Chương 33: Lựa Chọn (tiếp)
Nặng nề bước chân từng bước đi trên đường phố, thật lòng mà nói trước kia Trần Ân từng lo lắng qua khả năng chính mình linh hồn bí mật sẽ bị nhìn ra, vì đây là một thế giới tồn tại sức mạnh siêu phàm với các loại thiên phú có năng lực không thể tưởng tượng.
Cho nên suốt mười năm qua Trần Ân từng bước học xong làm thế nào tồn tại ở thế giới xa lạ, học xong thu mình cẩn thận không l·ạm d·ụng hư vô thiên phú làm chuyện thị phi, học xong không lo chuyện bao đồng, chỉ cầu người khác xem hắn như người tàng hình.
Từng thôi diễn qua các loại khả năng khi bí mật bại lộ, hắn còn vì thế cẩn thận tại ngoài thành xây dựng hai nơi căn cứ bí mật, sẵn sàng bỏ chạy khỏi nhân loại lãnh địa bất cứ lúc nào chỉ cầu tiếp tục sống.
Thế giới này hùng vĩ mà bao la để hắn hướng tới, là xinh đẹp cùng phong phú để hắn muốn đi càng nhiều nơi, chứng kiến càng nhiều phong cảnh gặp càng nhiều sự.
Nhưng mà, khi sự việc diễn ra tới một bước này, đối phương khả năng đã biết mình bí mật, khả năng là nguyên chủ người thân, khả năng chính mình có dốc hết toàn lực vẫn như cũ không sức chống trả mảy may.
Trần Ân vậy mà không có lựa chọn bỏ trốn, hắn kinh ngạc phát hiện chính mình không như tưởng tượng tính cách thờ ơ, có thể vứt bỏ tất cả. Ít nhất, lúc này Trần Ân hắn làm không được mặc kệ ông nội an nguy chỉ lo thân mình.
Con người không phải cỏ cây, hắn kiếp trước chỉ là bình thường một người mà thôi, chưa từng trải qua quá lớn biến cố hắn tâm chí không sắt đá lại không lãnh khốc.
Cùng ông nội sống vượt qua mười năm, tình thân này sớm đã tại Trần Ân trong lòng chiếm cứ một vị trí quan trọng, vượt qua hắn lý trí lựa chọn.
Một đường thuận lợi đến chung cư, Trần Ân từ phía xa nhìn lên trong nhà ánh đèn, vẫn bình thường.
Tâm trạng nặng nề từng bước về nhà, không có bật hư vô hóa, lấy bình thường trạng thái đi về.
Hắn trên đường đã nghĩ qua các loại khả năng hóa giải tình huống đối phương sớm đã đợi mình ở nhà, lại phát hiện mình vậy mà không có biện pháp gì. Vì đối phương cảnh giới khả năng rất cao, cao đến mức có thể dễ dàng phát hiện mình trong linh hồn bí mật, mạo muội nhờ người trợ giúp không chỉ giúp không được, ngược lại còn hại bọn họ, tỷ như hắn từng nghĩ qua mời một vị cảnh vệ gần nhà tìm lý do trong nhà bị trộm mời cùng mình về chung cư, tỷ như nhờ đến Đông Lâm bà con Phương Phương, nhưng cuối cùng lại tất cả phủ quyết, hắn làm không được kéo người khác vào nguy hiểm thay mình chia sẻ nguy cơ.
Còn một khả năng khác là người kia vì sao bất ngờ quẳng mình xuống liền phi lên trời, là lúc đó bên trên tầng mây có ai ngăn cản hoặc can thiệp, bọn họ từ mình linh hồn nhìn ra cái gì, lại có mục đích gì.
Mọi việc xảy ra đột ngột khiến Trần Ân không kịp trở tay, hắn đầu óc còn một mảnh mơ hồ.
Hắn biết mình không nên trông chờ ở cường giả thiện lương cùng nhân từ, nhưng hiện tại tình thế chỉ có thể từng bước tới đâu hay tới đó.
Cùng lắm rời khỏi Bắc Ninh lãnh địa thôi, không có gì ghê gớm, Trần Ân tự an ủi mình.
Hắn lúc này đã đứng trước cửa nhà, từ khi sảy ra biến cố đã qua một tiếng thời gian.
Cạch.
Cửa phòng mở ra, Trần Ân nhìn vào trong nhà, phát hiện con mèo béo vẫn như cũ nằm trên bàn cuộn tròn thân mình, tiếng phát thanh tin tức buổi tối lanh lảnh vang vọng trong phòng khách.
Chợt đồng tử Trần Ân co rụt, hắn nhìn thấy một người đầu đinh ngồi trên bộ ghế tiếp khách trước nhà, đối phương đang nhàn nhã lật xem trong tay tờ báo. Nhìn thấy người này Trần Ân sắc mặt tái mét nắm tay giữ chốt cửa không nhịn được nắm mạnh, như muốn dựa vào đó tìm kiếm an toàn.
