Linh Vực

Chương 315




Trong tam đại gia tộc của Huyền Thiên Minh, thành viên chia thành ba loại người. Tộc nhân, tộc phó và khách khanh.

Tộc nhân chính là người của tam đại gia tộc. Ví dụ như Tống gia. Những người mang họ Tống sẽ là tộc nhân của Tống gia.

Tống gia hàng năm được truyền từ đời này sang đời khác. Chi mạch, chi thứ, chi hệ đều là người của Tống gia. Những người này cấu thành lực lượng trung tâm cho Tống gia.

(*Chi mạch: dòng chính, con cái của gia chủ. Chi thứ: dòng chính, nhưng là thế hệ anh em của gia chủ. Chi hệ: thông gia với hai chi kia)

Sau đó là tộc phó.

Tộc phó chính là người hỗ trợ cho tộc nhân Tống gia, hầu hạ tộc nhân Tống gia như một người chủ.

Cuối cùng là khách khanh.

Trong đó, tộc nhân Tống gia có thể tùy ý xuất nhập thư lâu, các loại phòng tu luyện. Còn có cường giả đặc biệt chỉ điểm sai lầm trong tu luyện. Ngoài ra còn được cung cấp linh dược, linh thạch và linh đan.

Khi đột phá cảnh giới còn có cường giả che chở, một vị trí ngồi đặc biệt. Thậm chí còn có người đến giúp khi bị tẩu hỏa nhập ma. Tất cả đều được bảo hộ toàn diện để tộc nhân có thể thuận lợi đột phá.

Những điều này là miễn phí sử dụng.

Ở Tống gia, không thể nghi ngờ họ Tống là thân phận cao quý nhất. Vừa không bị ràng buộc trong việc sử dụng tài nguyên Tống gia để tu luyện mà còn tài trí hơn người.

Tộc phó là những người hỗ trợ cho tộc nhân Tống gia.

Những người này tu luyện chỉ cần có đủ loại linh dược, linh đan và linh thạch do chủ nhân cung cấp và an bài. Nếu việc tu luyện gặp phải phiền toái thì cũng do chủ nhân phụ trách giải quyết.

ĐồThế Hùng, tương lai nếu bước vào Huyền Thiên Minh thì sẽ là người phụ thuộc Tống gia, dùng thân phận tùy tùng để đi theo Tống gia.

Tôi tớ phải hoàn toàn nghe theo lời chủ nhân chỉ bảo, lấy mệnh lệnh của chủ nhân làm đầu.

Loại người này chiếm đa số ở Tống gia. Mỗi một cường giả cường đại ở Tống gia đều có rất nhiều tôi tớ và tùy tùng ở dưới trướng.

Tiếp theo là khách khanh.

Khách khanh quan hệ với Tống gia có vẻ xa rời, giống như là quan hệ hợp tác.

Khách khanh không thể tùy tiện sử dụng tài nguyên khổng lồ của Tống gia. Phòng sách, phòng tu luyện, cửa hàng linh dược cũng không trực tiếp được bước vào. Bọn họ cần phải có điểm cống hiến mới có thể tiến nhập.

Điều này cũng giống như Tinh Vân Các.

Khách khanh, chỉ khi nào hoàn thành nhiệm vụ Tống gia an bài thì mới có thể nhận được điểm cống hiến, và sử dụng tài nguyên của Tống gia.

Và họ cũng có thể sử dụng mọi thứ ở Tống gia.

Bọn họ không giống như tộc nhân chân chính của Tống gia, có thể xuất nhập thư lâu vô số lần, tùy tiện sử dụng phòng tu luyện.

Đồng thời cũng khác với tộc bộc, phương diện tài nguyên tu luyện đều do chủ nhân phụ trách giải quyết. Vấn đề tu luyện cũng do chủ nhân an bài.

Khách khanh ở Tống gia đều phải dựa vào chính mình. Phải tự mình nhận nhiệm vụ kiếm điểm cống hiến thì mới có thể sử dụng tài nguyên của Tống gia để tu luyện.

So sánh với tộc nhân chân chính và tộc phó, khách khanh phải tự lực cánh sinh. Phải liều mạng làm việc cho Tống gia thì mới có thể sống yên.

Nhưng khách khanh cũng có ưu thế. Chính là sự tự do. Bọn họ có thể tự lựa chọn nhiệm vụ. Đối với mấy yêu cầu vô lý của Tống gia, bọn họ cũng có thể nói không.

