Ha, tuy nói cơ bắp của tôi khá phát triển, nhưng thỉnh thoảng đầu óc cũng nhạy bén, đặc biệt là khi nói đến điều mà tôi thích.

Tôi cũng là sinh viên cơ giáp, tôi biết hành vi này là gì, chắc là muốn cười nhạo cậu ấy nên mới nói cho cậu ấy biết một chiêu trò cá cược phổ biến trong nội bộ của sinh viên cơ giáp.

Học viện kỹ thuật của mấy cậu tuyển dụng á thư, mà bọn tôi ghét nhất là á thư, thích lấy khóa luận để hứa lèo khiến mấy cậu trượt, dù sao chỉ cần không nộp danh sách lên thì thất hứa cũng chẳng sao.

Tôi thực sự đáng bị đánh, bây giờ nghĩ lại tôi lại muốn tự đánh mình một trận.

Khi ấy Carol ngồi bên cửa sổ, cậu ấy cười với tôi, bảo rằng: Ừ. Tôi biết, nên tôi mới quay lại đây.

Carol quay đầu lại tiếp tục đọc, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi lên mái tóc đen của cậu ấy một lớp vàng, làn da gần như trắng đến độ trong suốt.

Dù tôi có ngu ngốc đến cỡ nào, cuối cùng cũng có chút ngộ ra, tựa như có thần tình yêu điểm nhẹ trán của tôi, nói cho tôi biết rằng, có biết tại sao trùng đực lại thích á thư hơn không?

Đôi khi họ đẹp như đóa hoa, khiến người ta bất giác dừng lại.

Carol chính là kiểu hoa khiến người ta ngà say ấy.

Khi đó tôi nghĩ, cậu ấy quay đầu lại để tỏ ý rằng, tôi biết trò xiếc của mấy cậu, tôi cũng không thèm để ý tới.

Cái loại thái độ nhìn thấu người này thực sự khiến tôi khi còn trẻ tức giận không thôi.

Hoặc... tôi không biết làm thế nào cho phải, tôi thực sự bị cậu ấy mê hoặc trong vài giây.

Cậu ấy là một trùng rất tốt bụng, điềm tĩnh và hiền hòa.

Nếu đổi thành tôi bị lừa, đồ án tốt nghiệp của tôi bị hủy, rồi lại thấy trùng cùng học viện, tôi chắc chắn sẽ phát điên như con bò cạp vàng lao tới đánh đối phương nhừ tử.

Chắc nắng hôm đó đã bỏ bùa tôi nên tôi buột miệng thốt ra: Hợp tác không? Tôi giúp cậu.

Mỗi ngày sau đó, tôi không hề hối hận.

Cái cách Carol cười với tôi lúc đó, bây giờ vẫn còn in sâu trong ký ức của tôi.

...

...

Bọn tôi đã làm việc với nhau rất nhiều, cuối cùng nhận được đánh giá là 6S và 3A cho dự án của cậu ấy!

Ha, tất cả đều là công lao của tôi!

Ờm, ít nhất một nửa trong số đó là của tôi!

Tôi rất vui! Trước khi kết quả tốt nghiệp của học viện cơ giáp còn chưa công bố, tôi liền mang theo thuốc lá và bia đi tìm Carol chúc mừng, tôi chậm rãi nói trước mặt cậu ấy về việc tốt nghiệp và tương lai.

Sau đó uống say, tôi còn khoe khoang cam đoan rằng, nếu tôi có thể tốt nghiệp thì vào sư đoàn 7, trở thành đội phó trước 30 tuổi, tôi chắc chắn sẽ chọn Carol làm trợ lý kỹ sư cho mình.

Khi đó tôi hưng quấn quá, đầu nóng lên, hệt như cơ thể được nạp đầy năng lượng, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng lên niềm vui mãnh liệt hơn.

6S và 3A, trời ạ, dù là hợp tác thì đây cũng là kết quả tốt nhất mà tôi từng có!


Tôi nói: Này, anh bạn, cậu giỏi thật đấy, nếu sau này cậu không vượt qua kỳ thi làm kỹ sư phụ trợ cơ giới thì hãy đến chỗ tôi, tôi đảm bảo có thể đưa cậu đến biển sao! Chúng ta ở bên nhau đi! Giống như ngày hôm nay! Chúng ta nhất định sẽ trở thành đôi cộng tác tốt nhất!

