Linh Vực

Chương 305




- Tần Liệt! Ngươi!

Phùng Dung tới được bên cạnh Tần Liệt thì đầu Ứng Hưng Nhiên đã nổ bung, mặt Tam đại cung phụng bị máu tươi bắn tung tóe, sợ hãi ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, không dám động đậy.

Sắc mặt Lang Tà trầm trọng vô cùng, cũng từ sau đuổi tới, lại phát hiện vẫn muộn một bước.

Ứng Hưng Nhiên trước mắt bao người bị Tần Liệt dùng thủ đoạn tanh máu giết chết, hành vi cuồng bạo này chấn kinh toàn bộ Khí Cụ tông.

Ngay cả võ giả Huyết Mâu đã liếm máu bao nhiêu lần cũng phải trợn mắt, có điểm khó chấp nhận sự thật trước mắt.

- Lang Tà! Phùng Dung! Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì?

La Chí Xương đột nhiên điên cuồng hét rầm lên, chỉ vào Tần Liệt, vừa hấp tấp lui lại vừa miệng hùm gan sứa gầm lên:

- Còn không lập tức giết tên cuồng đồ mất nhân tính này cho ta!

Tương Hạo, Phòng Kỳ cũng kịp phản ứng, bất chấp việc lau sạch vết máu vết tủy xanh đỏ trên mặt, chỉ không ngừng lui về sau, thầm nghĩ cách Tần Liệt càng xa càng tốt, thầm nghĩ không còn muốn thấy kẻ điên này nữa.

Bỗng nhiên bọn họ lạnh toát cả người, cảm thấy chỉ cần chỗ có Tần Liệt thì từng bước đều là sát khí, khắp nơi đều là hương vị máu tươi.

- Hả?

Lang Tà đột nhiên quay đầu, huyết quang trong mắt dữ dội bùng lên.

Tần Liệt tâm thần vừa động, cũng quay mạnh về phía sau, nhìn về vị trí Phạm Nhạc.

Bùn cát đều hạ xuống, mãng xà trông rất sống động kia quấn chặt lấy toàn thân Phạm Nhạc, còn đang từng chút cuộn chặt...

Lúc trước cái tiếng “Rắc rắc” kia không phải là mãng xà nhai gặm Phạm Nhạc, mà từng chút một xiết chặt, vặn xoắn xương cốt gã. Là do Tần Liệt muốn gã còn sống, chậm rãi hưởng thụ thống khổ khắc cốt minh tâm.

Nhưng vào lúc này, bên cạnh Phạm Nhạc đột ngột có thêm một lão giả thấp bé.

Lão giả này hở ngực, làn da trắng bóng, dáng người béo mập, cái đại lớn bóng lưỡng, trên đầu trọc kia vẽ hoa văn một đóa hoa sen nở rộ tiên diễm.

Liên hoa nở rộ làm cho người ta buồn bã này khiến lão giả có một khí chất yêu dị.

Phạm Nhạc vốn đã hấp hối, đến lúc lão giả hiện thân, trong mắt lập lòe quang mang, miệng lẩm bẩm những tiếng vô ý thức như đang lẩm bẩm cầu xin.

Lão giả hừ một tiếng, vươn tay bắt lấy Phạm Nhạc. Năm ánh sao yêu dị như lợi nhận,thoáng chốc bao phủ toàn thân mãng xà đang quấn chặt Phạm Nhạc.

Mãng xà mà Tần Liệt dùng Lôi Điện Cự Mãng làm nguyên hình, lấy bốn loại linh quyết ngưng tụ thành, bị năm ánh sao yêu dị kia phân giải vỡ lả tả.

- Âm ầm ầm!

Kèm theo từng tia sáng chói, con mãng xà chậm rãi tiêu tán, không còn tung tích.

Xương cốt toàn thân Phạm Nhạc bị vặn gãy, thất khiếu chảy máu, như đống thịt nhão nằm dưới chân lão giả.

Không chết, cũng gần như đã phế.

