Lão phu nhân ngay từ đầu cũng không quá để ý, nàng bị nhốt tại tòa cung điện này lâu lắm, nhưng Bệ Hạ cũng không bạc đãi nàng, phàm là Chủ Tinh có thứ đồ gì hiếm lạ mới xuất hiện đều sai người đưa tới.
Không lâu trước đây còn lưu hành một thứ gọi là đồ ăn Cổ Lam Tinh, trình lên lại chỉ có hình ảnh, hương vị vẫn như cũ là dịch dinh dưỡng.
Đến tận bây giờ nàng cũng liền chặt đứt tất cả thú vui, tiếp tục ở trong tại tòa cung điện trống rỗng, hoàn thành sứ mệnh đời này của nàng.
Nàng cho rằng đời này sẽ không có cái gì có thể khiến cho nàng dao động cảm xúc quá lớn, nhưng giờ khắc này lại làm tâm trạng giống như cái giếng cạn tĩnh mịch của nàng gợn sóng, con ngươi kinh ngạc tràn ra một mạt ánh sáng lộng lẫy.
"Này...... Chính là canh dinh dưỡng?" Lão phu nhân theo bản năng hít sâu một hơi, hương vị nồng đậm cách một khoảng rất xa, nhưng cơn thèm thuồng trí mạng lại hấp dẫn người vô pháp dịch đi ánh mắt.
Lão phu nhân ở xa còn như thế, càng đừng nói tới mấy cung nhân tiếp xúc gần, thiếu chút nữa bị hương vị này làm cho mơ hồ, đứng ngốc tại nơi đó, thẳng đến khi âm thanh của Hoàng Thái Hậu thanh truyền đến, các nàng liều mạng nuốt nước miếng, dùng định lực gom góp từ lúc sinh ra đến giờ ngăn lại lực hấp dẫn run rẩy tay lấy ra một chén, cúi đầu không dám xem nhiều thêm một cái, cung cung kính kính dâng lên.
Lão phu nhân tiếp nhận chén đồ ăn có hương vị độc đáo kia quanh quẩn quanh hơi thở, phảng phất như có thể xuyên qua mắt mũi mà chiếm cứ lục phủ ngũ tạng, kêu gọi nàng: Mau nếm thử, mau nếm thử!
Không kịp mở miệng hỏi nhiều, nàng cầm lấy cái thìa uống một ngụm, nháy mắt, thiếu chút nữa đem đầu lưỡi đều nuốt xuống.
Nàng hình dung không ra từ ngữ miêu tả loại tư vị mà trước giờ nàng chưa bao giờ hưởng qua, ngại cái thìa quá phiền toái, dứt khoát bưng lên uống một hơi.
Nàng sống tới tầm tuổi này, lại chỉ là một Hoàng Thái Hậu hữu danh vô thực, cũng không cần thiết để ý cái gọi là lễ nghi làm gì.
Muốn nói lễ nghi, nàng, một Hoàng Thái Hậu, thậm chí ngày giỗ tiên hoàng, đương kim Bệ Hạ cũng không gọi nàng tham gia lấy một lần, châm chọc cỡ nào?
Ninh Vân Dập đối với tình cảnh này sớm đã đoán trước, cho nên thời điểm đem canh dưỡng sinh đặt vào hộp đồ ăn, y đặc biệt chờ nhiệt độ ôn hoà một chút mới bỏ vào. Cho nên dù Hoàng Thái Hậu cứ như vậy uống cũng sẽ không bị bỏng, nhiệt độ canh vừa vặn ấm nóng, thậm chí một đường tiến cung lại được ủ một đoạn thời gian trong hộp, hương vị càng thêm đậm đà.
Lão phu nhân liên tiếp uống ba chén mới dừng lại.
Không phải canh đã không còn, mà là nàng uống không nổi nữa, nàng ngày thường đối với thức ăn cũng không để ý lắm, ăn uống cũng không lớn, hiện giờ ba chén canh đã là cực hạn của nàng.
Nhưng Ninh Vân Dập lại để cung nhân đem một cái hộp đồ ăn khác mở ra, chờ hương vị ngọt thơm thanh thanh cùng hình dáng của ba loại điểm tâm bày ra trước mắt, Hoàng Thái Hậu liền trầm mặc.
Nàng lẳng lặng nhìn Vưu Tư cùng Ninh Vân Dập: Bọn họ có phải cố ý hay không?
Trơ mắt nhìn nàng uống ba chén canh cũng không nhắc nhở là vẫn còn thứ khác?
Ninh Vân Dập sờ sờ cái mũi, y đúng là cố ý không nhắc nhở, dù sao cũng phải có chuyện mới có thể bắt đầu đề tài kế tiếp được chứ.
Vưu Tư nghĩ tới thức ăn Bạch tiên sinh làm ra tuyệt nhất, nhưng không nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy, thiếu chút nữa làm cô tổ mẫu thất thố, hắn tận dụng mọi thứ: "Xem ta này, khó có khi thấy cô tổ mẫu ăn uống tốt như vậy, lại quên mất nhắc nhở ngài còn có mấy món điểm tâm. Lại nói cũng do Bạch tiên sinh lo một món canh dưỡng sinh không đủ hiệu quả, ba món điểm tâm này là đặc biệt chuẩn bị mang đến cho cô tổ mẫu cùng người trong cung, số lượng đủ chia làm ba."
Hoàng Thái Hậu nhìn thấu nhưng không nói toạc ra: Khó được nhìn đến? Nàng nếu trí nhớ không tồi, thì Vưu Tư này cùng nàng chính là lần đầu gặp mặt đi.
Hoàng Thái Hậu mới vừa uống canh của nhân gia, lại cực kỳ vừa lòng, thật ra khó có khi tính tình tốt được như vậy, hiền từ lại khoan dung: "Vẫn là Vưu Tư ngươi đứa nhỏ này chu đáo. Cũng chỉ có đứa nhỏ ngươi là nhớ đến Cô tổ mẫu này."
Nếu về sau thường xuyên tiến cung mang nhiều thêm chút canh sâm cùng điểm tâm này, nàng cảm thấy chính mình còn có thể càng từ ái hơn.
Vưu Tư xem không khí đã được tô đậm không sai biệt lắm, thẳng thắn nói vào chủ đề: "Cô tổ mẫu, tới lâu như vậy, thế nào lại không thấy Ninh phu nhân đâu? Nghe nói nàng hiện giờ ở trong cung của Cô tổ mẫu bồi lão nhân gia ngài mà, vừa vặn Bạch tiên sinh mang điểm tâm phân lượng cũng nhiều, không bằng cũng gọi Ninh phu nhân tới cùng nếm thử, cũng có thể cho thêm ý kiến tốt, trở về ta lại nghiên cứu, lại đem điểm tâm mới đến cho Cô tổ mẫu nếm thử."
Hoàng Thái Hậu xốc xốc mí mắt, rũ mắt nhìn Vưu Tư dưới bậc thang, nàng đã nói mà, gia tộc Hermann như thế nào êm đẹp lại có chuyện trúc xấu mọc măng đẹp được, ra là đang chờ đây mà.
