Lĩnh Nam Ký

Chương 97: Thương trận




Trong ánh mắt của binh lính tộc Việt, đoàn quân xanh rờn đang chạy dồn theo sải cánh con chim hạc kia quả thật như dấu trong một tầng mây dày chứa đầy mê hoặc, gương mặt họ lạ lẫm, cách thức nhập trận kỳ hoặc, quân trận chưa bao giờ được thấy. Cũng bởi như thế nên việc Lĩnh Nam quân thành công phản khách vi chủ cướp lấy thế công thực hiện xông trận chẳng khác nào một liều thuốc trợ tim cực mạnh cho đồng đội. Cũng như lúc này, tiếng kêu gọi chém giết từ những tên lính vốn giữ im lặng từ nãy giờ kích thích tâm trạng của dân Việt chẳng thua gì tiếng trống trận dồn dập sau lưng.

“Mấy thằng khiên thương đâu rồi??? nhanh chân lăn ngay lên trước cho ông!!!!”

Tên Gấu Đen vừa phi nhanh hai thanh búa tay đánh ngã một lỗ trên bức tường thương trận của quân Hán đã không nhịn được hướng về phía sau hò hét. Quả thật cũng không phải một tên bị quân kỷ gò bó đến phát hoảng như hắn tốt đẹp đến mức có thể kìm chế được cơn khát máu đang bùng lên trong lòng mình, mà bởi vì quân giặc trước mặt hắn cũng rất ngoan cố, một tên ngã xuống liền có mấy tên khác vội vã lao lên chắn ngay lấy chỗ hổng cố gắng duy trì thương trận. Thứ trận hình đầy mũi nhọn tua tủa chặt chẽ dù cho dùng chính bản thân máu thịt xông lên cũng không thể phá đi được.

Gấu Đen nghĩ thầm: ừ thì mình có khỏe, có to gan, có đẹp trai, nhưng tuyệt đối không có ngu...

Muốn phá thương trận hoặc cần có một cánh quân nhiều khiên thuẫn vững chắc kiên cố, hoặc cần bộ binh linh hoạt tinh nhuệ lách qua ngọn giáo mũi thương… cũng có thể trực tiếp nhất sử dụng một thương trận khác đến phá. Vì thế mà chỉ ngay sau lời hô hào của Gấu Đen, đồng đội hắn đã rất sớm đáp lại bằng hành động.

Đội hình mai rùa đang xung phong của Lĩnh Nam quân đang chạy liền thuần thục biến hóa. Hàng đầu mang khiên thuẫn hết sức ăn ý tách ra hai bên tạo thành những con đường nhỏ để cho đội thương thủ vốn dĩ đang đứng ở đằng sau mỗi trận hình đồng thanh hô lớn nhấc chân chạy vội trên trước. Thương thủ vừa lên đầu trận liền nhanh như chớp tạo thành một đợt sóng hung bạo quật thẳng vào trận hình quân thù.

Hung bạo, bởi vì trong mắt quân Hán thứ đang không ngừng biến lớn trước mặt quả thật chẳng khác nào một mảng cây cối bị gió lốc dùng sức nhổ bật góc lên rồi ném về phía mình. Hình ảnh mạnh mẽ này khiến chúng chợt có cảm giác da đầu tê rần, mồ hôi đổ ướt đẫm lưng. “Chó thật, cái quái gì thế này?” Nhiều tên không hẹn mà cùng bật lên ý nghĩ này trong đầu, lòng có chút chột dạ, chân có hơi chùn chút, xong lâu năm huấn luyện trong quân doanh cùng với kinh nghiệm không biết bao nhiêu lần đánh đổi tính mạng đã dạy cho chúng hiểu rằng: cho dù phía trước có ra sao đi nữa thì ở tình huống đối đầu với thương trận thế này chỉ cần mình có chút chần chờ chậm tay ắt phải chết chẳng thể nghi ngờ. Còn về việc lùi lại né tránh? Hờ, chỉ cần nhìn vẻ mặt hăm hăm chực chờ cùng lưỡi kiếm của đám đốc quân phía sau cũng đủ hiểu, ngọn giáo của đám man binh trước mặt rất sắc bén, đúng nha, thế chẳng lẻ mấy lưỡi kiếm phía sau lưng kia không lóe lên hàn quang hay sao?