Đúng lúc ấy Carol bất thình lình hôn tôi.

Lúc đó tôi không kịp phản ứng, thừ người ra tại chỗ, tựa như bướm đêm đâm phải đèn thủy ngân.

Cậu ấy lại hôn tôi lần nữa.

Bia bọn tôi uống là bia White Deer, lạnh, chua và có ga, nhưng đôi môi Carol lại ấm nóng và ngọt ngào, quyện với một mùi hương mà tôi không thể hiểu được.

Cậu ấy nhẹ nhàng m,út môi dưới của tôi, động tác... ôi trời ơi, mặt tôi có thể đón nhận nắm đấm của bọ cạp vàng, nhưng cậu ấy lại nâng niu như đóa hoa vậy.

Lúc này tôi lập tức nhảy từ ban công bỏ hoang trên tầng 4, vừa lăn vừa bò hớt ha hớt hải chạy mất.

Mấy ngày sau tôi không về, Carol rất tốt, nhưng tôi chỉ muốn làm anh em với cậu ấy thôi!

Mối quan hệ lại thay đổi lần nữa là khi tôi tới thời kỳ độmng dục, mà thuốc ức chế thì tôi lại để ở trong ký túc xá, bởi vậy không thể trốn tránh, nếu độmng dục công khai ở trong học viện sẽ bị trừ tín chỉ.

Tôi đành phải quay lại lấy nhưng đã hơi muộn rồi, hệt như lần đầu tiên gặp mặt, tôi lao vào ký túc xá với dáng vẻ rối bời, nhếch nhác và cơn giận kìm nén.

Tuyến dịch dày đặc tích ở tuyến thể bên gáy làm tôi nóng hỏng cả đầu.

Tôi nghĩ mọi người ít nhiều đều đã trải qua loại cảm giác này, nếu tiêm thuốc ức chế muộn, tuyến thể bên gáy sẽ không ngừng bỏng rát, dần dần sốt cao sẽ đốt cháy các dây thần kinh não, đầu của trùng cái sẽ khó chịu như bị luộc chín.

Tôi không nhớ đêm đó mình vào ký túc xá bằng cách nào, tôi phá cửa rồi ngã xuống sàn cứng lạnh của ký túc xá, co ro và co giật không ngừng.

Lúc đó tôi rất tuyệt vọng, tôi nghĩ về những điểm số xuất sắc mà cuối cùng tôi đã đạt được, tôi đã phải thi đua với hàng ngàn sinh viên cùng khóa mới giành được một suất học tại một trường quân đội công lập, thư phụ của tôi đã sớm chết trận trong chiến tranh dị thú, tôi lớn lên ở viện cứu tế, mỗi một thành công của tôi đều đòi hỏi phải nỗ lực hết mình.

Nếu điểm của tôi bị trượt do bị trừ tín chỉ và bị cảnh báo nghiêm trọng trong học kỳ đầu tiên, thì chỉ tiêu đi du học của tôi trong năm học tiếp theo sẽ bị nhường cho một sinh viên khác cùng khóa.

Tôi đã rất đau khổ, tôi chưa bao giờ cầu xin một sự tồn tại hư vô nào, bởi vì tôi biết rằng tôi sinh ra từ đáy xã hội của hành tinh cấp thấp, cầu không được cái gọi là hy vọng chỉ biết quan tâm chăm sóc cho các đồng tộc cao cấp kia.

Song lúc ấy tôi đã rối bời, co giật trên mặt đất như súc sinh sắp chết, khàn giọng lẩm bẩm cầu xin hy vọng và may mắn chưa bao giờ đến với mình.

Hy vọng đội duy trì trật tự của học viện không tìm thấy tôi.

Cầu nguyện rằng tôi đủ may mắn, khi tỉnh dậy vẫn duy trì hình dạng con người.

Đúng lúc ấy tôi cảm thấy có tiếng bước chân đang đến gần, có lẽ đó là đội duy trì trật tự của học viện?

Song không phải.