Quả nhiên là Hermann thiếu gia chủ, không có lợi thì không dậy sớm.
Hoàng Thái Hậu trong lúc nhất thời không nói chuyện, Vưu Tư cũng rũ mắt không nhìn nhiều cũng không nói nhiều, Ninh Vân Dập cũng không dám mở miệng, sợ chọc giận vị này trực tiếp bị đuổi ra ngoài, càng là mất nhiều hơn được.
Hoàng Thái Hậu lẳng lặng nhìn hai người, đột nhiên chuyển câu chuyện, nhìn về phía cung nhân, chỉ vào dĩa điểm tâm hình hoa hồng nói: "Bưng tới một khối cho ta nếm thử."
Cung nhân cúi đầu sợ tới mức không nhẹ, rụt cổ theo lời lấy một cái dĩa nhỏ gắp một khối, cũng thả xuống bên cạnh một cái muỗng nhỏ.
Hoàng Thái Hậu vẫn từ từ ăn xong khối điểm tâm này, tiếp nhận khăn lau miệng cung nhân đưa qua, mới mở miệng: "Các ngươi muốn Ninh phu nhân tới gặp các ngươi, sợ là không có khả năng."
Ninh Vân Dập trong lòng lộp bộp một chút, không nhịn được hoảng sợ ngẩng đầu, sẽ không...... không phải như y nghĩ như vậy chứ?
Vưu Tư sắc mặt cũng khẽ biến: "Cô tổ mẫu đừng làm ta sợ, Ninh phu nhân đã xảy ra chuyện? Nhưng cũng không nghe tin tức trong cung truyền ra? Nghe nói trong cung còn cho phép Ninh giáo sư tiến cung gặp Ninh phu nhân mà."
Hoàng Thái Hậu: "Các ngươi xác định là tiến cung gặp Ninh phu nhân? Mà không phải tiến cung?" Bệ hạ mấy tháng trước cho người đem Ninh phu nhân đưa tới đã là trạng thái hôn mê bất tỉnh, muốn tin tức truyền ra ngoài sai, hắn có thể để chuyện mấu chốt này bại lộ ra à.
Vậy phải giải thích thế nào?
Thời điểm Ninh phu nhân tiến cung là đi vào, bây giờ xuất cung lại nằm ra? Giải thích kiểu gì cũng không dễ nghe a.
Hoàng Thái Hậu biết cung điện chính mình hàng năm không ai lui tới, ý tứ của Bệ Hạ cũng thực rõ ràng, muốn cho nàng đội nồi thay hắn, nàng lúc ấy thấy không sao cả cũng liền nhận, nàng không muốn để Ninh phu nhân chết, nhưng nàng ở trong cung này cũng cỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi, cũng đã hao hết tâm tư.
Hoàng Thái Hậu thực sự đối với canh sâm hôm nay cùng điểm tâm rất hài lòng, cũng thành toàn cho chút tâm tư của Vưu Tư.
Nàng vẫy vẫy tay: "Các ngươi đều đi xuống đi."
Cung nhân không dám ở lâu, lập tức cúi đầu lui xuống.
Trong cung điện chỉ còn lại có ba người, hai tay rũ bên người của Ninh Vân Dập vô ý thức siết chặt, thậm chí trong lồng ngực cũng nảy lên một cổ sát khí, tim như bị đâm thủng chảy máu, làm y vô pháp hô hấp.
Hoàng Thái Hậu rốt cuộc đã mở miệng: "Vưu Tư, mục đích ngươi tiến cung ta đoán được, mặc kệ ngươi cùng Ninh gia có liên quan gì, đối phương trả giá đại giới gì cầu được ngươi đến chỗ này, ta cũng nguyện ý bán cho ngươi mặt mũi, ta cũng chỉ muốn cho nàng ấy một cơ hội sống. Chỉ là có thể sống hay không, cũng chỉ có thể xem mạng nàng ấy đã tận hay chưa. Nhưng cho dù sống không được nữa, cũng coi như là thành toàn cho phần hiếu tâm này của ngươi, để nàng cùng người nhà gặp mặt lần cuối."
Ninh Vân Dập ngẩng đầu, trong lúc nhất thời lại thấy đây là tin tức xấu cũng là tin tức tốt.
Duy nhất làm y tạm thời có thể yên tâm chính là, Ninh mẫu còn sống.
Vưu Tư thiếu chút nữa hù chết: "Cô tổ mẫu, tình huống của Ninh phu nhân rốt cuộc như thế nào? Lúc nàng tiến cung không phải còn tốt sao?"
Hoàng Thái Hậu: "Mặc kệ ngươi tin hay không, mấy tháng trước nàng được đưa đến trong cung của ta chính là hôn mê không tỉnh, giống như bị cái gì làm cho trọng thương. Ta tìm Trị Liệu Sư đặc biệt một tháng chữa trị cho nàng một lần, nhưng cũng không có cách này khiến nàng tỉnh lại. Hiện giờ các ngươi đã hỏi đến, vậy cứ đem nàng đi đi."
Vưu Tư: "Cô tổ mẫu thật sự nguyện ý?"
Hoàng Thái Hậu thương hại liếc hắn một cái: "Đây là Hoàng cung, lời nói của ta hữu dụng cũng chỉ trong phạm vi cung điện này. Ra khỏi cung điện này, có đem được Ninh phu nhân xuất cung hay không.... Phải xem bảng lĩnh của các ngươi."
Vưu Tư cùng Ninh Vân Dập liếc nhau, người sau hướng hắn gật đầu, Vưu Tư chắp tay: "Đa tạ cô tổ mẫu, chúng ta có thể đi gặp Ninh phu nhân một lần sao?"
Hoàng Thái Hậu: "Có thể, nàng ở phía sau điện, các ngươi đi theo ta, mang đi rồi thì cũng đừng đưa lại đây nữa." Sau đó nghĩ nghĩ, tốt bụng nhắc nhở, "Trong cung cũng không biết chuyện nàng hôn mê, các ngươi muốn thành công mang nàng đi, có thể lợi dụng điểm này."
Còn, có thể thành công hay, nàng quản không được.
Hai người nghe hiểu, nếu trong cung không biết, đại khái có thể lợi dụng điểm này, gióng trống khua chiêng, dùng canh Vưu Tư đem đến dâng lên Hoàng Thái Hậu, vừa vặn số lượng điểm tâm mang theo nhiều nên cũng mời Ninh phu nhân ăn thử.
Ai ngờ Ninh phu nhân không cẩn thận ngã bị thương hôn mê bất tỉnh tánh mạng kham ưu, yêu cầu lập tức ra cung đễ tránh gây ảnh hưởng không tốt đến Hoàng Thái Hậu.
Nếu như có người ngăn đón, vậy để cho bọn họ lập tức đi kêu Trị Liệu Sư trong cung chữa trị, không làm Ninh phu nhân tỉnh lại được, sự tình sẽ bị nháo to, Ninh đại ca vẫn luôn chú ý tình huống bên này sẽ lập tức thỉnh cầu mang Ninh phu nhân về nhà.
