Minh Liên đang bàn chuyện với Mã Phi cùng Hoài An trong phòng. Nghe tiếng mở cửa, tất cả liền quay trở về trạng thái ai làm việc nấy, chẳng quan tâm gì nhau.
Liên Tâm mỉm cười bước vào trong thật nhanh. Cô ấy vừa vào trong Minh Liên tức thì mở lời: "Này! Hai người có thấy cái ta thấy không???".
"Dạ có là Liên Tâm đang cười đúng không!" - Lời vừa nói ra, Minh Liên cùng Hoài An đã gõ lên đầu cậu, ngốc quá mức ngốc.
Hoài An liền chạy đến cạnh Minh Liên mà đấm bóp cho cô: "Là ngọc bội đúng không ạ!'. Lời nói ấy lật tức đụng trúng vào ý nghĩ trong đầu Minh Liên: "Đúng rồi! Nhưng việc này vẫn còn cần phải làm tiếp tục rồi!".
Đang nói chuyện đột nhiên Kim Liên xuất hiện ở phía sau. Mã Phi nhìn thấy Kim Liên lật tức nhớ đến lời nói đáng sợ ngày hôm ấy mà tránh mặt.
Kim Liên chẳng nói gì nhiều, trực tiếp lôi hồn của Minh Liên cùng Mã Phi ra ngoài: "Hoài An! Trong thể xác vẫn còn phách, cứ xem như là họ ngủ trưa! Một chút nữa sẽ quay về ngay!" - Kim Liên mở cách cửa dẫn cả hai đi mất.
Hoài An chẳng còn cách nào khác, sắp xếp chỗ nằm yên ổn như đang nghỉ trưa vậy: "Đang vui mà! Hazzz!".
Trong vòng xoáy, Minh Liên thật sự chẳng hiểu Kim Liên đang làm gì cả. Dù hỏi, cô ấy vẫn không trả lời.
Phía trước có một cánh cổng, tức thì Kim Liên phóng thật nhanh qua nơi đó mà trở về với thực tại. Nơi họ đến là trụ sở cảnh sát mà Minh Liên cùng Mã Phi ngày ấy làm việc.
"Kim Liên! Thật sự cô đem chúng tôi đến đây làm gì??" - Minh Liên định vung tay thoát ra, nhưng Kim Liên vẫn siết chặt bàn tay cô: "Cho cô biết một sự thật!".
Nói rồi, Kim Liên trực tiếp lôi hai người họ xuyên thấu đến tầng hầm, nơi được xem là nhà giam không tiếng động của thành phố. Cả ba bước đến trước một cái lồng sắt, bên trong chính là thân xác của Mã Phi nhưng đương nhiên linh hồn là một người khác.
Hắn từ từ ngẩn mặt lên nhìn ba người rồi cười lớn, tiếng cười ấy vang khắp tầng hầm rồi vọng lại nghe vô cùng u ám: "Là chị Minh Liên đấy à! Sao thế, đến đây để đòi mạng sao?".
Nhìn thấy hắn, cảm xúc của Minh Liên nhất thời hồn tạp, may mắn là có Kim Liên trấn áp giúp.
Kim Liên tiến đến tát một cú trời giáng vào mặt hắn, tức khắc khoé miệng kia đã chảy xuống một dòng máu: "Ngươi là ai? Hãy tự nói cho cô ấy biết, đừng trách ta lôi hồn ngươi ra!".
Dù bị uy hiếp, nhưng ánh mắt hắn vẫn mang đậm ý cười. Mã Phi bên cạnh không lên tiếng, bởi lẽ chính cậu cũng chẳng tin sẽ có một ngày, mình lại đối chứng với thể xác cơ chứ.
"Ta là ai sao??? Haha! Ta là Phong Đức, chắc hẳn ngươi sẽ biết ta đó, Minh Liên!" - Lời nói phát ra làm Minh Liên thật sự khó lòng tin vào tai mình. Phong Đức là Phong chủ của Hắc Phong hội, tại nơi cô sống, hắn vẫn còn sống cơ mà.
"Phải! Nhưng ta sẽ chẳng sống được bao lâu nữa đâu! Tất cả là tại ngươi Minh Liên, tại ngươi mà người ta yêu nhất trên cuộc đời này phải chết, kể cả ngươi nữa Kim Liên! Ta đã chờ ngày hôm đó quá lâu rồi!" - Nhưng rồi hắn lại chẳng nói nữa, dù Minh Liên có hỏi rằng người hắn yêu vì sao lại chết, hắn vẫn nhất quyết không trả lời.
Đột nhiên cả Minh Liên cùng Mã Phi cảm thấy như có một lực gì đó đang hút bọn họ. Kim Liên nhìn thấy liền hiểu ra: "Là thể xác đang lôi hai người về đó, vì mọi người đã đi quá lâu rồi!".
Minh Liên tận dụng những phút cuối cùng mà hỏi hắn, nhưng hắn vẫn thế, vẫn cười như một tên điên. Đến khi cô bị hút vào vòng xoáy hắn vẫn chẳng trả lời.
"Ngươi cũng điên lắm đấy, Phong Đức!".
"Phải! Ta điên, nhưng rồi ta sẽ còn làm chuyện điên loạn hơn nữa để trả thù cho người đó!".
Kim Liên xoay người biến mất, nơi đó lại chìm sâu vào im lặng đáng sợ.
Minh Liên bừng tỉnh giấc, toàn thân đau nhức như vận động cả một ngày dài. Hoài An thấy vậy liền chạy đến: "Chủ tử người có làm sao không ạ?".
"Không sao?" - Minh Liên lắc đầu rồi nhìn ra bầu trời ấy, vẻ mặt bình thản nhưng tâm đã rối ren đến mức khó gỡ. Vậy vì sao hắn lại chết? Người hắn yêu vì sao lại chết? Sao lại có liên quan đến mình chứ?.
Cứ loay hoay tìm câu trả lời mãi mà trời đã xế lúc nào cô cũng chẳng hay. Khi Hoài An cầm siêu thuốc đi sang thì cô mới cất tiếng hỏi: "Mã Phi đâu rồi?".
Cậu dùng siêu thuốc nhẹ nhàng rót vào một chén, tay làm nhưng cầu quay sang nhìn cô: "Dạ cậu ta tỉnh sau người một chút, đang xếp đồ ở phía sau đấy ạ! Còn đây là thuốc của chủ tử, người uống cho nóng!".
Cô nhận lấy thuốc, uống từng ngụm nhỏ rồi hết sạch. Không đắng ư? Sai, nó rất đắng nhưng tâm tư cô lại chẳng thèm để ý đến cái đắng khốn cùng ấy.
Ngay cả Hoài An cũng bất ngờ về điều ấy.
Đến khi trời tối hẵn, Minh Liên mới từ từ bước ra khỏi phòng mình. Cùng Liên Tâm và Hoài An đến lều trại của các binh sĩ, nơi ấy cũng chẳng cách Thánh Lâm bao xa, chỉ vài bước liền đến.
Đúng lúc các binh sĩ đang quay quần lại quanh ngọn lửa mà ăn uống. Vừa nhìn thấy Minh Liên đến, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống mà đồng thanh: "Tham kiến Linh phi nương nương! Linh phi nương vạn an!".
Cô nhìn các khuôn mặt ấy, mỗi người một vẻ nhưng lại cùng chung một sỹ khí mãnh liệt.
Cô nhẹ nhàng bước đến: "Đứng dậy hết đi!".
"Tạ nương nương!" - Cũng chẳng biết từ bao giờ, trong lòng các binh sĩ, Linh phi là đại diện cho chiến thắng của Đại Vũ.