Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Nham Dân người Đông Di, thân như tháp sắt, một cước bước vào chỗ Úc Môn.
Hung hán này ở giữa võ giả ba phương thế lực tung hoành ngang dọc, trong con ngươi xám trắng giao nhau, lần đầu hiện lên vẻ ngưng trọng.
Hắn cũng nhìn ra Úc Môn bất thường.
“Ngao!”.
Một tiếng viễn cổ hung thú rống to, bị Úc Môn điên cuồng hét ra, ngay sau đó, như man thú vồ mồi, Úc Môn chợt lao về phía Nham Dân.
Mấy chục hồn ảnh hung thú, từng cái hiện ra ở sau lưng Úc Môn, các hung thú đó có Tử Tình Viêm Sư Vương, có Thâm Hải Thủy Ngọc Long, có Huyết Liệp Cự Viên, đều là hung hãn cuồng bạo, đều là hướng lên trời hét giận dữ, thanh thế kinh thiên động địa.
Đó là từng cái thú hồn bất khuất ẩn nấp ở trong thân thể Úc Môn!
Thú hồn, bị Úc Môn luyện hóa ở trong máu tươi cốt hài, sau khi hắn thú hóa, khi hắn nóng nảy, thú hồn sẽ tự nhiên mà vậy ngưng hiện ra, tăng cường trên diện rộng sức chiến đấu của Úc Môn.
Thú hồn phía sau rít gào dữ tợn, khí thế của Úc Môn như bách thú chi vương, trong thân thể truyền đến tiếng man thú tức giận kêu to.
Hắn cắm đầu húc đến trên người Nham Dân.
Như kim loại va chạm, vẫn thạch rơi xuống ở trên núi đá, hai người vừa va chạm liền trào ra hào quang đá lửa kinh thiên động địa, động tĩnh lớn đinh tai nhức óc.
Giống như hai con thượng cổ hung thú đang cắn xé dây dưa.
“Lợi hại! Úc Môn này quả thực không giống con người!”. Tống Đình Ngọc âm thầm chặc lưỡi.
“Trên thực tế, có đồn đãi nói... Úc Môn quả thực có huyết mạch thượng cổ hung thú”. Đỗ Hướng Dương hơi nheo mắt.
“A?”. Tống Đình Ngọc che miệng, trên khuôn mặt quyến rũ động lòng người chứa đầy vẻ kinh dị: “Hắn thực có huyết mạch hung thú?”.
“Đồn đại thật là như vậy”. Đỗ Hướng Dương nhún vai.
Tần Liệt sờ cằm, vẻ mặt như có chút đăm chiêu, trầm ngâm một chút, hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Tĩnh Tuyền: “Phương diện này có cảm giác không?”.
“Ở lúc chiến đấu, trong máu tươi hắn giống như mơ hồ truyền đến hung thú rít gào, như hồn bất khuất của thượng cổ hung thú đang quấy phá”. Tạ Tĩnh Tuyền cân nhắc, cũng không quá khẳng định: “Có thể thực có huyết mạch thượng cổ hung thú, ta cũng nói không chính xác...”.
“Có Úc Môn đem Nham Dân hung diễm kia ngăn chặn, những người còn lại của ba đại thế lực, muốn chiến thắng tiêu diệt người Đông Di, xem ra sẽ không quá khó khăn”. Tần Liệt thản nhiên nói.
Lúc này, Nham Dân cùng Úc Môn chém giết với nhau, như man thú cắn xé lẫn nhau, vậy mà chẳng phân biệt được kết quả thắng bại.
Còn lại Dạ Ức Hạo, Phùng Nhất Vưu, Hoàng Xu Lệ cùng võ giả ba đại gia tộc, phối hợp Lạc Trần kiếm, Sở Ly ngưng tụ thành cơn lốc màu vàng, triển khai phản kích đối với người Đông Di.
Sức chiến đấu cá nhân của người Đông Di, rõ ràng yếu hơn tinh nhuệ của Bạo Loạn chi địa, ở dưới ba phương thế lực công kích, vậy mà lại liên tiếp bại lui.
