Linh Vực

Chương 296




Thất Sát Cốc giữa chốn núi rừng.

Sử Cảnh Vân mang theo một đám võ giả từ Thất Sát Cốc chạy tới, chú ý đến chỗ đám người Cố Thông đã bị chôn thây.

Bọn họ vốn tưởng rằng Cố Thông, Thẩm Mai Lan, Cổ Tùng Lâm tự mình ra mặt lẽ tất nhiên có thể bắt đi người của Lăng gia tộc dễ dàng, mang về trong cốc thẩm vấn rồi giết chết.

Nhưng mà đợi đã hồi lâu, bọn họ cũng không thấy Cố Thông, Thẩm Mai Lan, Cổ Tùng Lâm trở về cốc mà còn trước sau không có chút liên lạc, điều này làm cho những kẻ còn lại trong cốc có chút bất an.

Vì thế mà Sử Cảnh Vân bị phái ra ngoài, phụng mệnh đi tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Tần Liệt cùng người của Lăng gia rời đi, đến hai canh giờ sau Sử Cảnh Vân rốt cục đã đuổi tới nơi xảy ra trận chiến. Nhìn thấy một đám hố to, vô số những khối máu thịt mơ hồ như là những thi thể đã bị cháy đen, Sử Cảnh Vân sắc mặt thay đổi cực nhanh.

- Tịch Diệt Huyền Lôi! Đây là Tịch Diệt Huyền Lôi!

Vẻ mặt gã đầy hoảng sợ, nhịn không được mà hét ầm lên. Gã đối với Tịch Diệt Huyền Lôi có một nỗi sợ hãi sâu tận xương tủy.

Ở thời điểm tại Khí Cụ Tông,Tịch Diệt Huyền Lôi phát tác uy lực tựa như một cơn ác mộng thường xuyên hiện lên trong óc gã.

Vừa thấy hố to kia, gã liền hiểu được —— đây là Tần Liệt đã hạ thủ!

- Tần Liệt không chết, hắn còn sống, là hắn đã cứu người của Lăng gia tộc đi!

Sử Cảnh Vân ở chỗ hố to tìm tòi một phen, rất nhanh liền phát hiện được thi thể của Cố Thông, Thẩm Mai Lan, Cổ Tùng Lâm.

Lúc mấy cỗ thi thể này đập vào tầm mắt, Sử Cảnh Vân tay chân lạnh như băng, sắc mặt trở nên càng lúc càng khó coi hơn.

- Sử gia, chúng ta… có đuổi theo nữa hay không?

Những kẻ dưới trướng bên cạnh hỏi hắn.

- Đuổi cái gì mà đuổi!

Sử Cảnh Vân vừa trừng mắt, hổn hển nói:

- Ba vị cốc chủ đều đã bị giết, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta so với ba người bọn hắn cộng lại còn mạnh hơn sao?

Những kẻ đó khúm núm không dám đáp lời.

- Trở về cốc! Đem chuyện đã xảy ra ở đây báo cho Huyền Thiên Minh, nói rằng Tần Liệt đại khai sát giới với Thất Sát Cốc!

Sử Cảnh Vân mặt mũi âm trầm, cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay bị đứt của gã, lại cảm giác được ở ngón tay kia âm ỉ cơn đau nhức.

...

- Cô muốn cùng ta đi Độc Vụ Trạch sao?

Tần Liệt bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tống Đình Ngọc. Thần sắc nghi hoặc.

Con đường núi gâp ghềnh này là đường tiến đến Độc Vụ Trạch, ven đường đều là rừng rậm um tùm, sông nhỏ quanh co, Tần Liệt mang theo người của Lăng gia tộc, gấp rút lên đường.

Mà Tống Đình Ngọc lại không cưỡi Lưu Vân Thất Thải Điệp, cứ không nhanh không chậm thần bí theo sau hắn.

Điều này làm cho Tần Liệt có chút khó hiểu, hắn cho rằng xong chuyện nơi đây, Tống Đình Ngọc hẳn phải nóng lòng quay về Huyền Thiên Minh, nói rõ ràng những chuyện nàng đã trải qua ở U Minh giới chứ không phải lãng phí thời gian ở trên người của hắn.

- Sau khi đưa người của Lăng gia tộc đến Độc Vụ Trạch, ngươi phải cùng ta đi một chuyến, cùng ta đến Huyền Thiên thành, gặp cha ta.