Sau đó, Carol kể cho tôi nghe rằng đêm đó, cậu ấy muốn rời khỏi học viện, trở lại Ring Star, trở về nhà tiếp tục làm thiếu gia được mọi người vờn quanh, nhưng đêm đó tôi nghiêng ngả lảo đảo trở về, toàn thân nóng bừng, lăn lộn trên mặt đất, rêmn rỉ nói mê sảng, thoạt nhìn như sắp chết vì đau đớn.

Khi Carol nhớ lại đoạn này bèn nở nụ cười khiến tôi không thể nào hiểu được ý nghĩa, mỗi lần cậu ấy cười như vậy, tôi đều cảm thấy khó chịu.

Vì thế tôi liền hôn cậu ấy, hôn xong cậu ấy sẽ vui vẻ.

Carol nói, đó là lần thứ hai tôi làm cậu ấy sợ, vừa sợ vừa đau lòng, cậu ấy sợ tôi đau đớn đến chết.

Thế là Carol dừng bước, ngồi xổm xuống trước mặt tôi.

Cậu ấy thực sự rất tốt bụng và tử tế.

Ngày hôm sau tôi thức dậy, cơ thể tôi không có chuyện gì xảy ra, toàn thân tôi thoải mái sảng khoái, tuyến thể cũng không đau, thuốc ức chết trong tủ quần áo cũng không thiếu, tôi lú cả người, nhưng vừa nhìn thời gian, tôi phải vào lớp ngay, đến muộn cũng sẽ bị trừ điểm, tôi vội thay đồ chạy ra ngoài, cả ngày bồn chồn không yên.

Trong lòng tôi đã mơ hồ có một đáp án.

Nhưng làm sao có thể chứ?

Tôi biết rằng có một vài ngài trùng đực có sở thích kỳ lạ, thích trải nghiệm cuộc sống ở nhiều nơi khác nhau, nhưng mỗi lần đều rất rầm rộ mà?

Mỗi một lần bọn họ đi xa đều như vua, mà bọn tôi cũng thích những ngài trùng đực trải nghiệm cuộc sống ở khắp mọi nơi như vậy.

Nhưng... Nhưng điều này thật sự có thể sao?

Hôm đó tôi trở về rất sớm, lúc đi trên đường thấp thỏm vô cùng, nhưng tôi nhất định phải biết đáp án.

...


Tôi mở cửa ký túc xá, lần này Carol không còn ngồi trước cửa sổ nữa mà chỉ có tiếng nước chảy từ phòng tắm.

Đúng lúc tôi đang do dự thì cửa phòng tắm mở ra, Carol chỉ quấn khăn tắm đi ra.

Dưới khăn tắm thuần trắng, có một móc đuôi đung đưa nhẹ nhàng, chứng tỏ tâm trạng cậu ấy rất tốt.

Chiếc đuôi đó vừa dài và dẻo dai, phủ đầy vảy mềm mại nhưng cũng mạnh mẽ, tựa như đuôi mèo có vảy, vảy ở đầu đuôi cứng, đầu đuôi hơi cong giống như một dấu chấm hỏi có một vòng cong rất nông.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy móc đuôi của trùng đực một cách sống động như vậy.

Dấu chấm hỏi, đầu óc tôi toàn dấu chấm than và dấu chấm hỏi, kiến thức sinh học ở trung học chạy toán loạn trong đầu tôi.

Cái đuôi nhọn như dấu chấm hỏi nhỏ kia, được vảy cứng màu đen hiện ra ánh bạc bao bọc, nom quá đỗi đẹp đẽ.

Một đống kiến thức chạy qua thần kinh của tôi, tôi nhớ ra rằng ngài trùng đực động ,tình thì vảy cứng ở móc đuôi của họ sẽ mở ra, lộ ra xúc tu thần kinh trong đuôi.

Xúc tu thần kinh từ móc đuôi của ngài trùng đực có thể xoa dịu quân thư cuồng bạo hung ác tàn nhẫn nhất, xua tan nỗi bi thương, sợ hãi và sát ý, còn mang lại niềm vui sướng xa lạ cho trùng cái.

Tôi đứng đó, mắt mở to như một thằng ngốc lần đầu tiên thấy mặt trời.

Carol tựa vào cửa phòng tắm, cười với tôi suốt năm phút!