Từ tình thế hiện nay đến xem, võ giả ba phương thế lực không rơi xuống hạ phong chút nào, còn có thể sau khi trải qua một phen huyết chiến, đem những người Đông Di kia tiêu diệt hết.
Đương nhiên, ba phương thế lực cũng phải trả giá đắt.
“Oanh đùng đùng!”.
Phía chân trời xám xịt, một tiếng sét đánh khủng bố bùng nổ, chỉ là một chốc, mưa to cùng lôi điện cùng lúc từ trên trời hạ xuống.
Bao trùm khu vực mấy trăm dặm chung quanh.
Hai bên giao chiến, không thể không tế ra khiên năng lượng bảo vệ, ở trong chiến đấu còn phải phòng bị sét đánh cùng điện bắn.
“Ồ!”.
Trong mắt Tần Liệt đột nhiên hiện ra kinh hỉ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn sấm sét tia chớp, khóe miệng một lần nữa nở ra nụ cười.
“Như thế nào?”. Đỗ Hướng Dương quát nhẹ.
“Đi! Chúng ta đi về phía sau, trước tránh đi kẻ chiến đấu bên này, sau khi vòng một vòng liền quay về vực đầm lôi điện!”. Tần Liệt hạ giọng nói.
Mọi người đều sửng sốt.
“Hẳn là người Đông Di đang điên cuồng công kích Lôi Linh, làm Lôi Linh không có cách nào chiếu cố bốn phương, điều khiển toàn bộ lực lượng sấm sét tia chớp của Lôi chi cấm địa”. Tần Liệt nhếch môi, nói: “Ta lại có thể một lần nữa điều khiển lôi điện!”.
Mọi người mừng rỡ.
Lấy thực lực bọn họ một phương này, muốn né tránh ba phương thế lực cùng người Đông Di, trực tiếp giết về phía vực đầm lôi điện, chính diện Sâm Dã đầu lĩnh một trăm hơn người Đông Di, chỉ sợ tám chín phần mười sẽ trụi lông mà về.
Nhưng nếu Tần Liệt có thể một lần nữa khống chế lôi điện, có thể cùng nhau dắt tay với Lôi Linh, một trong một ngoài cùng đối phó người Đông Di, vậy bọn họ chưa chắc sẽ ở hoàn cảnh xấu.
“Ta có thể điều khiển lôi điện lực, cũng có thể là Lôi Linh cố ý làm, cho dù là ta khiêu chiến quyền uy của nó, nhưng lúc nó gặp phải hung hiểm, vẫn là sẽ theo bản năng nhớ tới ta, bởi vì khí tức của ta, tiếp cận nó nhất, cũng dễ dàng khiến nó tin cậy nhất!”. Tần Liệt tự tin nói.
“Như thế rất tốt!”. Mắt Đỗ Hướng Dương sáng lên.
“Sở Ly thì sao? Hắn còn ở trong người Đông Di!”. Tống Đình Ngọc nhắc nhở.
“Tạm thời không cần phải để ý tới hắn, lấy thực lực Sở Ly đến xem, người Đông Di không làm gì được hắn. Huống chi, trong mắt hắn hiện tại tận khả năng đánh chết nhiều người Đông Di, hẳn là so với chuyện gì cũng quan trọng hơn”, sắc mặt Lạc Trần lạnh lùng nói.
Hắn ở lúc nói chuyện, thanh bảo kiếm nọ tàn sát bừa bãi người Đông Di, đã từ trên không phương xa bay tới, một lần nữa rơi xuống trong tay hắn.
Hắn hiển nhiên không tính tiếp tục ở lại nơi này dây dưa với người Đông Di.
“Vậy được, chúng ta giả bộ rút đi, chờ né qua lệnh bài của ba phương thế lực cảm giác, chúng ta vòng một vòng trở về vực đầm lôi điện!”. Tần Liệt quát.
