Linh Vũ Cửu Thiên

Quyển 4 - Chương 212: Man thiên quá hải




- Có thể nói cho ta biết, trong này đã xảy ra chuyện gì? Một giọng nói uy phong vang lên.

Hầu tước Bàng Ân cùng với Vi Vi An xuất hiện ở cửa lầu thang của tầng hai, phía sau có có một trưởng lão gia tộc đi cùng, lầu một phòng ăn trong khu này dành cho kỵ sĩ gia tộc sử dụng, lầu hai thì chỉ có nhân vật cấp trưởng lão và và nguyên lão mới có thể lui tới, hầu tước rất thích cùng với nghi trượng trưởng lão ở trên sân thượng vừa uống trà vừa bàn công sự.

Xuất hiện của hầu tước làm cho các kỵ sĩ đang tức giận lập tức trấn tĩnh trở lại, trong phòng ăn tức khắc yên lặng, mà Khố Phổ rõ ràng là sớm có dự liệu, y tiến lên một bước hành lễ nói:

- Hầu tước đại nhân, tôi cho rằng A Đức Tư là gian tế dò thám của nhân tộc phái đến, cho nên xin mời vu sư Tác Bỉ lột trần mặt nạ của hắn, vừa nãy A Đức Tư dùng đấu khí ngăn chặn thuật khu tán của vu sư Tác Bỉ, thân phận đã bại lộ không nghi ngờ gì nữa, xin ngài lập tức hạ lệnh bắt hắn!

Không đợi hầu tước mở miệng, Vi Vi An bên cạnh dựng ngược chân mày

- Khố Phổ, ngươi có gì chứng minh A Đức Tư là gian tế của nhân tộc, ngươi có biết việc làm này của ngươi là sĩ nhục đối với một kỵ sĩ không?

Hầu tước khoát tay ngăn Vi Vi An nói tiếp, sắc mặt của lão càng trở nên âm trầm:

- Kỵ sĩ Khố Phổ, ta biết ngươi đối với A Đức Tư rất không hài lòng, nhưng ngươi đừng quên thân phận của mình, ngươi là kỵ sĩ của gia tộc La Lạc, là gia thần của ta, nếu ngươi có chứng cứ cho rằng thân phận A Đức Tư đáng nghi, trước tiên cần bẩm báo cho nghi trượng trưởng lão, sau đó do ta quyết định, không phải tự ngươi chủ trương mời vu sư Tác Bỉ!

Sắc mặt Khố Phổ lập tức trắng bệch, y cũng là bị lòng đố kị xông lên đầu, tự cho rằng sau khi bắt được yếu điểm của Hàn Phi liền mời đến vu sư Tác Bỉ mà ngày thường quan hệ rất tốt ra tay, muốn bắt liền Hàn Phi, thế này không chỉ xuất phát từ lòng ác ý mà cũng là vì gia tộc mà lập đại công.

Chỉ là y quên mình hành động tùy tiện như thế này, nhất định là mạo phạm quy tắc của gia tộc, cũng là khiêu chiến uy nghiêm của hầu tước Bàng Ân!

- Xin lỗi, hầu tước đại nhân, là tôi lỗ mãng, tôi lo A Đức Tư sẽ làm hại đến gia tộc, cho nên mới nóng lòng Khố Phổ nói.

Hầu tước Bàng Ân nhìn y thật lâu.

- Kỵ sĩ Khố Phổ, lỗi của ngươi ta có thể tạm thời gác qua một bên, vậy bây giờ ngươi nói đi, rốt cuộc là chứng cứ gì để ngươi cho rằng A Đức Tư là gian tế của nhân tộc phái đến?

Khố Phổ liền phấn chấn tinh thần trở lại, giơ tay chỉ về phía Hàn Phi đang im lặng lớn tiếng nói:

- Hầu tước đại nhân, trong buổi tiệc tối tại phủ công tước tôi phát hiện điểm nghi vấn thân phận của A Đức Tư, đầu tiên sau khi lau sạch lớp hoa căn võ sĩ tên đầu hắn, màu da đầu hắn không thay đổi, lớp hoa văn này chứng minh hắn vừa mới vẽ lên.

Hắn cười đắc ý nói:

- Tôi nhớ rất rõ trước đây có mấy tên thám báo nhân tộc cũng bị vạch trần như vậy, bọn chúng vì để lấy giả làm thật, trước khi lẻn vào Yếu Tắc các võ sĩ bọn họ học vẽ hoa văn lên, cũng không biết võ sĩ bọn họ tu luyện võ kĩ gì mà vẽ lên lung tung, qua thời gian dài, cho dù lau sạch cũng lưu lại vết tích rất sâu!

Mọi người lập tức nhìn lên trán Hàn Phi, đầu Hàn Phi bây giờ đúng lúc mọc ra một lớp tóc tinh mịn, nhưng có thể rất dễ nhìn thấy trên mặt quả thật có lưu vết tích của lớp vẽ.