Vậy thì lao tới đi, vậy thì quăng nhau đấu thương đi, thương trận Đại Hán sao có sợ hãi kẻ nào? Bọn thương thủ cắn răng giữ lấy trong mình chấp niệm đó, bàn tay nắm chặt cán vũ khí, chân tấn tới một bộ, eo lắc mạnh xoay hông đâm ra trước. Đây chính là bài đâm thương căn bản nhất, cũng là chiêu thức hữu hiệu nhất mà mỗi tên thương thủ của quân Hán đều phải luyện. Vài tên trong số chúng còn liếm nhẹ mép miệng thoáng chút chờ mong, bọn chúng đã không biết bao nhiêu lần dùng thế trận này đập tan những cuộc xông trận đầy quả cảm của tứ phương man di.

PHẬP!!!!!

“Ư? Sao… lại…”

Bất ngờ thay, lần này ngọn thương từ tay chúng còn chưa truyền đến cảm giác yêu thích khi đâm vào da thịt quân thù thì thân thể đã cảm thấy thân thể đau đớn. Bọn chúng khó hiểu, ngạc nhiên, uất hận khi nhìn đầu thương của mình còn chưa đi được nửa chặng đường mà mũi thương của man tặc đã đâm xuyên thân thể.

Bình thường ngọn thương sẽ có kích thước tầm một mét sáu đến một mét tám, nếu là trường thương dùng cho thương trận của Đại Hán có thể dài tới hai mét, tầm đó không hơn. Bởi thương dài hơn nữa sẽ rất khó thao tác cùng chiến đấu, dù sao cũng không thể nào bắt thương thủ quanh năm suốt tháng luyện đâm thương đến lúc ra trận lại bởi vì thương quá dài không kịp biến hóa mà phải quăng thương đi rút kiếm chém nhau, hoặc xách tay áo lên vật lộn??... Vì thế khi quân Lĩnh Nam dùng những cây thương dài đến tận hai mét rưỡi, ba mét đi sau mà tới trước chọc nát tường thương; quân Hán liền lập tức nhận lấy bi kịch.

“Tiếc rằng địa hình nước ta vẫn không thích hợp lắm cho phalanx Macedonia…” Khải Minh vẫn thường hay chặc lưỡi than như thế trong lúc huấn luyện thương thủ. Ba mét há có phải là độ dài lớn nhất đâu, những tên lính Hy Lạp với thương trận phalanx nức tiếng còn trang bị những thanh sarissa dài hơn thế cơ, mỗi thanh cũng phải xấp xỉ năm mét rưỡi, nếu Lĩnh Nam quân có thể khiêng nổi những cây giáo dài như tường trại ấy lập trận đâm tới kẻ thù thì, chẹp, cứ như đang xiên thịt đem đi nướng cũng chẳng khác là bao.

Thế nhưng không dài bằng trường thương Macedonia cũng không vấn đề gì, bởi thứ thương trận cổ nặng nề thiên về chiều sâu phải dùng cả tính mạng những người lính can đảm nhất ra đổi lấy chiến thắng ấy đã sớm bị các trận hình Lê Dương ( Legion) La Mã xóa xổ rồi, thu ngắn trường thương một chút trong lúc vô tình lại hợp với quân Việt đến bất ngờ.

“Chớ có nao núng, giáo dài như vậy không thể phòng thủ hai bên hông được, nhanh dùng thuẫn che chắn ép lên trên!”

“Lách qua đầu thương, chém giết cận chiến, tiến lên.”

….

Quân Hán gặp trận phá trận, mấy tên tướng lĩnh đương nhiên chẳng phải đèn cạn dầu lập tức triển khai phản công. Chỉ tiếc là Lĩnh Nam quân cũng không phải loại chỉ dùng phương trận phalanx trong lịch sử một cách mù quáng mà còn tổng hợp nhiều cách dùng thương dài khác. Điển hình ở đây chính là giáo dài của người Nhật ở giai đoạn chiến quốc, những thanh Nagae yari dài tới sáu mét này vậy mà không phải chỉ dùng để đâm mà đa số lại được quân sĩ dùng như côn đập từ trên cao xuống, hoặc như… của đoàn quân áo vải cờ đào ngày sau dùng Giáo tre vầu nức tiếng quạt dọc quạt ngang đánh tan quân Thanh xâm lược.

Cách đánh khá thú vị này hoàn toàn được trường thương thủ Lĩnh Nam quân yêu thích, đơn giản chỉ vì những thanh thương nhiều cành của họ giống như được tạo ra để làm nhiệm vụ này vậy. Thân thương có chút dẻo lại dài rất tiện cho việc quơ đập, đầu thương lại nhiều cành gai như một cây chùy to càng khiến cho phạm vi sát thương của nó đột biến đến khó lường. Chỉ cần quân Nam đơn giản đập từ trên xuống đã có thể khóa chặt đường né tránh của giặc, chỉ cần đầu thương quét qua thì chúng không chết cũng bị lột sạch da… thế cho nên, quân Hán lại tiếp tục chìm trong bi thảm.

