Linh Vũ Cửu Thiên

Quyển 4 - Chương 372




Hàn Phi lạnh lùng cười:

- Ngươi đoán rất đúng.

Mắt Hàn Phi lạnh băng nói:

- Vậy là ngươi đến vì quyển sách?

Hắc Tư Đình Pháp Sư đáp ngay:

- Đúng vậy.

Sát khí lạnh lẽo dâng trào trong lòng Hàn Phi. Nếu Hắc Tư Đình Pháp Sư đã thẳng thắn từa nhận mơ ước Tắc Tây Lỵ Á tiểu thư thì không có đường thương lượng, chỉ có tiêu diệt đối phương mới là lựa chọn chính xác.

Hắc Rư Đình là Pháp Sư cao giai sâu sắc cảm giác được Hàn Phi lộ ra sát khí, lập tức nhận ra câu trả lời của mình làm hắn hiểu lầm.

Hắc Tư Đình Pháp Sư vội xua tay nói:

- Hàn Phi các hạ đừng hiểu lầm, ta không có ý muốn cướp đồ của ngươi mà là hy vọng . . .

- Ngươi cho ta mượn đọc mấy ngày!

Mắt Hắc Tư Đình Pháp Sư càng nóng cháy hơn:

- Ta nguyện ý trả giá, ngươi có điều kiện gì cứ việc mở miệng, chỉ cần ta có thể làm được thì nhất định sẽ không từ chối.

Cho mượn mấy ngày? Nằm mơ! Hàn Phi thầm cười nhạt.

Nguyên tắc của Hàn Phi là lợi dụng không bỏ sót, hắn cảm thấy thứ gì có quý giá cỡ nào nếu không có tác dụng thì không có chút giá trị. Cho nên Hàn Phi mới sẵn sàng cho Áo Lý Lỵ An Pháp Sư mượn vượt ải khó khăn.

Nhưng đó không đại biểu Hàn Phi xem báu vật như cỏ rác. Hàn Phi cho Áo Lý Lỵ An Pháp Sư mượn vì có điều kiện, một là nàng đáng giá hắn tin tưởng, hai là nàng là Pháp Sư khế ước của thương hội Xuất Vân vệ thành. Cái gọi là hòa thượng chạy được chứ chùa còn đó, Áo Lý Lỵ An Pháp Sư không thể mang Tật Phong chi thư bỏ chạy. Sự thật chứng minh Áo Lý Lỵ An Pháp Sư không phụ niềm tin của Hàn Phi.

Nhưng Hắc Tư Đình Pháp Sư trước mắt thì khác. Trời biết Hắc Tư Đình Pháp Sư mượn được Tật Phong chi thư sẽ có phản ứng gì, Pháp Sư cao giai có các loại thủ đoạn bỏ chạy, Pháp Sư phong hệ càng sở trường về tốc độ. Nếu Hắc Tư Đình Pháp Sư chạy mất thì Hàn Phi không biết kiếm ở đâu.

Hàn Phi không chút khách sáo nói:

- Ta không có hứng thú với cái giá của ngươi, nếu đổi lại ngươi là ta sẽ cho ngươi mới gặp mặt mượn Tật Phong chi thư sao?

Hắc Tư Đình Pháp Sư ủ rũ nói:

- Sẽ không.

Tia sáng trong mắt Hắc Tư Đình Pháp Sư tắt ngấm, hiển nhiên gã biết rõ yêu cầu của mình quá đáng.

Hắc Tư Đình Pháp Sư vụt ngẩng đầu, mắt lại lóe sáng hy vọng:

- Hàn Phi các hạ, ta nguyện ý trả bất cứ cái giá nào, trở thành người đi theo của ngươi cũng được!

- Nếu ngươi tặng Tật Phong chi thư cho ta thì ta xin thề vĩnh viễn trung thành với ngươi!

Người đi theo tương đương với hộ vệ Kỵ Sĩ, Võ Sĩ có thuộc hạ như vậy, chẳng qua không có quan hệ khế ước với người đi theo. Thực lực như Hắc Tư Đình Pháp Sư tự nguyện trở thành người đi theo với Hàn Phi cùng giai thì đúng là tự hạ thấp thân phận.

Hàn Phi không chút do dự nói:

- Thật xin lỗi, không thể được!

- Tật Phong chi thư là lễ vật ta định tặng cho người, ngươi hãy từ bỏ ý định đó đi.

Nếu nói Hàn Phi không động tâm là giả, với thực lực của Hắc Tư Đình Pháp Sư phong hệ, có người đi theo như vậy không chỉ là vinh diệu mà còn là giúp sức cường đại. Bây giờ Hàn Phi thiếu các loại nhân tài.

Nhưng mục đích của Hắc Tư Đình Pháp Sư rất rõ ràng, Hàn Phi không có hứng thú lời thề trung thành của gã, và hơi bài xích người này.

