Lĩnh Nam Ký

Chương 180: Trận sông Uyên (kết)




Ầm!!!! Ầm ầm!!!!!

Mấy viên đá to lần này lại có sự chuẩn xác kinh người liên tiếp nện thẳng vào cột đồng khiến nó nghiêng hẳn sang một bên, chập chững muốn đổ. Hai viên đá khác trong số chúng còn trực tiếp đâm thẳng vào tế đài, lập tức đánh sập nó.

Cảnh tượng ấy, không thể nói là không đặc sắc, không tráng lệ.

Xong, khung cảnh như vậy ngay lúc này đối với quân Hán thật sự không hề có chút sức thu hút nào.

Hoặc dĩ, toàn bộ sự chú ý của chúng bị thứ càng thêm kinh dị hơn níu giữ: chúng, khó dám rời mắt khỏi kẻ địch của mình.

Bởi lẽ ngay lúc mấy hòn đá này va vào cây cột thì từ phía boong thuyền, hơn trăm Lạc Vệ cũng bất ngờ cất tiếng. Không, là cất giọng hát. Họ hát vang, hùng hồn giữa trùng trùng ánh mắt kinh ngạc của đám cừ súy xung quanh.

Tiếng hát ấy dần dần được lan tỏa, dần dần ảnh hưởng tới từng tên binh sĩ, kích động họ, biến đổi họ.

Quân Nam vốn đã rất xông xáo, nay lại càng trở nên điên cuồng hơn. Bọn họ ai nấy đều như trâu điên húc loạn, cuồng bạo đẩy mạnh lên mà không có chút chùn bước nào.

"Vệ quốc quân… đúng rồi, đây là bản vệ quốc quân…"

"Vệ quốc quân, Lạc quân muốn chúng ta là vệ quốc quân!"

"Vệ quốc quân… một lòng ra đi…"

"Bọn man này lẩm bẩm thứ gì mà lại trở nên điên tiết như thế? Khốn khiếp!!!"

"Đừng có quan tâm chúng thế nào, cứ giữ vững vị trí!" Mã Thường hô lên:

"Chớ có bị chúng ảnh hưởng. Nhớ, chỉ cần thủ vững nửa khắc là được."

Nửa khắc, đó là thời gian cần thiết cho chủ quân Hán lui về mà Mã Thường dự tính. Vốn cách đây không lâu hắn vẫn cảm thấy việc phải thủ một thời gian là dư sức. Nhưng không biết vì sao mỗi lúc, hắn lại cảm thấy trách nhiệm này mỗi nặng nề.

"Là do bản nhạc kỳ lạ đó?..." Mã Thường nhíu mày, thật ra hỏi vậy thôi chứ lòng hắn hiểu quá rõ. Chính tiếng hát lên xuống trầm bỗng, thứ giai điệu lạ tai chẳng chút phù hợp với lễ nhạc lại chứa đầy ý hùng hồn kia là nguyên do chính khiến ý chí chiến đấu của quân Việt nâng lên cao tới vậy.

"Vệ quốc quân? Hừ, cái thá gì là vệ quốc quân?" Hắn lẩm bẩm, thanh đao trong tay vô cùng thuần thục giơ cao dồn lực bổ xuống một tên lính Việt tầm thường đang tiến tới.

Boangggggg!!!!!

"Hư? Không bị đánh lui?" Mã Thường ngạc nhiên nhìn tên lính nhỏ thó bị nện khụy hẳn cả đầu gối xuống, máu mồm máu mũi hộc cả ra mà khiên che vẫn không buông, thân thể vẫn dứt quyết đính lại không thoái lùi.

"Chúng cứ như thú hoang!!! Phát điên hết rồi!!!" Một tên lính Hán không khỏi rú lên.

Điên? Không hề, Mã Thường không hề cảm thấy đám lính Nam này bị điên. Trái lại, không hiểu sao hắn lại cảm thấy đám bọn hắn trông tỉnh táo hơn người thường nhiều, một kiểu tỉnh táo đến từ trong tâm khảm.

Ánh mắt họ sáng quắt, không phải kiểu sáng của dã thú trong rừng sâu, mà là của ánh sao sáng trên trời. Một thứ ánh sáng trong suốt, rõ vằng vặc.