Mọi người thống nhất ý kiến, lập tức quay đầu, giả bộ hướng tới một bên khác của vực đầm lôi điện phóng đi.
Chờ lúc Phùng Nhất Vưu những người đó không phát hiện bọn hắn, lại lập tức vòng vèo, từ một phương hướng quay về vực đầm lôi điện.
Trì hoãn nửa canh giờ, đám người Tần Liệt đi mà quay lại, lại một lần đứng ở bên cạnh vực đầm lôi điện.
Hơn ba mươi võ giả người Đông Di, vừa thấy bọn họ tới, cung dài mũi tên nhọn trong tay lập tức hướng về bọn họ.
Trong vực đầm lôi điện, thần quang long lanh tận trời, mưa tên năm màu thỉnh thoảng hạ xuống, rất nhiều kiếm quang linh lực sắc bén, cũng điên cuồng đánh về phía đáy đầm.
“Bắt giữ Lôi Tinh thú! Cần sống!”. Tiếng Sâm Dã hét to không ngừng truyền ra.
Người Đông Di không biết từ đâu mà đến, tựa như nhận biết Lôi Linh, biết Lôi Linh cường hãn, rõ ràng giá trị của nó, còn biết đối phó nó như thế nào.
Hoàng Xu Lệ, Dạ Ức Hạo, Phùng Nhất Vưu, Úc Môn tinh nhuệ các phương, đối với Lôi Linh vô kế khả thi, nhưng những người Đông Di này giống như đã tìm được phương pháp.
Tần Liệt có thể nghe được từng tiếng rít gào nổi giận của Lôi Linh.
Nhưng, sấm sét tia chớp chỗ sâu trong vực đầm lôi điện, so với lúc trước nhằm vào bọn Phùng Nhất Vưu, lại rõ ràng yếu đi rất nhiều.
Hơn nữa, còn đang liên tục suy yếu.
“Người Đông Di giống như có cách làm yếu bớt sấm sét tia chớp trong vực đầm lôi điên!”. Đỗ Hướng Dương kinh ngạc la lên.
“Bọn người kia lại là có chuẩn bị mà đến. Xem ra, bọn họ hẳn là rất sớm đã tiến vào Thần Táng tràng, cũng biết bảy linh thể tồn tại, biết ảo diệu của Thần Táng tràng!” Sắc mặt Lạc Trần âm trầm.
Mọi người đều phản ứng lại.
Hiển nhiên, người Đông Di rất rõ huyền diệu của Thần Táng tràng, nếu không không có khả năng trực tiếp kêu ra tên thật sự của Lôi Linh - Lôi Tinh thú.
Người Đông Di rõ ràng còn muốn bắt giữ Lôi Tinh thú, còn biết cách làm yếu đi sấm sét tia chớp trong vực đầm lôi điện, cái này cho thấy bọn họ ở trên nhận thức Thần Táng tràng, thậm chí có thể vượt qua Bạo Loạn chi địa!
Điều này làm mọi người đều cẩn thận hẳn lên.
“Ta có thể lại một lần nữa khống chế sấm sét tia chớp, chỉ sợ không phải bởi Lôi Linh, mà là nó đã không thể khống chế cục diện!”. Tần Liệt cũng sợ hãi động dung.
Hơn ba mươi người Đông Di, tụ tập ở ngoài vực đầm lôi điện, lấy năm mũi tên nhắm bọn họ.
Nhưng cũng chưa lập tức bắn.
“Khoảng cách có thể không đủ, một khi chúng ta tiếp tục tới gần, đến phạm vi bọn họ cho rằng tên có thể nổ nát khiên ánh sáng của chúng ta, bọn họ sẽ lập tức động thủ!”. Đỗ Hướng Dương ngưng trọng nói.
“Ta đến đảo loạn cục diện!”. Tần Liệt quát khẽ.
Hắn lại một lần nữa vận chuyển Thiên Lôi Cức.
“Bốp bốp bốp bốp!”.
Sấm sét tia chớp bao trùm thiên địa, lại một lần trở nên cuồng bạo hẳn lên, từ tám phương hướng về phía Tần Liệt đánh xuống.
