Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Cô gái Bạch Di tên là Già, chỉ là do dự một chút, liền bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, đem Phong Ma Bi vừa mới thu hồi, một lần nữa thả ra: “Ta trả cho hắn là được”.
Ở trước khi Phong Ma Bi muốn bay ra, Tần Liệt lại là thoáng cái đè lại, đem nó thu vào Không Gian giới chỉ.
Sau đó hắn mới nhìn về phía Cao Vũ, nói: “Ngươi giải thích cho ta một chút”.
“Già, ngươi mang theo người của ngươi đi trước”. Cao Vũ quay đầu nói.
“Ngươi thì sao? Ngươi sẽ một đi không trở lại chứ?”. Già rõ ràng sốt ruột.
“Ta sẽ quay đầu tìm ngươi”, vẻ mặt Cao Vũ không kiên nhẫn.
Sắc mặt Già vui vẻ, nhu thuận nói: “Vậy được rồi”. Nàng bỗng nhiên hướng tới phương hướng đám người Tần Liệt lúc tới bước đi, còn lấy ra một cái tù và thổi lên.
“Người Đông Di theo đuổi không bỏ dừng lại rồi!”. Đỗ Hướng Dương cả kinh kêu lên.
Đám người Lạc Trần lấy từng đạo ý thức cảm nhận suy đoán lệnh bài chia ra thuộc các phương thế lực bên hông.
“Người Đông Di toàn bộ ngừng lại!”.
Quay đầu nhìn về phía sau, Phan Thiên Thiên kinh ngạc la lên, trên mặt có kinh ngạc rõ ràng.
Đám người Đỗ Hướng Dương, Lạc Trần, bỗng nhìn về phía Cao Vũ, sắc mặt cổ quái.
Mọi người đều đã nhìn ra, người Đông Di phía sau đuổi theo không bỏ, là vì nữ tử Bạch Di tên là Già Nguyệt kia, thổi tù và truyền tin tức bọn họ nghe lệnh Già Nguyệt.
Già Nguyệt, thì là bởi vì một phen lời của Cao Vũ, từ bỏ hiếp bức mọi người, không từng bước ép sát nữa.
“Cao Vũ, rốt cuộc là chuyện gì?”. Tống Đình Ngọc nhẹ nhàng phun ra một hơi, tiếng lòng luôn treo chặt thoáng thả lỏng một ít.
Nhưng Cao Vũ lại không để ý tới nàng, Cao Vũ chỉ là nhìn về phía Tần Liệt.
Tần Liệt cũng nhíu mày nhìn hắn.
Trầm mặc hồi lâu, đường nét lạnh lùng trên mặt Cao Vũ trở nên nhu hòa hơn một ít, cái này khiến ánh mắt âm trầm lạnh thấu xương của hắn cũng dần dần thu liễm sắc bén: “Ngươi thế mà nguyện ý bởi ta bỏ qua Phong Ma Bi...”. Ngữ khí Cao Vũ thâm u trầm thấp.
Mọi người đều nhìn ra, Cao Vũ làm ra như vậy, chỉ là vì thử Tần Liệt.
“Vì sao?”. Tần Liệt mặt trầm như nước.
“Băng Nham thành từ biệt, U Minh giới từ biệt, lúc ngươi ta gặp lại, ngươi đã thay đổi rất nhiều”. Cao Vũ nghĩ một chút, nói: “Ta muốn biết, ngươi là Tần Liệt của năm đó hay không, muốn biết ở trong lòng ngươi, ta rốt cuộc còn là bạn của ngươi không...”.
Tần Liệt trầm mặc.
Trong lòng hắn rõ ràng, đoạn thời gian trước bởi vì dung hợp một bộ phận tính cách ban đầu, làm tác phong làm việc của hắn cùng trước kia có chút phân biệt, làm hắn trở nên có chút hơi khác đi.
Cao Vũ làm như vậy, có thể muốn xác định một chút, muốn biết hắn biến hóa lớn bao nhiêu.
“Nếu Tần Liệt chưa lấy ra Phong Ma Bi, chưa lấy Phong Ma Bi trao đổi ngươi, chúng ta sẽ như thế nào?”. Đỗ Hướng Dương cười hì hì hỏi.
