Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 4140




Tổng cộng mười quân đoàn, từ lời Băng Thiên Lý và Phá Thổ, Truy Mệnh nói cho Lục Thiếu Du biết, quân đoàn Hùng Phong chỉ là quân đoàn tam lưu mà thôi, các quân đoàn khác đều là nhị lưu.

Đương nhiên, quân đoàn Hùng Phong hiện tại tuyệt đối có thể nói là quân đoàn nhị lưu, lúc trước quân đoàn Phá Vân cũng xem như quân đoàn nhị lưu, cho nên hiện tại quân đoàn Hùng Phong trên thực tế là quân đoàn nhị lưu, nhưng mà thanh danh quân đoàn Hùng Phong cũng không vang dội.

Băng Thiên Lý nói: 

- Lục đoàn trưởng, ngày mai tất cả đoàn trưởng quân đoàn sẽ tranh đoạt vị trí phó thống lĩnh, nếu Lục đoàn trưởng có hứng thú, ta sẽ an bài một chút.

- Sư phụ...

Thái A nghe vậy, ánh mắt nhìn Lục Thiếu Du.

- Như thế nào, ngươi có gì cần nói sao?

Lục Thiếu Du hỏi Thái A.

Thái A nói: 

- Sư phụ, chức phó thống lĩnh này nên do sư phụ làm, người có bổn sự ngồi lên vị trí phó thống lĩnh mới tốt, vạn nhất gặp phải một bao cỏ ngồi lên, như vậy không chỉ hại chết mình, trọng yếu nhất sẽ hại chết huynh đệ quân đoàn Hùng Phong, huống chi chúng ta không tin người ngoài, không thể giao quân đoàn Hùng Phong cho kẻ khác điều khiển.

Lục Thiếu Du cười cười, nhìn Băng Thiên Lý, nói:

- Băng tướng giả, vậy phiền toái ngươi đi an bài đi. 

- Ta hiểu, giao cho ta đi, xem ra lúc này chức phó thống lĩnh đã có chủ.

Băng Thiên Lý hiểu ý gật gật đầu, lúc này rời khỏi đại sảnh.

Lục Thiếu Du hít sâu một hơi, hỏi Thái A: 

- Thái A, ngươi huấn luyện như thế nào rồi?

Thái A nghe vậy, hắn nói: 

- Sư phụ yên tâm đi, ba năm qua đệ tử cũng không có lười biếng, hiện tại quân đoàn Hùng Phong không dám nói có thể so sánh với quân đoàn cao cấp, nhưng mà đệ tử có lòng tin, đến lúc đó quân đoàn Hùng Phong sẽ không ăn thiệt thòi.

- Ân.

Lục Thiếu Du gật gật đầu, nói với Thái A: 

- Đợi quân đoàn Hùng Phong đi vào quỹ đạo, sau này ngươi nên rút thời gian lĩnh ngộ, tranh thủ sớm ngày đột phá Tuyên Cổ Cảnh.

- Đệ tử hiểu, tu luyện chưa bao giờ lười biếng.

Thái A gật đầu, lập tức cười nói: 

- Ngày mai phó thống lĩnh không phải sư phụ thì không còn kẻ nào khác.

Lục Thiếu Du nghe Thái A nói thế, sắc mặt nghiêm túc, nói với Thái A: 

- Sơn ngoại hữu sơn, huống chi mọi sự không có tuyệt đối, cho dù gặp kẻ tu vị thấp hơn cũng phải toàn lực.

- Con hiểu.

Nhìn thấy thái độ của sư phụ, thần sắc Thái A cung kính, gật đầu, cũng hiểu lời sư phụ nói, ví dụ như đối thủ của sư phụ, nếu đối đãi sư phụ như người có tu vị Niết Bàn Cảnh cao giai thì kết quả rất bi thảm.

Vào đêm, ánh trăng như nước, ánh trăng bao phủ sơn mạch bao la.

Đứng trên đỉnh núi cô độc, Lục Thiếu Du nhìn bầu trời, hắn nhớ lại quá khứ:

- Không biết mọi người như thế nào rồi?

Lục Thiếu Du thì thào, đại ca, tam muội, Lục Kinh Vân và mấy tiểu gia hỏa, trên Linh Võ đại lục có không ít người tiến vào ba ngàn đại thế giới, chuyện này làm cho Lục Thiếu Du lo lắng.

- Ai.

Vào thời điểm này, Lục Thiếu Du đột nhiên quay đầu lại, khí tức lan tỏa ra các hướng.

- Mười quân đoàn cường giả như mây, chẳng lẽ ngươi còn sợ Minh Linh đánh lén hay sao?

Người tới chính là Mộ Linh Lạc, ánh mắt Lục Thiếu Du hơi chấn động, nói nhỏ: 

- Có đôi khi, người một nhà còn nguy hiểm hơn Minh Linh.

- Ngươi thật quái lạ, nhưng mà ta cũng hiểu.