Đám người Đỗ Hướng Dương sau khi cả kinh, đều không thể không lập tức lướt đi, từ bên cạnh hắn rút đi sớm nhất.
Tần Liệt ầm ầm chấn động.
Trên mặt hắn hiện lên nét kinh hãi, ngẩng đầu nhìn phía chân trời xám xịt, từng tia chớp lóa mắt như rồng rắn bơi qua lại, trong mắt thần quang rạng rỡ.
“Giúp ta! Xin giúp ta!”.
Từ trong mỗi một đạo sấm sét tia chớp, hắn đều cảm nhận được một luồng khí cơ mơ hồ mỏng manh, khí cơ đó rõ ràng đến từ Lôi Tinh thú đáy vực đầm lôi điện.
Lôi Tinh thú đang lấy một loại phương thức hắn không thể lý giải, tiến hành kêu gọi với hắn, hy vọng hắn có thể nhúng tay giúp nó chút sức.
“Được! Ta giúp ngươi!”. Tần Liệt ngưng thần, phóng ra linh hồn dao động của mình, cũng không quản Lôi Tinh thú có thể cảm thấy hay không.
Ngay sau đó, đỉnh đầu hắn liền điện chớp sấm rền, như một tia chớp chói mắt lướt hướng trong đám cung tiễn thủ người Đông Di.
“Bắn chết hắn!”.
Một đại hán người Đông Di cầm đầu, cười lạnh phất tay, hạ đạt mệnh lệnh bắn.
Trong lúc nhất thời, mấy chục mũi tên tràn đầy màu sắc, phảng phất mưa sao sa đang bay lướt đi, đều ngắm Tần Liệt mà đến.
Từng đạo khí tức năng lượng hoặc là băng lạnh, hoặc là cực nóng, hoặc là sắc bén vô cùng, lập tức tập trung hắn.
Những mũi tên đó, đều là ngưng tụ linh lực tinh thuần của một người Đông Di, còn có mấy mũi tên bên trên còn vẽ xà văn, quy văn, long văn phức tạp, những hoa văn đó như Linh Trận đồ phức tạp, ẩn chứa linh lực dao động càng thêm thần bí.
Thân như sấm điện lướt đến, trong mắt Tần Liệt điện quang lóng lánh, vẻ mặt đột nhiên băng lạnh xuống.
Hắn cảm giác được từng luồng hồn niệm khí cơ hung lệ, như rắn độc, huyền quy, giao long, vậy mà lại trước một bước nhập vào thức hải hắn, hướng tới chân hồn của hắn.
Trong linh hồn ý thức, mặt khác có thể thấy được một con rắn độc thân dài mấy chục thước, một con linh quy như ngọn núi nhỏ, một con giao long cả người quấn quanh ráng máu.
Tàn hồn ba đầu dị thú, ở nháy mắt mũi tên tập trung hắn, tràn vào não hải hắn, mưu đồ phá hư chân hồn của hắn, làm hắn không có cách nào tập trung lực chú ý kháng địch.
“Coi như là có chút bản lãnh”. Tần Liệt cười lạnh.
“Nổ!”.
Từng tia chớp hình cầu, từ trong chân hồn não hải của hắn nổ tung ra, biến ảo làm từng đôi bàn tay thần khổng lồ tia chớp đan xen.
Bàn tay thần khổng lồ, phân biệt đem độc mãng, linh quy, giao long tóm chặt, dùng sức siết.
Ba hồn ảnh dị thú do linh hồn tàn niệm ngưng tụ thành, ở trong tinh thần thức hải của Tần Liệt, đột nhiên bị bóp vỡ, bắn tung tóe ra vô số điểm sáng chói mắt.
Ba cung tiễn thủ người Đông Di mạnh nhất, thần thái trong mắt tối sầm lại, hầu như cùng lúc phun ra một ngụm máu tươi đỏ sậm.