Kể từ đó, trong cung cũng không thể nói Ninh phu nhân trước đó đã hôn mê đi? Như thế nào lại hôn mê, chuyện gì xảy ra? Giấu diếm mấy tháng hiển nhiên sẽ không có lý do chính đáng, bọn họ cũng không dám nói trắng ra.
Vậy thì đánh cuộc của bọn họ liền thắng, có thể mang Ninh phu nhân ra ngoài.
Ninh Vân Dập thực mau nhìn thấy Ninh phu nhân, thân hình gầy ốm nằm ở nơi đó, khí sắc rối loạn, môi đã hiện ra màu xám không còn chút huyết, là hiện tượng không sống được bao lâu.
Y nhờ Vưu Tư hỗ trợ che chắn, dò xét một chút tình huống của Ninh phu nhân, trong lòng lộp bộp một chút, nàng đã chịu công kích của tinh thần lực cực mạnh dẫn tới trọng thương không tỉnh.
Ninh mẫu chưa bao giờ ra khỏi hoàng cung, đang êm đẹp sao lại bị công kích tinh thần lực chứ?
Y đem một ít linh lực độ nhập vào cơ thể Ninh mẫu tạm thời có thể ổn định tình hống trước mắt của nàng, không đến mức xảy ra vấn đề trong khoảng thời gian tìm cách đưa ra khỏi hoàng cung.
Nhưng cũng không độ nhập quá nhiều, để tránh Trị Liệu Sư trong cung nhận thấy được cái gì không đúng.
Hoàng Thái Hậu tốt bụng cho hai người mượn một cung nhân, cõng Ninh phu nhân hôn mê bất tỉnh, cũng phối hợp diễn kịch cùng hai người.
Thực mau trong cung liền nhìn thấy Thiếu gia chủ Hermann lúc trước tiến cung cầu kiến Hoàng Thái Hậu cõng theo một người lao ra, hô to đại sự. Ninh phu nhân lúc ăn điểm tâm không cẩn thận té ngã, cái ót bị va chạm làm cho hôn mê bất tỉnh, sợ là để lâu sẽ mất mạng, để bọn họ tìm Trị Liệu Sư, thuận tiện thông tri cho Ninh gia tới gặp mặt Ninh phu nhân lần cuối.
Người trong cung lúc trước không biết tình huống của Ninh phu nhân, đột nhiên nghe được Ninh phu nhân nguy hiểm có thể mất mạng, chỉ có thể gặp mặt lần cuối, bị doạ luôn rồi.
Không rảnh lo chuyện khác, lập tức dựa theo phân phó của Vưu Tư đi làm.
Chờ Trị Liệu Sư chạy tới đây, sắc mặt thực kỳ quái, nhưng chỗ hắn làm việc cách nơi này cũng khá xa, thời điểm hắn biết chuyện đã không thể nào ngăn được nữa, tin tức đã bị thông tri ra ngoài.
Hắn chỉ có thể căng da đầu giả bộ không biết tình huống vị Ninh phu nhân này, đi qua kiểm tra, liếc mắt nhìn Vưu Tư thật sâu, lức đầu: "Vị Ninh phu nhân này chính xác đã bị thương đến đầu, ta cũng không có cách chữa khỏi."
Lại làm trò trước mặt không ít người nói thêm một câu: "Sao lại té ngã thành như vậy, cũng thật xui xẻo, nhanh chóng đưa ra khỏi cung, còn có thể cho Ninh gia gặp mặt lần cuối."
Ninh Vân Dập cùng Vưu Tư cho rằng sẽ có người đặc biệt tới cản nhưng kế tiếp lại thật thuận lợi.
Xem ra là tin tức đã truyền khắp trong cung, Bậ Hạ cũng không có cách ngăn cản, vừa vặn tình huống hiện giờ xem như cái cớ để giải quyết chuyện này, đem của khoai phỏng tay Ninh phu nhân này đưa ra ngoài mà không tổn hại uy tín Hoàng Gia.
Ninh Vân Dập rũ mắt đi theo ở phía sau, sắc mặt phát trầm, nhưng trước mắt cứu sống mẹ Ninh vẫn quan trọng nhất, chờ mẹ Ninh tỉnh lại, rốt cuộc tại sao lại thế này cũng liền rõ ràng, có thể biết được ai là người trực tiếp hại nàng.
Từ khi Ninh Vân Dập tiến cung, Ninh giáo sư cùng Ninh đại ca trong vẫn luôn bất an, vẫn luôn thất thần chờ tin tức, đột nhiên nghe thông báo này, Ninh giáo sư thiếu chút nữa chân mềm nhũn.
Chạy tới nơi, vừa vặn nhìn thấy Vưu Tư cùng Ninh Vân Dập.
Ninh Vân Dập lên xe ngựa: "Về Ninh gia trước."
Hai người liếc nhau, biểu tình ngưng trọng nghe theo, không chút do dự leo lên ghế sau xe ngựa, chạy về nhà.
Để ngừa vạn nhất, bọn họ còn mời về một Trị Liệu Sư cấp S.
Chỉ là Trị Liệu Sư này tới trước cửa Ninh gia rồi lại nghe được tin Trị Liệu Sư trong cung đã xem qua cũng vô pháp chữa trị, vừa nghe dứt chân như bôi dầu chạy mất.
Lưu lại Ninh đại ca cùng Ninh giáo sư sắc mặt ngày càng tệ, hàng xóm thấy một màn như vậy thì liếc nhìn nhau, không nghĩ tới Ninh gia này vừa mới giải oan xong, bây giờ lại gặp loại chuyện này cũng quá thảm đi.
Vưu Tư đem người đưa đến trong nhà, vì biểu hiện cho nười ngoài xem là quan hệ không thân thiết gì, nên lúc rời đi hắn hết sức gióng trông khua chiên, đi ra ngoài còn lớn giọng hô to: "Việc này cùng ta không có quan hệ, ta đi trước, đừng có tìm ta, ta thật sự chỉ là tốt bụng đưa canh cùng điểm tâm, ai biết lại ra loại sự tình như vậy?"
Cửa lớn Ninh gia đóng chặt, Ninh phu nhân được nâng đến trong phòng, Ninh Tiểu Miêu vốn đang cùng Mèo Lớn chơi đùa cũng bị doạ sợ, che miệng không dám phát ra tiếng, sợ quấy rầy đến baba.
Đây là lần đầu tiên bé thấy biểu tình của baba nghiêm trọng như vậy.
Mèo Lớn dùng cái đuôi cuốn lấy cánh tay bé vỗ vỗ trấn an, cả hai cùng nhìn mấy người Ninh Vân Dập đi lên lầu, cũng không muốn lên đó gây thêm phiền toái.
Trong phòng, do Ninh Vân Dập đã thẳng thắng bản thân là Trị Liệu Sư, cho nên y khi mẹ Ninh vừa được đặt xuống y đã trực tiếp chữa trị cho bà.
Ninh đại ca Ninh giáo sư không dám quấy rầy, Ninh đại ca đỡ Ninh giáo sư, sợ ông chờ lâu không chịu nổi, đem ông nâng đến một bên ghế dựa, nhưng Ninh giáo sư lắc đầu, tay vẫn nắm chặt tay vịn cuối giường, nhìn chằm chằm mẹ Ninh đang hôn mê.
