Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 653: Tuyệt đối chấn động (2)




̣t đối chấn động. (2)

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hắc hắc cười nói với Tiểu Long. Hắn đang cần một tọa kỵ, lần trước hắn đang tìm cách thu phục Cửu Đầu Yêu Giao này, thế nhưng lần này thì tiện rồi, không phải đi quá xa.

- Ngươi hỏi lão đại ta đi.

Tiểu Long liếc mắt nhìn Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh rồi nói. Nó biết thân phận của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cho nên nó cũng cho lão đại chút mặt mũi.

- Tiểu Long, Đông lão cần tọa kỵ vậy thì để Cửu Đầu Yêu Giao này cho Đông lão đi.

Lục Thiếu Du không biết từ khi nào đã xuất hiện trên mặt đất mỉm cười nói với Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh:

- Đông lão, ta đã trở về.

- Trở về thì cứ trở về, động tĩnh lớn như vậy sợ ta không biết ngươi đã trở về sao? Ta lại còn tưởng rằng có người muốn xuất thủ với Phi Linh môn.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn Lục Thiếu Du trừng mắt một cái rồi cười nói:

- Cửu Đầu Yêu Giao ta thu, ngươi làm việc của ngươi đi.

Nói xong, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hưng phấn đi tới trước mặt Cửu Đầu Yêu Giao đang bị thương nặng nói:

- Cửu Đầu Yêu Giao, ngươi còn nhớ rõ ta không?

- Linh Suất nhân loại, là ngươi?

Cửu Đầu Yêu Giao đương nhiên nhớ rõ Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, khi trước trong sơn mạch Vụ Đô nó còn đại chiến một hồi.

- Không sai, làm tọa kỵ của ta cũng không ủy khuất ngươi, ngươi có bằng lòng làm tọa kỵ của ta không?

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn Cửu Đầu Yêu Giao rồi nói.

- Ta cự tuyệt làm tọa kỵ cho đám nhân loại ghê tởm như các ngươi.

Cửu Đầu Yêu Giao âm trầm nói, tới bước này rồi mà nó cũng không muốn trở thành tọa kỵ của nhân loại.

- Không đồng ý cũng phải đồng ý, đừng rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không phải là người dễ nói chuyện như vậy. Sắc mặt hắn trầm xuống, tức thì đánh ra vào đạo thủ ấn, một cỗ quang mang hắc sắc tràn ngập mùi khó chịu lập tức khuếch tán xung quanh Cửu Đầu Yêu Giao, bắt đầu mạnh mẽ thu phục Cửu Đầu Yêu Giao.

Nhìn lão độc vật, Lục Thiếu Du mỉm cười, bằng vào thực lực Linh Suất cửu trọng của lão độc vật muốn mạnh mẽ thu phục Cửu Đầu Yêu Giao cũng không khó.

Lục Thiếu Du vốn cũng không có dự định giết Cửu Đầu Yêu Giao, yêu thú đạt tới ngũ giai hậu kỳ hoặc đỉnh phong thực lực có thể so sánh với Vũ Suất nhất trọng. Loại yêu thú này nếu như dưới tình huống có thể thu phục mà lại đánh chết thì quả thực có chút đáng tiếc. Lúc này Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cần tọa kỵ, Lục Thiếu Du cũng không có ý kiến gì. Tọa kỵ của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cũng là một bộ phận thực lực của Phi Linh môn.

- Ca ca.

Lúc này, một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn vọt tới trước người Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn về phía thân ảnh nhỏ nhắn này không khỏi mỉm cười.

Đây là một tiểu cô nương tuyệt mỹ, máu tóc đen mượt, dưới hai hàng lông mi là đôi mắt to tròn, trên mặt mang theo chút trẻ con, quả thực có thể coi là một tiểu mỹ nhân.

- Tiểu nha đầu, đã cao hơn không ít, có nhớ tới ta hay không?

Lục Thiếu Du cười nói, tiểu nha đầu khả ái trước mắt chính là muội muội hắn.

- Có, có,mỗi ngày muội đều nhớ đến ca ca.

Lục Tâm Đồng gật đầu như gà mổ thóc, lập tức nhào vào trong lòng Lục Thiếu Du.

- Ca ca cũng nhớ muội.

Ôm tiểu nha đầu vào lòng, trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi cảm thấy ấm áp, trong lúc bất tri bấc giác, trong lòng hắn cũng lo lắng cho tiểu nha đầu này.

- Là chưởng môn trở về.

- Nhanh, các đệ tử tập hợp, chưởng môn đã trở về.

Trong đám người, Hồ Nam Sinh, Thường Lỗi, Trần Tân Kiệt, Chu Ngọc Hậu chúng trưởng lão cùng với các hộ pháp Trương Khiếu, Lưu Á Lôi, Dương Lệ, lúc này đám người nhìn thấy chưởng môn trở về lập tức kêu gọi chúng đệ tử tập hợp.

