Linh Phi Kinh

Quyển 3 - Chương 15




Sự việc này nằm ngoài tiên liệu của đối phương, Minh Đấu xoay người chạy thẳng về hướng hộp ngọc, Xung đại sư lật đật bám theo sát phía sau, bỏ lại mình Trúc Nhân Phong ở đó. Hắn còn đang lưỡng lự chưa quyết thì hai thanh kiếm đã đồng loạt đâm đến. Trúc Nhân Phong vội vã tránh né, nhưng đối thủ phối hợp đã lâu, vừa mượt mà vừa liền lạc, hắn chỉ có thể lách khỏi khoái kiếm của Diệp Linh Tô nhưng không tài nào cản được một chiêu “Thiên Tướng Kiếm” của Nhạc Chi Dương. Kiếm Chân Cương xiêng xiêng chếch chếch quét qua bắp vế Trúc Nhân Phong, máu tươi tức khắc vung vãi đầy hầm mộ hòa cùng giọng rú thảm thiết của hắn.

Trúc Nhân Phong khập khà khập khiễng lùi ra sau, hai thanh kiếm hệt như hình với bóng tiếp tục xỉa đến. Hắn giờ đây đã mất sạch ý chí chiến đấu, không dám ứng chiến nữa, chớp mắt sau đã rút ra khỏi hầm mộ. Nhạc Chi Dương thấy rõ diễn biến, bất chợt quát lớn:

– Mau đóng cửa!

Diệp Linh Tô nghe tiếng gã kêu mới tỉnh ngộ, hai người chia nhau vịn chặt cánh cửa đồng ở hai bên, “Ầm” một tiếng, khép chặt cổng mộ lại. Ba kẻ bên ngoài nhận ra đã mắc lừa, thi nhau xông đến. Nhạc Chi Dương không đợi cho đối phương phá cửa, nhấc lấy đá Tự Lai chèn chặt lối vào.

Kẻ địch hiện tại đã bị cách ly bên ngoài, Diệp Linh Tô như thể trút bỏ tảng đá nặng trên vai, chỉ thấy đan điền trống rỗng, cả thể xác và tinh thần đều rã rời, không kềm được ngồi bệt xuống tựa cửa, nặng nhọc thở dốc.

Đang dưỡng sức, cô chợt thấy Nhạc Chi Dương nhích gần mép cửa, đứng yên không cử động, trong lòng ngạc nhiên, toan mở miệng hỏi thì gã nháy mắt ra hiệu giữ im lặng. Diệp Linh Tô càng lấy làm lạ, nhìn theo ánh mắt của gã, bỗng thấy một mũi khoan thép mảnh dài luồn qua khe cửa xuyên vào bên trong.

“Chìa khóa Quải Đinh…” Tim thiếu nữ giật thót, toan bật người nhảy lên. Nhạc Chi Dương bỗng giữ chặt cô lại, liên tục lắc đầu. Diệp Linh Tô không hiểu ý gã, mắt thấy sợi khoan thép càng lúc càng dài, móc lấy đá Tự Lai có vẻ sắp phát lực. Nhạc Chi Dương bất ngờ vung tay bổ kiếm, “Choang” một tiếng, chìa khóa Quải Đinh đứt thành hai đoạn.

Ba kẻ ngoài cửa ngoác miệng chửi om sòm. Nhạc Chi Dương ha hả cười to:

– Này lừa trọc, còn có chiêu trò gì nữa bày hết ra đi!

Tiếng mắng chửi bên ngoài dần ngơi đi, Minh Đấu hậm hực bảo:

– Tiểu tử thối, chớ vội đắc ý, bên trong mộ không thức ăn không nước uống, ta xem các ngươi cầm cự được bao lâu!

– Bọn ta không có thức ăn nước uống thì bọn ngươi có chắc? – Nhạc Chi Dương cười gằn: – Bọn ta có chết đói chết khát thì các ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì hơn đâu.

Minh Đấu lập tức cứng họng, lúc bọn chúng lên núi đúng là có mang theo lương khô nước sạch nhưng sau trận kịch chiến trên vách, toàn bộ đều đã rơi rớt sạch sẽ. Nơi này trên không với tới trời, dưới không đáp được đất, so với tình hình trong hầm mộ cũng không khá khẩm hơn là bao. Nghĩ đến đây, lão thầm mắng tên tiểu tử xáo trá.

Xung đại sư đảo mắt một vòng, hạ thấp âm điệu, dùng giọng điệu nhẹ nhàng khuyên:

– Nhạc lão đệ, Tịch chân nhân đang phát bệnh, ở bên trong đó cũng chỉ có cách chờ chết mà thôi, chi bằng ngươi mở cửa ra, chúng ta cùng nhau suy nghĩ giải pháp. Ta nói lời giữ lời, quyết không làm khó các ngươi, Đại Kim Cương Thần Lực của bản môn có thể trục bỏ bách tà, nói không chừng có thể phá giải “Nghịch Dương Chỉ”…

– Nói hay lắm! – Nhạc Chi Dương cười khanh khách: – Tên lừa trọc, ngươi mà nói lời giữ lời thì heo nái cũng có thể leo cây được. Chớ có khua môi múa mép nữa, lời từ mồm ngươi một câu ta cũng không tin được.

Xung đại sư sầm mặt cười lạnh:

– Thôi được, vậy bọn ta đành tốn thời gian một chút. Ta có công phu thiền định, trong vòng một năm có thể nhịn ăn nhịn uống. Ta cứ ở lại đây chờ, lại luân phiên cử người đi tìm lương thực, thời gian kéo dài để xem ai chịu đựng giỏi hơn?