Bọn chúng nhìn Lĩnh Nam quân thuần thục nhịp nhàng giơ cao thương rồi lại đều đều rầm rầm nện xuống, nhẹ nhàng lại có nhịp điệu như đang giã gạo thì lập tức ngớ người, mặt ngu ra hẳn. Thế này mà là thương trận cái gì? Chỗ nào giống thương, thương ai chơi kiểu này? Con mẹ nó đây chính là chùy trận, trăm phần trăm chùy trận có hiểu không? Mà đối mặt với chùy trận ăn gian đánh từ cự ly xa đến tận ba mét bọn chúng nhao nhao đồng thanh ra ý kiến phản đối, mặc kệ đám đốc quân kêu gào chúng đều sợ hãi bành bạch bước chân lùi dần về sau, cái này đâu phải thứ thương thủ có thể chống đỡ được? Khiên thuẫn thủ đâu??? Chó chết chứ lui về sau cùng lắm là bị thọt một nhát sau lưng rồi đi luôn còn hơn là bị đám gai kia nhẹ nhàng vuốt qua vuốt lại chải chuốt vài lần, nhìn xem mấy tên vừa bị chúng sờ sờ qua kìa, nhìn coi có thê thảm không? Giáp thì rách lỗ chỗ, bị bạt bay cả một bên đầu không nói, trên cơ thể còn để lại vô số vết thương lớn nhỏ không đều nhau trông đến phát gớm. Khổ hơn cả là những tên may mắn không bị đập chết ngay mà phải quằn quại ôm cái mặt đầy vết rách, rồi lại cố ôm bờ vai bị quất đến nát nhừ, hay phân vân xem liệu tay có với tới ôm nổi cả đùi và bụng cũng bị xé đến bê bết máu hay không trước khi bị dìm sâu trong trận hình dày đặc đang không ngừng từng bước nện tới trước của man tặc, đương nhiên, những ánh gươm lóe lên sau đó đã giúp chúng thoát khỏi công cuộc toan tính vất vả bậc nhất của đời mình.

Đối mặt với cánh quân khó hiểu này, quân lính nhà Hán có chút chùn bước, có chút sợ, đám đốc quân cũng run run nhìn về phía quân hầu của mình, ý hỏi có nên chém thêm mấy tên để làm gương không? Đám quân hầu thì không cần nhiều lời cũng dời mắt nhìn về đám tướng lĩnh, dù sao chém một hai tên còn có thể, chứ thế trận này rõ ràng là man quân đang sinh sinh cường ngạnh ép chúng lui dần về sau nên có chém chết hết cũng chẳng thay đổi được gì cả, cùng lắm là chém hết thì đến lượt đám quân hầu bọn chúng lên bị cây thương kỳ dị kia giã nát thôi.

Mà không chỉ có chúng lúng túng, ngay cả tên Cảnh Vân Minh cũng đang hết sức khó xử, dù sao khi đối mặt với một kẻ thù khó hiểu ba lần bốn lượt đem toàn trò lạ bày ra thế này thì hắn cũng có chút phát mộng.

So sánh ra, có ba tên Đặng Hồng, Lưu An cùng Mã Phòng còn ngạc nhiên hơn những tên khác nhiều. Bọn chúng ba mặt nhìn nhau, rồi cùng gian nan nuốt ngụm nước bọt, âm thầm trao đổi.

“Là chúng đúng không?” Lưu An dùng ánh mắt hỏi lấy.

“Là… nhưng cũng không phải…” Mã Phòng thoáng gật đầu rồi lại nhanh chóng lắc đầu bác bỏ. Hành động mâu thuẫn này của hắn chẳng những không khiến hai tên đồng bọn khó chịu mà còn đồng tình thở dài. Trong lòng chúng lúc này không khỏi ngũ vị tạp trần.

Tính ra… ba tên bọn chúng đối với quân Lĩnh Nam cũng là kẻ có duyên, đây có thể gọi là may… à là điềm rủi của chúng. Lần đầu chạm mặt đám man binh này không chỉ khiến một hàng dài chiến công vang dội của cả hai tên Mã Phòng, Lưu An bị chặt đứt mà còn nặng nề cạo sạch trơn hơn ngàn Vũ Lâm Vệ dưới trướng Đặng Hồng, để y không thể nào dám tay không hồi triều báo cáo mà phải dấn thân vào cuộc chiến bình man này hòng mong muốn lấy công chuộc tội.