Phản ứng họ không chút trì trệ, không hề giống đám loạn binh tặc tử ngu ngơ bị kẻ khác thúc ép xông lên liều chết, lại có phần khác xa đám lính tử sĩ chỉ biết mỗi chém giết, trung thành mù quáng không chết không thôi mà các bậc thế gia thường nuôi.

Oành oành oành!!!!

Quân sĩ Lĩnh Nam đồng tiến bước, khí thế cứ như sông núi gãy dời, bọn họ đồng thời hét vang, sĩ khí bỗng chốc như thật sự cô đọng lại, ép người ta khó thở.

Đây! Là thứ thái độ gì?

Kiểu quân sĩ gì thế này?

Mã Thường không thể hiểu nổi, lại càng không sao hiểu nổi. Bởi vì cách đây bấy lâu, đám quân này tuy cũng rất xông xáo lại còn xa mới đạt đến trạng thái dũng mãnh thế này.

Đối mặt với thứ binh lính này, quân sĩ Đại Hán, thậm chí là tinh binh của Mã gia, bỗng chốc trở nên thua kém thật xa.

Đấy, lại là do đâu??

Thế rồi bất ngờ từ trên hàng thuyền kia bỗng vang lên tiếng hát:

"Đoàn vệ quốc quân một lòng ra đi;

Nào có xá chi đâu ngày trở về!!!"

Tiếng hát??!!! Đó là bài hát sao? Quân Hán tỏ ra khó hiểu. Thứ bài hát gì chả theo âm luật thế này? Với cả đang đánh trận thì hát hò làm gì?

"Ra đi ra đi bảo toàn sông núi,"

Mặc cho quân Hán thắc mắc bài hát vẫn tiếp tục ngân lên, lần này ngay cả binh sĩ Lĩnh Nam ở dưới mặt đất cũng không nhịn được cất giọng.

"Ra… đi… thà chết… Chớ Lui!!!!!!"

"Cái gì???!!!" Mã Thường giật nẩy mình.

Roạt!! Phập!!! "A!!!???"

Tên binh sĩ đang khụy gối thở dốc trước mặt Mã Thường bỗng không biết lấy sức lực từ đâu ra, bất ngờ nhoài lên chém mạnh thanh gươm vào đùi hắn. Lưỡi gươm bén cắt sâu vào da thịt khiến Mã Thường không tự chủ được rên lên, xong nhờ đó mà hắn cũng dứt khỏi dòng miên man suy nghĩ theo nhịp điệu hào hùng của bài hát. Hắn vội vung đao chém ngã người lính kia, sau đó nhanh chân lui về sau hàng thuẫn dày, mồ hôi mồ kê rơi lả chả trên mặt.

"Nguy thật!!!! Phân tâm thế, mém thì toi!" Mã Thường nhíu mày. Nhưng thế này càng cho thấy bản thân hắn đã bị khúc ca kia ảnh hưởng ghê gớm tới chừng nào…

"Ra đi ra đi theo hồn sông núi,

Thù bao năm xưa có bao giờ nguôi…"

"Tứ bề Sở ca?!!!" Mã Vân hô lên:

"Man quân vậy mà cũng học theo Tứ bề Sở ca???!!!"

"Tứ bề Sở ca…" Mã Viện lắc đầu.

Ngày ấy ở trận Cai Hạ, Hoài m Hầu Hàn Tín vì muốn đập nát tinh thần quân Sở của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ nên giữa đêm bày cho quân sĩ nhà Hán bốn phía hát những bài đồng ca nước Sở. Vì thế mà binh sĩ Sở vốn đã mệt mỏi rệu rã vì chinh chiến mới chán nản bỏ chạy đi. Tích "tứ bề Sở Ca" do đó mà thành, cũng được chúng tướng coi là một ví dụ kinh điển cho phép công tâm trong quân sự.

Xong, phép đấy là đối với quân Sở đã rệu rã sĩ khí, tác động cũng là tác động lên kẻ địch, chứ không phải như thế này.