Lão giả nhíu mày nhìn về phía Phạm Nhạc, trong mắt có vẻ thất vọng rõ ràng, ngừng một chút, lão ngẩng đầu nhìn hướng Tần Liệt và Lang Tà, ngữ khí bình thản nói:

- Phạm Nhạc và Tần Liệt giao chiến công bằng, Phạm Nhạc rơi kết cục bây giờ, Hợp Hoan tông ta cũng không thể nói gì hơn.

Lang Tà khẽ gật đầu.

Ông ta vẫn biết lão giả đã ở Khí Cụ tông từ trước, ông còn đang chờ một chút, muốn nhìn lão giả này có thể đi ra hay không.

Kết quả lão giả không ra.

Tần Liệt và Phạm Nhạc giao chiến, từ đầu Phạm Nhạc thủy chung vẫn chiếm thượng phong, hơn nữa lão giả có đầy tin tưởng đối với Phạm Nhạc, cho nên đã ngồi bất động sau nghị sự đại điện của Khí Cụ tông.

Mãi đến khi Phạm Nhạc đột nhiên thảm bại lão giả kia mới cảnh giác, rốt cục không kềm nén được mà đi ra.

- Phạm Nhạc trọng thương, ta không truy cứu, đó là hắn gieo gió gặt bảo.

Lão giả nhìn về phía Lang Tà, nói:

- Nhưng Tần Liệt dĩ hạ phạm thượng, đánh chết Tông chủ Khí Cụ tông Ứng Hưng Nhiên, mà ta được sư thúc nhắc nhở, đặc đến giúp Khí Cụ tông giữ gìn yên ổn sắp tới, cho nên trên sự kiện này ta không thể ngồi nhìn mặc kệ!

Ánh mắt bình thản của lão đột nhiên sắc bén như đao, rơi mạnh xuống người Tần Liệt. Trong mắt lão có khí thế bức nhân tuyệt không bỏ sót.

- Lão ta là ai vậy?

- Người kia là ai?

- Trong tông chúng ta từ bao giờ có thêm một người như thế?

Mọi người bỗng nhiên xì xào bàn tán.

Hiển nhiên, chuyện người này ẩn trong Khí Cụ tông chỉ có số rất ít người biết.

- Vô Tâm tôn giả, xin ngài ra tay đánh chết nghịch tặc Tần Liệt này!

La Chí Xương đột nhiên quát.

Tương Hạo, Phòng Kỳ cũng đều gào lên inh ỏi, muốn người tên là Vô Tâm, Hợp Hoan tông tôn giả, động thủ đánh chết Tần Liệt, vì Ứng Hưng Nhiên báo thù.

Tần Liệt đứng bên cạnh thi thể Ứng Hưng Nhiên, nghe vậy nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, quay đầu nhìn ba người La Chí Xương.

Ba người La Chí Xương bị hắn nhìn thoáng qua đều hồn phi phách tán, hô to gọi nhỏ rút về giữa những đệ tử nội tông.

- Ứng Tông chủ có thể sống tới ngày nay đều là vì Tần Liệt mấy lần cứu giúp, cái mệnh này của lão vốn là do Tần Liệt nhặt được.

Lang Tà nhìn Tần Liệt một cái, ngữ khí cứng rắn nói:

- Lần này, coi như cái mệnh này của ông ta một lần nữa trả lại cho Tần Liệt.

- Tần Liệt! Còn không đi?

Phùng Dung quát khẽ.

- Đi!

Lang Tà cũng quát khẽ.

- Hắn đi không nổi.

Vô Tâm không nhìn Phạm Nhạc như đống thịt nhão trên mặt đất, vung tay áo, xoải bước hướng tới Tần Liệt, ngữ khí lại hướng về phía Lang Tà:

- Trừ phi ngươi nguyện ý vì tiểu tử này hợp lại đánh một trận tử chiến cùng ta, nếu không, hôm nay ta muốn giết hắn.

Đóa đóa hoa sen đẹp như tiên hiện ra giữa ngực lão. Trong mỗi đóa hoa sen đều tỏa ra hương vị ngọt ngào, trào ra dao động năng lượng dập dờn.