Ánh mắt của mấy tên kỵ sĩ lập tức trở nên hung ác, rút ra vũ khí vọt đến trước mặt hầu tước Bàng Ân, Hàn Phi không biến sắc, lạnh lùng nói:

- Điều này chẳng có gì khó hiểu cả, trước đây ta luôn để tóc dài, sau này sau khi rời khỏi sư phụ mới vẽ lên mà thôi.

Quả nhiên là cho tiết nhỏ dễ vạch trần thân phận nhất, đây là điểm Hàn Phi hoàn toàn không ngờ tới, đã bị đối phương phát hiện.

- Thật là vậy không? Khố Phổ cười gằn nói:

- Vậy ta nên nói điểm thứ hai, chiến sủng Ốc Kim của ngươi là báu vật Lang Vương của biển cát tây lục, biển cát tây lục lại là địa bàn của nhân tộc sinh sống, ngươi làm sao có được chiến sủng này? Lại còn mấy ngày nay ta có điều tra nguồn gốc lai lịch của ngươi, nhưng không ai biến ngươi từ đâu đến, kể cả người của bộ lạc Hỏa Thảo dẫn ngươi đến Cuồng Lan cũng không biết, giống như là bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống thảo nguyên này!

- A Đức Tư, nguyên hình của ngươi bại lộ rồi, ta sẽ để cho ngươi chết nhẹ nhàng một chút!

- A Đức Tư, ngươi có giải thích gì không? Ánh mắt của hầu tước Bàng Ân nhìn vào Hàn Phi trở nên vô cùng sắc bén, Vi Vi An bên cạnh trên mặt lộ vẻ một chút nghi ngờ.

- Ai nói biển cát tây lục là địa bàn của nhân tộc? Hàn Phi cười lạnh nói:

- Khố Phổ kỵ sĩ, khẩu khí của ngươi cũng quá lớn rồi đấy! ta từ bé cùng sư phụ lang thang khắp nơi, biển cát tây lục chẳng qua chỉ là một trong những lộ trình đó, nói cho cùng ngươi căn bản không mang ra được chứ cứ!

- Vậy thì để vu sư Tác Bỉ phóng thuật khu tán lên người ngươi, Khố Phổ cười nham hiểm nói:

- Để mọi người xem xem ngươi có dùng pháp thuật ngụy trang không!

- A Đức Tư, ta cảm thấy đây là cách tốt nhất chứng minh ngươi trong sạch, hầu tước Bàng Ân không biến sắc nói:

- Nếu như là Khố Phổ vu oan ngươi, ta nhất định lấy lại công đạo cho ngươi!

Khố Phổ gắt gao nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, trên đầu toát ra ra mấy đường gân màu xám, bởi vì gia thân tiền đồ này đã có liên hệ với y, mà y tuyệt đối không tin Hàn Phi không dám chấp nhận thử nghiệm thuật khu tán.

Trưởng lão Ca Đặc đứng phía sau hầu tước Bàng Ân, sắc mặt trắng bệch, nếu như Hàn Phi quả thật là gian tế, hắn là do mình đưa tới thì phải chịu trách nhiệm không nhỏ.

Trước mắt mọi người, Hàn Phi giải tán hộ giáp đấu khí xung quanh, hắn nhép miệng một cái, liếc nhìn Khố Phổ một cái nói

- Tuân mệnh, hầu tước đại nhân.

Cái liếc nhìn này làm cho Khố Phổ đột nhiên cảm thấy khiếp vía, y cảm thấy mình giống như đang tự nhảy vào một cái bẫy, trong đầu chợt có chút do dự?

Chỉ là việc đến nước này Khố Phổ cũng không được phép lùi bước, y nhìn về phía vu sư Tác Bỉ, vu sư Tác Bỉ gật đầu giơ pháp trượng trong tay lên.

Một đoạn thần chú rất khó hiểu nhanh chóng đọc ra, vu sư Tác Bỉ chỉ thẳng một ngón tay về phía Hàn Phi, linh lực màu lục to lớn mạnh mẽ bao vây đầu trượng của pháp trượng, nhanh chóng lan rộng bao phủ khắp người Hàn Phi.

Mặc cho lục quang không ngừng chập chờn trên cơ thể mình, Hàn Phi vẫn không động đậy thần sắc tự nhiên, chỉ có hai tròng mắt của Khố Phổ lộ ra một chút thương hại.

Một chút thay đổi cũng không có, không có thuật ngụy trang, hơn nữa phần lục quang bao phủ Hàn Phi không có thay đổi gì, vu sư Tác Bỉ vẻ mặt bình tĩnh lắc đầu buông pháp kỹ xuống.

Lục quang biến mất, người đứng ngoài quan sát ngơ ngác nhìn nhau, có người thở dài, có người phẫn nộ, cũng có người cười hả hê vì có người gặp chuyện xúi quẩy!

Vi Vi An thở phào nhẹ nhõm, cánh tay nhỏ nhắn vỗ vỗ lên ngực, trợn mắt nhìn Khố Phổ, đồng thời còn có trưởng lão Ca Đặc cũng nhẹ nhõm cả người.

