Lĩnh Nam Ký

Chương 67: Bố cục




“Chết tiệt!”

Đặng Hồng cởi bỏ mũ giáp, đoàng một phát ném mạnh sang một bên, mặc cho gió lạnh táp thẳng vào gương mặt. Thân ngựa nhấp nhô khiến hắn không khỏi nhớ tới gương mặt non nớt hắn vừa gặp cách đây không lâu. Gương mặt không lạ lẫm, ấy vậy mà hắn lại không hề cảm thấy bất kỳ tia quen thuộc nào. Có lẽ đó là vì thái độ cùng thân phận của hai người quá khác xa nhau. Một bên chỉ là một tên nhóc bình thường trong phản quân, người có được một bộ chiêu thức mèo quào loạn xạ, tuy hiểm lại thiếu phần linh hoạt; một tên quân lính bình thường dám can đảm nhảy ra khiêu chiến oai dung thiên tướng bọn hắn. Một bên khác, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, đó là một tên cừ súy nguy hiểm, một kẻ ở cấp độ không thua kém gì đại soái trong quân. Hai con người, hai địa vị, quá khác biệt; lại cùng là một tên, một kẻ địch khiến Đặng Hồng vừa ghen ghét lại cũng không kém phần hâm mộ.

“Nó làm sao có thể leo lên được vị trí như vậy?”

Nhớ lại khung cảnh oai phong hùng vĩ của tên Man tướng mà hắn nhìn thấy từ xa, Đặng Hồng không khỏi nghiến răng nghiến lợi thầm hận. Hắn không tin một tên cỏn con tài năng hạn hẹp như thế lại có thể leo lên chức vụ như vậy. Xem lại mình, hắn vẫn chỉ là một tên Hán quân Giáo Úy quá sức tầm thường.

Giáo Úy, nghe tưởng oai phong, thế nhưng vẫn chỉ là một tên cóc ké trong quân doanh Đại Hán. Đặng Hồng biết Mã Phục Ba cùng Lưu Hầu gia thường hay lấy chức Giáo Úy ra để làm vật thưởng mua chuộc các thủ lĩnh phản quân, thế nhưng hắn không biết nếu bọn chúng hiểu rằng Giáo Úy vẫn chỉ là một chân chạy vặt, một kẻ cấp dưới chịu đủ sự chèn ép sai khiến từ phía trên, có đầy rẫy nhan nhản khắp nơi trong quân thì sẽ cảm thấy thế nào? Bọn ngu ngốc, hắn lắc đầu thầm nghĩ.

Phụ thân hắn, tức Cao Mật Hầu Đặng Vũ, người đứng đầu Vân Đài Nhị Thập Bát Tướng, đương nhiên sẽ không hài lòng cho con mình một chức vụ cỏn con như thế, đương nhiên, Đặng Hồng cũng sẽ không mong muốn gì chức Giáo Úy. Song Đại Hán từ lúc lập quốc đến nay không nhìn quan hệ, chỉ nhìn quân công, không quân công không thể phong hầu, Cao Mật Hầu dù có muốn hay không vẫn phải để Đặng Hồng hắn từ cấp bậc này leo lên. Nam Man đại loạn, nghe như họa hoạn Đại Hán, thật ra lại là cơ hội cho những tên như hắn bộc lộ tài năng, tranh giành quân công. Chẳng phải vì vậy mà Vương Quảng ở đây, Giả Tông ở đây, Lưu An ở đây, ngay cả Ban Siêu, một tên nhóc miệng còn hôi sữa cũng chân ướt chân ráo chạy đến đây tìm quả ngọt.

Tính ra, Đặng Hồng được Quang Vũ Đế ưu ái hơn hẳn. Trong khi những người khác chỉ có thể dẫn theo bản tộc thân vệ, hắn lại được trực tiếp cấp cho cả ngàn Vũ Lâm Vệ, nhánh quân được cho là tinh nhuệ bậc nhất Đại Hán. Thế mà, chỉ qua một trận, hắn lại gần như nướng sạch sẽ đội quân này. Đặng Hồng không hề cảm thấy khó khăn để tưởng tượng ra gương mặt méo mó của phụ thân hắn nếu biết được tin này, cùng với những lời lẻ đay nghiến mà hắn có thể sẽ nhận được, vừa nghĩ tới, ý chí trong hắn đã mất sạch. Theo một thời gian dài, Đặng Hồng gần như buôn bỏ ý niệm phấn đấu...