Ba mũi tên trước hết bắn tới trước người Tần Liệt có xà văn, quy văn, long văn, cũng ở nháy mắt nổ tung, bắn tung tóe thành gỗ vụn bay tán loạn.
“Hắc. Vậy mà lại lấy tàn hồn hung thú bám vào trong mũi tên, còn vọng tưởng đánh chết võ giả tu luyện lôi đình linh quyết, quả thực người si nói mộng”.
Trong tiếng cười quái dị, Lôi Cương chùy trong tay Tần Liệt đánh mạnh ra, quanh thân mấy trăm tia chớp cuồng bạo, theo động tác của Lôi Cương chùy, điên cuồng đánh đến giữa những cung tiễn thủ kia.
Ven đường, từng mũi tên bị sấm sét tia chớp bao phủ, liên tiếp tan vỡ nổ tung.
Mũi tên năm màu của người Đông Di, thật biến thành mưa tên, từ giữa không trung ùn ùn bay xuống.
Không có một mũi tên có thể chạm đến Tần Liệt.
“Sét!”.
Tia chớp hình cầu ngưng hiện ở não hải Tần Liệt, bỗng nhiên lại từ bên cạnh hắn ngưng kết ra, tia chớp hình cầu như từng cái mặt trời nhỏ chói mắt, phóng ra dao động cuồng liệt lóa mắt, như vẫn thạch hướng về hơn ba mươi cung tiễn thủ người Đông Di.
Cùng với tiếng kêu gào khóc thảm thiết, thân thể một đám người Đông Di liên tiếp nổ tung, máu tươi mơ hồ, xương cốt bắn tung tóe.
Thần thái trong mắt Tần Liệt dâng cao.
Hắn bỗng phát hiện, hắn hiện tại đối với vận dụng sấm sét tia chớp trong Lôi chi cấm địa, so với lúc trước còn thành thạo hài lòng hơn.
Sau khi hắn phóng ra linh hồn ý thức, bày rõ ra ý đồ muốn giúp Lôi Tinh thú, tia chớp bạo liệt của Lôi chi cấm địa liền có hô ứng vi diệu với hắn.
Hắn có loại cảm thụ kỳ diệu bản thân hóa thân mắt trận của Lôi chi cấm địa.
Lôi Tinh thú đang lấy một loại phương thức hắn không thể lý giải giúp hắn!
Tần Liệt rất nhanh hiểu ra.
“Các ngươi đối phó những cung tiễn thủ bên ngoài, ta xuống vực đầm lôi điện trước!”.
Quay đầu quát một tiếng trầm thấp, Tần Liệt vượt qua những người Đông Di kêu trời khóc đất kia, cắm đầu lao về phía vực đầm lôi điện.
Đám người Lạc Trần, Tuyết Mạch Viêm, Đỗ Hướng Dương, nghe vậy lập tức bổ sung lên, triển khai giết chóc đối với những người Đông Di còn sót lại.
“Ma Thác!”. Thanh âm Sâm Dã thủ lĩnh người Đông Di vang lên.
Một võ giả người Đông Di khô gầy như củi, trên người vẽ đầy đồ án tà quỷ, con ngươi tràn ra tà quang quỷ bí âm trầm, cúi đầu rít lên lao đi chém giết.
Chợt thấy, Ma Thác này như một ác quỷ chỗ sâu trong luyện ngục, giương nanh múa vuốt, hình thái đáng sợ.
Tần Liệt chỉ nhìn Ma Thác này một cái, liền đem lực chú ý đặt ở chỗ sâu trong vực đầm lôi điện, nhìn về phía Lôi Tinh thú đáy đầm, chợt đột nhiên biến sắc.
Trong vực đầm lôi điện, không biết bắt đầu từ khi nào, nhiều ra tám cái cây to dài, ở trên tám cái cây to đó quấn quanh từng sợi kim loại màu bạc, từng sợi kim loại dẫn dắt đến trên cái cây to khác, làm sợi kim loại màu bạc của vực đầm lôi điện giăng khắp nơi, bện thành một tấm lưới khổng lồ màu bạc.