Lần thứ hai, bọn chúng chứng kiến đám này dùng chiến thuật tinh xảo linh hoạt né qua cạm bẫy của Mã đại soái. Không chỉ thành công đánh phủ đầu đoạn hậu cho chủ lực của giặc, toàn thân trở ra mà còn có thể lập kế giết chết Hoàng Do.

Lần thứ ba, cũng là lần này, ba tên bọn chúng phát rồ khi nhận ra đám tinh binh đang đè ép quân Hán này tuy vẫn là đám người cũ nhưng lại hoàn toàn khác xa đám binh sĩ chỉ biết cậy mạnh cùng với lợi dụng địa hình sân nhà ngày trước. Đè ép, chính xác hơn vẫn là đè ép, mà không phải dùng khí lực to hơn, dùng thủ đoạn hèn hạ hơn mà chính là đường đường chính chính dùng thứ quân Hán vẫn tự hào nhất đánh lui họ: quân trận. Thử hỏi gặp phải đối thủ có duyên phận như vậy ba tên bọn chúng làm sao chịu nổi? Làm sao cam lòng? Không, là không thể cam lòng, người khác còn không hiểu lắm đám này, ba tên bọn chúng lại biết một chút...

“Đại nhân, theo mạt tướng xem chúng ta nên tạm thời lui vào trong thủy trại ổn định trận thế lại thì hơn.” Đắn đo một chút, Đặng Hồng liền giục ngựa đến bên cạnh Cảnh Thư chắp tay hành lễ rồi nói.

“Ừm…” Một mặt Cảnh Thư thở phào trong bụng vì rốt cuộc có kẻ chịu đứng ra nói câu này, mặt khác y không thể không giả vờ cau mày khó chịu quay sang tên giáo úy trẻ tuổi hỏi lấy:

“Duyên Bình vì sao lại giảng như vậy?”

“Đại nhân, không giấu gì ngài, chúng ta đã từng chạm trán với đám này rồi.” Mã Phòng thấy tên Đặng Duyên Bình đã lên tiếng cũng phải nối theo nói. Bên cạnh hắn Lưu An không nói một câu gật đầu xác nhận.

“Hả?”

“Là thật sao?”

Câu nói của Mã Phòng lập tức như một hòn đá nặng ném vào mặt hồ tĩnh lặng, nhanh chóng lan tràn khuếch tán ra đám tướng lĩnh xung quanh. Gặp bọn họ như thế Đặng Hồng chắp tay gật đầu giảng giải:

“Đám người này, thiện dùng vũ khí kì lạ, lại sâu sắc am hiểu hãm trận phá trận, lần trước chính bọn chúng là kẻ đã phá ngư lân trận của hơn ngàn Vũ Lâm Vệ do mạt tướng đốc lĩnh. Búa tay cùng thương trận của chúng thật sự không thể xem thường.”

“Ừm….” Nghe lời hắn kể, Cảnh Thư càng thêm trầm ngâm, trong lòng y đang thoáng cân nhắc có nên làm đến cùng hay không.

Đặng Hồng thấy y do dự, sợ y phán quyết sai lầm liền chỉ về chiến trường dõng dạc tuyên bố:

“Tình thế hiện nay đám man này chủ yếu đáng sợ ở tính bất ngờ cùng khả năng phá trận, do đó mạt tướng cho rằng chỉ cần chia hai đội, một đội kéo thời gian, một đội nhanh lui vào thủy trại lập lại trận hình, tranh thủ thời gian bố trí,sau đó dựa vào tường trại khắc chế bớt tính bất ngờ của chúng là được.”

“Không ổn.” Lữ Húc đang chuyên chú nhìn chiến trường ở bên cạnh hắn nghe vậy bật thốt lên nói:

“Nếu làm vậy chẳng may man quân phá quân đoạn hậu, xua họ về phá nát trận hình của ta thì sao?”

“Lữ Trung Lang không cần lo điều ấy.” Đặng Hồng nghe vậy cười bảo:

“Chỉ cần chúng ta dụ chúng tiến vào nửa đoạn thủy trại kia thế trận sẽ ngay tức thì quay về như lúc nãy: chúng chỉ có thể chen chúc ở một khoảng nhỏ hẹp thôi, còn quân ta lại có thể lợi dụng bến tàu lần nữa lập trận mạt sát chúng. Như vậy chúng xua quân qua còn có lợi ích gì?”

“Đúng, chúng ta cũng có thể dùng xa luân trận mài chết chúng.” Giả Tông cũng nhỏ nhẹ bàn thêm.

“Được, tốt, tốt!”