- Tần Liệt, ngươi đi.

Lang Tà chau mày, huyết quang bắn ra trong đồng tử như muốn hóa thành huyết châu nhỏ giọt xuống.

Phùng Dung cũng che trước người Tần Liệt, sắc mặt lo lắng, không ngừng thúc giục:

- Còn đứng ngây đó làm gì? Lão đó là Tôn giả Hợp Hoan tông, tu vi Như Ý cảnh trung kỳ! Nếu không phải lão ta vẫn ẩn thân ở tông môn, ngươi cho là Phạm Nhạc thực có can đảm làm càn như vậy? Còn không mau đi!

Lăng Ngữ Thi, Tống Đình Ngọc nơi đằng xa giờ phút này đều lặng lẽ hướng tới vị trí Tần Liệt.

- Hôm nay ngươi phải giết được ta?

Thần kỳ, Tần Liệt như là bàn thạch định tại nguyên chỗ, vẫn không nhúc nhích, còn dùng ánh mắt đùa cợt nhìn về phía này Hợp Hoan tông Vô Tâm Tôn giả, đột nhiên bật cười nói:

- Ngươi còn chưa đủ tư cách!

Ngay sau đó, trên cổ Tần Liệt, mãng xà hình xăm kia hiện lên rõ ràng từng chút một.

Hắn ngẩng đầu nhìn sang bầu trời bao la bị độc khí bao phủ, nói:

- An tĩnh quá.

- Ầm ầm ầm!

Dứt lời, tiếng sấm đinh tai nhức óc từ trong cơ thể hắn truyền ra, ảnh hưởng tới trời cao, khiến cho Thiên Lôi trong hư không đáp lại.

Theo tiếng sấm sét nổ ran, mãng xà từ nhỏ hóa lớn, bỗng nhiên chui ra từ cổ hắn.

- Ba ba ba!

Hàng loạt tia chớp xẹt xẹt như xiềng xích, như cánh tay Lôi Thần, như thiên xà lồng lộn, rồi đột nhiên đọng lại nơi chân trời.

Cự Mãng trôi nổi trên không, từng đạo tia chớp đánh lên người nó, hình thể tăng vọt mấy chục lần, đạt tới năm sáu chục thước.

Chướng khí bao lấy Độc Vụ Trạch bị Lôi Điện Cự Mãng vặn vẹo gột rửa sạch sẽ, màn trời xám xịt theo tiếng rít lanh lảnh của Cự Mãng đột nhiên vọt tới Tôn giả của Hợp Hoan tông.

Giờ khắc này, toàn bộ luyện khí sư Khí Cụ tông, tất cả võ giả Huyết Mâu, tâm hồn kịch biến.

Giờ khắc này, thiên địa biến sắc.

- Rầm!

Lôi Điện Cự Mãng từ trên trời giáng xuống, lôi điện đầy trời bỗng nhiên phủ kín Như Ý cảnh trung kỳ Vô Tâm.

Lang Tà và Phùng Dung cũng rung động muốn chết.

Tần Liệt còn đang đi ra từ phía sau Phùng Dung đ, dưới từng ánh mắt nóng cháy, bước vào khu vực lôi điện dày đặc, tiến vào thiên địa sấm sét lấy Lôi Điện Cự Mãng làm chúa tể.

Trong thế giới Lôi Điện, Hợp Hoan tông Vô Tâm bị trăm ngàn đạo tia chớp oanh kích, bị từng đoàn từng đoàn sấm sét va đụng. Da thịt trắng bóc đã thành than đen, hoa sen tiên diễm trên đỉnh đầu cũng tàn lụi héo úa.

- Bằng ngươi, cũng muốn giết ta?

Tần Liệt đứng bên trong sấm sét, cách xa nhau mấy thước, nhìn lão, nhếch miệng nở nụ cười quái dị.

Một đóa hoa sen lớn từ năng lượng thuần túy ngưng kết thành bao lấy thân hình mập của Vô Tâm.

