Lĩnh Nam Ký

Chương 42: Hai quân trong đêm




Cấm Khê vào buổi tối những ngày đầu tháng ba, từng khu lều trại quân Hán được dựng san sát nhau tạo thành một bức tường vây kín một bờ sông dài mấy cây số. Trong đêm vắng chẳng có tiếng gì khác ngoài tiếng sóng gào cùng tiếng dế kêu rả rít chỉ còn từng nhịp bước chân dồn đều từ những tên binh sĩ đang cảnh giác tuần tra. Bọn binh sĩ qua một ngày chiến đấu vất vả đã chìm vào giấc ngủ say. Cả toà doanh trại rộng lớn này chỉ còn có một vài chỗ là vẫn còn sinh động nhộn nhịp, một là khu quân cơ nơi các mưu sĩ tham mưu đang không ngừng long tranh hổ đấu tính toán, một khu khác chính là nơi xử lý quân sĩ tử vong. Tả quân Giáo Úy mới nhậm chức đeo một tấm lụa mỏng trên mặt để tránh đi cái mùi gay gắt đang vây quanh người, y chắp tay vừa rảo bước giữa từng dãy bao vải trắng còn lấm tấm vết máu đỏ, vừa quay đầu trò chuyện cùng một tên đàn ông tầm hơn bốn mươi tuổi bên cạnh:

“Xem ra hôm nay chiến cuộc lại không được thuận lợi?”

“Vâng thưa chủ nhân, mấy hôm nay phản quân không đưa quân ra đánh lén nữa, làm nhiều cánh quân mai phục của ta chỉ có thể tay không mà về.”

Tên thanh niên mặt mày anh tuấn vừa đi vừa thở dài, y ngước nhìn bầu trời đêm không sao than thở: “Lũ ngu muội chỉ biết vì tư lợi bản thân mà kéo dân chúng vào chốn binh qua, sao mà đáng ghét đáng trách đến thế…”

“Chủ nhân đừng buồn, không phải ai cũng có thể được như chàng, có thể đi du học xa tận Lạc Dương, nhìn thấy Trung Nguyên rộng lớn phồn vinh.”

“Ta hiểu, nếu không phải sư phụ giúp đỡ, có lẻ ta cũng chỉ giống như lũ dân đen bị lừa gạt ngoài kia.” Hắn đưa mắt nhìn về bờ bên kia dòng sông ở xa, nơi phản quân dựng nên một tầng thành lũy kiên cố mà nói: “Châu chấu đá xe mà thôi, hi vọng sau này ta có thể góp phần đưa lời dạy của Thánh Nhân tỏa sáng khắp đất Nam này.”

Vị giáo úy liếc mắt thấy mấy bóng người đang đạp trên mặt sỏi gồ ghề tới đây liền nhỏ: “Việc ta nhờ ông về chạ báo nàng Nhung thế nào?”

“Hạ nô đã nhờ người, tuy nhiên do hiện nay đã vào giai đoạn chiến tranh nên Hạ nô chỉ có thể âm thầm mà thôi, đoán chừng phải nửa tháng nữa mới có tin hồi về.”

“Ừm, ông nên cẩn thận, ta không muốn nàng và chạ dân vì tin tưởng phản quân mà làm ra việc ngu xuẩn.” Suy ngẫm một lát hắn tiếp: “Sau khi dẹp yên đám phản quân này, ta sẽ về cùng nàng kết duyên.”

Tên trung niên nhìn thấy vẻ mặt hoài niệm.đầy ấm áp của y thì nhẹ nhàng cười, đoạn hắn liếc mắt nhìn mấy tên Hán tướng đang ngày càng gần mà nói: “Chủ nhân, Hạ nô cáo lui.” Tên thanh niên phất tay với hắn, đoạn y lấy lại tinh thần bước lên đón lấy mấy tên Hán tướng trẻ tuổi, chắp tay cười lớn: “Cung Vĩ huynh, chư vị, không biết vì sao đi vội vàng như thế?”

Vương Quảng hơi nheo mắt nhìn xem người tới là ai rồi cũng vòng tay đáp: “Tử Chính, còn đi đâu nữa chứ? Chúng ta đi sang quân cơ, Phục Ba công vừa đến hôm qua, hôm nay Ngài đang triệu tập tướng lĩnh có việc quan trọng phân phó.”

“Ra là vậy, vậy chúng ta cùng đi.” y nghe vậy cười nói.

Tốp năm tốp ba mấy tên Hán tướng vui vẻ đồng ý dắt tay nhau mà đi. Bỗng một tên trung niên quay sang mà hỏi: “Ta nghe Tử Chính huynh đệ vốn là dân Việt xuất thân?”