– Ngươi dọa ai đấy? – Nhạc Chi Dương thản nhiên nói: – Ban nãy tất cả đều so tài rồi, ba tên các ngươi chỉ cần thiếu đi một kẻ thì sẽ không thắng nổi, ngươi cử người xuống núi quả là hợp ý ta.

Gã cố tình phô trương thanh thế, ba tên ngoài cửa lại nổi lên nghi ngại, màn song kiếm hợp bích vừa rồi uy lực lạ thường, nếu như bọn chúng thiếu đi mất một người có lẽ đúng là không đương cự nổi thật. Trúc Nhân Phong lúc nãy vừa trúng một kiếm, lòng không cam tâm, ngang ngạnh nói:

– Thằng nhãi chó chết đừng vội đắc ý, dù bọn ta có xuống núi thì ngươi cũng chưa chắc biết được.

Nhạc Chi Dương cười khì khì, nhấc kiếm Chân Cương khắc lên cửa đồng, nhẹ nhàng như vẽ trên bùn, tích tắc sau trên cánh cửa liền lộ ra một lỗ hổng nhỏ, Nhạc Chi Dương ghé mắt vào quan sát, cười bảo:

– Không tệ chút nào, vừa nghía qua đã thấy cả.

Ba kẻ bên ngoài nhất thời chẳng còn gì để uy hiếp, ai nấy đều chán nản ủ ê.

Nhạc Chi Dương nhìn thì có vẻ ăn to nói lớn, thật ra quá nửa đều là khoa trương khí thế. Vừa rồi giao đấu bất phân thắng bại, chiếm được lợi thế trước bọn chúng chẳng qua là nhờ yếu tố bất ngờ, chưa kể gã không thể vận khí, nếu đánh lâu dài ắt hẳn sẽ bại lộ chân tướng.

Thế nhưng so với sự sống chết của Tịch Ứng Chân, mấy thứ nhỏ nhặt này đều không đáng nhắc đến. Lão đạo sĩ trước gặp họa “Nghịch Dương Chỉ”, sau lại trúng phải một quyền nặng nề của Xung đại sư, lúc này dựa vào vách đá thoi thóp thở. Diệp Linh Tô rút ra một lọ ngọc, lại trút từ đó ra hai viên thuốc màu vàng nhạt, to cỡ quả nhãn, hương thơm ngan ngát. Cô cạy răng Tịch Ứng Chân ra ép ông nuốt vào.

Nhạc Chi Dương không kềm được tò mò:

– Đây là loại thuốc gì?

Diệp Linh Tô thầm thì:

– Đây là Ngọc Tủy Hồi Nguyên Đan, bài thuốc mà năm đó Tố Tâm Thần Y lưu lại, tuy không thể đảo ngược âm dương nhưng có thể đại bổ nguyên khí.

Phương thuốc quả nhiên thần kỳ, sau khi Tịch Ứng Chân uống xong, khuôn mặt đã hồi phục chút huyết sắc, một lúc sau thì mở mắt ra, ngắc ngứ bảo:

– Tiểu cô nương, linh đan quý hiếm như vậy, không nên vì ta mà lãng phí, lần này lão đạo sợ rằng sẽ không qua khỏi…

Nhạc Chi Dương vội khuyên:

– Tịch đạo trưởng, đừng nói như vậy, chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra cách cứu ngài.

– Cứu mà làm gì? – Tịch Ứng Chân lắc đầu cười khổ: – Tố Tâm Thần Y Hoa Hiểu Sương, đôi tay thần diệu cứu nhân độ thế, vẫn thường bảo: “Chỉ có thể cứu người sống, không thể cứu kẻ chết.” Bệnh ta ta biết, bần đạo thân thể già cỗi, chết không đáng tiếc, chỉ liên lụy hai người kẹt lại chốn này thật khiến ta áy náy không thôi.

Nhạc Chi Dương nghe lời ông nói như vậy, cảm giác như rơi xuống hố băng. Diệp Linh Tô cũng ngao ngán cúi đầu, nghĩ đến Tịch Ứng Chân phải rơi xuống tình cảnh ngặt nghèo thế này toàn bộ đều do Vân Hư ban cho, trong lòng cô lại sinh thêm mấy phần ác cảm đối với người cha ruột của mình.

Tịch Ứng Chân ho khan vài tiếng, kềm nén máu huyết trong cơ thể lắng xuống, lại nói:

– Hộp ngọc kia nhất định hết sức quan trọng, bằng không nó đã chẳng nằm trên tay Thích Ấn Thần, giờ mà để nó rơi vào tay bọn ác nhân, ngày sau nhất định sẽ tai họa vô cùng.

– Ta cũng chẳng còn cách nào khác! – Nhạc Chi Dương cúi đầu ủ rũ: – Không dùng hộp ngọc ấy làm mồi nhử, chắc chắn không thể dẫn dụ được Minh Đấu và tên lừa trọc rời khỏi.

– Ngươi làm tốt lắm. – Tịch Ứng Chân ngước mắt nhìn gã, gương mặt thoáng lộ ý cười: – Ta chỉ tiếc mà thôi!

Nhạc Chi Dương nghe đến đây, cõi lòng thoáng xao động, chợt hỏi:

– Nếu hộp ngọc quan trọng như vậy, còn đóa sen ngọc kia thì thế nào?