Cao Vũ quay đầu nhìn quét hắn một cái, lạnh lùng cứng ngắc nói: “Các ngươi đều sẽ chết!”.
Sắc mặt mọi người cứng đờ.
“Già Nguyệt là thủ lĩnh Bạch Di tộc, mười mấy võ giả Bạch Di tộc truy kích ở phía sau các ngươi, đều là Thông U cảnh hậu kỳ. Trừ cái đó ra, ở chỗ các ngươi đi về phía trước, ngoài năm dặm, còn có mấy chục tên cường giả Bạch Di khác chờ, các ngươi không có một tia khả năng sống sót”. Cao Vũ hờ hững nói.
Cái này lời nói giảng ra sau, đáy lòng của mọi người băng hàn, trong mắt toát ra rõ ràng hồi hộp sắc.
Nếu là Cao Vũ không nói bậy, phía sau bọn họ có mười mấy cường giả Bạch Di tộc Thông U cảnh hậu kỳ, trên đường phía trước, còn có mấy chục tên cao thủ chặn đường, lại thêm Già Nguyệt cùng Cao Vũ thực lực không rõ... Bọn họ rất có thể khó thoát khỏi một kiếp.
“Võ giả Bạo Loạn chi địa lưu lạc đến Thổ chi cấm địa, Thủy chi cấm địa, Kim chi cấm địa, đã bị người Đông Di chém giết sạch sẽ, trong tay bọn họ có lệnh bài của các phương thế lực”. Cao Vũ tạm dừng một chút, lại nói: “Võ giả Hắc Di, Xích Di, Bạch Di, ở Băng chi cấm địa có nhiều tới mấy trăm người, bọn họ mới là thợ săn nơi này. Mà các ngươi... Chỉ là con mồi mà thôi. Ta xin khuyên các ngươi, tốt nhất sớm đem lệnh bài bên hông vứt bỏ, miễn cho bị người Đông Di tập trung phương vị, đưa tới tai ương ngập đầu”.
Mọi người hoảng sợ thất sắc.
Bọn họ đoán được người Đông Di cường giả không ít, vẫn là không dự đoán được, thế mà thực có mấy trăm người Đông Di bước vào Thần Táng tràng, còn thật sự quét sạch Thổ chi cấm địa, Thủy chi cấm địa cùng Kim chi cấm địa, giết chết hết toàn bộ võ giả Bạo Loạn chi địa bên kia.
“Ngươi cùng Già Nguyệt kia quan hệ gì?”. Tần Liệt nhíu mày nói.
“Ta rơi xuống Kim chi cấm địa, bị võ giả Hắc Vu giáo, Hạ Hầu gia bên kia đuổi giết, nàng cùng tộc nhân sau khi tẩu tán, cùng ở hàng ngũ kẻ bị đuổi giết, đôi ta vì sinh tồn không thể không kề vai chiến đấu”. Do dự một chút, Cao Vũ nói: “Trong truy chiến, ta bị thương nặng, là nàng cõng ta chạy thoát võ giả Hắc Vu giáo, Hạ Hầu gia bao vây tiễu trừ, làm ta mới có thể sống sót, ta nợ nàng...”.
“Ngươi nợ nàng, nhưng nàng... Giống như rất nghe lời ngươi”. Tống Đình Ngọc chen vào một câu.
“Đó là bởi vì ở sau khi ta khỏi thương thế, giúp nàng lĩnh quân võ giả Bạch Di tộc, đem toàn bộ võ giả Hắc Vu giáo, Hạ Hầu gia chém tận giết tuyệt”. Cao Vũ lạnh lùng nói.
Mọi người lại là tâm thần phát lạnh
“Ngươi còn muốn về Bạch Di tộc bên kia?”. Tần Liệt trầm giọng nói.
“Ta nợ Già Nguyệt, hơn nữa ta đã đáp ứng nàng, muốn giúp nàng ở trong Thần Táng tràng, hoàn thành hứa hẹn của nàng đối với tộc nhân”. Sắc mặt Cao Vũ lại dần dần âm trầm xuống: “Ta sẽ giúp Già Nguyệt ở trong Táng Thần chi địa săn bắn, giúp nàng cướp lấy di cốt các cường giả kia, nói cách khác, ở hôm nay sau khi chia tay, ngươi ta là địch không phải bạn!”.