Ông không nghĩ ra, rõ ràng thời điểm cuối trước khi bị giam bà vẫn còn tốt, sao bây giờ lại thành ra như vậy?
Ninh Vân Dập dùng linh lực đem nội thương của mẹ Ninh trị tốt, sau đó y hướng linh lực trực tiếp hoá giải lực công kích còn sót lại mãi không tan đi trong đầu nàng, rồi lại chậm rãi dùng linh lực phân tán ra khắp người nàng chữa trị.
Bởi vì thời gian mẹ Ninh hông mê đã lâu, y không dám chữa khỏi trong một lần, sợ khôi phục quá nhanh thân thể chịu không nổi, hơn nữa lo lắng người trong cung sẽ lại đây thám thính, tính chia ra làm ba lần chữa trị.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân, chính là mẹ Ninh bị thương quá nặng, y một lần tiêu hao hết linh lực, cần phải bổ sung.
Cũng may mẹ Ninh đã không còn nguy hiểm đến tánh mạng nữa.
Nhưng nếu không phải y cảm thấy bất an trước tiên nghĩ cách vào cung xem, thì chờ ngày cha Ninh vào cung lại không thấy mẹ Ninh, kéo dài thêm mấy ngày sợ là nhìn mặt làn cuối cũng không thể.
Chờ Ninh Vân Dập thu hồi tay, Ninh đại ca mới đỡ Ninh giáo sư nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Dập...... Mẹ nàng, thế nào?"
Ninh Vân Dập nói: "Chữa trị thêm hai lần hẳn là có thể tỉnh lại."
Hai người lúc này mới buông tâm, Ninh giáo sư tinh thần vẫn luôn căng chặt chợt buông lỏng, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa té xỉu, Ninh đại ca nhanh tay đỡ ông đến một bên ngồi xuống.
Ninh giáo sư sắc mặt trắng bệch, hỏi: "Vân Dập, mẹ của ngươi như thế nào lại biến thành như vậy? Đang êm đẹp, trong cung rốt cuộc lại làm gì nàng ấy? ()"
Ninh Vân Dập đem lời Hoàng Thái Hậu nói lại một lần, cuối cùng nhắc nhở nói: " Năng lực chữa trị của con còn mạnh hơn Trị Liệu Sư trong cung, việc này không thể để người trong cung biết. Nếu có người được phái lại đây, cha cùng đại ca phải ngăn cản không cho họ gặp mẹ. Ít nhất phải chờ mẹ tỉnh lại chúng ta sẽ biết chuyện trước đó rốt cuộc là sao, không thể để lộ chuyện mẹ đã thoát khỏi nguy hiểm, cho nên phải làm như Tuân lão lúc trước vậy, tạm thời cứ tạo ra cái "chết giả" trước đã."
Ninh giáo sư cùng Ninh đại ca biết được nguy hiểm trong đó, lúc trước không để Ninh Vân Dập trực tiếp khôi phục thân phận cũng là suy xét đến những trường hợp như vậy, hiện giờ mới mấy ngày đã xảy ra chuyện, về sau bọn họ càng phải cẩn thận hơn.
Ninh Vân Dập đoán không sai, không bao lâu sau người trong cung tới.
Không biết là bọn họ muốn biểu đạt trong cung rất "Quan Tâm" cho người ngoài xem, hay là muốn xác nhận tình huống của Ninh phu nhân, Trị Liệu Sư trong cung cũng đem đến.
Nhưng nếu này đó Trị Liệu Sư có tác dụng, vậy cũng không đến mức lâu như vậy mà mẹ Ninh vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh.
Ninh giáo sư vẻ mặt mệt mỏi ra cửa gặp bọn họ, ông nhìn chằm chằm này mấy Trị Liệu Sư kia, sau một lúc lâu mới lộ ra một nụ cười trào phúng: "Vừa mới ở trong cung là vị Trị Liệu Sư nào nói phu nhân ta không cứu được? Để chúng ta đem về gặp mặt lần cuối?"
Trị Liệu Sư có một loại dự cảm xấu, vươn tay: "....Là ta."
Ninh giáo sư: " Thì ra là nguyên lão Trị Liệu Sư cấp bậc lợi hại nhất trong cung, ngươi cũng nói không cứu được, hiện giờ lại mang theo mấy kẻ cấp bậc thấp hơn tới, là cảm thấy hiện tại đã có thể cứu sao? Nếu ngươi nói có thể cứu, ta sẽ cho ngươi vào, nếu không thể....cho các ngươi đi vào để các ngươi quấy rầy chút thanh tịnh cuối cùng này của nàng ấy sao?"
Đại khái là sắc mặt của Ninh giáo sư quá mức khó coi, giống như chỉ thêm tí nữa thôi sẽ liều mạng cùng bọn họ.
Bây giờ Trị Liệu Sư kia sao có thể không biết Ninh giáo sư đã phát hiện ra tình huống không đúng của Ninh phu nhân, bị như vậy cũng không phải do té ngã gì.
Hiện giờ nếu bọn họ đi vào Ninh gia, cứu người không sống nổi, e là vị Ninh giáo sư ngày thường luôn nho nhã này chắc ý định muốn giết bọn họ cũng có.
Trị Liệu Sư chỉ có thể cười gượng một tiếng: "...... Ninh giáo sư, xin nén bi thương."
Ninh giáo sư trào phúng: "Ngươi cảm thấy ta hiện tại còn có thể nén được sao?"
Trị Liệu Sư không dám chọc, sợ lại kích thích đối phương, vạn nhất đem người nổi điên lên không thèm quan tâm đem sự thật xảy ra trong cung nói ở chỗ này, đến lúc đó hắn cũng vô pháp giải thích.
Chờ Trị Liệu Sư dẫn người đi, Ninh giáo sư "ầm" một tiếng rất lớn đóng cửa lại, vội vàng vào trong, nhẹ giọng hỏi: "Vân Dập thế nào? Có phải rất khó chịu hay không? Chúng ta có thể làm chút gì hay không?"
Ninh giáo sư tuy không có tinh thần lực, nhưng mới nhìn qua cũng biết Ninh Vân Dập vì chữa trị cho mẹ Ninh mà tiêu hao lượng lớn tinh thần lực, cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Ninh đại ca cũng lo lắng không thôi, lắc đầu: "Tiểu đệ nói hắn trở về nghỉ ngơi là được, buổi sáng ngày mai không cần đi tìm y, cũng mang bé con cùng Mèo Lớn đi rồi."
Ninh giáo sư muốn làm chút cái gì, rồi lại vô lực, ôm đầu suy sụp: "Trạm Phong, có phải ta đã sai rồi hay không? Trước kia ta nghĩ ta chỉ là một nhà nghiên cứu khoa học, chỉ cần ta hoàn thành tốt công tác của mình là được. Nhưng ai biết..."
Trên danh nghĩa ông là một giáo sư, là cao tầng của Viện nghiên cứu Liên Bang, rồi sau đó thì sao?
Con trai lớn xảy ra chuyện, ông không lo được, thậm chí còn ngay cả bản thân cũng bị giam giữ.