“Không! Nó có thể, ta cũng làm được!”

Đặng Hồng cắn chặt răng, nắm tay phát thệ. Tên man tướng trẻ tuổi lúc này không thể nghi ngờ chính là tấm gương sáng để hắn noi theo, là đối thủ để hắn tiêu diệt. Khải Minh có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ một trận chiến của mình lại trở thành động lực để tên Hán quân Giáo Úy vực dậy.

Đang lúc Đăng Hồng miên man suy nghĩ theo nhịp vó ngựa nhấp nhô, từ bên phải có một cánh quân vội vã tiếp cận. Tên Hán tướng bị buộc lôi ra khỏi mạch suy nghĩ, ra hiệu quân lính dừng lại, yên lặng nhìn hai ngọn cờ “Hoàng”, “Giả” đang tới gần, ánh mắt đăm chiêu nghiền ngẫm. Đến khi thân ảnh hai tên Hoàng Do, Giả Tông xuất hiện trước đoàn quân, Đặng Hồng mới thúc ngựa lên trước chắp tay ra điều không hiểu chào:

“Hoàng Trung Lang, Vũ Nho, các ngươi đây là?”

“Duyên Bình.” Giả Tông gật đầu, chắp tay đáp.

“Duyên Bình.” Hoàng Do cũng gật đầu, xong chẳng để Đặng Hồng thắc mắc lần nữa, y đã móc từ trong ngực ra một trương hổ phù, giọng trịnh trọng lệnh:

“Đặng Hồng, bản tướng thay lệnh đại soái, hợp nhất hai cánh quân của ngươi cùng Giả Vũ Nho, lập tức xoay mình, truy kích tàn quân phản tặc!”

“Tàn quân…” Đặng Hồng hơi giật mình, đoạn, y lờ mờ đoán lấy chủ ý của Mã Viện liền vội chắp tay hô:

“Mạt tướng tuân lệnh!” lời vừa dứt, ánh mắt hắn đã đầy chiến ý. Lúc này trong lòng hắn chưa bao giờ khao khát quân công đến như vậy, cơ hội này, hắn sao có thể bỏ qua?

Khác hẳn với hắn, từ nãy đến giờ lông mày Giả Tông vẫn chưa hề buông lơi. Y thúc ngựa lên trước, xoay người nhìn lại cánh quân của mình đã có phần mỏi mệt, cũng nhìn về phía Hán doanh vẫn đang nổi lên từng mảng bụi mù đầy trời, nhẹ giọng hỏi:

“Trung Lang, chúng ta chỉ có nho nhỏ bốn ngàn quân, người mệt ngựa mỏi, sĩ khí không đầy đủ, liệu có thể truy sát bọn chúng sao?”

“Ha ha!” Hoàng Do nghe tên tiểu tướng lo lắng, tựa như nghe thấy một câu chuyện hài, liền bật cười lớn. Hắn ngồi thẳng người, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Giả Tông một lúc mới cười khan bảo:

“Vũ Nho ngươi không cần lo lắng như vậy. Đây là mệnh lệnh của đại soái, ngài đương nhiên biết rõ ràng tình cảnh quân ta.”

Đoạn Hắn quay người, tỏ vẻ khâm phục nhìn về phía Hán doanh đang bận rộn chuẩn bị lần nữa ra quân mà nói:

“Sỡ dĩ đại soái lệnh cho chúng ta quay người truy binh, chính là vì ngài ấy đã sắp đặt sẵn. Mỗi đường đi nước bước của chúng đều khó lòng thoát khỏi bàn tay của đại soái.” “Thầy, vừa nãy thầy nói sao cơ?”

Đào Kỳ vừa nắm cương ngựa, vừa hài lòng đạp lên bàn đạp treo hai bên bụng con Thông Linh. Quả thật chàng rất hài lòng, vô cùng hài lòng với hai miếng đồng này, nhờ chúng mà khi nãy tranh đấu với tên Hán tướng kia, chàng đã có thể cho hắn ăn trái đắng một cách nhẹ nhõm hơn mình nghĩ rất nhiều.

“Thầy?”

Khải Minh gặp Đào Kỳ vẫn đang chăm chú hai miếng bàn đạp mãi thì cười khổ, lại hỏi. Cậu biết làm như thế là rất không phải phép, song, thứ Đào Tam Lang vừa giảng dạy cho cậu thật quá quan trọng.