Người được kêu Tử Chính không có gì che giấu cười đáp: “Vốn là, tôi từ nhỏ sống ở cạnh Cổ Loa, mấy năm trước may mắn sư phụ đi công vụ ngang qua thấy cốt cách không tệ mới thu ta vào quân học tập, truyền dạy văn võ mới có ngày hôm nay.”

Mấy tên khác nghe vậy trầm trồ, một tên khác còn khá trẻ đưa tay làm hiệu hỏi đùa: “Tử Chính huynh đã có hiền thê hay chưa?”

Y nghe hắn hỏi bỗng ngớ người, một thân ảnh yêu kiều dịu dàng bỗng dưng xuất hiện trong mắt hắn. Thấy hắn như thế mấy tên thân kinh vạn chiến quanh đây sao có thể không hiểu, cả đám ha hả cười vang không dứt.

“Tử Chính huynh thật có diễm phúc nha.”

“Ha ha, huynh nhất định phải tìm cơ hội giới thiệu tẩu tử cho anh em biết nha.”

“Tẩu tử chắc hắn rất xinh đẹp đây.”

Tên giáo úy trẻ ngượng ngùng gãi gãi mũi, lúng túng cười: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên, sau khi đánh tan phản quân tôi xin mời chư vị ghé chạ thăm.”

Tiếng cười đùa của mấy tên Hán tướng tuy vang vọng trong đêm lại không thể vượt qua con sông đang ầm ĩ lấn át mọi thứ. Càng không thể len lỏi đến một căn nhà sàn nằm ở phía sau bốn lớp lũy cao trong doanh Lĩnh Nam quân. Bên trong căn nhà sàn đang có ánh đèn dầu lắt lóe, Bình Nam đại tướng quân Lê Thị Hoa đóng chặt cánh cửa gỗ, quay người lấy ra một tấm lụa mỏng từ trong ngực đưa lên cho một cô gái trẻ đang đứng đôi diện, vị nữ tướng lắc đầu tiếc than: “Vương, ta đã xác minh qua, đây là danh sách gian tế bị quân ta phát hiện cho đến nay.”

Trưng Vương nhìn xấp lụa mỏng lại ghi chi chít tên cùng chứng cứ mà lòng vừa giận vừa sầu lo. Nàng lướt qua một lượt các tên, có nhiều người thậm chí là cừ súy, chủ nhân của cả một vùng, một huyện, càng xem nàng càng thấy đau lòng. Bỗng đôi mi thanh tú của bà vua nước Nam hơi nhăn lại, nàng hỏi:

“Cô Hoa, những người này tuy nhiều, chứng cứ cũng rất xác thật, thế nhưng bọn chúng vốn không thể tiếp xúc quá nhiều tin tức quan trọng…”

Lê Thị Hoa hiểu ý nàng gật đầu đáp: “Đúng vậy, vương, ta nghi ngờ rằng trong bản danh sách này chưa hề có tên chủ mưu. Hắn mới là kẻ cung cấp thông tin cho những tên này báo lại với quân Hán.”

Trưng Châu im lặng không nói gì chuyền xấp lụa cho Lê Chân và nàng Chủ đang đứng kế bên, nàng suy xét thật lâu vẫn không tìm thấy mối liên hệ giữa những người này với ai, cũng không thể tìm thấy ai khả nghi cả. Điều này cho thấy gian tế cực kỳ sành sỏi lại khôn khéo, Lê Thị Hoa là một nữ tướng từng trải lại thông minh cũng không thể nào trong thời gian ngắn tìm ra được thân phận của chúng được. Hai tay châu châu thái dương, nàng mệt mỏi nói: “Tất cả chứng cứ này đều xác thực chứ?”

“Nhờ vào hệ thống tình báo mà Kẻ Khí (Khí Thôn) mang lại, ta đã xác thực toàn bộ những gì chúng làm…” nàng hơi chậm một nhịp mới thở ra: “Toàn bộ đều là sự thật.”

Lê Chân sau khi xem xong tấm lụa cũng nặng nề đặt nó xuống bàn, giận dữ nói: “Cũng vì những kẻ này mà quân ta bị vây kín, lại có không biết bao nhiêu anh hùng rơi vào tay giặc, thật đáng hận.” nàng Chủ tuy không nói gì chỉ nghiền ngẫm từng cái tên nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng như sương sớm của nàng cũng không khó đoán nội tâm nàng đang đầy giông bão.