Tịch Ứng Chân ngẫm nghĩ giây lát, cất tiếng:

– Việc đã đến nước này, thôi thì cứ đến lấy xem thử, xong việc thì trả vật về nguyên chủ, thiết nghĩ Thích tiền bối cũng sẽ không trách tội đâu.

Nhạc Chi Dương vốn tò mò, nghe vậy bèn bước đến trước tòa thạch tháp. Trong bóng tối, đóa sen ngọc bích tỏa ra ánh sáng huỳnh quang, soi rọi lên diện mạo thân xác lạnh lẽo nơi đó, làm toát lên vẻ gì đó âm u rùng rợn. Nhạc Chi Dương chỉ thấy sống lưng ơn ớn, gã lẩm nhẩm khấn vái vài câu rồi mới dám rút đóa sen ngọc xuống, mang đến trước mặt Tịch Ứng Chân.

Lão đạo tiếp lấy, quan sát tỉ mỉ, hoa sen không phải loại ngọc bích tầm thường mà là đá dạ quang tạo thành, cánh hoa mịn màng duỗi ra tự nhiên, cành sen thuôn dài. Tịch Ứng Chân ngắm nghía một lúc, bất chợt “Ồ” lên trầm trồ, chăm chú nhìn cành sen, hàng mày rậm khẽ chau lại. Nhạc Chi Dương vội hỏi:

– Sao thế?

Tịch Ứng Chân chỉ vào cành sen thuôn dài ấy, bảo:

– Ngươi xem kỹ đi!

Nhạc Chi Dương giương mắt quan sát, cả đóa sen làm từ ngọc đặc, cành sen đặc biệt lóng lánh, chợt nghe Diệp Linh Tô “Í” một tiếng, khẽ khàng kêu lên:

– Cành sen rỗng ruột ư?

Tịch Ứng Chân gật gù, thu lại đóa sen ngọc, vân vê nhẹ lên đoạn cuối của cành hoa, cất tiếng hỏi:

– Có vật nào sắc nhọn ở đây không?

Nhạc Chi Dương nhớ đến chìa khóa Quải Đinh liền bước đến bên ngạch cửa, nhặt lấy nửa sợi khoan thép. Tịch Ứng Chân giao sen ngọc cho gã, căn dặn:

– Gạt lớp sáp ra.

Nhạc Chi Dương nhận lấy đóa sen quan sát, thì ra bên trong cành hoa trống trơn tựa như một cái ống rỗng, miệng ống dùng sáp nung bịt kín. Nhạc Chi Dương gạt bỏ lớp sáp, phát hiện bên trong có chứa thứ gì đó, liền lắc nhẹ một cái, trong ống rơi ra một cuồn giấy mỏng.

Mọi người chỉ thấy tim đập rộn lên, trải cuộn giấy ra, mượn ánh sáng huỳnh quang từ đóa sen ngọc quan sát, chỉ thấy trên giấy chia ra hai phần nội dung: một nửa chép đầy chữ viết li ti, nửa còn lại vẽ rất nhiều đường nét quanh co uốn lượn, đẹp mắt và phức tạp, phía dưới bản vẽ có ghi mấy chữ nho nhỏ: “Sơn Hà Tiềm Long Quyết”

Nhạc Chi Dương thắc mắc:

– Đây là gì vậy, không phải võ công à?

Tịch Ứng Chân run run đôi tay, ráng nhịn cơn đau, cầm lấy cuộn giấy xem xét hồi lâu, thở hắt ra bảo:

– Ở trên này viết, thứ trong hộp ngọc chính là pho “Đại Tượng Vô Hình Quyền”.

Hai người Nhạc-Diệp nghe thấy câu này xong, ai nấy đều ngao ngán. Diệp Linh Tô bực dọc trách:

– Ông trời không có mắt hay sao chứ?

– Đừng gấp! – Tịch Ứng Chân cười khẽ: – Trên này còn viết, muốn luyện Đại Tượng Quyền thì trước tiên phải luyện qua Tiềm Long Quyết, trên cuộn giấy này có ghi chép lại nội công căn cơ của quyền kinh.

Nhạc Chi Dương hớn hở trở lại:

– Nói như vậy, tên lừa trọc đoạt được quyền kinh cũng như không?

– Chưa chắc. – Tịch Ứng Chân trầm ngâm bảo: – Kẻ này tài trí tuyệt đỉnh, không thể đoán theo lẽ thường.

Nhạc Chi Dương có chút thất vọng, chỉ cuộn giấy hỏi tiếp:

– Còn đây là gì? Cong cong quẹo quẹo cứ như một đàn giun ấy.

– Đàn giun này có lai lịch không nhỏ đâu nhé! – Tịch Ứng Chân tủm tỉm: – Chúng chính là long mạch phong thủy trên khắp thiên hạ.

– Long mạch phong thủy? – Hai người còn lại đều giật mình, Diệp Linh Tô nhíu mày: – Đây là nội công tâm pháp, có liên quan gì đến phong thủy cơ chứ?

– Nhóc ngươi cũng không biết sao? – Tịch Ứng Chân thở dài: – Xem ra đây chính là bí mật của nhà họ Thích, không muốn cho người ngoài hay biết, ta cũng nhờ quan sát thứ này mới nhận ra nội công tâm pháp của Thích gia có xuất xứ từ thuật phong thủy. Bộ Tiềm Long Quyết này ví thân thể là trời đất, xem kinh mạch làm long mạch, tụ nước tích gió, hệt như rồng lượn đất bằng, tinh đẩu giăng trời, âm dương giao kết, biến hóa ngũ hành bên trong, khí cơ tăng giảm ẩn chứa giang sơn vô tận, quả thật là một danh tác xưa nay hiếm có.