“Ừ,” Đào Kỳ liếc mắt nhìn Minh, giọng trầm tĩnh phân tích:

“Vừa nãy Hán quân rút lui, nhìn như lộn xộn lung tung, đến độ xe ngựa, khí giới cũng phải vất lại, thật ra là bẫy.”

“Vì sao lại như thế?” Phương Nghĩa cưỡi ngựa bên cạnh, không nén nổi tò mò hô to.

“Giặc vốn sành sỏi thiện chiến, lại được huấn luyện kĩ càng, ngay cả vừa rồi bọn ta đuổi theo chúng tới mấy dặm mà vẫn không thể giết được bao nhiêu tên. Thử hỏi, vốn chúng đã chuẩn bị tốt, rút chạy nhanh như vậy thì còn để lại xe cộ trang bị làm gì?” Đào Kỳ nhẹ nhàng dẫn dắt.

“Là để cho chúng rút chạy nhanh hơn, đỡ vướng víu.” Hoẵng hỏi dò.

Khải Minh nhìn thấy Chấn Bắc tướng quân cùng Sáng khẽ lắc đầu bác bỏ ý đó thì âm thầm suy nghĩ một lúc mới nói:

“Theo như ý của tôi, đó là vì nhuệ khí quân ta quá hăng, Mã Viện muốn tránh trâu chẳng xấu mặt nào nên mới làm như vậy.”

Gặp Đào Kỳ gật đầu cổ vũ, cậu càng mạnh dạn tiếp tục phân tích:

“Như vậy, hắn chỉ tạm thời lui binh về chỉnh đốn, đợi hắn chỉnh đốn xong sẽ quay đầu đuổi theo quân ta. Nếu như còn cố sức kéo theo xe ngựa khí giới thì sẽ gây chậm trễ, có thể lần nữa đánh mất chiến cơ… Dù sao, xe ngựa khí giới đã mất công đem đến, để chúng ở đó cũng không thể mất mát gì.”

Trong tiếng vó ngựa rần trời cùng gió thổi bạt vi vút, Âu Mạn cùng đám Hoẵng, Rắn Lục đều như vỡ lẽ giật mình nhìn Minh. Bọn họ không ngờ cậu có thể nghĩ đến thế.

Đào Kỳ cùng Sáng cũng hài lòng gật gù, cả hai liếc nhìn ra hiệu. Sáng hiểu ý cười nhẹ buôn lời:

“Đó là một phần, phần khác, thì để thử dò xét quân ta.”

“Dò xét quân ta?” Đám cừ súy trẻ tuổi nghe Sáng nói vậy khó hiểu hỏi.

“Đúng, vừa rồi chúng ta đánh quá nhanh, quá chóng vánh khiến giặc không sao chuẩn bị kịp, vì thế mới có thể thu được toàn thắng. Đây cũng chính là nhờ quân sư giỏi mưu lược.” Sáng không tiếc lời nhận xét, vẫn giọng lạnh lùng trầm tĩnh anh nói tiếp:

“Thế nhưng Mã Viện là tên tướng già lão luyện sành đời, làm sao có thể chưa từng gặp qua tình thế như vậy? Đương nhiên chúng ta thắng, nhưng hiển nhiên lão chắc chắn không dễ dàng gì chịu thua. Dù sao quân ta thắng nhờ vào sĩ khí cùng tiên cơ, không phải không khắc phục được. Như Quân sư đã nói: chỉ cần lánh đi nhuệ khí ban đầu là có thể quay người được. Ở đây tôi chỉ muốn bổ sung: quân giặc chỉ cần có thể cố gắng chịu đựng kéo dài thời gian, để sĩ khí cùng tiên cơ của quân ta hao hết là có thể cùng nhau triền đấu. Mà muốn thắng nhanh, thì cần phải đánh loạn quân ta.”