Vẻ mặt Tần Liệt ngẩn ra.
“Ta sẽ là kẻ địch của các ngươi!”. Cao Vũ nhìn về phía đám người Lạc Trần, Tuyết Mạch Viêm, lạnh lùng nói: “Lúc ở Kim chi cấm địa, trừ đem Hắc Vu giáo, Hạ Hầu gia diệt sát sạch sẽ, ta còn giết võ giả thế lực khác!”.
Ánh mắt Lạc Trần, Tuyết Mạch Viêm lạnh lùng.
“Còn có, Dạ Ức Hạo đem tin tức bọn ngươi tiết lộ cho Già Nguyệt biết, nói cho Già Nguyệt Vô Cấu Hồn Tuyền ở trong tay ngươi”. Cao Vũ lắc đầu cười lạnh: “Người Đông Di Hắc Di, Xích Di, Bạch Di, lúc đối nội, tuy tồn tại ám đấu, nhưng ở lúc đối ngoại, lại cực kỳ đoàn kết. Toàn bộ người Đông Di, mục tiêu căn bản nhất, chính là tiêu diệt võ giả Bạo Loạn chi địa trước, mà võ giả Bạo Loạn chi địa đến nay vẫn đang tranh đấu lẫn nhau, nhất định tất cả táng thân Thần Táng tràng”.
“Tần Liệt, lần sau lúc gặp lại, ngươi ta sẽ là kẻ địch!”.
Sau khi bỏ lại một câu như vậy, Cao Vũ dứt khoát hướng tới phương hướng Già Nguyệt rời khỏi bước đi, bóng người lúc lướt đi, từng đạo quỷ mị tàn ảnh trùng điệp hiện lên.
Ở trên người hắn, khí tức âm tà đáng sợ nồng đậm, như vạn quỷ phụ thân, làm hắn tỏ ra có chút sâu xa khó hiểu.
“Cao Vũ ở trong Thần Táng tràng có kỳ ngộ khác, nay trong cơ thể hắn sinh cơ hùng hậu vô cùng, vậy mà so với Úc Môn còn đáng sợ hơn một chút”. Tạ Tĩnh Tuyền cảm giác chốc lát, ở sau khi bóng người Cao Vũ biến mất, nói: “Hắn hẳn là ít nhất đã bước vào Thông U cảnh trung kỳ”.
“Chỉ là Thông U cảnh trung kỳ, sao có thể có khí thế đáng sợ như vậy?”. Sắc mặt Đỗ Hướng Dương trầm trọng.
“Có đôi khi, thực lực cùng cảnh giới cao thấp, không có liên hệ tuyệt đối”. Lạc Trần theo bản năng nhìn thoáng qua Tần Liệt.
Tần Liệt, trong mắt hắn cũng là cảnh giới vậy, nhưng nhiều lần có thể làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.
“Cao Vũ này rất không đơn giản”. Tuyết Mạch Viêm thấp giọng nói.
“Lúc gặp lại Cao Vũ, ngươi sẽ làm như thế nào?”. Đỗ Hướng Dương nhìn về phía Tần Liệt.
“Xem thế cục mà định!”.
***
“Cao Vũ đã trở lại!”.
Ở phía sau đám người Tần Liệt, mười sáu võ giả Bạch Di tộc, một đám lấy màn hào quang linh lực hộ thân, đeo cung lớn, trên khuôn mặt trắng nõn ánh mắt sắc bén như điện.
Những võ giả Bạch Di tộc này có nam có nữ, tuổi khác nhau từ hai mươi đến bốn mươi, cảnh giới lại đều là Thông U cảnh hậu kỳ.
Già Nguyệt ở ngay giữa bọn họ.
Mọi người ở sau khi nhìn thấy Cao Vũ tới, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong mắt toát ra sợ hãi lẫn vui mừng.