- Để ca ca nhìn xem, có đẹp hơn không.

Một lát sau, Lục Tâm Đồng mới từ trong lòng Lục Thiếu Du chui ra, trong mắt đỏ hoe, nước mắt vui vẻ chảy ra. Lục Thiếu Du mỉm cười rồi lau khô nước mắt cho tiểu nha đầu. Tiểu nha đầu này hiện tại lớn lên càng thêm xinh xắn, làn da trắng nõn, khuôn mặt khả ái, sau này tuyệt đối là một mỹ nhân.

- Ca ca, lần này huynh trở về có rời đi nữa không?

Lục Tâm Đồng mở đôi mắt to hỏi.

- Trong khoảng thời gian ngắn ta sẽ không rời đi.

Lục Thiếu Du nói, mà lúc này hắn mới chú ý khí tức trên người Lục Tâm Đồng, sắc mặt lập tức đại biến, kinh hãi hỏi:

- Tâm Đồng, muội đột phá Linh Tướng tam trọng rồi?

- Tâm Đồng vừa mới đột phá Linh Tướng tam trọng mấy hôm trước.

Thanh âm của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh vang lên trong tai Lục Thiếu Du, mà thân ảnh của nàng lúc này cũng đã tới bên cạnh Lục Thiếu Du.

- Mười ba tuổi, Linh Tướng tam trọng.

Lục Thiếu Du vô cùng chấn động. Linh Tướng tam trọng, Triệu Kình Hải chỉ là Linh Tướng tam trọng mà đã là đệ nhất Long bảng trong Vân Dương Tông, mà so sánh tuổi của hai người, Triệu Kình Hải hơn Tâm Đồng mười tuổi, mà thời gian tu luyện khác xa nhau, Tâm Đồng mới tu luyện ba năm, mà Triệu Kình Hải chỉ sợ đã tu luyện từ nhỏ. So sánh như vậy đủ để biết được tốc độ tăng trưởng tu vi của Lục Tâm Đồng ra sao, tuyệt đối vô cùng kinh khủng. Hơn nữa, Lục Tâm Đồng lúc này mới chỉ có mười ba tuổi, phóng mắt ra khắp đại lục chỉ sợ cũng khiến cho mọi người chấn kinh.

- Oánh tỷ.

Lục Thiếu Du nghiêng người mỉm cười nhìn nữ tử mặc y phục màu trắng trước mặt, quốc sắc thiên hương, thành thục quyến rũ, tóc đen búi cao, đôi mắt xinh đẹp mà dịu dàng giống như tiên tử, giống như một vị tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.

- Oánh tỷ, ta đã trở về.

- Trở về cũng tốt. Ngươi phủi tay làm chưởng quầy cũng đã khá lâu rồi, nếu không trở lại thì ta định sẽ trói ngươi rồi kéo trở về.

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nhẹ nhàng nói.

Sưu Sưu.

Thiên Sí Tuyết Sư bay tới, lúc này hai đạo thân ảnh từ trên bầu trời nhảy xuống, chính là Nam thúc và Lục Tiểu Bạch, sau đó còn một chúng yêu thú từ trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư nhảy xuống.

- Tham kiến chưởng môn.

Thanh âm vang lên, quả thực có thanh thế không nhỏ.

Lúc này, ngoài Phi Linh môn đã có tới gần một nghìn năm trăm đệ tử, đứng đầu là các trưởng lão Trịnh Anh, Chu Ngọc Hậu, Hồ Nam Sinh, Thường Lỗi, còn có Đinh Thành Kiệt. Sau đó là chúng hộ pháp Trương Khiếu, Lâm Phong, Hậu Bách Long, Tôn Hiểu Minh, Lưu Á Lôi, Dương Lệ, cuối cùng là chúng đệ tử Phi Linh môn.

Lục Thiếu Du ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua mọi người, lúc này đã có thêm không ít thân ảnh xa lạ, thế nhưng đại bộ phận người hắn đều có ấn tượng.

- Tất cả đứng dậy đi.

Lục Thiếu Du nói, thanh âm mang theo một tia chân khí đủ để tất cả đám người đều nghe thấy rõ.

- Tạ ơn chưởng môn.

Mọi người đồng thanh nói, không ít đệ tử mới gia nhập đều đang lén quan sát Lục Thiếu Du, nhìn thấy chưởng môn còn trẻ tuổi như vậy cũng có chút hiếu kỳ và kinh ngạc.

- Chưởng môn.

Nhìn thấy cảnh này, Lục Tiểu Bạch vô cùng kinh ngạc tới mức há hốc mồm.