Chương 36: Cửa Hàng
Hư hư thực thực từ hôn lưu nhân vật chính xuất hiện trước mặt mình, khiến Trần Ân ở lại quan sát đối phương.
Tiêu Tùng toàn bộ quá trình cùng giám khảo so đấu không dùng tới thiên phú, chỉ thông qua vài chiêu quyền cước lại không thu được quá nhiều thông tin, trừ một việc Tiêu Tùng thế mà nắm giữ đến ba loại nguyên kỹ khác nhau, còn luyện đến mức độ thuần thục dễ dàng tại trong chiến đấu thay đổi ứng biến, nhưng vì bị giới hạn tại nguyên lực cảnh giới mới cấp một nên không thể phát huy càng mạnh uy lực.
Trận này khảo thí chỉ kéo dài bảy phút liền hoàn tất, Tiêu Tùng mệt mỏi trở về hàng ghế của mình tính nghỉ ngơi, thì từ xa đám người quần chúng bị chen ra một con đường để một người thông qua.
Nhìn thấy người này đi đến trước mặt mình Tiêu Tùng gương mặt lập tức cứng lại, đáy mắt lột ra âm u trừng thẳng đối phương, còn chưa đợi Tiêu Tùng có phản ứng đối phương liền trước nói.
“Tiêu Tùng ngươi này phế vật thật dám không đem lời ta nói ghi nhớ à, xem ra lần trước cho ngươi một trận đòn còn không đủ, thật muốn cùng ta Đỗ gia đối đầu.”
Người này là phía trước trong miệng quần chúng nói qua Đỗ Vương, hắn dáng người cường tráng cơ bắp rõ ràng, thân hình mang cho người khác cảm giác như bất cứ lúc nào cũng muốn bạo tạc, để một đầu tóc vàng vuốt keo ngược ra phía sau, hắn gương mặt hơi vuông ánh mắt tràn ngập uy h·iếp tính, hắn là nhị thiếu gia, là con trai thứ hai của gia chủ Đỗ gia.
Tiêu Tùng nghe thấy đối phương lời nói đe dọa hắn không chút nào e ngại, như cũ nhìn chằm chằm Đỗ Vương không bị ảnh hưởng, nghiến răng nói.
“Ngươi này ăn chơi lão nhị từ khi nào có tư cách đại diện Đỗ gia rồi, còn có ta muốn làm gì sao phải quan tâm đến ngươi lời nói.”
Xung quanh xem việc vui đám người, có người vừa nghe hai tiếng “lão nhị” không biết liên tưởng đến cái gì liền hặc hặc cười, là cố ý nén cười sợ gây Đỗ Vương chú ý nhưng càng nén càng buồn cười khiến bên cạnh vài người cười theo.
Đỗ Vương nghe thấy mình bị gọi bởi đáng ghét nhất biệt danh còn bị quanh mình người cười, hắn ánh mắt híp lại nguy hiểm nhìn Tiêu Tùng cùng đối phương hai mắt chọi nhau không nhường ai. Lúc lâu sau mới cười cười quay người về chỗ của mình còn để lại phía sau câu nói.
“Ta còn thật muốn xem ngươi có thể ngoan cố đến khi nào, đừng nghĩ có cái học viện tư cách thật sẽ bảo vệ được ngươi.”
Đỗ Vương bản ý chỉ muốn hơi đe dọa chút Tiêu Tùng, lỡ thật bị hắn thành công khiến đối phương từ bỏ vào học viện vậy càng tốt, nếu Tiêu Tùng thành Bắc Phong học viên hơn nữa chuyển vào ký túc xá ở vậy hắn thật không tốt ra tay.
Hai tay gác ngang dựa người trên lăng can khán đài Trần Ân nhìn một màn này có loại cạn lời xúc động, hắn làm sao càng nhìn giống nào đó tự sướng tiểu thuyết tình tiết tại trước mắt trình diễn người thật tiết mục.