Bây giờ phu nhân xảy ra chuyện, ông vẫn như cũ không làm được cái gì.
Ninh đại ca vỗ bả vai của Ninh giáo sư: "Cha, chuyện này không thể trách ngài, là người phía sau màn.... Muốn đuổi tận giết tuyệt Ninh gia mà thôi."
Bên kia, Ninh Vân Dập trở lại sau lâu, để lại mấy ống dịch dinh dưỡng cùng điểm tâm buổi sáng nhiều vẫn còn, sờ sờ đầu nhỉ của bé con đang lo lắng: "Thân thể Baba không có việc gì, chỉ cần nghĩ ngơi khôi phục một chút, trước khi trời tối khẳng định baba sẽ ra, hai ngày này bé ngoan cùng Mèo Lớn ăn đỡ cái này được không?"
Ninh Tiểu Miêu lập tức gật đầu, nếu là ngày thường bé khẳng định sẽ quấn lấy baba cùng đi thư phòng tu luyện, nhưng vừa mới đây thôi bé cảm giác rõ ràng baba cần yên tĩnh tu luyện, bé chỉ có thể ngoan ngoãn ôm cổ Mèo Lớn: " Baba yên tâm đi, con cùng Miêu Miêu sẽ ngoan ngoãn đợi baba."
Ninh Vân Dập hôn xuống trán bé, sau mới nhìn về phía Mèo Lớn: " Chiếu cố tốt hắn."
Tông Hạo lập tức trịnh trọng gật đầu, hắn biết hiện tại Ninh Vân Dập không rảnh lo chuyện của hắn, cần khôi phục lượng tinh thần lực đã tiêu hao sau khi đã chữa trị cho Ninh phu nhân.
Tông Hạo vẫn luôn nhìn Ninh Vân Dập vào thư phòng, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng chứ không hề thả lỏng, giống như một năm trước hắn xảy ra chuyện, sau đó rời đi Chủ Tinh, hiện giờ bất quá chỉ mới mấy tháng, hắn cảm thấy mọi chuyện xảy ra bây giờ thế nào cũng không giống trong trí nhớ của hắn.
Hay là nói, mấy năm nay tất cả chú ý của hắn đều lần lượt đặt vào mấy chiến dịch, nên từ đầu đến cuối hắn không hay biết gì về cái gọi là thế gia hay Hoàng tộc ở Chủ Tinh.
Hai ngày kế tiếp, Ninh Vân Dập đều trãi qua ở thư phòng, tăng cường hấp thu linh lực trong phỉ thuý, mỗi ngày t đều giúp mẹ Ninh khôi phục một lần, chờ ba ngày trị liệu cuối cùng kết thúc, tinh thần vẫn luôn căng thẳng của y rốt cuộc cũng được thả lỏng: " Tốt rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bưởi chiều ngày ngày mai mẹ có thể tỉnh lại."
Ninh đại ca cùng Ninh giáo sư nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Vân Dập, hai ngày này vất vả ngươi, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi một chút." Hai ngày này căng thẳng ăn uống qua loa, mặt mày nhìn ốm đi không ít.
Ninh Vân Dập sờ sờ mặt, thật ra không cảm giác được, bất quá y mới vừa tiêu hao lượng linh lực rất lớn, đúng là cần bổ sung một chút. Nói một tiếng với hai người cha Ninh xong, y liền quay về biệt thự riêng.
Ninh đại ca cùng Ninh giáo sư sợ hai ngày này sẽ có người trong cung tới Ninh gia tiếp tục thám thính, liền lấy cớ trong nhà xảy ra chuyện xin nghỉ phép.
Ninh Vân Dập bên này cũng vậy, liên tiếp ba ngày không phát sóng, đã sớm thông báo trên Tinh Vong xin nghĩ từ trước.
Y tính toán hôm nay nghỉ ngơi, đêm nay sẽ quay về khu F, giữa trưa ngày mai sẽ phát sóng trực tiếp trở lại.
Chờ Ninh Vân Dập ra khỏi thư phòng sắc trời đã tối đen, mới vừa bổ sung lượng lớn linh lực, cả người y như khôi phục tinh khí, tiến lên hướng Ninh giáo sư cùng Ninh đại ca đang nói chuyện, để bọn họ yên tâm.
Lại đi nhìn tình huống của mẹ Ninh, xác định không xảy ra vấn đề, mới một lần nữa trở lại biệt thự nhỏ của nguyên thân.
Mấy ngày nay trong nhà không khí nghiêm trọng, bé con vẫn luôn ngoan ngoãn, giờ phút này nhìn thấy biểu tình của baba đã trở về như trước, lập tức hoá thân ông cụ non phun ra một hơi. "Baba, có phải tổ mẫu đã không sao rồi phải không?"
Ninh Vân Dập một phen đem tiểu gia hỏa bế lên tới, hôn hôn: "Đúng vậy, ngày mai tổ mẫu tỉnh lại là có thể nhìn thấy bé con, nhưng mà sao lại gầy như vậy?"
Ninh Tiểu Miêu sờ sờ mặt: "Có sao?"
Ninh Vân Dập ngay sau đó hôn lên trán bé một cái: " Đương nhiên là có, chờ chút nữa baba sẽ bồi bổ cho cục cưng nhà ta."
Ninh đại ca cùng Ninh giáo sư mấy ngày nay cũng không ngủ nghỉ đàng hoàng, mắt thường cũng có thể thấy được gầy đi không ít.
Ninh Vân Dập ở bên này hầm một nồi canh sâm bổ dưỡng, vừa vặn bồi bổ một nhà, y để lại một nữa, dư lại một nữa liền mang đến tiền viện.
Chờ tới khi quay trở lại đã thấy bé con Tiểu Miêu ngoan ngoãn dọn xong chén đũa, ngồi một chỗ chờ.
Còn Mèo Lớn...... ngồi ở một chỗ rất xa, trước mặt là cái chậu lớn, bên trong thả mấy ống dịch dinh dưỡng.
Ninh Vân Dập liếc mắt nhìn hắn một chút, mèo kia chột dạ thấp hèn cúi đầu to xuống, cũng đã muộn mấy ngày, đây là buổi phán xét cuối cùng của hắn cũng đã tới rồi a.
Ninh Vân Dập lại vỗ nhẹ cái bàn một chút: "Trốn xa như vậy làm cái gì? Canh đêm nay có phần của ngươi."
Tông Hạo nghe xong câu này trái tim run rẩy: Đêm nay? Có nghĩ là về sau không còn nữa? Đây là bữa ăn cuối cùng hả?
Tông Hạo tâm tình phức tạp, nhưng dưới ánh mắt của Ninh Vân Dập nhìn qua chỉ có thể thành thành thật thật ngậm chậu lại đây, lúc thả cái chậu xuống cũng rất nhẹ nhàng cẩn thận, làm Ninh Vân Dập xem mà khoé môi run rẩy, y có đáng sợ như vậy sao?