Ba phen bốn lượt cầu xin bị Hàn Phi vô tình từ chối, mắt Hắc Tư Đình Pháp Sư bắn ra tia tức giận.

Hắc Tư Đình Pháp Sư hít sâu, đầy ẩn ý hỏi:

- Hàn Phi các hạ thật sự không chịu nhịn đau từ bỏ thứ yêu thích sao?

Hàn Phi lạnh nhạt nói:

- Ta nghĩ mình đã trả lời rất rõ ràng.

tiên thiên chân khí trong khí hải đan điền nhanh chóng di chuyển, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng Hắc Tư Đình Pháp Sư không làm ra hành động tệ nhất, nhìn chằm chằm Hàn Phi, khẽ thở dài nói:

- Vậy thì tiếc quá, hẹn gặp lại.

Dứt lời, con chim ưng khổng lồ mà Hắc Tư Đình Pháp Sư ngồi trên lưng đập cánh bay cao, vẽ đường cong hoàn mỹ trên không trung, chớp mắt biến mất trong tầng mây.

Chạy nhanh thật. Sát khí vụt tắt trong mắt Hàn Phi. Hàn Phi luôn giữ nguyên tắc người không đụng ta thì ta không đụng người. Trước khi Hắc Tư Đình Pháp Sư lộ ra địch ý, Hàn Phi không muốn quyết đấu sinh tử với gã. Hắc Tư Đình Pháp Sư biết khó mà lui cũng xem như lực chọn sát suốt.

Tuyệt đối đừng chạm vào giới hạn của ta! Hàn Phi thầm nói với Hắc Tư Đình Pháp Sư phong hệ, hắn cảm giác gã sẽ không từ bỏ.

Hàn Phi đứng trên không trung giây lát xác nhận Hắc Tư Đình Pháp Sư đã đi xa, hắn trở về con thuyền số hiệu Tuyết Âu.

Thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn quan tâm hỏi:

- Đại nhân, xảy ra chuyện gì sao?

Hàn Phi cười nói:

- Chút chuyện nhỏ mà thôi, hiện tại giải quyết xong rồi.

Thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn gật đầu, nói:

- Vậy thì tốt.

Thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn nghênh đón gió biển ập vào mặt, chỉ hướng hải vực mênh mông trước mắt, cao giọng quát:

- Đại nhân, trước mặt chúng ta chính là hải vực Ni Đức Lâm, sắp rời khỏi ven biển rồi!

Tiến vào hải vực Ni Đức Lâm màu sắc nước biển càng thâm hơn, độ sâu biển cả hơn xa ven biển. Hải âu thường bay quanh con thuyền số hiệu Tuyết Âu giờ không còn nữa, xung quanh không có đảo, sinh linh ẩn hiện trong biển ngày càng nhiều.

Vài con lam hải đồn bướng bỉnh đuổi theo con thuyền số hiệu Tuyết Âu, chúng nó bơi nhanh trong nước, từ đuôi thuyền vọt lên đầu thuyền, nhảy lên trời phát ra tiếng rít vui vẻ, có vẻ thật tốt đẹp.

Nhưng không khí bình tĩnh không kéo dài lâu. Vào đêm, sóng gió bỗng nhiên lớn lên, cuồng phong mang theo mưa đánh vào con thuyền số hiệu Tuyết Âu. Thuyền buồm thể tích không lớn xóc nảy trong sóng gió, dường như tùy thời lật nghiêng.

Nhưng đám người thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn là thủy thủ ưu tú nhìn quen sóng to gió lớn, họ không sợ. Thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn chỉ huy con thuyền số hiệu Tuyết Âu xé gió lướt sống lao nhanh đi, tốc độ chẳng chút giảm sút.

Có bọn họ, Hàn Phi có thể thoải mái nằm trên võng trong khoang thuyền ngủ say. Hàn Phi đi trên biển một thời gian dài, sớm thói quen loại xóc nảy này.

Sáng sớm ngày thứ hai, sóng gió bình lặng, mây đen tán đi, ánh nắng rực rỡ lại chiếu rọi trên mặt biển xanh thẳm.

Nhưng rắc rối của con thuyền số hiệu Tuyết Âu chẳng những không có kết thúc mà mới chỉ bắt đầu.

Một thủy thủ phụ trách nhìn xa vội chạy vào khoang thuyền báo cáo với thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn đang săn sáng cùng Hàn Phi.

- Thuyền trưởng, nguy rồi, xung quanh chúng ta xuất hiện bầy Nghịch Hổ Sa!

Thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn giật mình kêu lên:

- Bầy Nghịch Hổ Sa?

Thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn lập tức buông đồ ăn xuống hỏi:

- Có bao nhiêu con?

Thủy thủ cười khổ nói:

- Ít nhất cỡ mấy trăm, có lẽ là tộc quần lớn nhưng chưa phát hiện tung tích sa vương.

Thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn đứng dậy, trầm giọng nói:

- Ta đi nhìn xem, ra lệnh cho mọi người sẵn sàng chiến đấu.