Nói đến đây, Sáng quay người nhìn hàng ngũ binh lính đen kịt phía sau, cười nói:

“Hiển nhiên Mã Viện đã sớm biết quân ta chỉ là đoạn hậu, lão ta đương nhiên muốn thắng nhanh để tiếp tục áp sát chủ quân của hai Vua. Vì thế lão mới để lại chiến lợi phẩm, hòng dụ quân ta cướp lấy. Ta đã xem qua, trong số đó đa phần là vàng bạc hiện vật cùng trang bị công thành phá trại nặng nề, khí giới cùng lương thực chỉ chiếm số ít. Nếu chúng ta cướp lấy chúng, ắt sẽ lâm ngược vào tình trạng kéo tay kéo chân, khó bề phòng bị quân giặc bất ngờ truy kích. Khi đó chỉ cần mấy ngàn giặc Bắc cũng đủ để quân ta không có đường về…” “Tra!”

“Tra! Hooooooo!”

Hoàng Do ghìm cương ngựa trên một gò đất cao, yên lặng nhìn đám quân giới, xe ngựa gồ ghề chất đầy trên đường đi tạo thành một đám hỗn độn chắn ngang đường, nơi xa có vài chiếc xe lương đang bốc cháy dữ dội, chỉ có vài chiếc xe khác chở theo khí giới thì đã sớm cùng đám ngựa thồ xe không cánh mà bay.

“Hoàng Trung Lang?” Giả Tông đánh ngựa đến gần, nheo mắt nhìn khung cảnh lộn xộn bên dưới gò đất rồi thưa:

“Xem ra bọn chúng nó không mắc phải bẫy, bây giờ chúng ta…”

Hoàng Do bình tĩnh đưa tay ra hiệu không cần tiếp tục nói, hắn mỉm cười ung dung lắc đầu bảo:

“Không sao cả, đây chẳng qua hoàn toàn nằm trong dự liệu của đại soái.”

Đoạn, hắn quay sang tên thân binh bên cạnh lệnh:

“Cắt cử hai trăm người ở lại đây dọn dẹp, đợi lát nữa đại quân chúng ta qua đây tiếp thu!”

Đợi tên lính vâng lệnh đi xa, Hoàng Do giật mạnh cương ngựa khiến con chiến mã lồng lên phi nhanh:

“Toàn quân, tiếp tục tiến lên!” “Đại soái, phản tặc sẽ không đốt hết xe cộ?” Phàn Kim vừa lo lắng nhìn về phía trước, vừa hỏi tên cáo già đang cưỡi ngựa bên cạnh.

“Chúng không có thời gian.” Mã Viện ung dung đáp. Lão để thân mình núp dưới bóng ngọn cờ Đại Hán cao to đang vũ lộng phần phật trên đầu, để cái nóng ngày hè oi ả nơi đất man di này thôi không áp vào mặt mình. Nhìn lão như càng thêm âm u dưới bóng cờ đầy uy vũ, lão cất giọng đều đều tiếp tục nói:

“Hiển nhiên chúng cũng biết quân ta sẽ sớm quay lại, làm sao có thể phí sức đốt xe. Ta đoán mười mươi chúng bỏ đống ấy lại, chặn đường tạo chướng ngại vật để kìm chân quân ta.”

“Nếu như vậy…” lần này đến lượt Lưu An hỏi.

“Như vậy chính hợp ý lão phu. Nếu chúng dám lấy xe cộ là tốt nhất, ấy là chúng ngu si, tự tìm đường chết; thật không thể trách ai.” Mã Phục Ba cười mỉa nói, lão giương tay chỉ đằng xa đầy bụi mù mà tiếp:

“Còn nếu chúng gấp rút chạy về đến quên cả chiến lợi phẩm. Ấy là chứng tỏ chủ lực của chúng đã sớm ly khai, chúng chỉ là một nhánh cô quân không gốc không rễ mà thôi.”

“Nếu vậy chỉ cần Hoàng Hữu Nguyên áp sát, gắt gao bám lấy chúng không rời, ắt có thể đợi quân ta theo kịp vây chặt mà giết sạch bọn chúng!”

Giữa muôn trùng tiếng bước chân dậm đều khiến mặt đất chấn động, Mã Viện hừ nhẹ cười nói:

“Đừng tưởng đám cỏn con cũng dám múa rìu trước mặt lão phu. Đám các ngươi, hãy còn non lắm.”

“Đại soái, thứ cho bần đạo không hiểu…” Vân Huyền chau mày nói: “Chẳng lẽ trong đám bọn chúng không ai đoán được điều này sao?”

Mã Viện cùng Lưu Long nghe thế cười vui cùng lắc đầu bảo:

“Được, đoán được chứ sao không!”