Tôi không nói được lời nào, lưỡi và giọng nói của tôi đã trở thành chiến lợi phẩm của Carol.

...

Tôi không thể nói được nửa lời, nhưng sau khi cậu ấy mỉm cười với tôi, hệt như ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cậu ấy nói: Chào cậu, tên tôi là Carol.

Lần này còn nhiều hơn một câu, cậu ấy nói: Tôi muốn theo đuổi cậu, Fate.

...

Rất lâu sau khi ở bên nhau, tôi mới dám hỏi Carol, tại sao lại chọn tôi?

Tại sao cậu lại bằng lòng duy trì hôn nhân một - một với một bọ ngựa đỏ bình thường như tôi?

Tại sao phải chịu áp lực của tòa án và quốc hội, không nạp thêm một thư hầu nào nữa?

Carol nói tôi đần.

Khi đó cậu ấy ngồi vào trong lòng tôi hôn vòi của tôi, thật ra thì cậu ấy rất thích dáng vẻ nôn nao của tôi.

Đa số ngài trùng đực đều không thích cặp vòi dữ tợn của trùng cái, nhưng Carol không ghét vòi của tôi, đôi khi cậu ấy còn cố ý cắn làm tôi trở nên nôn nao.

Đó là lý do tại sao cậu ấy thích tôi nôn nao, ngốc nghếch lo lắng cậu ấy sẽ ghét tôi.

Mỗi lần đều thích trêu chọc tôi một hồi, mới trả lời câu hỏi của tôi.

Carol nói, ban đầu cậu ấy cảm thấy tôi không khác gì trùng cái khác, đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, coi cơ giáp là tình nhân, coi đánh nhau thmô tục là tính cách, thực sự không phải kiểu trùng cậu ấy thích.

Carol nói, nhưng sau đó mới phát hiện ra, hóa ra tôi chỉ ngốc nghếch, quen chạy theo xu hướng đám đông, nhưng trái tim lại rất trong sáng.

Tôi sẽ vui vẻ vì chúng ta đã cùng nhau vượt qua một vấn đề khó khăn, chú ý cẩn thận đến từng thao tác nguy hiểm trong quá trình thí nghiệm, dù có trượt bao nhiêu lần đi chăng nữa, cũng không bao giờ tức giận hay bỏ cuộc, tâm thái mãi mãi luôn tràn đầy năng lượng như ánh nắng ban mai.

Chính là cái kiểu dễ thương lại ngu ngơ, tràn trề sức sống nghị lực và tự tin.

Carol nói, cậu ấy thích tôi, thích tôi thể hiện niềm vui, thích tôi vì chân thực.

Tôi không hiểu được câu nói này cho đến khi tôi bước sang tuổi 40.

Khi đó các chiến hữu của tôi đều ở cùng độ tuổi, vẫn có một lượng lớn trùng không thể thành công xin hẹn hò với ngài trùng đực.

Có mấy trùng trong số họ trở nên tiêu cực, có trùng trở nên hoang tưởng, thường xuyên xem video kỹ năng hẹn hò, ăn mặc giống như chim đại bàng cánh vàng (*), bất cứ lúc nào cũng thể phô bày mặt hoàn hảo của mình.

Rất hoàn mỹ, rất tinh xảo, giống như hàng hóa được sản xuất đồng loạt bởi một nhà máy.

Khi đó, tôi chợt hiểu ra.

Từ nhỏ Carol đã sống trong thế giới này, tất cả những trùng cái mà cậu ấy từng thấy đều là kệ trưng bày được đóng gói đẹp mắt, tính cách đều giống hệt nhau, dịu dàng, ân cần và thận trọng.

Carol từng thấy một ngàn gương mặt như vậy, cậu ấy cảm thấy rất kinh khủng.

Thế nên, cậu ấy yêu cái cách tôi thể hiện cá tính của mình, thể hiện sự chân thật trước mặt cậu ấy.

Dẫn cậu ấy đi đua xe, bơi lội ở biển hoang, đuổi theo sấm chớp và gió mạnh, làm bất cứ điều gì khiến mình cảm thấy vui vẻ.

Cậu ấy yêu linh hồn tự do khờ khạo và hoang dã của tôi.

