‘’ A…đáng chết mà..’’ Những lời nói cuối của một thiên tài đã bị một con vật xấu đến tởm hút vào bụng
…………..Hết truyện……………
‘’ Ừm, đây, đây là đâu vậy?’’ Dương Tinh xoa xoa cái đầu, hắn lại bị đưa đến nơi nào đó rồi. chẳng lẽ lại là dịch vị của cái con vật ghê tởm đó sao
Nghĩ đến đó là hắn lại sởn cả da gà mà
Nhìn ngắm xung quanh, nơi đây rất tăm tối, chỉ nhìn bằng mắt thường khó có thể nhìn thấy được gì,
‘’ Thiên Ma Thần nhãn mở ra’’
Đôi mắt của Dương Tinh chuyển thành màu vàng kim, mắt hắn loé lên một cái, khung cảnh xung quanh dần dần hiện ra
Một khoảng không gian rộng lớn, nơi đây là một miền đất hoang, đất đai khô cằn, dường như không có một sinh vật sống nào cả
Hắn dưởng như không cảm nhận được một ngọn gió nào, nhưng hắn lại có thể sống được….
Dương Tinh như người lữ hành đi giữa sa mạc, …không có một ai…chỉ một mình
Nói thế thôi chứ hắn rất vui nha ‘’ Chẳng lẽ đây là một bí cảnh nào đó’’
Hắn đi về phía trước,tầm 30 phút nhưng vẫn không thấy gì, vẫn là một vùng đất hoang vắng không có một sinh mệnh nào cả
‘’ Chẳng lẽ đây là một vùng đất chết sao….khoan đã, khí này là…?’’
Hắn đang thắc mắc thì hắn lại cảm nhận được..một khí tức đặc biệt…nó mang đến sự áp lực rất lớn..
Dương Tinh tăng tốc độ, hắn cứ tưởng chỉ là một quãng đường ngắn nhưng không ngờ hơn nửa tiếng sau hơn mới đến nơi
‘’ Áp, áp lực quá’’
Đây là một toà cung điện vô cùng to lớn, bất quá toà lâu đài này rất cổ, bất quá khí thế trên người nó lại phải khiến Dương Tinh khiếp sợ không thôi
Dương Tinh tiến đến, khi hắn chạm vào một khác, hắn thấy một dòng năng lượng cực mạnh truyền qua tay hắn đi khắp cơ thể hắn
‘’ Cái này giống Tam Bảo Kì Môn quá’’
Đúng như hắn nghĩ, sau khi đi hết 1 vòng, dòng năng lượng đó quay trở lại cánh cửa và cánh cửa đó mở ra tức khắc
Dương Tinh đi vào, không ngờ đây là một không gian vô cùng rộng lớn, ở đây vẫn có hoa cỏ, Dương Tinh đi tới
Không ngờ chính giữa cả một thảo nguyên xinh đẹp lộng lẫy này lại có một cái lồng giam
Nó như là một chiếc lồng chim, rất lớn, tất cả đều mang một màu vàng kim óng ánh, trôi nổi giữa không gian
Dương Tinh tiến tới.Ở lúc bán kính 15m trong, hắn cảm nhận được bình đã đi qua 1 loại năng lượng rào chắn nào đó nhưng hồi lâu không thấy gì nên hắn tiếp tục đi tới.
Trong đó có một ngôi nhà bằng tranh và 1 cái cây cổ thụ rất lớn. Nơi ngôi nhà có 1 chiếc giường và nằm trên đó là một co gái. Chính xác hơn là 1 tinh linh vì nàng có 1 chiếc tai nhọn và 1 đôi cánh rất mảnh.
Dương Tinh không tài nào thấy được cử vào. Hắn đã thử dùng hồn lực, ma pháp hay võ kỹ nhưng nhưng rắc muối ở biển, không có gì xảy ra.
Dương Tinh lúc này mới nhớ ra ngọc bội của hắn hình như có thể xuyên qua được thì phải ( như lúc đến không gian Tam Bảo Kỳ Môn)
Hắn lấy viên ngọc khắc chữ ‘’ Tinh’’ đặt trước cái lồng ‘’ Đi vào’’
Một cảm giác lạ lẫm từ viên ngọc bội phát ra, đúng như hắn nghĩ, chỉ vài giây sau hắn đã có mặt ở bên trong.
Dương Tinh từng bước tiến gần về phía nàng tinh linh.
Đến gần hắn mới chiêm ngưỡng được vẻ đẹp của nàng. Nàng thật đẹp, chiếc môi hồng chúm chím, làn da trắng trẻo, mái tóc vàng óng
mượt, làn mi cong cong, lúc nhắm mắt cũng thu hút đến kì lạ. Nàng đẹp ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Hắn từ từ tiến lại, ngón tay hắn chạm nhẹ vào bờ môi mỏng kia, thật mềm mại biết bao.
Hắn nắm lấy tay nàng, chúng thật lạnh, Dương Tinh hai tay cầm lấy tay nàng, hắn muốn sưởi ấm cho nàng.
Nàng như cái xác không hồn, nằm lạnh yên giữa chốn tiên cảnh.