Tống Đình Ngọc chẳng biết từ lúc nào đã thay một chiếc váy dài thuần màu trắng, bộ váy này khiến cho nàng có vẻ trang nhã, thanh lệ, bớt đi vài phần xinh đẹp lóa mắt.

Khóe miệng nàng nở nụ cười yếu ớt, liếc mắt nhìn Lăng Ngữ Thi ở hàng người phía trước, cố ý cùng Tần Liệt thêm gần gũi. Nàng ôn nhu nói:

- Vấn đề của Lăng gia vốn luôn muốn giải quyết, cũng không phải bọn họ tiến vào Độc Vụ Trạch thì liền không còn phiền phức nữa.

- Tần Liệt, nàng ấy nói không sai, vấn đề của Lăng gia thực nghiêm trọng.

Lăng Ngữ Thi ở phía trước chen vào nói. Nàng phân phó một câu với Lăng Phong, bảo Lăng Phong mang theo người trong tộc tiếp tục đi trước.

Bản thân nàng chậm dần cước bộ, đợi cho Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc theo kịp mới thâm sâu nhìn về phía Tống Đình Ngọc.

- Tống tiểu thư có cao kiến gì?

- Cha ta đối với dị tộc có thành kiến, không phải chỉ ta có thể tháo gỡ được, ta cần Tần Liệt gọi Huyết Lệ tiền bối ra, nhờ Huyết Lệ tiền bối thuyết phục người.

Tống Đình Ngọc không dám xem thường Lăng Ngữ Thi, hơn nữa việc này liên quan đến Lăng gia, cho nên nàng không tránh né Lăng Ngữ Thi mà còn tỉ mỉ nói ra ý nghĩ của mình.

- Huyết Lệ tiền bối đến từ lục địa khác, hơn nữa Huyết Lệ tiền bối đúng là bậc tu hành đã đạt đến cảnh giới thật sự... cũng đủ làm cho cha ta phải coi trọng. Lời ông ấy nói, nếu so với ta, so với Tần Liệt, so với Lăng Ngữ Thi ngươi, đều hữu dụng hơn.

Tần Liệt ánh mắt hơi sáng lên.

- Tống tiểu thư, cô nương chịu theo gợi ý của Huyết Lệ tiền bối cho rằng Huyền Thiên Minh cũng có thể cùng với các dị tộc ở nơi lục địa khác lui tới bình thường?

- Phải, lời nói kia của Huyết Lệ tiền bối cho ta rất nhiều khích lệ.

Tống Đình Ngọc lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa.

- Dựa theo ý kiến của Huyết Lệ tiền bối, ở Linh vực xung quanh chúng ta, có rất nhiều tiểu giới, phần đông nằm ở thế giới ngoại vi, sinh hoạt có rất nhiều khác biệt so với các sinh linh chúng ta. Những sinh linh trong các tiểu giới này, cũng là chủng tộc có trí tuệ bậc cao, sống ở giữa trời đất, chúng ta làm chủ một thế giới không tồn tại kỳ diệu, chúng ta lấy được những tài liệu tu luyện đặc thù chưa hề có, ta cảm thấy song phương nếu như có thể kiến lập lên giao dịch, đối với đôi bên mới đều có lợi.

- Cô nương so với phụ thân của mình tầm nhìn không ngờ còn khoáng đạt hơn.

Tần Liệt tán thưởng tự đáy lòng, sau đó gật gật đầu, nói:

- Ta hiểu được ý tứ của cô, chờ ta đưa Lăng gia trở lại Khí Cụ Tông, ta và cô đi xem Huyền Thiên thành.

- Lăng tiểu thư, hiện tại cô nương cũng hiểu được ý nghĩ của ta, bây giờ... Ta có thể hỏi một câu hay không, Lăng gia các ngươi rốt cuộc đến từ nơi nào? Trong tương lai, các ngươi... Có thể mang đến cho Huyền Thiên minh chúng ta ích lợi gì?

Tống Đình Ngọc lại hỏi.

Tần Liệt cũng nhìn về phía Lăng Ngữ Thi đem nghi hoặc trong lòng nói ra:

- Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?