Carol nói, tôi làm cậu ấy cảm thấy mình có thể sống hai lần trong kiếp này, vì vậy mới yêu tôi, chọn tôi và cùng tôi trải qua cuộc đời không bao giờ lặp lại.

...]

Thời Tấc Cẩn nghĩ tới đây bèn dừng bút, anh dùng cách viết ngắn kinh điển trước là "dìm trước nâng sau" không biết có bao nhiêu trùng có thể đọc xong tới cuối?


Anh tắt chặn bình luận, kết quả bị hiệu ứng đặc biệt của quà tặng trong phòng livestream làm sốc đến nỗi ngửa ra sau.

Chỉ thấy khu bình luận của phòng livestream đã đầy những bình luận chồng chéo!

Các bình luận bằng phông chữ màu trắng, sặc sỡ và huỳnh quang dày đặc đến mức có thể khiến người ta mắc chứng sợ lỗ!

Pháo hoa và hiệu ứng ánh sáng bùng nổ từ vô số hiệu ứng đặc biệt của quà tặng khó thấy rõ phủ đầy cả phòng livestream. Quà tên lửa theo thời thực phát nổ với những hiệu ứng đặc biệt chói mắt, ánh sáng đầy màu sắc xuyên qua vòng tay trí não biến căn phòng khách nhỏ bừa bộn của Thời Tấc Cẩn thành vũ trường nhảy disco!

Trong số những món quà tỏa sáng, rực rỡ nhất là 10 chiến hạm cơ giáp nối tiếp nhau ra khơi, được tặng bởi một tài khoản có avatar trắng mặc định.

Máy móc hàng không khổng lồ là phần thưởng lớn nhất trên nền tảng livestream này, một chiếc giá trị 100.000 điểm tín dụng.

[Người dùng Standard A567 tặng cho Streamer @Fate Stay Night một chiến hạm cơ khí, mọi người mau đến mở kho báu đi!]

Câu này đã được nền tảng chính thức thông báo tổng cộng mười lần.

[Thằng ngốc lắm tiền nào thế? Ném liên tiếp mười chiến hạm? Tương đương hơn 100.000 kim lư!]

10 chiếc chiến hạm liên tiếp ra khơi, đủ để khiến phòng livestream của @Fate Stay Night đưa ra thông báo ăn mừng, thống trị khu [kiến thức] suốt 100 phút! Sức ảnh hưởng của nó không thể nào đo lường được!

Thời Tấc Cẩn mở tài khoản mới cũng không có ký hợp đồng, Streamer chưa ký hợp đồng sẽ chỉ xếp hạng trong danh sách live thời gian thực trong mười phút, mười phút sau sẽ xuống bảng, lượng khán giả chắc chắn không bằng những Streamer chính thức đã ký hợp đồng.

Song điều kỳ diệu ở chỗ là, tên phòng livestream chọt trúng điểm tò mò của trùng, còn cọ xát qua lại giữa ranh giới pháp luật bảo vệ trùng đực và hành vi đúng đắn. Hệt như một lưỡi câu đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần có trùng đi ngang qua nhấp trúng danh sách live thời gian thực, một móc ấy liền dính ngay miệng của đằng ấy!

Hiện tại nhóm khán giả đầu tiên bị [móc đuôi của bạn cùng phòng...?] hấp dẫn nhấp vào trong phòng livestream. Nhóm thứ hai là bị bạn bè thân thích của khán giả truyền miệng đến xem trò hề, nhóm thứ ba chính là bị trùng giàu có tặng quà hiện ra thông báo mở kho báu hấp dẫn tới!

Trong thời gian cao điểm về lượng truy cập, đột nhiên có một đại gia bất ngờ tặng mười phần quà siêu to khổng lồ trong một phòng livestream nào đó, 90% trùng cái đang lang thang trong khu [kiến thức] sẽ thấy thông báo mở rương ăn mừng nắm trùm trong bảng xếp hạng.

Lúc này, ai cũng cho rằng có trung tướng liên minh nào đó mở livestream ôn lại chiến thuật của Star Wars.

Bằng không ai sẽ một lần tiêu nhiều điểm tín dụng như vậy? Tương đương với kim lư, cũng có thể xin hẹn hò với ngài trùng đực một lần đó!