Lúc trước, bọn họ lo lắng Cao Vũ sẽ cùng một chỗ với Tần Liệt, lo lắng Cao Vũ sẽ không quay đầu nữa.
Ở trong đoạn thời gian này, Cao Vũ lúc ban đầu cũng không được bọn họ tín nhiệm, thậm chí bị bọn họ khinh bỉ coi rẻ. Nhưng Cao Vũ thông qua từng lần giết chóc hung ác âm hiểm đối với Hắc Vu giáo, Hạ Hầu gia, thông qua đối với võ giả các phương thế lực Bạo Loạn chi địa, dần dần thắng được bọn họ tôn kính, cũng thắng được bọn họ tín nhiệm.
Bọn họ đều nhìn ra, Cao Vũ cùng minh châu Bạch Di tộc Già Nguyệt của bọn họ, đã ngầm sinh tình cảm với nhau.
Cao Vũ lấy hắn sâu xa khó hiểu, lấy tà quyết Cửu U Phù Hồn lục của hắn tu luyện, lấy Tà Thần truyền thừa của hắn đến từ U Minh giới, lấy bản thân âm hiểm lạnh lùng, làm toàn bộ võ giả Bạch Di tộc đều đã tiếp nhận quan hệ của hắn cùng Già Nguyệt.
Bọn họ đều cho rằng, nếu là Cao Vũ bởi vì Già Nguyệt, mà trở thành con rể Bạch Di tộc, đối với tương lai Bạch Di tộc bọn họ mà nói, sẽ là một mỹ sự lớn.
Cao Vũ rõ ràng tiềm lực vô cùng, hơn nữa lòng như sắt đá, thủ đoạn rất cao, tương lai tất nhiên sẽ là trụ cột kiên cố nhất phía sau Già Nguyệt.
Già Nguyệt, thì là tương lai của Bạch Di tộc bọn họ, là tộc trưởng về sau của Bạch Di tộc bọn họ.
“Bọn Tần Liệt, để người khác đến đối phó đi, chúng ta đi Táng Thần chi địa trước”. Cao Vũ hờ hững nói.
“Nghe ngươi”. Già Nguyệt khẽ cười nói.
“Cao Vũ, về sau nếu ở Táng Thần chi địa, gặp lại đám người này, chúng ta phải ứng đối như thế nào?”. Một gã đại hán Bạch Di nhân khoảng bốn mươi tuổi ồm ồm hô.
Cái này cũng là rất nhiều người Bạch Di muốn hỏi.
“Lúc gặp lại, sẽ là kẻ địch!”. Cao Vũ quát khẽ.
“Tốt!”, đại hán cười to thoải mái: “Cao Vũ! Chúng ta tin tưởng ngươi, chỉ cần có câu này của ngươi, chúng ta sẽ thật sự yên tâm rồi!”.
***
“Chúng ta nên nghe Cao Vũ, đem toàn bộ lệnh bài trên người vứt bỏ hay không?”.
Mọi người thông qua Phong Ma Bi, một lần nữa phân rõ phương hướng, lúc hướng tới Băng Linh mà đi, Tống Đình Ngọc bỗng nói.
“Người Đông Di có mấy trăm người, trong tay bọn hắn cũng có lệnh bài của chúng ta, thông qua những lệnh bài đó bọn hắn có thể tập trung vị trí chúng ta, cái này đối với chúng ta rõ ràng bất lợi”. Tạ Tĩnh Tuyền cũng nói.
“Lệnh bài, không đơn giản là các phương thế lực dùng để liên hệ, còn có thể sau khi thí luyện kết thúc, xác định phương vị thông đạo đi ra ngoài”. Đỗ Hướng Dương cười khổ.
Tần Liệt, Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền kinh ngạc.
“Các ngươi không biết?”. Đỗ Hướng Dương ngẩn ngơ.
Ba người lắc đầu.
“Thông đạo chúng ta tiến vào Thần Táng tràng, tạm thời bị người bên ngoài phong bế, cho nên lệnh bài của chúng ta hiện tại cảm giác không ra”. Đỗ Hướng Dương giải thích: “Nhưng ở sau khi thí luyện kết thúc, bên ngoài những người đó sẽ một lần nữa mở ra thông đạo, đến lúc đó, mỗi một cái lệnh bài trong tay chúng ta, đều có thể biết phương vị thông đạo, chỉ có mượn dùng thông đạo, chúng ta mới có thể rời khỏi Thần Táng tràng, trở về Bạo Loạn chi địa!”.