- Trên thực tế, chúng ta cũng không thật sự rõ ràng. Sự biến hóa phát sinh gần kề, xảy đến quá mức đột ngột; ta, Huyên Huyên, còn có Lăng Phong, hiện tại vẫn còn không hiểu rõ ràng.

Lăng Ngữ Thi bắt đầu xoắn một sợi tóc màu tím bên vai trái, sắc tím kia trông thật đẹp đẽ, nói:

- Lăng gia trước mắt có biến hóa, ngược lại gia gia của huynh... là rõ ràng nhất. Ông ấy đã từng nói qua với Lăng Phong...

Lăng Ngữ Thi giải thích lời Lăng Phong đã nói qua.

- Lại là ông nội của ta.

Tần Liệt sau khi nghe xong, biểu tình chua xót, lắc lắc đầu, thở dài:

- Ta cũng trong lòng đầy nghi hoặc muốn hỏi rõ, ta cũng muốn tìm đến ông ấy, đáng tiếc, đáng tiếc ta căn bản không biết ông ở nơi nào.

- Nói như vậy, các người cũng không biết mình là ai?

Tống Đình Ngọc ánh mắt cổ quái.

- Mặc kệ cô tin hay không, nhưng sự thật là như thế, ít nhất hiện tại chúng ta còn không biết thân phận lai lịch của mình.

Lăng Ngữ Thi bất đắc dĩ nói.

- Xem ra các vị phải cần một khoảng thời gian đến tự tìm hiểu chính mình.

Tống Đình Ngọc nhẹ nhàng cau mày, vừa định nói chuyện lại cảm thấy khuyên tai ngọc dao động.

Nàng lấy ra khuyên tai ngọc đưa tin, trước mặt Tần Liệt cùng Lăng Ngữ Thi bắt đầu hình thành mối liên hệ tinh thần.

Một trận dao động huyền diệu theo toàn thân nàng dập dờn lan ra, dao động kia xuyên thấu qua khuyên tai ngọc tựa như trong chớp mắt vượt qua vạn dặm, tốc hành đến thẳng Huyền Thiên thành xa xôi.

- Là cha ta.

Một lát sau, nàng thu khuyên tai ngọc vào.

- Ông ấy đã biết tin tức Cố Thông, Thẩm Mai Lan, Cổ Tùng Lâm bị giết, lại cho rằng kẻ động thủ chính là ngươi, muốn hỏi ta tình hình như thế nào. Ta không nhiều lời, chỉ là nói cho cha biết, mấy ngày nữa ta sẽ dẫn ngươi đi Huyền Thiên thành, để ngươi tự mình cho ông ấy một lời giải thích về người đại diện truyền kỳ.

- Ta sẽ đi.

Tần Liệt đáp ứng.

Hai canh giờ sau.

Tần Liệt cùng người của Lăng gia tộc đi đến bên cạnh một dải sông dài quanh co uốn khúc, nhìn thấy giữa dòng nước loại ma lan thảo mọc um tùm, đằng sau dải sông này trời đất dày đặc mây mù ma quái, thần sắc hắn vô cùng kinh ngạc

- Hiện nay Tà tộc đã chiếm đoạt Khí Cụ Tông cùng khu vực ba trăm dặm xung quanh, bọn họ thông qua bọ cánh cứng ma cùng hủ Linh Thú, từng bước một đang thay đổi khu vực phía trước.

Tống Đình Ngọc vươn tay chỉ hướng trước mặt.

- Thời gian nửa năm này, Huyền Thiên minh cùng với người của Bát Cực Thánh điện lần lượt cùng đối phương giao chiến mấy lần, hai bên không ai chiếm được ưu thế. Chúng ta không dám xâm nhập những nơi ma khí u tối tràn ngập đã lâu thì bọn họ cũng không dám bước ra khỏi khu vực được U Minh Ma khí kia bao phủ đến giết chúng ta.

- Hiện tại, chúng ta ở xung quanh khu vực bọn hắn xâm chiếm, đào bới loại sông dài này, ở giữa dòng sông trồng giống Tịnh Ma Lan thảo, loại Ma Lan thảo này có thể không gãy, lọc được ma khí, cho nên sông dài này chính là phòng tuyến hàng đầu của chúng ta. Sông trồng đầy Ma Lan thảo thuần khiết vây quanh khu vực bọn họ ở theo hình tròn, bọn họ tạm thời không thể làm cho U Minh Ma khí tiếp tục lan rộng, không thể tiếp tục bành trướng ra bên ngoài.