Đóa sen tiên diễm kia không thể ngăn cản hoàn toàn thế đánh của lôi điện, nhưng Vô Tâm trong đó tuy thân thể sợ run, nhưng ánh mắt thể hiện thần trí vẫn còn.

- Ngươi rốt cuộc là loại người nào?

Vô Tâm đau khổ chống đỡ, cắn răng quát khẽ.

- Thủ đoạn dung hợp linh quyết, hồn năng lực luyện hóa Thú tinh viễn cổ mãnh, thiên phú điều khiển mười hai cây trụ Linh văn, những thứ này tuyệt không phải thứ người thường có khả năng nắm giữ! Ngươi... Rốt cuộc là ai?

- Tiểu tử, ngươi là ai?

- Đến tột cùng thì ngươi là ai?

Gần như đồng thời, hai thanh âm khác một trước một sau vang lên trong óc hắn.

Một thanh âm rõ ràng đến từ chính Huyết Lệ. Một thanh âm chỉ có thể ngộ bằng linh hồn, đến từ… Lôi Điện Cự Mãng.

Không chỉ Hợp Hoan tông Vô Tâm Tôn giả, ngay cả Huyết Lệ và Lôi Điện Cự Mãng kia đều cảm thấy hắn khác thường, đều nhất tề hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Trong lôi điện đầy trời, một con mãng xà lớn dần hóa nhỏ, co lại từng chút một.

Đột nhiên nó hiện lên trong mắt Tần Liệt. Mắt rắn nhìn vào mắt Tần Liệt.

- Hôm nay ta chịu để ngươi triệu hồi là vì ngươi thực sự có tư cách đối thoại với ta. Hôm nay… lần đầu tiên ta cảm thấy ngươi bất thường. Ta, đại biểu cho tộc đàn của ta, hy vọng có thể thật sự nói chuyện với ngươi một chút.

- Trước hết giết người này đi, rồi hãy bàn việc đó.

Tần Liệt nhìn về phía Vô Tâm đang bị lôi điện tàn phá.

- Tại U Minh giới ta tiêu hao quá nhiều lực lượng, hiện tại mới khôi phục một chút, còn chưa đủ lấy mạng người này.

Mãng xà dùng linh hồn đáp lại.

- Nếu ngươi có thể cởi bỏ phong ấn bản thể của ta, ta có thể giúp ngươi đạt thành mong muốn, đáng tiếc, ngươi bây giờ… còn chưa có năng lực kia.

- Vậy sau này bàn lại.

Tần Liệt đơn phương cắt đứt đối thoại cùng mãng xà, nhe răng cười với Vô Tâm, nói:

- Ngươi còn không xứng biết ta là ai.

Nói xong, hắn bỗng nhiên đi ra khỏi khu vực lôi điện, trong ánh mắt kinh dị mọi người, như quỷ mị lướt đến bên cạnh Phạm Nhạc, dẫm mạnh một cước lên ngực Phạm Nhạc.

— như lúc Phạm Nhạc đạp mạnh hai cước lên Hàn Băng ý cảnh của hắn vậy.

- Phụp!

Ngực Phạm Nhạc nổ tung, ngũ tạng tung tóe, một chút ánh sáng duy nhất còn lại đã hoàn toàn tắt ngúm.

Hắn lại nhìn về phía La Chí Xương, Phòng Kỳ, Tương Hạo.

Tam đại cung phụng bỗng nhiên sợ hãi la hoảng lên.

Lang Tà chau mày, trầm giọng nói:

- Xem như ta cầu xin ngươi một câu, hôm nay dừng ở đây thôi

- Thể diện này của ngươi, ta cho.

Tần Liệt gật gật đầu, không nhìn Vô Tâm tôn giả bên trong lôi điện nữa, mà bỗng nhiên xoay người bước ra bên ngoài, đưa lưng về phía mọi người, vẫy tay nói:

- Ta đi rồi, cái vị trí Tông chủ Khí Cụ tông chó không thèm ỉa này ai thấy quý hiếm thì đi mà ngồi, dù sao ta cũng không có hứng thú.