Còn tốt này Tiêu Tùng không có xúc động tại chỗ cùng Đỗ Vương ước chiến, tuyên bố cái gì ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây đừng khinh thiếu niên nghèo kịch bản.
Mồ hôi, ta làm sao lại nghĩ đến đoạn này máu chó khuôn sáo, ách, ta không thừa nhận là thật còn cảm thấy cảnh tượng đó có loại nhiệt huyết tuôn trào, thiếu niên khinh cuồng cảm giác.
Gãi gãi đầu, Trần Ân không tiếp tục lưu lại nơi này xem chiến đấu, hắn tiếp theo muốn đi gần đây quảng trường trung tâm xem phong cảnh.
Bắc Phong học viện rất lớn, nơi này chỉ là ngoài rìa nhất khu vực, nhưng càng là nơi náo nhiệt nhất đủ loại người ra vào mua bán trao đổi, mà càng vào sâu trung tâm học viện càng chỉ có giáo viên cùng học sinh nên lại lộ ra hơi chút vắng vẻ.
Quảng trường nơi này khá lớn, là khu vực ngã tư giao lộ, dòng người qua lại tấp nập, không khí sinh động tiết tấu nhanh chóng.
Đi dạo không mục đích Trần Ân hết nhìn đông nhìn tây như cái mới lên tỉnh nhà quê, rốt cuộc ngẫu nhiên nhìn thấy một tòa cửa hàng, là chế tạp dụng cụ cửa hàng.
Nhưng cửa hàng này bên ngoài không có biển hiệu, không có giới thiệu, không có gì gây chú ý, chỉ nhìn từ bên ngoài thật sẽ không biết bên trong bán cái gì.
Trần Ân là tình cờ nhìn thấy bên trong khách nhân cùng nhân viên mua bán một bộ chế tạp dụng cụ nên mới đoán đây là chuyên bán chế tạp dụng cụ cửa hàng.
Đẩy cửa vào, bên trong không có nhân viên tiếp cận, góc bên trái có một quầy tình tiền, chỉ một người nhân viên đứng tại nơi đó, là một người trung niên dáng vẻ, tóc mai nửa đầu, đang gật gù xem trong tay báo chí.
Trong quầy trung niên thấy trần Ân tiến vào thì hơi nhướng mày, không phải khách quen, hẳn là người lạ tò mò vào trong xem thôi, ông ta gặp nhiều không quá để ý, mặc kệ Trần Ân đi quanh trong phòng cửa hàng xem xét trên kệ bày vật phẩm.
Mà Trần Ân thì thong thả dạo qua bên trong cửa hàng trưng bày chỉ là thông thường chế tạp dụng cụ, một số cấp hai cùng ba tạp cũng được trưng bày trên kệ, thấy hơi chán Trần Ân tính vừa quay người bước ra, thì thấy một góc hẻo lánh góc cửa hàng còn để một tủ kính nhỏ, bên trong trưng bày thứ gì.
Hắn đứng trước tủ kính, nhìn thấy bên trong là mấy bình bình lọ lọ không biết là gì, không thấy có để bảng giới thiệu vật phẩm.
“Ông chủ, trong tủ kính này là gì vậy?’’
Ngồi tại quầy trung niên ông chủ không thèm liếc nhìn, nhàn nhạt trả lời.
“Bí huyết.”
Nghe thấy lời này Trần Ân tại chỗ hơi ngây người, không nghĩ tại nơi này còn có bán bí huyết.
Trần Ân trước kia nghe nói qua chế tạp quy trình bên trong còn có một bước là sử dụng bí huyết, cụ thể là cái nào bước cùng với cuối cùng công dụng ra sao Trần Ân thật không biết.
Thuộc về bí huyết khối này kiến thức dường như bị cố ý bỏ qua, không bị công khai giảng giải tại trên các loại sách hướng dẫn chế tạp, Trần Ân không biết là bí huyết thuộc về tri thức độc quyền hay bên trong còn có ẩn tình nào.