Khi hắn đang ngồi nhìn nàng, cái cây cổ thụ không ngờ lại hơi lung lay nhẹ. Mặc dù rất nhẹ nhưng với tinh thần lực của Dương Tinh thì không thể qua mặt hắn được.
Dương Tinh nhìn về nó rồi từng bước bước đến. Khi hắn muốn chạm vào cái cây thì bỗng từ dưới đất bay ra những cái xích sắt màu đen khoá chặt vào cái cây
Dương Tinh ngạc nhiên không thôi, biết dùng sức mạnh không làm gì được hắn ngồi xếp, xếp bằng. Tập trung tinh thần lực lại gần cái cây, hắn có thể nghe thấy tiếng nói nhỏ bị ngắt quãng
‘’ Cứ…u..c.ứu..t..ô..i v.ớ..i..’’
Dương Tinh ngạc nhiên không thôi, hắn vừa nghe thấy gì, là tiếng kêu cứu của một cô gái
‘’ Chẳng lẽ có ai đó bị nhốt ở đây sao? ‘’ Hắn nhìn vào cái cây, hai tay lại duỗi ra muốn thử chạm vào nhưng không được
‘’ Xem ra chỉ có tinh thần lực mới được’’ Dương Tinh thầm nói
Hắn tập trung, duỗi một ngón tay ra,vận chuyển tinh thần lực ‘’ Tinh ẩn nhất chỉ’’
Đúng như hắn nghĩ, đòn tấn công có thể tấn công được vào dây xích. Bất quá vì sức mạnh không lớn nên dây xích không thay đổi gì
‘’ Tinh ẩn nhất chỉ’’
‘’ Tinh ẩn nhất chỉ’’
…………………………..
‘’ Tinh ẩn nhất chỉ’’
Không gian tinh thần lực của hắn rất lớn, nhờ Địch Lệ Nhiệt Ba nên càng lớn hơn nhưng đã hơn 1 h trôi qua hắn đã sử dụng liên tục nhưng dây xích chỉ có nhạt màu hơn chứ vẫn nằm đấy, không nhúc nhích
Dương Tinh vừa vận chuyển Mộng ẩn tinh để bù đắp vừa tiếp tục dùng Tinh ẩn nhất chỉ tấn công vào xích sắt
Đã 1 ngày trôi qua, hắn vẫn tiếp tục tấn công không ngừng. Hắn như bị vắt kiệt, nhìn hắn rất xơ xác. Đầu hắn như muốn nổ tung, đôi mắt dần dần mờ đục nhưng hắn không muốn buông tay, hắn vẫn phải tiếp tục
Sau hơn 1h, tinh thần lực, hồn lực của hắn như muối bỏ biển, hắn giờ cứ tiếp tục có thể dẫn tới chết luôn
Nhưng hắn vẫn không bỏt cuộc, bởi vì hắn thấy hi vọng ở phía trước, đã giúp và giúp cho trót, hắn làm việc không muốn bị bỏ dở
Như dự đoán, 5 p sau, Dương Tinh nhắm mắt lại, bất lực ngã xuống, ngất đi
Sau khi hắn ngất 1 s, những chiếc xích bao quang cái cây bị vỡ tan tình, bay từ trong đó ra là một người con gái rất đẹp. Điều đặc biệt là cô gái này giống như cô gái này đang nằm trên giường.
Nàng hơi trong suốt, giống như 1 linh hồn vậy. Nàng nhìn hắn mỉm cười rồi tiến lại gần cô gái đang nằm……………
- --------------------------------------------------------
‘’ Uừm…ừm..đầu đau quá..’’ Dương Tinh tỉnh dậy, hắn ôm lấy đầu kêu rêm
Vì do sử dụng tinh thần lực quá độ dẫn tới đầu hắn cứ kêu ong ong, đau như búa bổ
Đúng lúc này 1 bàn tay thon dài xinh đẹp, mát lạnh chạm vào trán hắn, xoa xoa
Hắn có thể cảm nhận được sự dịu dàng và ấm áp nên hắn nằm đó hưởng thụ, không ngờ là đầu hắn đã đỡ đi nhiều
Thoải mái một hồi, hắn mở mắt. Điều hắn không ngờ là người ngồi trước mặt hắn là cô gái như cái xác không hồn ban nãy, nàng đang mỉm cười là hắn
Hắn hoảng sợ, nhưng sau khi xác nhận được mình còn sống, hắn thở phào nhẹ nhõm
Nhìn lại cái cây, hắn mới phát hiện xích đã biến mất. Dương Tinh ngồi lại, nhìn vào người con gái xinh đẹp trước mắt, nhẹ nhàng hỏi
‘’ Nàng là ai?’’
‘’ Ta sao, ta là…………’’
p/s: Nhận thấy kiến thức của tác quá ít và văn phong chưa tốt lắm nên tác quyết định dành nhiều thời gian để đọc truyện. Vì thế nên lịch ra chuyện sẽ không còn nữa. Lúc rảnh sẽ viết nên thời gian sẽ chậm nhiều. Tác sẽ không drop nên mọi người không cần lo. Có ai giới thiệu truyện với mọi người nhé. Thank nhiều
Sách mới: [ ONEPIECE] Ta Cướp Đoạt Mọi Thứ