Lưu Long thấy Mã Viện không có ý giải thích nữa bèn đứng ra nói:

“Đó là vì đại soái cao tay hơn, đã ép bọn chúng vào một quy tắc nhất định. Buộc chúng ngoài chấp nhận đi theo ngài ấy bài bố thì không còn đường nào khác nữa.” “Do đó, đại soái ép chúng hoặc vào thế cục do ngài ấy bài bố.” Hoàng Do vui vẻ kết luận, gặp hai tên tiểu tướng như vỡ lẽ nhận ra, hắn mới thúc ngựa lên trước bảo:

“Đây cũng là một kiểu bố cục, cho dù bọn chúng có muốn hay không cũng phải chấp nhận. Chúng lấy, ắt sẽ bị ta truy kích giết sạch. Chúng không lấy, ắt sẽ lộ ra điểm yếu của bản thân, ắt sẽ bị quân ta đeo bám mài tận, lại còn cho thấy kế hoạch làm loạn của ta đã thành công. Như vậy đại soái chỉ cần phái binh vây nhốt chúng là có thể trực tiếp ép thẳng tiêu diệt tặc vương.”

Đằng xa, một hàng bụi dày dần dà xuất hiện trong tầm mắt kích động của đám Hán quân. Bọn chúng thấy lờ mờ đám phản tặc dường như rất bất ngờ trước việc quân mình đột nhiên anh dũng quay người đuổi giết. Phía sau phản quân có một hàng chừng ba bốn chiếc xe cồng kềnh bệ vệ, thi thoảng trong xe phát ra từng tia sáng chói mắt của vũ khí giáp trụ. Đó là đám chiến lợi phẩm ít ỏi mà quân Nam chiếm lấy. Tuy ít, chúng vẫn gây nên tác dụng không nhỏ, kéo cho hàng ngũ Việt quân trở nên lộn xộn lỏng lẻo.

“Ha ha, đám man di này không ngờ còn cố lấy xe ngựa.” Hoàng Do thấy vậy vui mừng lắm. Y thúc ngựa mạnh hơn khiến nó tăng tốc đột ngột, miệng vẫn không ngừng hô lớn:

“Toàn quân, theo ta giết sạch hậu quân giặc!”

“Hô!”

“Hô!”

“Sáttttttt!”

Quân Hán vừa bị phản quân đánh giết vốn đã tích tụ một bụng ấm ức, nay thấy có cơ hội báo thù thì rống lên ùa theo chủ tướng muốn xông pha rửa hận.

“Nguy, bọn chúng đuổi tới rồi, mau chạy, lẹ lên!”

Âu Lan thấy giặc đến vội thúc giục mọi người tăng tốc. Thế nhưng xe ngựa thô kệch, nặng nề vô cùng rất khó đi nhanh được. Đã vậy đoạn đường bên vùng này vốn có phần gập ghềnh lại bị tiền quân dẫm đạp cày nát nên càng thêm lầy lội khó đi vô cùng. Nhiều xe bị mắc kẹt không sao di chuyển được. Thấy quân giặc đã quá gần, Âu Lan đành hung dữ dùng kiếm chém mạnh vào sườn xe đầy khó chịu, đem giọng yêu kiều quát:

“Anh em rút lui, thây kệ đám này, mau mau!”

“Ha ha chúng mày chạy đi đâu!” Hán quân thấy Việt binh co giò lên cổ trốn thì vui sướng hò reo đuổi theo.

Mặc khác, Hoàng Do chú ý thấy đám bụi mù của tiền quân giặc vẫn ở xa xa tách khỏi đám này thì an tâm mặc cho quân đuổi giết. Khoảng cách hai quân càng lúc càng kéo gần.

Hắn an tâm, có người thì không. Giữa tiếng xung phong huyên náo, Đặng Hồng qua nhiều bài học đã thêm phần cẩn trọng. Hiện giờ bên cạnh y chỉ còn mấy trăm thân vệ cùng hơn hai trăm Vũ Lâm Vệ xót lại, thật sự không thể lại lần nữa mạo hiểm hao quân. Y nhíu mày âm thầm kiềm thân ngựa khiến nó chậm lại, từ từ lui dần về phía cuối quân. Bên cạnh y, Giả Tông cũng làm trò tương tự, cả hai đều bất ngờ vì hành vi của nhau. Đáp lấy ánh mắt khó hiểu từ Đặng Hồng, Giả Tông đáp:

“Duyên Bình, đừng coi thường phản tặc. Tông xem lúc sáng Phục Ba đại soái vì coi khinh chúng, thiếu phòng bị, không rải trinh thám ra xa mới bị một trận thua.”