Phạm Nhân ngồi trên ghế chờ đợi đã lâu, hắn sau khi mất dấu Trần Ân liền tìm tới chung cư, vừa lúc gặp Trần Hành ở nhà, liền thuận thế vào trong. Thật ra, lúc Trần Ân cách phòng hai mươi mét hắn đã sớm cảm giác được bước chân động tĩnh.
Một người ngồi trên ghế nhìn chằm chằm một người đứng ngoài cửa, giữa hai bên không khí vi diệu căng thẳng.
“Ân con về rồi à, mau vào trong chào cậu con đi.” Ông lão nghe thấy tiếng mở cửa liền từ phòng bếp đi ra, hớn hở hướng Trần Ân giới thiệu họ hàng.
“Người này là cậu họ của con, gọi Phạm Nhân, là người mấy tháng trước ta có đề cập qua còn nhớ không.”
Nghe thấy ông nội thanh âm Trần Ân an tâm trong lòng, thở nhẹ một tiếng.
Xem ra tình hình không đến mức quá xấu, đối phương lúc trước là tâm tình quá mức xúc động, bây giờ có lẽ đã phần nào bình tĩnh, có thể giao tiếp.
Trần Ân thong thả cởi ra áo khoác treo lên sau cửa, hướng Phạm Nhân nhẹ cúi đầu chào hỏi.
“Cháu là Trần Ân, cậu Nhân cứ gọi thẳng tên cháu Ân là được.”
Từ khi Trần Ân mở cửa, Phạm Nhân vẫn luôn quan sát hắn từng cử động, từng vẻ mặt.
Biểu hiện cố tỏ ra bình tĩnh coi như không tệ, hắn biết trần Ân trong lòng hẳn đang đề phòng cực kỳ, nhưng cái để Phạm Nhân tán thưởng là Trần Ân lựa chọn vì quan tâm người thân mà mau chóng về nhà, dù biết đợi mình là ai, như cũ trở về.
Còn tốt, Trần Hành ông lão này không có nuôi ra cái vong ơn bội nghĩa, lạnh nhạt vô tình cháu nội.
Phạm Nhân trong lòng thầm đánh giá Trần Ân, trên mặt bất động thanh sắc cười mỉm trả lời.
“Lần nữa giới thiệu, ta gọi Phạm Nhân, Phạm gia Đông Hà, là em ruột của mẹ con.”
“Đã gần bữa tối rồi, cậu Nhân có muốn ở lại ăn cơm luôn không?” ông lão hỏi.
“Có thể, tôi lúc này không có việc bận.”
Không khí trong phòng khách lại trở nên im ắng, chỉ có ông lão không cảm thấy gì, chỉ nghĩ chắc hai cậu cháu này mới gặp còn chưa quen, liền một hai đem Trần Ân tình báo giao ra.
“Cậu Nhân chắc chưa biết Trần Ân đã thức tỉnh thiên phú gọi [nhất tâm nhị dụng] vài ngày nữa là chuẩn bị thi vào học viện làm chế tạp sư đấy.”
“Tinh thần thiên phú à, đáng tiếc tôi còn nghĩ là thức tỉnh mạnh mẽ thiên phú như không gian chẳng hạn.” Phạm Nhân cười mà như không cười nhìn hướng đã ngồi đối diện mình Trần Ân, chậc chậc thán nói.
“Ha ha, có thiên phú thức tỉnh là lão này vui rồi, làm gì dám đòi hơn.” Ông lão vừa cao hứng đáp lại, vừa sắp đồ ăn vừa làm lên bàn.
Mà trần Ân thì đã tự động hướng phòng bếp phụ ông dọn ra bát đũa, trong lòng thầm hô ông nội tư địch, đem chính mình tình báo gì đều khai ra, thật là không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ người nhà đâm lưng. Lúc ở trên sân thượng mình sử dụng hư vô hóa, rõ ràng không qua mắt được đối phương, đã bị nhìn thấu rồi.
Nhưng Trần Ân xem mình cái này cậu họ, không có như buổi chiều phản ứng thái quá, không có kìm nén phẫn nộ dáng vẻ, dường như thật sự là bị người nào thuyết phục, không còn đối mình mang địch ý.
Đối với Trần Ân đây là chuyện tốt, đại biểu còn cơ hội thương lượng.
Bữa cơm trôi qua bình tĩnh, sau đó Phạm Nhân bình thường như không việc gì rời đi.
Đứng tại ban công nhìn bóng dáng cậu họ biến mất nơi xa, Trần Ân trong lòng khó hiểu cùng hơi lo lắng, hắn còn tưởng đối phương sẽ muốn cùng mình gặp mặt riêng, nhưng hắn đợi cả buổi cậu họ này lại không theo lẽ thường ra bài, đã không hành động gì lại không thái độ gì.
Không biết mới là đáng sợ nhất.