"Hay cho một khúc ca, hay cho một bài hát!!!" Mã Viện giận dữ quăng ném tên phiên dịch qua một bên. Y không thể không giận, bởi chỉ nghe vài lời, y đã nhận thấy sức mạnh cực lớn của bài hát này.

"Vệ quốc quân, vệ quốc quân, bảo toàn sông núi, thà chết chớ lui, kèn reo, cờ bay theo thù sông núi… Hay, tuyệt! Khéo cho kẻ nghĩ ra ca từ này, tru tâm, tru tâm thiên hạ Đại Hán ta!!!!" Mã Viện gằn giọng. Bài nhạc này nào chỉ đã kích sĩ khí quân Hán? Nó còn khiến quân Nam như kẻ điên cuồng bạo, không ngừng xông lên quyết tử mới thôi.

Sức mạnh ấy lấy từ đâu ra? Lại vì sao mà có?

Bởi vì sao ư? Bởi vì đâu ư?

Đơn giản chỉ vì hai chữ dân tộc.

Xuyên suốt câu từ gãy gọn mà Mã Viện nghe tên phiên dịch giảng lại, xuyên suốt qua thứ giai điệu hùng hồn mà lão nghe đám lính Việt hô hoán, đó là tất cả những gì lão có thể hiểu được. Dân tộc, tổ quốc, hai từ này cứ như từng tiếng trống dồn không ngừng xuất hiện trong đầu lão, mãi ở đó chẳng thèm lui.

Mà thử hỏi trên đời này có cái sức mạnh nào lớn hơn sức mạnh dân tộc? Có cái lý do nào chính danh hơn lý do vệ quốc?

"Tất cả chớ có nao núng! Giữ lấy trận hình!!"

"Vì thánh thượng, vì Đại Hán! Quyết chiến!!!"

"Thiên Uy Đại Hán bất diệt! Chúng ta tận trung! Tiến lên!!! Không thể thua kém đám Man này được!!!"

Đâu đó bên tai lão, từng lời kêu gọi, từng câu hiệu triệu của đám tướng lĩnh quân Hán vẫn không ngừng vang lên, xong chúng chỉ khiến tâm trạng Mã Viện càng thêm phần não nề...

Đối mặt với hai chữ tổ quốc, dân tộc; sức mạnh tinh binh Đại Hán ngay lập tức hoá trò cười, danh nghĩa đàn áp phản tặc, tận trung Thánh Thượng, bảo vệ uy nghi Đại Hán … liền hoá thành bùn đen, hôi đến tận cùng.

Càng đáng sợ hơn biết bao nhiêu khi Mã Viện nhận thấy quá rõ thứ danh nghĩa lẫy lừng ngày thường vốn rất khó để thâm nhập vào trong suy nghĩ của đám binh lính thô lỗ một chữ cũng không biết ở tầng dưới, nay bởi vì từng lời ca, câu chữ cùng giai điệu gãy gọn mà thấm nhuần vào tâm khảm của quân lính Nam đến tận từng thớ thịt.

Tất cả đều đang khuếch đại thêm cho khí thế, cho tinh thần mỗi người lính Việt, làm cho sự khác biệt về ưu thế giữa hai bên mà quân Hán đang cố gắng xoá mờ liền ngay tức thì biến thành hố sâu thăm thẳm.

Hai quân lắc mình thành trời vực khác nhau.

Không, nói thế cũng không phải. Phải nói là quân Hán vẫn như thế, vẫn cố gắng, vẫn tinh nhuệ. Giáp trụ, võ bị vẫn đàng hoàng, vẫn tinh lương. Xong đối thủ của chúng đã sớm biến thành từng tôn chiến thần mặt mũi đường đường chính khí, vũ khí trong tay đã sớm từ những thanh đao, lưỡi mâu tầm thường đổi thành ý chí sắt đá cùng tinh thần tự tôn dân tộc mà không phải loại giáp trụ nào cũng kháng cự nổi.

Thứ mưu phép này, há có phải dễ dàng ứng phó?

"Phụ thân, kẻ có thể dùng bài hát kích động tinh thần Man quân cao đến cỡ này chắc chắn chỉ có thể là..." Mã Vân quả quyết, xong lời còn chưa hết câu liền hoảng hốt:

"Phụ thân? Người làm sao?"