Cảnh Thư nghe đám tướng lĩnh không ngừng tranh nhau góp mưu, phân vân trong lòng cũng vơi đi non nửa, đã như thế thì hắn cũng nên dứt khoát làm lớn một vố luôn cho rồi. Hai mắt của Cảnh Thư lóe sáng, trong chốc lát đã có quyết sách, tên trung lang tướng hơi cười nhẹ đưa tay gọi hai tên Lữ Húc, Vương Quảng tới nói nhỏ nhỏ vài câu. Hai tên Hán tướng nghe lời của y có chút giật mình khó tin nhìn nhau, xong nom vẻ trang trọng của tên Cảnh Vân Minh, hai tên bọn chúng liền nhanh chóng hành lễ, giựt mạnh cương ngựa dẫn quân chạy về sau, trong chốc lát đã biến mất sau cửa thủy trại.

Mặt khác, Đặng Hồng cùng Giả Tông cũng nhanh chóng dẫn theo mấy trăm quân cung thủ cấp tốc lui dần ra sau tranh thủ leo lên trên tường thủy trại để lấy độ cao, còn lại Lưu An cùng một số tên lại tách lấy gần nửa số quân vốn đang dàn trận ở hậu phương lui nhanh về trước cửa trại dựng lên trận hình mới, trong khi Mã Phòng cùng đám khác phải cắn răng cắn lợi thi thố hết tài nghệ để ổn định thế trận đang ngày một xấu đi nơi tuyến đầu.

Quân Hán bị buộc phải thay đổi trận hình trong mắt quân lính Việt chẳng khác gì nói rằng bọn chúng đang chuẩn bị lui chạy, mà quả thật dù cho vì lý do chiến thuật hay vì thứ quái gì gì đi nữa thì việc trận hình của quân Hán phải từng bước lùi lại vẫn là sự thật. Thế nên trái tim mấy ngàn quân Nam liền bùm bụp đập dồn, nhiều tên lúc trước tháo chạy bỗng cảm giác trong lòng bồn chồn nóng nảy hẳn ra tay chân sớm đã ngứa ngáy khó yên lòng.

“Đánh đến đẹp, đánh đến sướng người, tuyệt!!”

Đào Kỳ dỏng tai nghe mấy tiếng trầm trồ hoan hô thỉnh thoảng vang lên đây đó trong hàng ngũ, gương mặt đầy ý cười bảo. Chàng vận động khớp vai một chút, cảm thấy vết thương đã không còn bận tâm nữa thì sung sướng chộp lấy cây đinh ba từ tên thân vệ bên cạnh, tót người nhảy lên con Thông Linh vốn đã được dắt đến từ sớm rồi vận lực hét vang:

“Anh em, bây giờ chính là lúc chúng ta rửa sạch sỉ nhục khi nãy. Theo tôi, chiến!!!!!” nói xong liền giục ngựa lao lên trước.

“Chiến!!!!” Quân Lạng Sơn lập tức hưởng ứng hô theo. Sau đó là vô số tàn quân Việt lúc nãy cũng hô hào hưởng ứng đánh trở về.

Lại nói, sĩ khí quả thật chính là thứ ma thuật kỳ diệu che chở cho cả đoàn quân, là thứ phép màu có khả năng gần như cải tử hoàn sinh vậy. Một đám quân sĩ bị đánh đến phải kêu cha gọi mẹ bỏ chạy không ngờ dưới sĩ khí như rồng dẫn dắt lại lần nữa tràn trở về chiến trường như giọt nước tràn ly giúp Lĩnh Nam quân xé toạt lớp phòng thủ mà Mã Phòng đang cố níu kéo lấy tựa như xé một tấm lụa mỏng. Lập tức, quân Nam lại càng thêm khí thế, càng hò reo vang dậy đập tới thủy trại.

Cùng lúc này trên tường thủy trại đã có không ít cung thủ đón lấy, đằng sau chúng là hai cây cờ thô to:

Hán - lá cờ đỏ vốn được cắm lên từ sớm viết.

Lương - lá thứ hai nhỏ hơn mới vừa được quân Hán hò nhau dựng lên ghi.

Ngay khi hai cây cờ này vừa lên đám Hán quân như lại lần nữa vực dậy sĩ khí, chúng dũng cảm quay người lại đón đỡ quân Việt phản công. Lần này chúng học khôn không công đoàn quân kỳ dị kia nữa mà chia ra cắn chặt những tốp lính khác. Thế trận vì vậy lại một lần nữa rơi vào cảnh giằng co.

“Nhất Lang, lúc này chúng ta cũng ra trận đi thôi.”

Lý Man nhìn chằm chằm cây cờ chữ Lương vốn dĩ phải được dựng lên từ rất rất lâu, từng câu từng chữ nói ra.