Khách khanh có thể giữ lấy tất cả, không cần chỉ điểm cũng không cần nộp lên cho Tống gia.

Ví dụ như Tịch Diệt Huyền Lôi. Nếu Tần Liệt chân chính là tộc nhân của Tống gia, sẽ vô điều kiện viết phương pháp luyện chế ra, biến thành bảo vật gia tộc Tống gia.

Nếu hắn là tộc phó, nếu chủ nhân hỏi, hắn cũng phải giao ra phương pháp luyện chế.

Nhưng hắn là khách khanh, thì không cần giao đồ đạc của mình cho chủ. Hắn có thể giữ lại tất cả.

Ở Tống gia, khách khanh có thể tự do, không cần phải nghe lệnh của ai cả.

- Tần Liệt, ta có một đường muội rất được. Thiên phú không tồi, ngươi có hứng thú hay không?

Khi bước vào Tống gia ở Huyền Thiên Thành, Tống Đình Ngọc hé miệng cười khẽ, ánh mắt đẹp toát ra tia giảo hoạt:

- Đường muội của ta rất xứng với ngươi. Chỉ cần ngươi chịu gật đầu, ta có thể nói cha ta gả muội ấy cho ngươi. Nói như vậy, ngươi chính là em rể của ta. Về sau, mọi người chân chính là người một nhà. Như thế nào?

- Trừ phi người gả cho ta là nàng. Nếu không, ta chẳng có hứng thú.

Nhếch môi, ánh mắt Tần Liệt trở nên mãnh liệt, có chút suồng sã nhìn về phía Tống Đình Ngọc, tầm mắt đảo tới đảo lui trên thân thể hoàn mỹ của nàng.

Rời khỏi Huyền Thiên đại điện, Lưu Vân Thất Thải điệp không biết đi nơi nào, Tần Liệt vẫn chưa thấy.

Hai người một trước một sau bước đi trên con đường rộng thoáng. Tống Đình Ngọc đi phía trước, thân hình được bó sát trong bộ quần áo màu đỏ mỏng.

Chiếc váy tôn lên cặp mông tròn trịa cực kỳ mê người của nàng. Theo sự đong đưa của cặp đùi, bờ mông lại càng nhộn nhạo khiến cho huyết mạch của Tần Liệt như muốn trào ra ngoài, đồng tử hừng hực lửa dục.

- Gả cho ngươi?

Tống Đình Ngọc quay đầu, lập tức đụng phải ánh mắt trần trụi của hắn, nhịn không được mắng:

- Hỗn đãn, ngươi đang nhìn cái gì thế?

Dưới ánh mắt càn quấy của Tần Liệt, Tống Đình Ngọc cảm thấy dưới mông như có lửa nóng, trừng mắt nhìn hắn, khẽ quát:

- Cái tên này, càng lúc càng làm càn.

Nàng bỗng nhiên ngừng lại, hai tay ôm trước ngực, càng làm tôn vinh bộ ngực cao ngất cùng đường cong có vẻ kinh tâm động phách:

- Ngươi đi trước đi!

Tống Đình Ngọc hừ nói.

Tần Liệt nhịn không được cười lên, lắc đầu, thần thái tự nhiên nói:

- Có nhìn bằng cả hai mắt thì cô cũng đâu có thiếu miếng thịt nào? Hơn nữa, nữ nhi đẹp là để cho người ta ngắm, ta đây là người biết thưởng thức. So với cái đám nam nhân khác ánh mắt chỉ giỏi né tránh, như ta cứ việc trừng to mắt mà nhìn thì được gọi là chân thành tùy tâm, không phải dáng vẻ kệch cỡm, cô nói đi?

- Già mồm át lẽ phải!

Tống Đình Ngọc liếc mắt, đột nhiên cảm giác được hiện tại Tần Liệt chẳng những miệng lưỡi bén nhọn, mà da mặt cũng dày thêm vài tầng.

- Mặc kệ ngươi nói cái gì, dù sao ngươi cũng phải đi đằng trước cho ta, ta mới không để ý đến lời ngụy biện của ngươi.

Tần Liệt nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của nàng, bất đắc dĩ đành đi đằng trước.

Tống Đình Ngọc nhìn thấy như vậy mới hài lòng, cười duyên một tiếng rồi thân hình đong đưa đi đằng sau hắn.