Mã Viện không trả lời con gái, đúng hơn là lão không còn nghe thấy rõ con nói gì nữa rồi. Mà lão cũng chả cần nghe, thủ đoạn này quân Nam đã dùng nhiều lần, lão cũng sớm rõ trong hàng ngũ của chúng có một kẻ cực giỏi dùng cách thức như vậy để cổ động binh sĩ. Kẻ đấy Mã Viện không rõ tên không được, đó chính là Đặng Khải Minh, tên cừ súy dẫn đầu đám lính giáp xanh cùng với đeo mặt nạ kia.

"Thà chết chớ lui? Theo lời sông núi?!"

Mã Thường trợn tròn mắt. Bấy giờ thì y đã hiểu, y đã hiểu vì sao quân Việt lại có được thứ thái độ kinh khủng thế này.

Cuộc đời người lính chỉ có gói gọn trong hai chữ sống và chết. Thắng thì sống, thua thì chết. Nó rất là đơn giản, trừ phi tên lính ấy lại chỉ muốn bỏ trốn thì sẽ lại là chuyện khác. Dù cho quân sĩ có là tạp binh hay tinh binh, có là lính chính quy hay quân địa phương đều không thể nào thoát khỏi nhận định đó. Nếu có bao giờ nghe câu quân sĩ hết mình chiến đấu giành lấy thắng lợi, ấy ắt phải kể tới công lao của bậc cầm quân, người khiển tướng nữa. Cùng một loại binh mà Hàn Tín cầm thì thắng, Lưu Bang đánh thì bại, đấy là do bản lĩnh của bậc soái tướng. Trận thắng tuy do trăm ngàn yếu tố ảnh hưởng cũng là thống quân quyết định cuối cùng.

Trăm quân dễ kiếm, một tướng khó tìm đấy thôi.

Ấy vậy mà hiện giờ Mã Thường hoàn toàn cảm thấy trận đánh này hắn đang bị đẩy dần vào thế bại một cách đầy quả quyết, đầy thô bạo. Hắn thua, là do binh sĩ của đối phương đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt, hoàn toàn vượt xa phạm vi quân lính thông thường.

Không biết sao khi đối mặt với những ánh mắt đỏ hoe đầy kiên định, thi thoảng lại rươm rướm ánh nước này, hắn lại cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Những người lính này khiến hắn có cảm giác như những bậc quân tử, những kẻ "tri kỉ vì quân mà chết", nhưng quân ở đây lại là đất nước, là non sông của chúng.

Đối đầu với những kẻ đầy chính nghĩa này, bất tri bất giác tính chính danh của lần Nam chinh này lại trở nên ô uế, thấp hèn đi hẳn.

Đồng thời nhìn lại, rất nhiều binh lính trong hàng ngũ quân Hán lại tỏ ra vô cùng lúng túng, hoặc là sợ hãi không dám cùng địch đối đầu, hoặc là bắt đầu xuất hiện dấu hiệu ngây ngô, bắt đầu nghi ngờ lý do mình chiến đấu. Những kẻ ấy chẳng phải ai khác chính là những đội lính địa phương người Việt được bố trí trong quân.

"Binh lính sắp loạn!!!" Mã Thường thầm mắng, ánh mắt hắn quét qua phía xa, nơi mà kẻ có thể kích động binh sĩ, có thể dẫn dắt bọn họ từ những kẻ chỉ biết đánh giết theo lệnh của tướng lĩnh thành một bậc vĩ nhân vì nước vì non kia đang đứng.

"Kẻ này không trừ, thiên hạ không an, Đại Hán không an!!!" Mã Thường nhận định.

...

"Đó là Đoàn vệ quốc quân! Anh em, Lạc quân gọi chúng ta!!!" Sáng vận sức gào to, tiếng gào như át tiếng gió, át tiếng chém giết, lọt thỏm vào tai mỗi tên lính Lĩnh Nam quân đang chiến đấu ở mặt trận chính diện.

"Đoàn Vệ quốc quân, một lòng ra đi!!!"