Gặp qua cửa hàng thần bí bán bí huyết chỉ là bước nhạc đệm thoáng qua, tiếp đó Trần Ân tiếp tục tại bốn phía quảng trường đi dạo.
Hắn trên tay lúc này còn xách vài túi đồ ăn vặt, một bên xem phong cảnh một bên uống nước trà, đồ ăn vặt là mua về một phần cho ông nội ăn, xem như chúc mừng thuận lợi phát huy trong phòng thi.
Chỉ cần đơi ba ngày sau lại lần nữa đến nơi này lấy kết quả là được.
Mấy ngày qua vì lo lắng cậu họ Phạm Nhân đối mình bất ngờ hành động, Trần Ân trôi qua tương đối căng thẳng, không quá tốt nghỉ ngơi.
Lần này đi chơi một buổi xem như ra ngoài giải sầu.
Buổi chiều bốn giờ, Trần Ân bước chân chậm chạp tiến về chung cư.
“Cạch” cửa phòng mở ra, Trần Ân bước vào, không thấy ông nội trong nhà, chắc lại ra ngoài cùng người già trong khu đi tập thể dục dưỡng sinh.
Hắn vừa tiến vào trong nhà vệ sinh rửa mặt thì nghe bên ngoài cửa có tiếng gõ cốc cốc, lau sơ mặt Trần Ân đi ra cửa, mở ra.
Bên ngoài cửa đứng một người đàn ông trung niên mặc đồ thun thường quần sọc trông rất thoải mái, nhìn thấy người này Trần Ân nghẹo đầu nhất thời không nhớ ra là ai.
Trung niên này thấy Trần Ân nghi hoặc thì hơi bất đắc dĩ, tay chỉ chỉ về phòng kế bên 201.
Trần Ân :“A, chú Trường, lâu rồi không gặp, chú đi công tác xa mới về sao?.”
Người trung niên này gọi Đại Trường, là hàng xóm kế bên nhà, vì tính chất công việc mà thường xuyên không ở trong nhà, Trần Ân xuyên qua mười năm tổng công mới chỉ gặp qua vị này hàng xóm vài lần.
Đại Trường giơ lên trong tay phải xách túi nhỏ quà nói.
“Lần này chú được nghỉ vài tuần liền trở về, có chút quà địa phương cho mọi người, cảm ơn mọi người giúp chú coi nhà lúc đi vắng.”
“Không có gì, không có gì.” Trần Ân khách sáo vài tiếng, tay thì nhanh nhẹn lấy túi quà, không chút nào ngượng ngùng dáng vẻ.
Này thật sự không phải hắn ham chút quà này, mà là trung niên hàng xóm Đại Trường này cùng ông nội nói chuyện rất hợp, trước khi đi xa thường có thói quen gửi chìa khóa nhà cho ông nội, thỉnh ông thi thoảng ghé qua quét chút bụi trong nhà thông thông khí trong phòng. Mà ông nội thì lại đẩy việc này cho Trần Ân, cho nên Trần Ân đối việc lao động khổ sai không có lương này khá bất mãn.
Lại khách sáo vài câu Đại trường liền về trong nhà, Trần Ân đóng cửa lại, bỏ xuống trong tay gói quà lên bàn.
Nói cũng lạ Trần Ân đối với vị này hàng xóm ấn tượng luôn là mơ hồ, gương mặt Đại Trường khiến hắn có cảm giác như rất khó nhớ, luôn thường hay quên đối phương tướng mạo, thậm chí cử chỉ giọng nói, chỉ cần không đi quá lưu ý liền sẽ rất nhanh bị lãng quên.
Một tay vuốt vuốt mi tâm, Trần Ân cảm thấy trường hợp này không phải thôi miên mà là Đại Trường nào đó tinh thần thiên phú đi, hơn nữa là loại kia bị động thiên phú.
Đây cũng giải thích đối phương vì sao thường xuyên không ở nhà, có lẽ vì chấp hành nào đó nằm vùng nhiệm vụ.