Một đám sinh viên trường quân đội quân thư và trùng cái hăng hái sôi nổi nhấp vào, kinh ngạc thấy tên phòng livestream, lập tức trở nên kích động, những lời chửi bới như đạn lao về phía Streamer —— sau đó khi đọc xong thì tự vả... không phải, thật hay giỡn vậy? Tui ứ tin!

Quà tặng của đại gia thu hút khán giả tò mò, số trùng trong phòng livestream tăng đột ngột vô cùng náo nhiệt, những trùng cái bị cuốn hút không khỏi bấm vào tặng quà. Từng đợt quà tặng hình thành một vòng tuần hoàn, liên tục hấp dẫn khán giả mới, số lượng trùng trong phòng livestream tăng từ bảy lên tám nghìn rồi lên tới năm mươi nghìn! Số lượng trùng vẫn không ngừng tăng lên!

Đây là một siêu dữ liệu đáng kinh ngạc đối với một Streamer mới chưa ký hợp đồng, không có vị trí đề cử trên bảng xếp hạng!

Quản lý cấp cao đang chờ trong phòng livestream cũng bị sốc trước số liệu này!

Khi số lượng trùng chỉ có vài nghìn, quản lý cấp cao vẫn cho rằng không sao, quan sát trước, sau đó thấy số lượng trùng tiếp tục tăng lên từ 70.000 đến 80.000, gấp đôi từ 1:10, quả thực còn kíc,h thích hơn cả mua quỹ!

Lần này quản lý cấp cao có chút ngồi không yên, anh ta lập tức gửi tin nhắn cho chủ quản.

Thời Tấc Cẩn còn chưa chú ý tới những chi tiết này, hiện tại chỉ cảm thấy mắt mình đau nhức, hiệu ứng ánh sáng của vô số quà tặng tạo thành ô nhiễm ánh sáng đập mạnh vào đôi mắt của anh.

Dù Thời Tấc Cẩn có to gan hơn nữa, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.

Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, mở cột chặn ra, chọn chặn hiệu ứng quà tặng và chữ flash neon, chỉ để lại những bình luận văn bản màu trắng thuần không thái quá.

Spams đầu tiên anh thấy là [Fate Wynne là một cái tên giả!! Tôi đã kiểm tra sổ ghi chép cựu sinh viên nhưng không có trùng cái bọ ngựa đỏ!!]

[Cái cứt trùng gì thế!!]

[Đệt! Câu chuyện có thật hả??]

[100% Streamer tốt nghiệp Ottowen]

[Hàng ngàn gương mặt... nghĩ kỹ thì đúng là rất nhiều bạn đời kết hôn của ngài trùng đực đều là quan lớn của liên minh, những đại nhân vật cao tuổi.]

[Yêu linh hồn tự do hoang dã của tôi. Ngài Carol lãng mạn quá.]

[Nếu thực sự là ngài trùng đực đến từ Ring Star, việc vào Ottowen hoàn toàn không có vấn đề gì.]

[Sao có ngài trùng đực nào chủ động hôn vòi của quân thư chứ! Có phải Fate Wynne đe dọa ngài Carol hay không!!]

[Trời đất cơi, Streamer ơi!! Làm ơn kể thêm chút nữa đi! Có thiệt không? Ngài Carol chỉ có mỗi vị thư quân duy nhất là Fate Wynne??]

Thời Tấc Cẩn tựa lưng vào ghế ngồi, tim đập thình thịch, anh mỉm cười vui vẻ tựa như thợ săn mới chớm nở đã săn thành công con nai đầu tiên của mình, lại giống như mãnh thú giàu kinh nghiệm vừa tránh được một cuộc săn đuổi nguy hiểm.

Con đường này có thể đi, có thể sống!

Giờ phút này, vòng tay khẽ run lên, Thời Tấc Cẩn ngẩng đầu thấy hậu trường phòng livestream chất đầy 100 trang + tin nhắn riêng, vì trước đó đã bị chặn nên thông báo truyền đến bây giờ là tin nhắn quản lý cấp cao có ID màu đỏ.

(*) 千眼长翅鸟: Garuda. Chim đại bàng cánh vàng





Weibo: 不做咕咕鸽

Fanart Thời Tấc Cẩn