Trời đã sáng tự lúc nào, Minh Liên dần mở mắt ra thì thấy Hoàng đế vẫn nắm lấy tay cô, còn đang dựa vào thành giường mà ngủ cứ như sợ cô đi mất vậy.
Vừa định ngồi dậy thì Cơ Đế đã mở mắt: "Hở! Nàng dậy sớm thế, sao không ngủ chốc nữa đi!" - Cậu đặt tay mình lên trán cô. Thì ra đêm hôm qua, Minh Liên đột nhiên phát sốt nặng, Cơ Đế phải bên cạnh chăm sóc đến tận sáng mới chợp mắt được một lúc.
Linh phi muốn nói gì đó nhưng thôi, lâu lâu được chăm sóc ngược lại cảm giác rất là sảng khoái. Đang ngồi dậy thì thấy trong tay áo có vật gì đấy cấn vào da.
Minh Liên liền lấy vật đó ra, là chiếc vòng tối hôm qua của cái tên Trần Hoàng gì đấy.
Cô định đặt nó sang một bên thì Cơ Đế liền nắm lấy: "Nàng lấy nó ở đâu vậy hả!".
Nhìn ánh mắt hoảng hốt ấy của Hoàng đế, cô như chẳng hiểu gì cả. Đột nhiên cậu ném chiếc vòng ấy đi.
"Ấy, đừng..." - Minh Liên giơ tay ra ngăn nhưng không kịp nữa. Chiếc vòng đã va thẳng vào cột, nhưng điều lạ là nó không hề vỡ ra.
"Có chuyện gì với người vậy?" - Giờ đây, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây cả.
Cơ Đế chẳng nói gì nữa, tiến đến cầm chiếc vòng mà đi ra ngoài: "Liên Tâm! Mau chăm sóc cho chủ tử ngươi đi! Trong ba ngày không được phép rời khỏi nơi này một bước!" - Nói rồi cậu gấp gáp rời đi.
Liên Tâm nhìn thấy chiếc vòng trên tay cậu liền biết chuyện chẳng lành liền đi nhanh vào phòng, đóng chặt cửa lại.
"Liêm Tâm! Có chuyện gì vậy?".
"Dạ, chủ tử cứ thay đồ trước đi rồi nô tỳ nói cho ngươi nghe!".
Sau một lúc, Minh Liên cũng sửa soạn rồi thay một bộ đồ mới.
"Rồi có thể nói cho ta nghe được chưa?" - Minh Liên nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, trên mặt vẫn đầy vẻ nghi hoặc.
"Có phải tối đêm qua người đã gặp Trần Hoàng!".
"Phải!".
"Rồi hắn còn nói rằng là hắn đã có hôn ước với người!".
"Sao ngươi biết hay vậy?".
"Quả là năm xưa, lão gia có cưu mang một tên họ Trần! Vì làm việc tốt nên đã có hứa hôn hắn cho người nhưng chuyện như vậy chẳng có gì để nói, hắn càng lớn càng làm nhiều chuyện không thể chấp nhận được!".
Nghe đến đây Minh Liên ớn lạnh khắp người, cái tên nhìn mặt có vẻ hiền lành đấy lại có thể làm nên việc gì.
"Không biết lão gia đã làm gì nhà họ Trần nhưng hắn đã ôm hận lão gia từ lúc vào phủ! Việc đáng sợ nhất hắn từng làm là hạ thủ khiến tất cả các thiếu gia cùng với những cái thai chưa ra đời trong phủ lần lượt mà chết đi! Lão gia thì cứ nghĩ rằng là do tà ma quấy phá cho đến một ngày, chính ông phát hiện ra tên Trần Hoàng đó mang trên mình ấn ký của băng nhóm Hắc Phong! Một hôn hắn còn muốn giết tiểu thiếu gia cuối cùng thì liền bị phát giác và bị đuổi giết đến tận bờ vực thẳm".
"Sao chuyện lớn như vậy trong nhà mà ta chẳng biết gì cả vậy?" - Đầu Minh Liên lúc này cứ đau nhức dữ dội, cô cứ gắng nhớ nhưng lại chẳng tìm thấy một chút kí ức nào về việc đó cả.
"Người từng bị hắn hạ thuốc nhưng may mắn là không sao, chỉ bị mất trí nhớ mà thôi! Vì những kí ức đó quá đáng sợ nên lão gia đã không muốn người nhớ đến!".
"Còn vì sao Hoàng thượng lại rời đi như vậy chứ?" - Dù là như vậy nhưng tại sao Hoàng đế rời đi thì vẫn là dấu móc trong đầu cô.
"Vì sự việc liên quan đến băng nhóm Hắc Phong!" - Liên Tâm nhẹ nhàng trả lời, nhưng khi nhắn đến Hắc Phong lại có chút run lên vì sợ.
"Hắc Phong? Hoàng thượng, người tại sao lại hỏi về bọn chúng làm gì? Không phải năm đó người cùng Thành Vương đã..." - Từ công công từ tốn đi bên cạnh.
Sắc mặt Cơ Đế vẫn vậy: "Không! Bọn chúng không những tồn tại mà còn đang muốn tung cánh thêm một lần nữa! Ngay lật tức triệu tập binh sĩ đến Dưỡng Tâm cát canh giữ, tuyệt đối không cho ai ra vào! Truyền khẩn thư gọi Thành Vương đến đây ngay cho trẫm! À không được nói chuyện này cho các phi tần, nhất là Thái hậu tránh việc người lo lắng!" - Cậu càng gấp gáp hơn bao giờ hết, bước chân lại càng nhanh đến mức Từ công công đi theo không kịp.
................
Giải đáp cho đọc giả.
- Việc Trần Hoàng có thù với phụ thân Kim Liên thì giải đáp ở phía sau.
- Nhóm Hắc Phong: Một toán quân phiến loạn từng gieo rắc thảm hoạ cho cả Đại Vũ, bọn chúng đến đâu sẽ cưỡng bức và giết hại người dân cho bằng được.
Đến lúc suy yếu thì vẫn rất ám ảnh với những người phụ nữ ở Đại Vũ, với dấu hiệu là vòng tay chạm khắc chữ Hắc Phong, chỉ cần là nhặt về hay chạm trúng thì sau ba ngày người đó sẽ chết bằng nhiều hình thức khác nhau.
Cơ Đế khi vừa đăng cơ đã đem quân dẹp sạch bọn chúng. Ngay cả chiếc vòng kia cũng đã đập vỡ giữa chiến trường nhưng hôm nay nó lại xuất hiện trước mắt cậu. Điều đó chứng minh, cậu đã chưa nhổ cỏ tận gốc, gió đen lại một lần nữa thổi và người đầu tiên hứng chịu lại là ái phi của cậu.