Hai người còn lại giương mắt nhìn nhau, Nhạc Chi Dương thắc mắc:

– Tịch đạo trưởng, ngài có thể xem hiểu à?

Tịch Ứng Chân khẽ bật cười:

– Biết sơ một ít, nhưng thời gian của ta không còn nhiều nữa…

Nói đến đây, hàng mi trắng của ông nhướng lên, chằm chằm nhìn cuộn giấy, lẩm bẩm:

– Ngũ Nhạc chân long lạc, tử long không tung hoành, cửu thiên ngọc long phi, triết long bất tri xuân…

Hai người thấy ông sắc mặt khác thường, trong lòng hết sức ngạc nhiên, đang định lên tiếng hỏi, lại sợ ngăn mạch suy nghĩ của ông. Một lúc sau, Tịch Ứng Chân thở dài một hơi, ngước nhìn hai người từ tốn nói:

– Trời không phụ lòng người, ở đây có một phương pháp có thể giúp ta sống tạm thêm một lúc.

Hai người nghe xong mừng quýnh, Nhạc Chi Dương hỏi ngay:

– Là phương pháp gì?

Tịch Ứng Chân đáp:

– Trong Tiềm Long Quyết có một phương pháp gọi là “Triết Long Miên”, Triết Long ấy có nghĩa là con rồng ẩn sâu dưới nước, cứ dựa theo phương pháp tu luyện có thể khiến cho máu chảy chậm lại, khí tức hòa hoãn hơn, cả người hệt như loài rồng ẩn nấp, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Nhạc Chi Dương nghi hoặc hỏi:

– Thế thì có liên quan gì đến “Nghịch Dương Chỉ”?

Diệp Linh Tô ngẫm nghĩ một thoáng, khẽ vỗ tay bảo:

– Ta hiểu rồi, máu chảy chậm lại, khí tức hòa hoãn hơn, vậy thì mức độ tổn thương của “Nghịch Dương Chỉ” cũng sẽ giảm nhẹ đi rất nhiều.

Tịch Ứng Chân nhìn cô lộ vẻ tán thưởng:

– Không những máu huyết chảy chậm, luyện đến mức nhất định khí huyết sẽ không lưu thông nữa, mãi mãi ngưng đọng lại, như rắn như ếch lẩn vào giấc ngủ đông, độc khí của “Nghịch Dương Chỉ” cũng theo đó ngừng hẳn, chẳng còn khả năng hô mưa gọi gió nữa.

Nhạc Chi Dương vỗ tay bảo:

– Hay quá, nếu đúng là như vậy, chúng ta có thể đến núi Côn Luân tìm Lương Tư Cầm rồi.

– Đâu có dễ vậy! – Tịch Ứng Chân lắc đầu: – Cách thức này chỉ có thể chữa lửa trước mắt thôi, nó có một phiền phức rất lớn.

Nhạc Chi Dương vội hỏi:

– Là phiền phức gì?

– Tiến vào trạng thái Miên (ngủ yên) của Triết Long thì không thể sử dụng võ công, bằng không khí huyết sẽ bị thúc đẩy, “Nghịch Dương Chỉ” lại phát tác! – Tịch Ứng Chân nói đến đây, chân mày nhíu lại: – Nếu là như thế, ta hóa ra lại thành gánh nặng của hai đứa rồi!

– Ngài nói gì lạ thế? – Nhạc Chi Dương cười bảo: – Cho dù ngài có là gánh nặng thì ta cũng phải khiêng ngài tới núi Côn Luân cho bằng được.

Diệp Linh Tô cũng đồng tình:

– Phải đó, chúng ta đã trải qua bao hoạn nạn rồi, theo lý nên đồng sinh cộng tử!

Tịch Ứng Chân thay đổi sắc mặt mấy lần, sau cùng cũng nghiêm túc hạ quyết tâm, gật đầu bảo:

– Được, đợi sau khi ta nhập định rồi, hai đứa hãy mang đóa sen ngọc này trả lại chỗ cũ.

Dứt lời, ông dựa theo những ghi chép trong “Tiềm Long Quyết”, mắt khép mi rũ, hít chậm thở sâu, nội lực của ông tinh thâm, vừa đọc liền nắm bắt, rất nhanh đã tiến nhập vào trạng thái ngủ đông, khí huyết lưu thông chậm rãi, hô hấp như có như không, thân hình ngồi tựa vào vách hang, dáng vẻ chẳng khác gỗ đá.

Nhạc Chi Dương trong lòng mừng rỡ, nhặt lấy đóa sen bước đến trước thạch tháp, đang định trả hoa về chốn cũ, bất chợt trái tim giật thót một nhịp, chỉ thấy thân xác người phía trước có diện mạo hệt như lúc còn sống, thần khí bình hòa, trông hao hao như Tịch Ứng Chân.

Nhạc Chi Dương cảm giác mình mẩy sởn gai ốc, chỉ sợ Thích Ấn Thần đột nhiên mở mắt nhảy bật dậy. Gã vội vã buông đóa sen ngọc xuống, ù té chạy về bên cạnh Diệp Linh Tô, thấp giọng bảo:

– Diệp cô nương, cái ông Thích Ấn Thần kia có khi nào chưa chết mà chỉ… khụ khụ… chỉ là đang ở trong trạng thái ngủ đông của Triết Long Miên hay không?