Sáng gào lên bắt giọng, lưỡi gươm trong tay không quên nghiêng thân đánh roẹt xả dọc vai quân thù.

"NÀO CÓ SÁ CHI Đ U NGÀY TRỞ VỀ!!!"

Toàn bộ lính Lĩnh Nam quân bên cạnh đồng thời gào to đáp lời.

"RA ĐI RA ĐI BẢO TỒN SÔNG NÚI,

RA ĐI RA ĐI THÀ CHẾT CHỚ LUI!!!!"

Ầm!!!!

Lớp chắn đoạn hậu của Lưu Long lại lần nữa bị kéo sập, lần này không phải vì sức công phá dữ dội của Linh Quang nõ nữa, mà là vì sức tấn công mạnh đến điên đảo thần hồn và tinh thần quyết tử vì tổ quốc của nhóm Lĩnh Nam quân này.

"Cờ bay phất phới ngời màu Lạc Hồng

Kèn reo vang tiếng gọi dòng Lạc Hồng…"

Trưng Trinh cũng hô lên:

"Cùng… Vệ Quốc Quân!!!!"

"CÙNG VỆ QUỐC QU N!!!!' Khắp cõi chiến trường, quân Nam như đồng nhịp hét lên, tiếng hét đồng điệu không chỉ khiến bầu sĩ khí của bọn họ đại chấn mà còn dọa cho quân Hán sợ chết khiếp.

"Phó soái!!! Mặt hông tan vỡ rồi!!!"

"Phó soái, quân ta theo không kịp, nhiều nhóm quân bắt đầu có dấu hiệu đào binh!!!!"

"Kẻ làm loạn quân, đào binh: Trảm!" Lưu Long hét lên.

Tình hình thật tệ!!! Lưu Long mắng thầm. Mã Viện, Mã Phục Ba!!! Ngươi tính toán thế nào, ngươi thủ trại ra sao mà để Man quân lộng hành tới mức này???!??

"Bảo toàn trận hình! Chỉ cần tiến vào doanh chúng ta sẽ…" Lưu Long chưa nói hết câu lệnh liền im như chết đứng. Trong ánh mắt không thể ngờ nổi của hắn, cây cột đồng cao ngất bị mấy viên đá khác đâm thẳng vào, ầm ầm ngã thẳng xuống.

"Cột đồng…gãy rồi…" Quân Hán thất thần.

"Hoan hô!!! Hoan hô!!!!"

"Vệ quốc quân!!! Vệ quốc quân!!!"

"Phụt!!!!!"

"Phụ thân, phụ thân!!!!!"

"Đại soái!!!!"

Mã Vân, Vân Huyền không khỏi lao nhanh tới đỡ lấy thân hình đồ sộ đang ngã nhoài xuống của Mã Viện. Tên thống soái của Đại Hán cũng giống cây cột đồng, không thể chịu nổi sức ép nữa mà phun ra một đống máu tươi, ngã ra bất tỉnh…

"Mau thoái lui, mau ra lệnh rút lui, không thì không kịp nữa!!!" Vân Huyền xuýt xoa rít lên.

"Không thể nào, chủ quân còn đang quay lại! Tuyệt không thể lui!!!" Mã Vân vừa vịn cha vừa quát trả:

"Chỉ cần Hầu gia dẫn quân nhập doanh thì chúng ta sẽ còn cách…" Nói đến đây, ánh mắt ả trợn trừng đến khó tin, mồm há hốc thở gấp.

Lưu Long, không, đúng hơn là chủ quân nhà Hán, không biết là do lý do gì bỗng dưng bẻ quặt sang một bên né đi cổng đại doanh mà lao thẳng về phía cánh trái.

"Hầu gia có ý gì? Sao không hồi doanh? Ngài ấy đi đâu?" Vân Huyền hô lên.

Nơi ấy… đó là nơi chúng ta bí mật tập trung quân lương, sao lão già ấy lại biết? Mã Vân thầm nghĩ.

Cùng lúc đó, một nhánh khác tầm vài mươi người ào ào tách ra khỏi chủ quân lao nhanh vào trại. Kẻ dẫn đầu không phải ai xa lạ, chính là Mã Phòng.