Bởi vì mẹ Ninh xảy ra chuyện nên y không rảnh để lo chuyện của Mèo Lớn, cứ như vậy trôi qua mấy ngày, cơn giận ban đầu cũng vơi đi phân nữa. Huống chi, y nhớ đến một dự kiện, tạm thời không cùng Mèo Lớn so đo nữa.
Tông Hạo đêm nay rốt cuộc cũng được ăn vào một ngụm canh nóng hổi, nhưng nghĩ đây là bữa ăn cuối cùng, cái miệng há nhỏ ăn từng ngụm từng ngụm bé tí đặc biệt quý trọng, nhìn bộ dáng phá lệ.... nhỏ yếu vô tội lẫn đáng thương.
Ninh Tiểu Miêu cũng nhận thấy có điểm không đúng, dùng xong cơm chiều liền tò mò ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Mèo Lớn: "Miêu miêu ngươi lại không thoải mái sao? Làm sao lại ăn uống chậm như vậy? Ăn uống không tốt sao? Hay là lại muốn biến nhỏ lại?"
Tông Hạo nghe hai chữ biến nhỏ, da lông căng thẳng, theo bản năng húp lấy húp để nhanh chóng ăn hết, sợ còn không lo uống nhanh thì một ngụm này cũng chẳng còn mà uống.
Hắn thật sự sợ Ninh Vân Dập giận lên lại ném cái chậu của hắn đi.
Ninh Vân Dập vẫn luôn nhìn một màn này, thiếu chút nữa tức cười, y là loại này người sao? Y cho dù muốn đem tên này đuổi đi cũng không đến mức hất đổ tô cơm của người khác.
Đương nhiên đóng gói ném ra, quả thật có khả năng này
Ninh Vân Dập đứng lên: "Mèo Lớn cùng ta đi thư phòng, bé ngoan trước chơi cầu mây một lát, chờ xong baba mang con đi rửa mặt."
Cái đuôi to của Tông Hạo rũ xuống, đầu to càng héo hơn, cuối cùng thì...... chuyện gì tới cũng phải tới.
Ninh Vân Dập mang theo Mèo Lớn đi thư phòng, ngồi trên ghế nhìn con mèo hai màu kia ngoan ngoãn tiến vào, lại ngoan ngoãn đem cửa đóng lại, cuối cùng thành thật ngồi xổm ở trước mặt y, rũ đầu chờ tuyên án.
Ninh Vân Dập nhìn bộ dáng này của hắn, trong lúc nhất thời tâm tình phức tạp: "Sai rồi?"
Tông Hạo đáy mắt hiện lên mong đợi, ngẩng đầu nhìn y: "Meo!" Sai rồi!
Cho nên người này hỏi như vậy nghĩa là chính mình có phải hay không còn có cơ hội ở lại đây?
Ninh Vân Dập nhìn chằm chằm ánh mắt này của hắn, không nói chuyện, thậm chí bộ lông xù xù ngày thường hay vuốt cũng không động vào, tai nhọn cũng không vuốt nữa, phảng phất như hắn chẳng còn tí hấp dẫn nào.
Hai tai Tông Hạo run lên, lại thất vọng rũ mắt xuống.
Ngay sau đó chỉ nghe Ninh Vân Dập lần nữa mở miệng: "Ta cho ngươi hai lựa chọn."
Tông Hạo xoát một cái lại đem đầu nâng lên.
Ninh Vân Dập buồn cười nhìn một màn này, trước kia hắn nếu có thể nghe lời như vậy để y mặc sức vuốt ve, không chừng lúc biết chuyện này y cũng không tức giận đến vậy, dù sao cảm xúc khi vuốt cũng rất tốt.
Hiện giờ sắp bị đuổi đi, lại tỏ ra ngoan ngoãn nhận sai, bày ra thái độ mặc người tùy tiện vuốt?
Tông Hạo nghe được hai lựa chọn kia, không dám biểu hiện ra mong đợi như vừa rồi, sợ sẽ lại thất vọng, nhưng cũng có chút chờ mong, có lẽ hắn vẫn còn cơ hội ở lại nơi này đúng không?
Ninh Vân Dập: "Lựa chọn thứ nhất, đó chính là rời đi nơi này, về sau ngươi là bán thú nhân cũng được, không phải cũng không sao, đều không liên quan gì tới ta. Trước kia là do ta tưởng ngươi là dị thú, mới đem ngươi cề làm thú cưng chơi cùng bé con, thậm chí còn thấy lông xù xù ngươi thật tri kỷ, cho nên có một số hành động có khả năng làm ngươi không thoải mái, nhưng đó là do lúc trước ta nghĩ ngươi là dị thú. Bây giờ cũng đã nói rõ, ngươi có thể lựa chọn rời khỏi đây, cũng không phá hỏng tình cảm chủ tớ thời gian qua, hảo tụ hải tán."
Tông Hạo lập tức nâng lên móng vuốt, chủ động đặt ở trên bàn, lắc đầu biểu đạt ý nguyện của chính mình: Hắn không muốn đi.
Chính hắn cũng nói không rõ đây là tâm tình gì, hắn không phủ nhận một phương diện khác là thức ăn ở đây rất ngon, nhưng mấy ngày này cùng cha con Ninh Vân Dập ở chung, hắn đã quen thuộc loại hình thức ở chung như này, thật sự xem họ là người nhà của mình.
Từ lúc nghĩa tỷ không còn, cha lại qua đời, thật lâu sau đó hắn trở thành kẻ cô độc, cũng quên cảm giác có người nhà bên cạnh. Hắn hâm mộ Ninh Tiểu Miêu, có một người ba yêu thương bé như vậy, loại hâm mộ này theo thời gian dài tiếp xúc lặng lẽ biến chất, hiện giờ biến thành thói quen, hắn muốn ở bên cạnh bồi Ninh Tiểu Miêu lớn lên.
Nhưng nếu hắn thẳng thắn nói ra chính mình là Tông nguyên soái, đối phương tuyệt đối không có khả năng để hắn ở lại nơi này, dù sao thân phận của hắn đối với bọn họ không phải là một loại trợ lực, mà là một loại gánh nặng.
Mặt khác chính là hắn chưa bao giờ đề cập với bên ngoài thân phận Bán thú nhân của mình, trừ cha hắn ra không một ai biết đến.
Cha trước khi chết đã dặn dò hắn không được nói cho ai biết chuyện này, muốn hắn phải giữ bí mật, nếu không một khi bại lộ, Tông Hạo sẽ có kết quả thế bào Tông lão gia tử là người biết rõ ràng nhất.
Tông lão gia tử thẳng đến lúc chết cũng sợ Tông Hạo bước vào vết xe đổ của nghĩa nữ.
Như vậy cho dù ông ấy có chết xuống dưới rồi cũng không thể nào nhắm mắt được.
Khoảng thời gian Tông Hạo ở cạnh hai cha con Ninh Vân Dập chính là khoảng thời gian trôi qua nhẹ nhàng nhất, không cần quan tâm đến bất cứ chuyện gì của quân bộ, hắn chỉ cần tận chứ tận trách làm tròn bổn phận của một thú cưng. Nếu không phải trên người vẫn còn sứ mệnh, hắn tình nguyện cả đời này chỉ làm một dị thú.