Diệp Linh Tô sợ đến nhảy dựng, tim nện thình thịch, cô tự trấn an bản thân, lườm mắt nhìn Nhạc Chi Dương, nghiến răng mắng:

– Ngươi dọa ai đấy, ta không sợ đâu!

Nhạc Chi Dương dở khóc dở mếu, bảo:

– Cô không tin thì đến đó mà xem bộ dáng của ổng đi, chẳng giống người chết chút nào mà cứ như đang ngủ vậy.

Diệp Linh Tô không khỏi rùng mình, càng nghĩ càng sợ, hận không thể đánh cho tên tiểu tử này một cú. Ánh mắt hai người chạm nhau, đều có thể nghe rõ tiếng trống ngực của đối phương. Qua một lúc sau, vẫn chẳng có động tĩnh gì, Diệp Linh Tô thở phào một hơi, oán hận mắng:

– Tên bịp bợm đáng ghét, Thích Ấn Thần là người thời Tống triều, cho dù có tiến vào trạng thái ngủ đông cũng không thể nào ngủ một giấc năm trăm năm được.

Nhạc Chi Dương vẫn bối rối hỏi:

– Thế vì sao cơ thể không bị phân hủy?

Diệp Linh Tô trả lời:

– Đấy là phương pháp bí mật của Phật môn, nguyên nhân chỉ có trời biết.

Lại qua một lúc nữa, bên ngoài cửa chợt vọng đến tiếng đập cánh phành phạch, Nhạc Chi Dương vội thất kinh la toáng:

– Hỏng rồi, chỉ lo Tịch đạo trưởng, quên béng ba tên cẩu tặc ấy!

Gã chạy đến trước cửa quan sát mới giật mình nhận ra trong tổ ưng lúc này không còn một bóng người, Phi Tuyết đã trở về sào huyệt, đang bay tới bay lui trong tổ.

Nhạc Chi Dương hiểu ra, loài ưng trắng vốn nhạy bén vô cùng, nếu có người ở quanh đó nó nhất định sẽ không trở về. Nghĩ đến đây, gã bèn rút đá Tự Lai trên cửa xuống. Diệp Linh Tô hoảng hốt gọi:

– Ngươi làm gì đó?

Cô không kịp ngăn cản, Nhạc Chi Dương đã đẩy cửa bước ra ngoài, Phi Tuyết đột nhiên thấy có người xuất hiện, ra thế muốn xông đến tấn công, đến khi trông thấy gã nó mới thu cánh lại, inh ỏi kêu vang.

Nhạc Chi Dương rảo bước đến mé vực, chỉ thấy ba tên nọ đang chuẩn bị xuống tới mặt đất, cọc gỗ dọc đường đều bị nhổ đi sạch sẽ. Nhạc Chi Dương vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, không kềm được ngoác miệng mắng to:

– Giỏi cho bọn cẩu tặc, độc ác đến thế là cùng!

Nơi này vốn là vách dựng cheo leo, đứng thẳng sừng sững, dẫu là tuyệt đỉnh cao thủ mà thiếu đi cọc gỗ thì cũng chẳng cách nào trèo xuống dưới được. Ba tên nọ nhổ bỏ cọc gỗ, cốt ý vây hãm đám người Nhạc Chi Dương ở lại trên núi, một khi không có thức ăn nước uống, cùng lắm là vài ngày bọn họ chắc chắn sẽ chết rũ vì đói khát.

Mưu kế này vô cùng độc địa, Nhạc Chi Dương toác cổ ra mắng chửi, ba tên bên dưới nghe thấy, thảy đều cười rúc rích. Trúc Nhân Phong bị nếm mùi khổ sở nhiều nhất, vốn hận Nhạc Chi Dương đến thấu xương, lúc này nghe gã ngoác miệng chửi chỉ cảm thấy hết sức khoái trá, lớn tiếng bảo:

– Tiểu tử thối, xem ngươi còn dám ngông cuồng nữa không? Ba ngày nữa ông đây sẽ leo lên hốt xác giùm ngươi.

Xung đại sư nói:

– Nhạc lão đệ, nếu ngươi sợ chết đói thì mau mau quy hàng, giao ra nửa bộ “Thiên Cơ Thần Công Đồ”, ta sẽ thả ngươi xuống.

Nhạc Chi Dương tức đến sôi máu, quát lên:

– Sách thì không có, nước đái có sẵn một vòi đây.

Nói rồi gã tụt quần, xả rào rào xuống bên dưới núi. Diệp Linh Tô đang định bước đến gần, thấy cảnh đó lập tức má hồng tai đỏ, chạy vội trở vào trong mộ, lòng thầm rủa xả Nhạc Chi Dương tơi bời.

Ba tên bên dưới vừa kinh ngạc vừa tức tối, nhưng lại hiềm dính phải nước đái, ai nấy thi nhau ôm đầu chạy thục mạng. Nhạc Chi Dương bấy giờ mới hả dạ, ha hả cười lớn:

– Bọn chó má, khúc “Cao sơn lưu thủy” của ông có hay không nào?

Ba tên lẩn đến bìa rừng, quay lại chửi bới om sòm. Nhạc Chi Dương gân cổ mắng trả, mắng đến lúc miệng khô lưỡi khát mới chịu dừng lại.

Mắt thấy bóng dáng kẻ địch mất hút, Nhạc Chi Dương ngã ngồi xuống đất, tinh thần chán nản uể oải, cái khó này vừa qua đi thì cái khó khác lại ập đến, lần này rơi vào tuyệt cảnh, sợ rằng chẳng còn cách nào thoát thân.