Lê Thị Hoa lúc này cẩn thận hỏi: “Vương, Nàng tính những người trong đây nên làm sao?”

Trưng Châu nghe hỏi mà cảm thấy thái dương càng thêm khó chịu. Nàng nhìn ra ngoài trời tối đen, ánh mắt như bay đến tận cửa sông Hát nơi không ít người trong bảng danh sách này cũng tham gia lời thề ngày ấy, ánh mắt nàng lạnh lùng hỏi Nga Sơn công chúa:

“Cô Hoa, nếu như để những người này tiếp tục tồn tại như thế có thể tìm ra được kẻ đằng sau hay không?”

“Rất khó nói… nhưng ta sẽ cố gắng hết sức.” Bình Nam tướng trả lời.

“Các em nghĩ sao?”

Lê Chân chắp tay đáp: “Tuy em hận muốn chém chúng ra làm trăm ngàn đoạn, nhưng em vẫn thường nghe đánh rắn động cỏ, em nghĩ bây giờ chưa phải lúc loại trừ bọn chúng.”

Thánh Thiên công chúa gật đầu đồng ý rồi bổ sung: “Hơn nữa hiện giờ địch không biết ta, ta lại biết địch, thật sự là cơ hội khó có. Em nghĩ cứ để chúng như thế lại có thể lừa gạt giặc, sao lại phải giết chúng đi.”

“Nói đến mấy ngày nay giặc cũng rất bí ẩn… ngoài việc mai phục ở các cửa ải hiểm yếu thì chúng cũng giảm hẳn cường độ công kích, tăng cường mở rộng lầu trại... Em lo rằng chủ lực Mã Viện sắp đến đây.” Nàng tiếp lời.

Đang lúc này bên ngoài có tiếng gọi: “Dạ thưa Vương, có Âu Lan có việc gấp xin gặp.”

Trong nhà bốn người thoáng nhìn qua nhau, Trưng Vương nói vọng ra ngoài: “Mời nàng vào đi!”

Lát sau Âu Lan đẩy cửa bước vào phòng, vừa xoay người nàng đã vội vàng cúi đầu chắp tay thưa: “Vương, có tin tức quan trọng.” đoạn nàng lấy tay che ngực thở dồn, cỗ mãi vẫn không nói được gì.

“Chậm lại tí, em uống chén chè cho ấm rồi hãy nói.” Trưng Trắc thấy Lan như thế thì phì cười rót chén chè nóng đưa tới. Cô bé bối rối đón nhận ly chè từ vị vua Lĩnh Nam, môi anh đào khẽ thổi cho mát bớt mới uống một ngụm. Nước chè vào miệng thơm nhuần làm lòng nàng nhẹ nhõm hơn, cười tươi lộ ra hàm răng đen nhánh chắp tay thưa:

“Cảm ơn Vương, Âu Lan gặp qua các vị tướng quân.” Trưng Vương vui vẻ mỉm cười nhìn những giọt mồ hôi ướt đẫm trán củ cô gái nhỏ, quan tâm hỏi: “Đêm khuya thế này em còn chạy gấp như vậy, tin rất nghiêm trọng sao?”

“Dạ, em vừa nhận được tin báo từ sư cô cùng Đề Nương công chúa.” Lan không nói nhiều mà đưa từ trong ngực áo hai mảnh da dê, Trưng Trắc nghiêm tức cầm một mảnh lên đọc sơ qua, ánh mắt toát lên tia vui vẻ cười nói: “Tốt rồi, các nàng Hồ Đề cùng Xuân Nương đều đã an toàn.”

“Thật sao?” Lê Chân mừng rỡ hỏi. Quân giặc bất ngờ xuất hiện ở Cấm Khê hoàn toàn đã đánh ngay vài chỗ hiểm của quân Lĩnh Nam. Điều này có nghĩa là quân của Vương không kịp khuếch trương hệ thống công sự vốn có, làm cho quân giặc dễ dàng chiếm được nhiều vị trí quan trọng. Hơn nữa Mã Viện cùng Lưu Long quả nhiên không hổ là danh tướng, dựa vào việc nắm giữ tin tức từ nội bộ quân Việt, chúng táo bạo gửi đi không tới năm ngàn quân chặn đứng nhiều cửa khẩu vào Cấm Khê, cũng tranh cướp dựng lên hàng rào vây kín nơi này, hết sức chuẩn xác cắt đứt mối liên kết giữa Cấm Khê cùng các lộ nghĩa quân xung quanh. Từ đó chúng ung dung tiêu diệt từng đạo quân đến chậm, làm chiến lực quân Lĩnh Nam thiệt hại rất nhiều. Bị lọt vào tình thế xấu, Trưng Vương cùng hai vị Lê Chân và Thánh Thiên đã phải tổ chức không biết bao nhiêu lần phá vây nhằm đả thông với mọi người nhưng đều bị chúng mai phục chặn đánh, tổn thất thảm trọng mà về. Mấy ngày qua toàn bộ tướng lĩnh quân Lĩnh Nam đều như ngồi trên đống lửa, lo lắng cho những cánh quân chưa tới cũng có, lo cho số phận bản thân cũng nhiều, ai cũng không muốn số cây cột treo thân thể các cừ súy tuẫn thân vì nước bên kia sông tăng lên.