Ninh Vân Dập nhìn Mèo Lớn gấp không chờ nổi biểu đạy ý muốn của bản thân, bị cảm xúc phức tạp trong ánh mắt kia cảm nhiễm, vốn đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác giờ phút này cũng không nói nên lời, y thở dài một hơi: "Cho nên ngươi muốn chọn cái thứ hai, lựa chọn ở lại?"
Tông Hạo lập tức gật đầu.
Ninh Vân Dập: "Nhưng ngươi dù sao vũng không phải dị thú thật sự, một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện thế giới bên ngoài càng tự do."
Tông Hạo muốn giải thích, nhưng lại không dám biến thành hình người, theo bản năng móng đặt lên đầu gối Ninh Vân Dập, rút ngắn khoảng cách một người một mèo.
Ninh Vân Dập: "Ta biết ý tứ của ngươi, ngươi đừng có gấp, nghe ta nói xong. Lúc trước đã xảy ra một sự kiện, ở khu A này có một đội tinh thần lực cường giả được thành lập chỉ để bắt giữ Bán thú nhân có tinh thần lực cao, trong đó có hai người cấp 3S, thành viên còn lại cũng đều là cấp 2S. Loại cấp bậc này tuyệt đối không phải người nình thường nào cũng có thể bồi dưỡng ra được."
Đây cũng là nguyên nhân Ninh Vân Dập đột nhiên sửa lại chủ ý, mặc kệ một con mèo tinh thần lực không cao cả ngày chỉ biết ăn biết uống rời đi, một khi rơi vào tay đội ngũ này, tuyệt đối không còn đường sống.
Cho nên khi nhớ lại tối hôm đó, y cũng không còn ý nghĩ mãnh liệt là để Mèo Lớn rời đi nữa.
Sau lại phát sinh chuyện của mẹ Ninh ở trong cung lại càng là không muốn ép Mèo Lớn nữa. Hiện giờ ngồi lại nói chuyện, Ninh Vân Dập cảm thấy như vậy cũng rất tốt, y để Mèo Lớn lựa chọn, nguyện ý ở lại hay tời đi, đều cho đối phương tự do chọn.
Nhưng một khi đã chọn ở lại, mọi chuyện phải nghe theo y.
Tông Hạo lại nghe được mỗi câu trước của Ninh Vân Dập sau đó lại ngẩn ra, sao có thể? Cấp bậc cao như vậy, chỉ có quân bộ mới có....
Nhưng nghĩ đến nguyên nhân Ninh Trạm Phong bị hãm hại khiến hắn bị truy nã hơn nữa năm, Tông Hạo trầm mặc, biểu tình ngưng trọng.
Ninh Vân Dập tiếp tục nói: "Cho nên khi Bán thú nhân vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm, ta có thể cho ngươi ở lại đây. Có thể thời gian không dài, một năm hai năm gì đó, nhưng lúc ngươi ở đây, ngươi phải đảm đương làm một sủng vật dị thú, làm bạn chơi đùa cùng Tiểu Miêu. Chờ một khi Bán thú nhân được khôi phục tự do, không còn gặp nguy hiểm nữa, ngươi có thể lựa chọn lại một lần. Đến lúc đó muốn rời đi, ta sẽ đưa ngươi đến liên minh Bán thú nhân, nơi đó đều là đồng loại của ngươi. Cho nên ngươi vẫn còn nguyện ý ở lại sao?"
Tông Hạo không chút do dự đáp ứng.
Nếu có một ngày Bán thú nhân thật dự được tự do cùng an toàn, hắn cũng có thể lui về, chuyên tâm làm dị thú của Ninh Vân Dập.
Đối với hắn mà nói, cái danh hiệu Tông nguyên soái này, có lẽ còn kém xa so với loại không khí người nhà làm bầu bạn như vậy.
Chỉ hy vọng ngày này...... Có thể đến sớm.
Ninh Vân Dập tâm tình không tồi, rốt cuộc xem như giải quyết "Viên mãn" chuyện quan trọng, giữ lại Mèo Lớn, thậm chí trở lại giống như trước kia, chỉ trừ việc...... về sau lúc vuốt mèo phải cẩn thận một chút, nghĩ kỹ mới có thể xuống tay được a.
Trừ bỏ cái đầu ra, còn lại e là không thể sờ soạng được nữa.
Tâm tư Ninh Vân Dập vốn dĩ ngứa ngáy, mấy ngày này không nhìn kỹ, lông của Mèo Lớn giống như càng mềm mượt hơn thì phải.
Đại khái là cảm thấy được ở lại, muốn làm giảm cảm giác tồn tại khiến Ninh Vân Dập cảm thấy nuôi dưỡng hắn rất tốt không tốn ăn tốn uống nhiều, vì biểu đặt loại quyết tâm này, Tông Hạo liền phóng ra chút tinh thần lực, khôi phục hình thể nguyên bản.
So với hình thể của bé mèo con kia không lớn hơn bao nhiêu nhất là vào lúc thay lông như vậy, ném qua cái đuôi lông đen cùng đong đưa cái đầu đang ngước nhìn, xém chút làm Ninh Vân Dập quỳ lạy trong nháy mắt.
Y đưa tay lên che lại nữa khuôn mặt, ra vẻ trấn định: Có phải con mèo này muốn khảo nghiệm định lực của y không? Một kẻ mắc bệnh yêu thích lông nhung, chỉ có thể xem mà không được sờ, quá là dày vò mà.
Y dứt khoát đứng dậy, chỉ để lại một câu rồi chạy nhanh: "Đêm nay ta phải về khu F, giữa trưa ngày mai lại trở về, ngươi ở đây bồi bé con, nhớ phải bảo hộ bé chu toàn đó."
Nói xong, lấy tốc độ cực nhanh mở cửa rời đi, lúc đóng cửa cũng mang theo luồng gió, thổi đến con mèo xám đen cũng đang xoay chạy đuổi theo ngã nhào, hoảng hốt mờ mịt: Hắn chỉ, chỉ ăn có một chút như vậy cũng không được? Sao một thân lông xù xù của mình cũng không có tác dụng gì thế?
Ninh Tiểu Miêu bị Ninh Vân Dập mang đi rửa mặt, trở về liền nhìn thấy trên tấm thảm cạnh mép giường có con mèo nhỏ màu xám đang nằm, mở to mắt: "Miêu Miêu??"
Ninh Vân Dập cười tủm tỉm đem bé bế lên giường: "Bé ngoan có phải thật vui vẻ hay không?"
Ninh Tiểu Miêu lập tức gật đầu: "Vui vẻ!"
Ninh Vân Dập thuận thế nói: "Cho nên đêm nay để Miêu Miêu cùng con ngủ được không? Baba muốn ra ngoài một chuyến, giữa trưa ngày mai sẽ đem đồ ăn ngon cho bé ngoan nhà ta nha?"