Diệp Linh Tô đi đến bên vách vực, lặng lẽ nhìn xuống bên dưới không nói lời nào. Lúc này chợt vang lên tiếng vỗ cánh phành phạch, Phi Tuyết bay vọt lên không, thỏa thích lượn vòng. Nhạc Chi Dương ngắm nhìn bóng hình ưng trắng, mắt chợt sáng lên, vỗ tay đánh bốp bảo:

– Ta có cách rồi.

Diệp Linh Tô vội hỏi:

– Cách gì thế?

Nhạc Chi Dương trỏ về chú ưng trắng:

– Chúng ta không xuống được, lẽ nào nó cũng không?

– Thế thì hơi khó rồi. – Diệp Linh Tô trầm ngâm: – Săn vật sống là thiên tính của họ nhà ưng, cọc gỗ chỉ là vật tĩnh vô tri, ngươi sai Phi Tuyết đi nhặt về, nó nhất định không hiểu gì đâu.

– Thuyền bè chẳng phải cũng là vật tĩnh hay sao? Ma Vân có thể truy tìm thuyền bè thì Phi Tuyết sao lại không nhặt cọc gỗ được?

– Ngươi chẳng biết gì cả! – Diệp Linh Tô lạnh lùng nói: – Thuật Ngự Ưng có hai cảnh giới: một là săn vật động, hai là bắt vật tĩnh. Đầu tiên, thiên tính của nó phải đáp ứng đã, kế đó là đạt đến cảnh giới khiến cho loài ưng hiểu rõ về sự sống cái chết, phân biệt được vạn vật, đây vốn không phải là chuyện dễ dàng, nếu ngươi có thể làm cho Phi Tuyết tha được cọc gỗ thì cũng có thể bắt nó tìm kiếm thuyền bè.

Nhạc Chi Dương nghe xong hứng khởi trỗi dậy, hồi phục lại tinh thần, lập tức phát ra hiệu lệnh. Sau khi cọc gỗ bị rút bỏ, toàn bộ đều rơi tản mác bên dưới chân núi, nếu như ưng trắng tuân lệnh thì có thể dễ dàng chuyển lên đây.

Phi Tuyết bổ nhào xuống đất, chốc lát sau liền quắp theo một con gà rừng bay trở lên. Nhạc Chi Dương nhìn mà ngớ người, lại ngại Diệp Linh Tô mỉa mai, đành ra vẻ tỉnh bơ, cười hề hề bảo:

– Hay lắm, chúng ta sẽ từ từ tiến bộ vậy. Trước tiên bắt vật động, sau đó nhặt vật tĩnh.

Nói xong gã lại phát ra hiệu lệnh, Phi Tuyết bay trở xuống, tích tắc lại tha về một con thỏ hoang.

Nhạc Chi Dương vô cùng xấu hổ, quay đầu lại chỉ thấy Diệp Linh Tô mặt trơ không rõ biểu cảm, gã lập tức ho khan một tiếng, húng hắng:

– Đầu tiên bắt được vật bay, sau đó tóm được vật chạy, rốt lại cũng là thứ ở trên mặt đất, so với gà rừng thì có tiến bộ hơn rồi đấy.

Nói xong lại gọi Phi Tuyết đến giáo huấn một tràng, ưng trắng nghiêm túc lắng nghe, cúi đầu tiu nghỉu. Tiếp đó, ở lần thứ ba xuất phát, nó đi một hơi mất chừng phần tư canh giờ, Nhạc Chi Dương đang dần hết kiên nhẫn chợt nghe một tiếng kêu the thé rít lên, gã cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy Phi Tuyết đang cắp lấy một chú heo nhỏ, cố sức bay lên.

Heo con rơi lúc xuống nền hang hãy còn đang sống, nó hoảng hốt mất phương hướng, cắm đầu toan bỏ chạy, nào ngờ bên ngoài là vách vực sâu hút, nó lập tức chúi đầu lao thẳng xuống. Phi Tuyết không đợi cho nó kịp rơi, giang cánh xông ra, tóm gọn nó giữa không trung rồi hung tợn mổ chết tươi, sau đó cắp lấy cái xác quay trở lại hang, vứt xuống mặt đất, đôi mắt đen láy mở to nhìn Nhạc Chi Dương như muốn khoe khoang chiến tích.

Nhạc Chi Dương dở khóc dở cười, sa sả tuôn ra một tràng “ăn hại”, “ngu ngốc”… mắng nhiếc chú chim. Diệp Linh Tô đứng bên lắng nghe, bất giác tủm tỉm cười. Nhạc Chi Dương nheo mắt nhìn cô, tiu ngỉu bảo:

– Thôi như vậy cũng đành, có mấy con mồi này ít ra chúng ta sẽ không chết đói nữa.

Diệp Linh Tô nói:

– Chết đói thì không nhưng sẽ chết khát.

Nhạc Chi Dương buồn bã gãi đầu:

– Vậy phải làm sao đây?