Vì thế mà lá thư này có ý nghĩa hết sức đặc biệt, Trưng Vương cười tươi gật đầu xác nhận với nàng:

“Hồ Đề, Xuân Nương cùng với chú Bá đã hội quân với chú Cống, nhờ có tin tức từ Trinh gửi đến mà chú Cống đã kịp thời cho người chặn trước các nẻo đường, tổ chức các cánh quân hội họp ở những nơi khác nhau… theo chú Cống nói, bọn họ đang tích cực luyện binh theo kế hoạch do Thục Nương đưa tới, mọi việc đã biến nguy thành an.”

“Vậy thì tốt quá.” Thánh Chân công chúa nở nụ cười tươi khiến làn da ngăm đen đặc trưng của cô gái miền biển càng thêm sinh động, nàng đưa phần thư tín trong tay cho Thánh Thiên, ánh mắt chờ mong cuộn da dê thứ hai mà Vương đang mở.

Khác hẳn vừa rồi, Trưng Vương xem xong phần thư này thì im lặng nghiền ngẫm, ánh mắt liên tục biến chuyển từ ngạc nhiên, phẫn nộ rồi vui vẻ, chờ mong. Sau khi coi xong tấm da dê chi chít chữ, nàng không vội truyền đi mà hỏi u Lan:

“Em xác nhận bức thư này từ tay Thục nương gửi tới? Làm sao thư có thể xuyên qua vòng vây giặc được?”

“Dạ, là nhờ sóc.” Nói đến đây u Lan không khỏi tự hào. “Chúng em có thể nuôi dạy những loài thú nhỏ làm một số việc vặt đơn giản. Xuyên qua vòng vây kẻ tặc cũng không phải quá khó với chúng. Con sóc đưa thư có ký hiệu riêng, thêm nữa trong thư dùng nhiều ký tự trong Kẻ mới có, do đó em cần thời gian giải mã chúng, bức thư này chính xác do sư cô gửi.”

Nghe nàng nói, Trưng Vương mới hài lòng gật đầu truyền bức thư cho Thánh Thiên. Bức thư được truyền từ tay người này sang người khác trong sự im lặng bao trùm khắp căn phòng. Mãi đến khi tất cả đều đã đọc xong hết, Trưng Vương mới nhẹ nhàng hỏi:

“Các nàng thấy thế nào?”

Nga Sơn công chúa vốn là người ít nói lúc này lại đứng ra chắp tay: “Nếu quả thực như thư đưa tin, hành động của giặc mấy ngày qua đều đã hiện ra hết. Theo ta thấy kế hoạch này có thể làm. Địch tính kế độc như vậy, chúng ta sao có thể bỏ qua.”

Mọi người nghe thế đều đồng ý, Trưng Trắc lúc này nắm chặt bàn tay nói: “Bọn chúng ép chặt chúng ta một đầu suốt mấy tháng qua, nay có được dịp thế này, ta há có thể cho chúng chỉ đơn giản hao binh tổn tướng thôi được?”

Thánh Chân công chúa hai mắt toát ý cười nói: “Chị Châu muốn làm lớn nha!”

“Chân quá hiểu ý ta.” Trưng Trắc nâng chén chè cười duyên, đoạn nàng nhấp môi rồi hỏi: “Quan trọng hiện giờ làm sao bố trí ra sao? Các Nàng đã có kế hoạch gì chưa?”

Thánh Thiên công chúa suy tư một lúc rồi nói: “Muốn đánh cho địch bất ngờ ắt phải dùng kỳ binh, nhánh quân của Trinh có thể tính là một. Tuy nhiên em nghĩ ta cũng nên có kỳ binh của mình. Chuyện này muốn phiền cô Hoa.”

Lê Thị Hoa nghe vậy lắc đầu cười đáp: “Không biết nàng Chủ cần lão bà như ta phối hợp những gì?”