Hầu tước Bàng Ân xoay đầu nhìn Khố Phổ, thần sắc lãnh đạm vô cùng:

- Kỵ sỹ Khố Phố, ngươi còn gì muốn nói nữa không?

- Không thể được, đều này không thể được, Khố Phổ hai mắt đăm đăm, cả người giống như rơi vào khe nứt, toàn thân run lên một cái lớn tiếng nói:

- Nhất định là nhầm lẫn ở chỗ nào đó, hắn nhất định là gian tế của nhân tộc, nhất định hắn dùng thuật ngụy trang cao cấp, cần dùng chân thật chi nhãn mới được

Đều này tưởng chừng như tát vào mặt vu sư Tác Bỉ, nói thuật khu tán của lão là đồ bỏ đi, thế là mặt của vu sư tối sầm lại, quay người về phía hầu tướng Bàng Ân hành lễ, sau đó lui sang một bên.

- Chân thật chi nhãn, hầu tước Bàng Ân giận giữ cười:

- Kỵ sỹ Khố Phổ, ngươi có muốn mời vu sư Ngân Nghê ra không?

Vu sư Ngân Nghê là nhân vật cấp nguyên lão của gia tộc La Lạc, thực lực thâm sâu không thể lường được, ngày thường chỉ tu luyện trong tháp vu sư, không có chuyện quan trọng tuyệt đối không ra ngoài, bà cũng là sư phụ của Vi Vi An, trong gia tộc địa vị vô cùng cao quý

Chân thật chi nhãn là pháp thuật giai cao, chỉ có pháp sư hoặc vu sư lục giai trở lên mới có thể thi triển, có thể nhìn thấu tất cả ảo ảnh ngụy trang, thuật khu tàn có thể thất bại hoặc không có cách nào xua đi thuật ngụy tran cao cấp, nhưng chân thật chi nhãn không hề có vấn để này.

Khố Phổ nhất thời trong lòng rối loạn, y giống như nắm bắt được cơ hội cuối cùng cứu lấy sinh mạng của mình kêu lên:

- Đúng vậy, đúng vậy, vu sư Ngân Nghê các hạ nhất định có thể vạch trần lớp ngụy trang của hắn.

Trên gương mặt tái mét của hầu tước Bàng Ân hiện lên một tầng khí sát, trong lòng rõ ràng là vô cùng tức giận.

Hàn Phi mỉm cười nói:

- Không cần phiền phức như vậy, thực ra ta có một cách chứng minh tốt hơn.

Hắn chìa tay phải ra vận khí, khối khối bắp thịt đột khởi, hồng quang đột nhiên bắn ra, một thanh trường mâu huyết văn xuất hiện trong tay!

- Huyết hồn chi mâu! Vài tên kỵ sĩ đồng thanh nói.

- Khố Phổ kỵ sĩ, bây giờ ngươi còn gì để nói không, hầu tước Bàng Ân cười nói, trong mắt của lão có chút cười nhạo.

Huyết hồn chi mâu là man đấu kỹ, chỉ có võ sĩ nắm bắt được man đấu khí mới có thể học được, tuy không phải tất cả võ sĩ man tộc đều có thể nắm bắt được man đấu khí, nhưng người dùng man đấu khí tất nhiên là võ sĩ man tộc, từ trước đến nay không có loại tộc khác có thể học được chiến kỹ thiên phú của man tộc.

Hàn Phi thi triển huyết hồn chi mâu, hoàn toàn chứng minh thân phận của hắn là võ sĩ man tộc!

Mà cái này cũng để đánh một kích cuối cùng vào Khố Phổ, y nhìn huyết hồn chi mâu trong tay Hàn Phi, sửng sốt hoàn toàn không nói nên lời.

- Phạm thượng, vu cáo đồng liêu, ác ý hành hung, bắt lấy hắn cho ta, hầu tước Bàng Ân phẫn nộ nói:

- Gia tộc La lạc chúng ta không có loại cặn bã như thế này!

Hay gã kỵ sĩ lập tức xông ra, Khố Phổ lúc này mới sực tỉnh lại, xuất phát từ bản năng y lùi lại mấy bước, rút vũ khí ra chuẩn bị tư thế chiến đấu.

Nhưng hộ giáp đấu khí của y mới vừa triển khai, một thanh huyết hồn đột nhiên từ bên cạnh bắn ra, trong nháy mắt đâm thủng đấu giáp phòng hộ, xuyên thẳng vào ngực y, y ngã xuống như bị đóng đinh xuống đất!

Nhưng thanh huyết hồn chi mâu này không phải do Hàn Phi phóng ra.

Hầu tức Bàng Ân thu tay lại, giống như vừa giết một con kiến không đáng kể gì, dắt Vi Vi An từ trên lầu đi xuống

- Tự tạo nghiệp không thể sống được, những chuyện tương tự như thế này ta hy vọng không xảy ra lần nữa, Khố Phổ là tấm gương tốt nhất.

Lúc vị cường giả cấp thiên không vừa nói ra từ cuối cùng, Phố Khổ bị đóng đinh trên đất chán nản cúi đầu, nuốt vào hơi thở cuối cùng.