- Muốn ta gả cho ngươi? Thế thì Lăng Ngữ Thi làm sao bây giờ? Tần Liệt ơi Tần Liệt, đàn ông các người quả nhiên không phải là thứ tốt. Có trong nhà cũng không quên đi bắt bên ngoài. Các người rốt cuộc có cảm thấy mệt hay không?

- Hắc hắc!

Cười gượng hai tiếng, Tần Liệt cũng không trả lời.

- Tần Liệt, ngươi thay đổi rất nhiều. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?

Tống Đình Ngọc bỗng nhiên buồn bã nói.

Tần Liệt bỗng nhiên trầm mặc không nói.

- Cảm giác của ta rất rõ ràng.

Tống Đình Ngọc thật sự nói:

- Ta khẳng định đã có chuyện gì xảy ra với ngươi. Nhưng, ta từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh ngươi, cùng nhau tiến vào U Minh giới, cùng nhau trải qua những gì ở đó. Khi trở về, ta thủy chung vẫn ở bên cạnh ngươi. Ta thật sự không nghĩ tới đã xảy ra chuyện gì mà có thể kích thích ngươi, khiến cho ngươi phát sinh thay đổi lớn như vậy? Tần Liệt, ngươi có thể nói cho ta biết hay không? Nói cho ta biết cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?

Tần Liệt quay đầu, trên mặt không lộ vẻ gì, hỏi:

- Vậy nàng cảm thấy thay đổi của ta là tốt hay xấu?

- Rất khó nói!

Tống Đình Ngọc trầm ngâm trong chốc lát, lại có chút mờ mịt nói:

- Ngươi vừa có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ. Cường thế và mạnh mẽ hơn so với trước kia. Nhưng, rõ ràng là ngươi cũng phức tạp hơn nhiều. Trước kia, ngươi tương đối đơn thuần, rất hòa thuận. Không ba hoa đối với phụ nữ, càng thêm không có khả năng như vậy. Ngươi trước kia ta còn có thể hiểu rõ một chút. Nhưng ngươi bây giờ, ta phát hiện mình càng ngày càng nhìn không thấu.

- Nếu trong lòng ta nghĩ cái gì đều bị nàng nhìn thấu chẳng lẽ lúc đối mặt với nàng khắp nơi ta đều bị động?

Tần Liệt bình tĩnh, rồi bỗng nhiên nói:

- Cường giả chân chính của Tống gia có không ít tộc phó dưới trướng. Nàng là tiểu thư của Tống gia, trong tay nàng có bao nhiêu tộc phó?

- Người của ta có vài chục người. Đại đa số cũng giống như ngươi, võ giả cảnh giới Vạn Tượng. Có bảy đạt tới cảnh giới Thông U, một người cảnh giới Như Ý.

Gương mặt xinh đẹp của Tống Đình Ngọc toát ra nụ cười quyến rũ, ngữ khí đùa cợt nói:

- Tần Liệt a Tần Liệt, nếu không bởi vì Tịch Diệt Huyền Lôi, nếu không được sự trợ giúp của Lôi Điện mãng xà và Huyết Lệ tiền bối, ở dưới trướng của ta tùy tiện nhảy ra một người cũng có thể giết chết ngươi. Ngươi có tin hay không?

Tần Liệt biến sắc:

- Có nhiều cường giả dưới trướng của nàng vậy sao? Chẳng lẽ Tống gia các nàng và nàng đều có nhiều thủ hạ khả dụng đến như vậy?

Một võ giả cảnh giới Như Ý, bảy võ giả cảnh giới Thông U, hơn mười võ giả cảnh giới Vạn Tượng. Lực lượng này đủ để phá hủy Khí Cụ Tông.

- Đương nhiên không phải ai cũng giống như ta.

Tống Đình Ngọc giải thích:

- Bởi vì ta là đại tiểu thư của Tống gia, cho nên mới có nhiều cao thủ dựa vào ta như vậy. Nếu không có gì xảy ra, tương lai, ta sẽ là tân gia chủ của Tống gia.

- Thì ra là thế!

Tần Liệt gật đầu.

- Đi nhanh đi. Ta dẫn ngươi đến chỗ khách khanh. Khách khanh ở đây phân ra ba loại cấp bậc Nhật, Nguyệt, Tinh. Người mới gia nhập như ngươi chỉ có thể coi là khách khanh cấp Tinh. Ta sẽ hướng dẫn ngươi làm thủ tục, lĩnh lệnh bài và sắp xếp chỗ cư trú.

- Ừ!