Diệp Linh Tô không nhịn được bật cười:

– Mới rồi còn to mồm khoác lác kia mà, sao giờ lại nhụt chí nhanh như vậy? Đạo lý Ngự Ưng đề cao nhất tính kiên nhẫn, dù có là chim non được ấp nở từ giống ưng nhà thuần hóa cũng phải mất vài tháng mới hiểu chuyện sinh tử. Con Hải Đông Thanh này trời sinh đất dưỡng, xưng bá ngoài hải đảo, hoàn toàn không gặp thiên địch. Nó mà chịu nghe lệnh của ngươi như vậy đã là một việc vô cùng kỳ lạ rồi. Nói thẳng ra, Phi Tuyết có khả năng nhận biết đáng kinh ngạc, vượt xa đồng loại; ví như lúc nãy săn mồi, ban đầu nó vốn không để tâm đến thú vật trên trời hay dưới đất, nhưng trải qua một phen dạy dỗ của ngươi, nó đã nhanh chóng hiểu ra là cần săn mồi dưới mặt đất; Càng về sau, thông qua động tác khoa chân múa tay của ngươi, nó biết rằng mồi săn này cần phải lớn hơn thỏ hoang, nên mới dốc hết khả năng bắt về một chú heo con. Những điểm khác biệt này thoạt nhìn thì rất nhỏ nhưng ở các loài chim khác nếu muốn lĩnh ngộ được ít nhất cũng phải mất vài ngày.

– Không sai. – Nhạc Chi Dương lại tràn ngập niềm tin, quay sang nhìn Phi Tuyết cười toe toét: – Chim ngoan, mi làm tốt lắm, ta mắng oan nhà mi rồi, mi có đần có ngốc đến đâu cũng lợi hại hơn con chim ưng nhà Đông Đảo nhiều!

Diệp Linh Tô hờn dỗi quát:

– Nhạc Chi Dương, ngươi mà còn ăn nói linh tinh, ta… ta không thèm để ý đến ngươi nữa.

Nhạc Chi Dương lè lè lưỡi, cười xòa:

– Nói giỡn thôi mà, cô đừng xem là thật.

Nói rồi gã lại đi sai khiến Phi Tuyết.

Ưng trắng bay đi săn hồi lâu, chốc thì mang về một con dê nhỏ, chốc lại bắt theo một chú nai tơ, thậm chí còn bay tít ra ngoài biển tha về một con cá trắm to dài cả thước. Chẳng bao lâu sau, cơ hồ các chủng loại sinh linh trên đảo đều bị nó bắt về một loạt, Diệp Linh Tô bất giác vỗ tay khen:

– Chú chim này khôn phết.

– Khôn cái rắm ấy! – Nhạc Chi Dương nhìn con cá, mặt quàu quạu: – Cái này gọi là sai lầm nối tiếp sai lầm.

– Ngươi chả biết gì cả! – Diệp Linh Tô lườm gã: – Những thứ mà nó trước sau mang về đều không hề trùng lập, đủ thấy nó cũng nhận biết bản thân săn mồi chưa phù hợp, cho nên mới không ngừng thử nghiệm những loại mồi mới.

Nhạc Chi Dương nói:

– Trên đảo nhiều con mồi như vậy, cứ thử từng món thế này biết đến chừng nào mới xong?

Diệp Linh Tô ngẫm nghĩ rồi bảo:

– Ngươi đưa thanh sáo cho nó bấu vào thử xem.

Nhạc Chi Dương chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, Diệp Linh Tô lại giục:

– Nhanh lên nào.

Nhạc Chi Dương bất đắc dĩ đành giơ thanh sáo ra, ra hiệu cho ưng trắng cắp lấy. Phi Tuyết rướn người bay đến đậu trên thanh sáo, một lúc sau Diệp Linh Tô bảo:

– Được rồi, hãy sai nó đi săn tìm những thứ có hình dạng từa tựa thanh sáo này.

Nhạc Chi Dương ra lệnh, ưng trắng bay vọt đi, thoáng chốc sau nó tha về một con rắn biển cực độc, dọa cho hai người phải hốt hoảng nhảy nhổm. Nhạc Chi Dương nổi đóa:

– Đây là đề xuất của cô đó hả?

Diệp Linh Tô xí một tiếng, bảo:

– Lần này chỉ là ngoại lệ, cứ thử lần nữa xem.

Phi Tuyết tuân lệnh bay đi, đi khoảng một phần tư canh giờ thì trở về sào huyệt, trong chân cắp theo một nhánh cây có chiều dài tương tự thanh sáo.

– Lần này đạt rồi. – Diệp Linh Tô nhặt lấy cành cây, mặt mày tươi cười rạng rỡ, phô hết vẻ yêu kiều của thiếu nữ: – Thấy rõ chưa? Nó vừa mang về một vật tĩnh đấy, cả chiều dài cũng không sai lệch là bao.

Nhạc Chi Dương không khỏi thán phục, chắp tay bảo:

– Cũng nhờ Diệp cô nương hiến cách.

Diệp Linh Tô lại nói:

– Lần thử này có tiến bộ lớn, ngươi phải thưởng cho nó, nhưng không nên thưởng quá nhiều. Loài ưng khi đói mới dễ sai khiến, no rồi sẽ lười biếng.

Nhạc Chi Dương xẻo lấy một tảng thịt dê nhỏ, thảy cho Phi Tuyết. Phi Tuyết ăn xong, nghỉ ngơi một lúc, lại bay tha về một cành cây khác, kích thước lần này còn to và dài hơn lần trước. Nhạc Chi Dương lại thưởng tiếp cho nó một miếng cá, ra ý bảo cần tìm cành cây thô và ngắn hơn nữa. Phi Tuyết cố gắng bay đi bay về mấy lượt, mang về đủ loại cành cây to nhỏ, thử nghiệm khoảng chừng hai giờ, đột nhiên có lần chú ưng bay vào trong hang, giữa hai chân vô tình lại kẹp theo một thanh cọc gỗ.