Mộ Linh Lạc quan sát Lục Thiếu Du, không quan tâm thái độ xa cách người ngàn dặm của Lục Thiếu Du, nàng đi tới bên cạnh Lục Thiếu Du, nhìn hư không mà Lục Thiếu Du vừa mới nhìn, nói nhỏ: 

- Ngươi nhìn cái gì thế, sao lại nhập thần như vậy?

- Không có nhìn cái gì, nhớ tới một ít người mà thôi, không biết bọn họ hiện tại thế nào.

Lục Thiếu Du đứng chắp tay, do dự một chút, hắn cũng nói rõ.

- Mặc kệ ngươi nhớ tới người nào, cũng không nghĩ quá nhiều, mỗi người đều có đường của mình, ngươi không cách nào an bài cho người ta quá nhiều đâu.

Mộ Linh Lạc quay đầu nhìn Lục Thiếu Du, mái tóc buộc đuôi ngựa đung đưa trong gió, hai mắt sáng như sao trời, nói với Lục Thiếu Du: 

- Nếu hiện tại có người ngươi suy nghĩ lo lắng, người đó không nhất định đi con đường mà ngươi suy nghĩ.

Lục Thiếu Du nghe vậy, nhìn Mộ Linh Lạc, trong mắt hơi rung động, thì thào:

- Mỗi người đều có đường mình đi, không ai có thể can thiệp quá nhiều.

- Nói cái gì đó, ngươi thì thầm một mình sao?

Mộ Linh Lạc hỏi Lục Thiếu Du.

- Không có gì.

Lục Thiếu Du ngẩng đầu, nói: 

- Quân đoàn Thiên Hạm là quân đoàn chủ chiến, tới đây làm gì, ngươi tới đây làm chi?

- Chuyện này tạm thời giữ bí mật, như thế nào, chẳng lẽ ngươi rất ghét gặp ta sao?

Mộ Linh Lạc nháy mắt hỏi Lục Thiếu Du.

- Với ta không sao, thuận miệng hỏi mà thôi.

Lục Thiếu Du vẫn là không mặn không nhạt.

- Ngươi thật là, có phải ngươi vĩnh viễn như thế sao, có chút biểu lộ được không?

Mộ Linh Lạc trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, lập tức nói: 

- Ngày mai hình như các ngươi chọn ra phó thống lĩnh, ngươi có lẽ sẽ đi, nhưng mà cũng phải cẩn thận một ít, quân đoàn Cuồng Sư Hổ Sư, quân đoàn Linh Hỏa Đông Quan Trạch, còn có quân đoàn Lục Linh Lục Linh không dễ chọc.

- Lục Thiếu Du, uy, ngươi đi cũng không nói câu nào, ngươi quá không có lễ phép...

Mộ Linh Lạc nói xong, lại phát hiện Lục Thiếu Du đã biến mất, lập tức quát lên, cuối cùng chỉ tức giận rời đi.

Cảnh đêm mông lung, chiếu rọi dãy núi tiêu điều.

Trên đại sảnh, Phượng Tuy ngồi ngay ngắn, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào Độc Hạt, hỏi: 

- Độc Hạt, tất cả như kế hoạch chứ?

Sắc mặt tái nhợt của Độc Hạt đã đỡ hơn ít, thương thế bị Lục Thiếu Du gây ra dường như tốt hơn rất nhiều, đã không có quá nhiều trở ngại, nghe vậy ngũ quan rung lên, càng dữ tợn, nói nhỏ: 

- Đã an bài tốt, quân đoàn Hùng Phong đến sơn mạch Ngự Linh, đoán chừng ít ngày nữa sẽ đi tới Long Tích đại lục, trong liên minh quân bộ có không ít thế lực có thâm thù đại hận với Lục Thiếu Du tiểu tử kia, lúc này không tới phiên hắn lựa chọn, sợ rằng hắn hiện tại chưa biết, tất cả là do chúng ta an bài.

- Trên Long Tích đại lục có Lang Linh nhất tộc và Phệ Hồn nhất tộc, Lục Thiếu Du lần trước đánh chết thiếu chủ Ám Linh của Phệ Hồn nhất tộc, hủy tộc Phệ Hồn Khốn Linh Trận của Phệ Hồn nhất, đánh chết không ít cường giả Phệ Hồn nhất tộc, đoán chừng Phệ Hồn nhất tộc hận không thể rút gân lột da của hắn.

Phượng Tuy cười lạnh, thấp giọng nói nhỏ: 

- Khặc khặc, như vậy giảm bớt không ít công phu của chúng ta, một khi Phệ Hồn nhất tộc biết rõ Lục Thiếu Du cũng đi, ta tin tưởng đến lúc đó chắc chắn rất náo nhiệt.

- Ta đã âm thầm truyền ra tin tức tới Long Tích đại lục, tin tưởng thời điểm này Phệ Hồn nhất tộc đã có tin tức rồi, đến lúc đó nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi Lục Thiếu Du, khặc khặc.

Độc Hạt cũng cười lạnh không thôi, cười âm hiểm, nói:

- Lục Thiếu Du nếu chết trong tay Minh Linh, thần không biết quỷ không hay, không có quan hệ tới chúng ta, đến lúc đó dù ai cũng không làm gì được chúng ta cả.