Gặp Đặng Hồng yên lặng đồng ý, Giả Tông lại tiếp:

“Nay Hoàng Trung Lang lại mắc phải sai lầm cũ, quá khinh thường giặc.” Giả Tông vừa nói vừa lắc đầu ngao ngán nhìn tên trung lang tướng đang dẫn đầu lao đến gần đoàn xe bị bỏ lại, nắng nóng thổi hơi gió khô ráp tạt vào má khiến hắn nhăn nhó nói:

“Mã Phục Ba là người tài giỏi ra sao? Ngài ấy vì coi thường giặc mà phải chịu thiệt đau lòng lui binh, không thể cố chống cự. Hoàng Trung Lang dù có tài cũng không thể so với đại soái, Tông e rằng lần này không phải chỉ lui binh không thôi đâu…”

Đặng Hồng nghe nói thầm giật mình, y lạnh sống lưng nhìn đám cỏ cao ngất mọc hai bên đoạn đường lầy lội mà quân Nam vứt lại đám xe, phản xạ kiềm mạnh cương ngựa khiến con chiến mã đau đớn hí vang dừng lại. Bên cạnh hắn, Giả Tông cũng học theo, nhẹ nhàng dừng ngựa chờ đợi.

Trong sát na hai tên tướng lĩnh trẻ tuổi vừa dừng ngựa thì Hoàng Do đã hớn hở sắp lao qua khỏi đám xe ngựa. Bất thình lình, từ chiếc xe gần lão nhất, một cây đinh ba roạt một phát rợn người xé toạc lớp vải che xe. Lưỡi ba sắc bén đâm thủng lồng ngực tên Hán quân trung lang, nhấc bổng hắn lên dưới ánh nắng mặt trời chói chang.

“Hộc… hộc…” Hoàng Do khó tin nhìn ba ngọn thương đâm xuyên trước mặt mình, y cố sức quay đầu nhìn thân ảnh hùng vĩ to lớn quen thuộc đang nhoẻn miệng cười gằn:

“Thứ lỗi, Đào Kỳ ta vốn không có thói quen nghe theo giặc bài bố. Loại bố cục này, ta đành phải phá hủy nó thôi.”

Sau lưng Đào Kỳ, Phương Nghĩa cười lớn bật tung lớp vải ngụy trang, vung mác soạt chém bay một tên giặc hét vang:

“Tấn công!”

Lập tức, từ các xe vũ khí bị bỏ lại, mấy trăm Việt binh vùng dậy đâm thương chém gươm loạn xạ vào kẻ thù bên cạnh.

“Giết!” Đằng trước, Việt quân đang tháo chạy theo lệnh của Âu Lan lập tức quay người giết về.

“Ăn tươi bọn chúng!” Rắn Lục nhảy chồm lên hô to, đám Việt quân đang mai phục ở bụi cỏ cao hai bên nghe lời cười to hô rầm trời, dưới sự chỉ huy của Âu Mạn cùng Hoẵng bất ngờ đổ ra cắt đứt quân Hán. Cứ như vậy, ba mặt Việt binh nhẹ nhàng chia truy binh giặc làm hai, ung dung nuốt gọn.

“Duyên Bình, mau lui, mau!” Giả Tông cắn răng cắn lợi kéo cương ngựa quay lưng chạy. Đặng Hồng cũng thở dài, bất lực làm theo, y liếc mắt bên một bên đường nơi bất ngờ xuất hiện một đám kỵ binh phản tặc đang bình tĩnh quan sát chiến trường, lòng không khỏi hung hăng.

“Lần này, thầy Kỳ cùng anh lại đoán đúng tim đen chúng. ” Khải Minh vui vẻ nhìn quân giặc đang bị chà đạp, nghiêng người nói với Sáng. Sau lưng cậu, hai trăm Lạc Vệ người ngựa sẵn sàng chỉnh tề.

“Giết, Lĩnh Nam tất thắng!” Khải Minh thúc ngựa lao vào chiến trường.

“Giết, Lĩnh Nam tất thắng!” Sáng cùng đám Lạc Vệ hô to lao theo...