Hai người cuối cùng cũng thành công, ai nấy đều vui sướng tột độ, nhất thời quên hết mọi thứ, tay siết chặt tay nhau nhảy nhót cười vang. Mừng rỡ một lúc sau, hai người mới giật mình tỉnh lại. Diệp Linh Tô nhận ra mình thất thố bèn e thẹn rụt tay về, đỏ mặt bảo:

– Đừng náo động nữa, còn không mau khao thưởng thật hậu cho nó!

Nhạc Chi Dương mỉm cười tiến lên, vung kiếm băm nhỏ tảng thịt heo, ném cho Phi Tuyết. Y như lời thiếu nữ báo trước, ưng trắng sau khi ăn no, dáng vẻ liền trở nên lờ đờ, nhắm mắt lim dim ngủ.

Đám người Xung đại sư trở về nơi ở, quan sát động tĩnh trên vách núi, tuy trông thấy chú chim ưng thỉnh thoảng bay tới bay lui nhưng bọn Nhạc Chi Dương lại không dám mạo hiểm trèo xuống. Xung đại sư chẳng mảy may nghi ngờ, biết rõ tình thế đối phương hiện khó mà xuống núi, vì vậy y an tâm tọa thiềng tịnh dưỡng, điều trị nội thương.

Để tránh cho kẻ địch trông thấy, đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, Nhạc Chi Dương mới lệnh cho Phi tuyết đi nhặt cọc gỗ, cứ thế bận rộn đến khoảng canh ba nửa đêm, cả bọn mới chịu nghỉ ngơi một chút, tờ mờ hôm sau khi phương đông vừa hửng sáng, chú ưng trắng lại tiếp tục bay xuống núi chuyển cọc gỗ, mãi đến khi số lượng đạt đủ ba mươi cây mới được kể là hoàn thành.

Tịch Ứng Chân tu luyện “Triết Long Miên”, ngoại trừ thân thể mềm ấm ra, còn lại chẳng thấy dấu hiệu gì của sự sống. Ông thỉnh thoảng hồi tỉnh, cử động hết sức chậm chạp, dáng vẻ phờ phạc, nhưng bất kể thế nào cũng đã là sống lại.

Đêm hôm ấy, trăng sao mờ mịt, sắc trời tăm tối, Nhạc Chi Dương sai ưng trắng bay tuần trên không, cảnh giác bốn phía đề phòng người đến. Diệp Linh Tô cắm cọc vào hốc đá, dựng lại bậc thang gỗ. Nhạc Chi Dương thả đá Tự Lai xuống đóng chặt cổ mộ, lưng cõng Tịch Ứng Chân lần bước theo sau thiếu nữ.

Thang trời treo giữa vách vực cheo leo, chật hẹp đến độ không đặt vừa gót chân, đi mình không đã là mạo hiểm, đừng nói đến phải cõng theo một người trên lưng. Nhạc Chi Dương bước trên cọc gỗ mà chân chùn gối mỏi, trống ngực đập dồn, mồ hôi túa ra như tấm, nếu không nhờ Diệp Linh Tô mấy phen giúp đỡ thì chỉ sợ chưa đến mười bước chân thôi, gã đã đi đời nhà ma cùng với lão đạo sĩ rồi.

Bước rồi lại ngưng, ngưng lại bước… cứ thế đến nửa đêm ba người cuối cùng cũng tuột xuống tới mặt đất. Lúc này mây tản trăng nhú, tỏa ánh sáng chan hòa khắp hòn đảo, hai người Nhạc-Diệp nằm sải trên mặt đất, cơ thể mỏi mệt rã rời. Tịch Ứng Chân trong lòng cảm kích, cất tiếng:

– Đại ân không đủ lời cảm tạ, tánh mạng nhỏ này của lão đạo đều nhờ hai người nhặt lại, nếu có dịp nhất định sẽ báo đáp.

Nhạc Chi Dương cười hà hà bảo:

– Tịch đạo trưởng, trước giờ ta luôn kính ông là người phóng khoáng, sao hôm nay lại nói lời thừa thãi vậy?

Diệp Linh Tô cũng tiếp lời:

– Chân nhân có ơn với Đông Đảo của ta, Linh Tô có kết cỏ ngậm vành cũng phải báo đáp lại chân nhân.

Tịch Ứng Chân chẳng biết nói gì hơn, đành thở dài thườn thượt.

Để đề phòng đối thủ phát hiện, Diệp Linh Tô rút bỏ mớ cọc gỗ, vẫn chỉ giữ lại những lỗ hổng trên vách. Dọn xong đâu vào đấy, ba người tìm đến một suối nước để giải khát, sau đó ghé vào một nơi khuất lấp để nghỉ ngơi.

Giữa trưa ngày kế, Nhạc Chi Dương hồi phục lại tinh thần, nhủ thầm trong bụng: “Tịch đạo trưởng không thể dụng võ, bản thân ta cũng thành một nửa phế nhân, cho dù có cùng hợp kiếm chống địch với Diệp Linh Tô cũng khó bề thắng nổi ba tên vô lại. Chi bằng bây giờ ta đi trước thám thính, xem xem liệu có cơ hội nào để tận dụng hay chăng.”

Nghĩ vậy gã bèn vẫy sáo gọi Phi Tuyết đến bên dặn dò, đoạn thả chim bay đi. Chẳng bao lâu sau, ưng trắng lượn lòng vòng trên một khoảng không ở đằng xa. Nhạc Chi Dương thầm biết kẻ địch đang trú tại nơi đó, lập tức nhặt lấy kiếm Chân Cương, eo vắt sáo Không Bích, sải bước tiến về phía trước.