Ninh Tiểu Miêu lập tức khẩn trương nâng tay nhỏ ôm cổ baba: " Không thể co con đi cùng sao?" miêu lập tức tay nhỏ khẩn ôm phụ thân cổ:
Ninh Vân Dập sờ sờ đầu nhỏ: "Không được, hiện giờ bên ngoài rất nguy hiểm, huống chi tổ mẫu còn chưa có tỉnh, tổ phụ cùng bá bá trong lòng khẳng định rất khổ sở, cho nên bé ngoan ở lại nơi này cùng bọn họ được không? Chờ giữa trưa baba lại đây, cùng nhau chờ tổ mẫu tỉnh lại, nhé?"
Ninh Tiểu Miêu nghĩ nghĩ, tuy rằng muốn ở cùng một chỗ với baba, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng: "Vậy con có thể ôm Miêu Miêu cùng nhau ngủ sao?"
Ninh Vân Dập nhìn mắt súc thành một đoàn trung thực đại miêu: "Có thể."
Tông Hạo biểu tình cứng đờ, nhưng nghĩ nghĩ vẫn ngoan ngoãn nhảy lên giường, cuộn tròn thành một cục, tận lực nằm sát gối đầu, giả trang thành một con dị thú bình thường.
Ninh Vân Dập lúc này mới dặn dò một tiếng rời đi, muốn nói cho Ninh đại ca cùng Ninh giáo sư một tiếng liền trở về khu F.
Tông Hạo vẫn luôn bồi Ninh Tiểu Miêu, nghe hô hấp của tiểu gia hoả rất nhanh thì vững vàng, hắn cũng cuộn tròn thành một cục rồi nhắm mắt, lỗ tai lại cảnh giác chằm chằm bốn phía, đem trách nhiệm bảo hộ hoàn thành tốt.
Trong bất tri bất giác, hắn đột nhiên không thể hiểu được cảm thấy có một loại hoảng hốt, loại cảm giác này thực xa lạ kỳ quái, hắn ngẩng đầu nhìn nhóc con trong lúc ngủ mơ, tựa hồ trong lúc ngủ mơ không biết cảm giác được cái gì, cũng cau mày hừ hừ một tiếng.
Tông Hạo lập tức vỗ vỗ phía sau lưng bé, nhẹ nhàng hống, chờ Ninh Tiểu Miêu lại ngủ, Tông Hạo giương mắt nhìn nhìn cánh cửa không lâu trước đây Ninh Vân Dập rời đi.
Trong đầu hắn hiện ra câu nói mà Ninh Vân Dập đã nói lúc ở thư phòng, đồng tử tràn ra ám quang, cuối cùng nghĩ nghĩ, thân hình chợt loé, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Bên kia, Ninh Vân Dập mở ra phi thuyền, không đi ra từ cửa chính, mà rời đi từ cửa sau, phi thuyền của y là loại bình thường, vững vàng hướng khu F bay đi.
Bất quá y rời đi Ninh gia không bao lâu, rõ ràng nhận thấy được phía sau có người đi theo, còn không phải một người hai người.
Y không có phóng xuất ra tinh thần lực thử, tiếp tục ngụy trang thành tinh thần lực cấp S cấp.
Ninh Vân Dập suy đoán những người này hẳn là người trong cung, mục đích là đi theo y muốn tìm hiểu tình huống Ninh gia.
Bất quá đã ra khỏi khu A, Ninh Vân Dập phát hiện những người này vẫn như cũ theo sát phía sau, chân mày cau lại, có ý tứ gì? Những người này lá gan lớn muốn trực tiếp bắt y trở về?
Ánh mắt Ninh Vân Dập hiện lên một mạt lạnh lẽo, nếu không được chỉ có thể xử lý hết, nhưng đối phương phái người tới lại không thể trở về, vậy thì hoài nghi trên người mình sẽ càng nhiều thêm không thoát được, thực phiền toái.
Khi phi thuyền của Ninh Vân Dập sắp tiếp cận với đụa phận khu B, đột nhiên hai cái phi thuyền lớn một trước một sau ngăn phi thuyền của y lại không cho di chuyển tiếp tục.
Ninh Vân Dập liền dừng lại phi thuyền, phí bên hai chiếc phi thuyền kia bước xuống mười mấy người, một đám đều mang mặt nạ phá lệ quen mắt, đúng là đám người lúc trước đã vây công liên minh Bán thú nhân.
Lần trước y giải quyết hai người cấp 3S, lần này dẫn đầu vậy mà vẫn là hai kẻ cấp 3S.
Đối phương không có khả năng biết y là người mang mặt nạ hồ ly lúc trước cứu người, vậy chỉ còn một suy đoán là trong cung phái họ tới.
Những người này quả nhiên không đơn giản, lại là trong cung?
Đoàn người rất là tự tin, hai người dẫn đầu trực tiếp nói thẳng vấn đề: "Bạch tiên sinh, chủ tử nhà ta nghe nói ngươi rất đặc biệt, muốn gặp ngươi một lần, không biết ngươi có cho chút mặt mũi hay không?"
Ninh Vân Dập mới không tin, nếu thật sự chỉ là mời hắn đến gặp mặt, phái nhiều cao thủ như vậy làm gì?
Sợ lời là nói như vậy, trên thực tế lại vây công phi thuyền của y lại.
Vị nấp ở chỗ tối trong cung kia, muốn lấy mấy người này ra thử y sao? Muốn y vào lúc thời khắc nguy hiểm bộc lộ thực lực chân chính, một khi lộ ra giấu diếm, lập tức bắt sống.
Nhưng nếu thực lực thật sự chỉ là cấp S, sợ là trực tiếp giết chết y ở chỗ này?
Người phía sau màn này, thật đúng là vẫn trước sau như một, coi mạng người như cỏ rác.
Dù sao có thể hạ lệnh diệt trừ 50 Bán thú nhân, không màn tuổi nhỏ ốm yếu.
Ninh Vân Dập ánh mắt trầm trầm, ngón tay nhéo nhéo, đang suy tính có nên biến bọn người này thành phế nhân hay không, nhưng nhiều người như vậy, nếu cá lọt lưới, thực lực của y cũng liền bại lộ hòn toàn.
Liền khi Ninh Vân Dập tính toán hấp thụ nhiều thêm một ít linh lực, muốn một đao chặt đứt vuốt của người sau màn thì đột nhiên "ong" một tiếng, tựa như có vô số điểm nhỏ lấy tốc độ tia chớp hướng thẳng tới bọn họ.
Ninh Vân Dập nhìn thấy tốc độ này thần sắc biến đổi, công nghệ cao, tốc độ này nhanh hơn phi thuyền y mấy chục lần.
Bọn người này còn mang theo nhiều viện binh?
Chỉ là thực nhanh mười mấy người kia liền bao quanh phi thuyền chưa mở cửa của Ninh Vân Dập nhìn lên đám phi thuyền không rõ địch ta phía trên.
Ninh Vân Dập nhìn trạng thái của những người này, xem ra bọn họ cũng không biết, không phải một phe.
Một vòng phi thuyền đem bọn họ vây lại bên trong, nháy mắt rơi xuống đất, xoát một cái khoang cửa liền mở ra, dẫn đầu là hai người một trước một sau đi ra.
Đi phía sau chính là Y Kỳ, vậy người mang mặt nạ mặc khôi giáp kia chẳng phải là....Tông nguyên soái?!