Vừa vào doanh tên này đã hét toáng lên:

"Phụ thân, nguy rồi! Lưu Long đã dẫn quân tháo lui, bỏ mặc đại doanh, chúng ta phải rút thôi!!

…..

Ít lâu sau, lá cờ Đại Hán màu đỏ tươi bị người kéo xuống khỏi trung quân đại doanh.

Quân Nam toàn thắng, Bát Nạn ra lệnh xua quân đuổi giết quân Hán.

Đại doanh nhà Hán, phá!

Toàn quân Nam chinh…

"Thiên hạ Đại Hán nam chinh quân… vong… vong…?" Võ Long ngồi bệt ra đất, run rẩy không thể nào tin nổi kết cục đang bày ra trước mặt.

Thiên hạ đệ nhất tinh nhuệ, quân chính quy của Đại Hán, thua rồi. Không chỉ thua, mà còn là thua tan nát…

Nếu hôm qua, không, chỉ sáng nay thôi, kẻ nào nói với hắn câu này, hắn sẽ không ngừng vừa cười to vừa nâng đao chém bay đầu kẻ ấy.

Ấy vậy mà… quân Hán thua rồi???

Quân Hán thua rồi, nhưng là do đâu?

Là do tầng tầng lớp lớp toan tính, hoặc hàng ngàn hàng trăm khí giới pháp bảo mạnh mẽ ư? Hay là do khí thế chiến đấu thấu trời cao, hay do cách dùng binh hoàn toàn khác thường kia?

"Thiên hạ… đại quân Nam chinh, xong rồi… Giao Châu… hết rồi…" Võ Long thều thào, tay vô thức nhẹ nhàng sờ vào chỗ đeo đao bên hông muốn tự sát theo quân… Thế nhưng, chỗ ấy trống toác.

"Ha ha ha, Võ Đô uý đừng nản lòng như thế!" Quý La cười to, ánh mắt hắn trái ngược với vẻ tan nát cõi lòng của tên kia mà ngập tràn ánh sáng, ngập tràn hưng phấn. Hắn vỗ vỗ thanh đao lúc nãy thu được như muốn nhắc tên kia mau mau tỉnh táo lại, lại có phần như muốn đánh giá thử kẻ trước mắt này có giá trị đến cỡ nào.

Quả nhiên không lâu sau, Võ Long cũng dần thu lại được tâm trạng. Hắn quay đầu, mang ánh mắt đầy ý ngờ vực nhưng lại thiếu đi rất nhiều chiến ý đối với Quý La hỏi:

"Quý Tử Phương, rốt cục ngươi...các ngươi… có dụng tâm gì?" Võ Long không ngu, làm sao không nhận ra tên trước mặt dường như không phải đã hoàn toàn hàng Man…

Quý La bất ngờ dịch sang một bên, để lộ ra một thân ảnh phía sau. Người này gật đầu tỏ ý thưởng thức thái độ lễ độ của y, cũng hài lòng về lý do vì sao y lại khuyên hắn đích thân tới đây tìm Võ Long nói chuyện.

Bước một bước dài, hắn tiến tới bên mép núi nhìn khung cảnh hoàng hôn. Mặt trời, lúc nào cũng vậy, cũng đỏ rực, cũng đầy duệ khí như bản chất thiên triều Đại Hán, xong nó lại chả thể nào tồn tại được mãi mãi. Ít nhất, ở đất Nam hoang, khỉ ho cò gáy này, nó đã chẳng thể tồn tại nữa.

Đất Nam hoang? Ha ha ha. Chẳng phải Tây Lương, Quan Trung ngày trước cũng từng là đất Man hoang? Trái không thể lấy được, ấy là trái còn xanh, là trái hỏng a…

Đại Hán, không thể nào giữ nổi Giao Châu rồi.

Đại Hán không thể ở đây, thì ta sẽ lấy.

"Thời đại đã đổi, Thiên hạ đã đổi. Võ Long, Quý La, thời khắc của chúng ta sắp bắt đầu rồi!" Đô Kiên vừa nói vừa nâng tay che đi thứ ánh mặt trời có chút chói loà kia.