“Chúng ta đã tiến vào nửa năm thời gian, qua nửa năm nữa, thí luyện liền sẽ chấm dứt, chỉ cần chúng ta còn sống, cho dù là ở Thần Táng tràng không có bất cứ phát hiện nào, cũng có thể quay về Bạo Loạn chi địa, thu hoạch phần thưởng các phương thế lực lấy ra!”. Phan Thiên Thiên bổ sung.
“Nói như vậy, lệnh bài còn không thể vứt?” Vẻ mặt Tống Đình Ngọc cay đắng: “Nhưng lệnh bài này, quả thực chính là bia ngắm hoạt động, ở trong Băng chi cấm địa này, chúng ta lúc nào cũng có thể bị người Đông Di phát hiện”.
“Ta nghĩ, nếu chúng ta nán lại mãi cùng một chỗ, chỉ để lại một tấm lệnh bài là được”. Đỗ Hướng Dương cẩn thận nghĩ một chút, nói: “Để lại một khối lệnh bài, tỷ lệ người Đông Di tìm được chúng ta, sẽ nhiều hơn một chút. Chúng ta cũng có thể thông qua một khối lệnh bài, ở nửa năm sau biết phương hướng thông đạo, do đó rời khỏi nơi đây”.
Lúc bọn họ nói chuyện, Tần Liệt không lên tiếng, mà là lấy một luồng tinh thần ý thức xâm nhập kiếm phù lệnh bài.
Hắn đang cẩn thận dò xét Linh Trận đồ bên trong.
Một lát sau, hắn nói: “Không cần vứt bỏ lệnh bài, ta có thể bóp méo Linh Trận đồ bên trong, để lệnh bài trong tay chúng ta tạm thời mất đi tác dụng. Chờ lúc cần, ta có thể một lần nữa điều chỉnh, đem lệnh bài kích hoạt lần nữa”.
“Tần đại ca, ngươi còn biết luyện khí?”.
Trong mắt Phan Thiên Thiên lóng lánh sao nhỏ, vẻ mặt sùng bái, càng thêm cảm thấy Tần Liệt xuất sắc.
Trừ Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền, đám người Đỗ Hướng Dương cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, như phát hiện đại lục mới.
“Không thể nào, ngươi vậy mà thật sự biết luyện khí?”. Đỗ Hướng Dương kinh ngạc la lên.
“Hắn chính là Luyện Khí sư có thiên phú nhất Xích Lan đại lục chúng ta ngàn năm qua, hắn phóng thích những Tịch Diệt Huyền Lôi kia, chính là hắn tự mình luyện chế thành!”. Tống Đình Ngọc ngạo nghễ nói.
Mọi người càng thêm kinh dị.
“Kiếm phù Thiên Kiếm sơn, do Mông đại sư tự tay luyện chế, Mông đại sư chính là Luyện Khí sư trác tuyệt nhất của Thiên Kiếm sơn, hắn có thể luyện chế linh khí Địa cấp ngũ lục phẩm!”. Lạc Trần trầm mặt, hừ một tiếng: “Ngươi nói ngươi có thể bóp méo Linh Trận đồ Mông đại sư xây dựng?”.
Đỗ Hướng Dương cũng bỗng nhiên hoài nghi hẳn lên.
Hắn cũng đến từ Thiên Kiếm sơn, hắn cũng biết rõ Mông đại sư lợi hại, một tông sư có thể luyện thành linh khí Địa cấp ngũ lục phẩm, tự tay xây dựng Linh Trận đồ, há là có thể dễ dàng bị bóp méo?
“Tông sư có thể luyện chế linh khí Địa cấp ngũ lục phẩm!”. Tống Đình Ngọc cũng sợ hãi biến sắc.
Ngạo nghễ trên mặt nàng lúc trước, giờ khắc này đều mất hết, nàng cũng rõ ràng lo lắng hẳn lên.