- Khoảng thời gian gần đây nhất, những Tà tộc này cũng tiếp tục an phận, không triệu tập những kẻ mạnh đến đánh vào đạo phòng tuyến bậc nhất từ Tịnh Ma Lan thảo này. Cho nên, sắp tới chúng ta cùng bọn họ không bùng nổ tranh đấu kịch liệt, đôi bên rơi vào trạng thái giằng co.

Tống Đình Ngọc có thể thông qua khuyên tai ngọc liên hệ với Huyền Thiên minh, sau khi nàng đi ra từ Tử Vụ Hải, rất nhanh biết được thế cục hiện nay.

Bắt gặp Tần Liệt nhìn đoạn sông dài có chút kinh dị, nàng chủ động giải thích đại cục lúc này, vì Tần Liệt làm rõ nghi hoặc, sau đó còn nói:

- Người của Bát cực Thánh điện ở trong chiến trường u minh hiện đang vận chuyển những thứ khác giúp phá hỏng sự xâm nhập từng bước của Ma khí. Qua một thời gian ngắn, sau khi những thứ kia đưa tới, có thể hình thành nên đạo phòng tuyến thứ hai.

Ở thời điểm Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc nói chuyện, Lăng Ngữ Thi cùng một đám người của Lăng gia tộc bỗng nhiên ngừng lại ở bờ sông.

Bọn họ tính toán vòng qua con sông này, đi đường vòng đến Độc Vụ Trạch, con sông này, ở trong toàn là loại Tịnh Ma Lan thảo.

Bên này sông là thiên địa linh khí, bên kia sông còn lại là U Minh Ma khí bao trùm từ khu vực Tà tộc nắm trong tay.

Lúc này, rất nhiều người Lăng gia tộc đứng ở bờ sông, nhìn bờ đối diện bị U Minh Ma khí mờ mịt bao phủ khắp trời đất, nhìn thấy ánh sáng mặt trời không thể nào chiếu rọi ở khu vực đó, có không ít người lộ ra biểu tình kỳ dị.

- Tần, Tần Liệt...

Lăng Phong thở nhẹ một tiếng.

Tần Liệt nghe tin đến, ngạc nhiên hỏi:

- Sao thế?

- Ngươi xem ma khí ở bên kia sông.

Lăng Phong trầm giọng nói.

Tần Liệt ngưng thần nhìn tới, phát hiện bên kia sông ma khí lúc trước vốn mỏng manh không biết vì nguyên nhân gì, tụ tập thành từng đám, trở nên càng lúc càng dày đặc vô cùng.

Rất nhanh, ở khu vực sông đối diện người Lăng gia tộc, ma khí từ chỗ màu sắc mờ mịt biến thành ma vân đen như mực.

Ma vân lăn lộn, tựa như bị lực lượng nào đó dẫn dắt, nhưng lại đều hướng tới người Lăng gia tộc tụ tập ở bên này mà tuôn đến.

Nhưng mà, bởi vì ở trong dòng sông mọc rất nhiều loại Tịnh Ma Lan thảo, ma vân vừa mới xuất hiện ở vùng rộng lớn phía trên dòng sông, liền lập tức trở nên loãng, nhẹ, trong chốc lát bị Tịnh Ma Lan thảo phân giải hấp thu, biến mất sạch sẽ.

Ma vân dày đặc, không ngừng tụ tập, tụ tập thành từng đoàn từng đoàn, không ngừng hướng về phía người của Lăng gia tộc mà vọt tới.

Nhưng không có một đoàn ma vân nào có thể ở phía trên Tịnh Ma Lan thảo mà lưu lại thời gian dài, chúng đều rất nhanh bị hấp thu tiêu tán, phiêu dật đến lúc ở giữa sông thì toàn bộ đều không thấy nữa.

Thế nhưng loại ma vân này vô cùng cố chấp, tuy rằng lần lượt tiêu tán, bị Tịnh Ma Lan thảo không ngừng tinh lọc, chúng vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục tụ tập, tiếp tục tuôn đến..

Giống như ở trên thân người của Lăng gia tộc có một loại từ lực, như thể họ đã hình thành nên thứ từ trường cực kỳ mạnh mẽ đang không ngừng hấp dẫn lấy chúng, làm chúng không thể kháng cự.