Lĩnh Nam Ký

Chương 178: Trận Sông Uyên (2)




"Mã Viện! Lão chết rồi sao mà không trả lời ta? Có thích thứ ấy không??!!"

Mặc cho Khải Minh gân cổ lên rống, từ phía đối diện ngoại trừ tiếng hò hét, tiếng vọng của chiến trường ra thì không hề có một lời đáp lại.

"Lão già. Ông thật sự quá thất lễ!!!" Khải Minh hậm hực lắm, lại đưa tay bắt loa mà gào.

"Khụ… khụ… Lạc quân, nơi đây cách trung quân tướng doanh của giặc không nhỏ, e rằng mấy lời ngài vừa nói lão già ấy sẽ…" u Liêm hết sức chân thành đến bên cạnh Khải Minh, nhỏ giọng giải thích.

"Hừ, tên này bị điên, anh không cần phải lo đâu." Nội không chút lưu tình bĩu môi bảo:

"Khải Minh, anh còn chần chờ sẽ trễ chiến cơ đấy!"

"A ha ha…" Khải Minh cười ngượng gật đầu đồng tình, tay nâng cao nhẹ nhàng đẩy về phía trước.

"Các anh chị em! Theo tôi xông lên!!!!" Nội cũng chỉ đợi có vậy liền khoác tay hô vang, lời còn chưa dứt, thân ảnh đã tót một nhịp nhảy thẳng xuống lâu thuyền rồi nhẹ nhàng đáp xuống một chiếc thuyền con khác:

"Giương cờ!" Nội hô lên.

Một ả binh sĩ đứng dưới từ trước, đợi khi nàng vừa tiếp đất liền giựt mạnh tay, hất tung một lá cờ to màu trắng thêu lấy năm chữ tím ghi rằng:

"Bạch Hạc - Lĩnh Nam quân."

"Giết!!!! Giết!!!! Giết!!!!"

"Xung phonggggggg!!!!!!"

Cheng cheng cheng cheng cheng!!!!!!

Lá cờ trắng ấy tung bay giữa trùng trùng tiếng trống trận hò reo càng thêm mười phần khí thế. Cùng lúc từng chiếc thuyền con thon dài chở đầy quân sĩ cũng nương theo hai bên mép lâu thuyền ùn ùn ứa ra, chốc lát đã che lấp cả một quãng sông rộng.

"Đấy… đấy không phải là thuyền của nhị vị giáo uý Giả, Đậu!!!!"

"Man thuyền, man binh chiếm thuyền rồi!!!"

"Thuyền giặc!!! Địch tập hậu!!!! Địch tập hậu!!!!"

Sự xuất hiện của Lĩnh Nam quân hoàn toàn khiến quân Hán bất ngờ, chẳng phải phía ấy vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của chúng sao? Mấy tên tướng lĩnh ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta khó hiểu, vội vội vàng vàng quay đầu nhìn về phía mấy tháp hỏa đài dựng dọc theo bờ sông…

… không hề có một cột khói nào bốc lên hết…

Ngày thường mà nói, đây là dấu hiệu của sự bình yên. Lúc này xem lại, chả phải đây là dấu hiệu cho thấy kẻ thù đã hoàn toàn làm chủ toàn bộ hệ thống cảnh báo này của chúng sao?

Điều này làm sao có thể, mới hôm qua chúng còn…

"Lập trận!!!!"

Rầm rập rầm rập!!!

Mã Hưu gào lên thật to cắt đứt sự đình trệ mà đám Hán tướng đang chìm đắm. Đồng thời một tốp quân sĩ trang bị không kém cũng từ sau lưng hắn rầm rầm túa ra tiến về hướng đoàn quân Nam sắp đổ bộ.

"Dựa theo bố trí, thiết lập đội ngũ!."

Tốp quân Hán này tựa như đã đợi sẵn từ trước ào ào lao ra, vậy mà trong lúc vội vã vẫn đâu ra đấy chỉnh tề hết mức. Chỉ mất mấy mươi hơi thở chúng đã tiến vào vị trí dàn trận sẵn sàng.

"Cung tiễn thủ, chuẩn bị! Dựa vào tường chắn, không cần rối loạn!"

"Đội của Mã Nghi lập thuẫn trận. Các đội Ất, Giáp lập phương trận. Các cánh đóng vững. An tâm, man tặc dẫu có tài giỏi tới đâu thì đến đây cũng đã tận!" Mã Hưu vừa đi vừa quát, hắn quát to đến tận tai từng tên binh sĩ, nhanh chóng vực dậy tinh thần của bọn chúng.

"Hô hô hô!!!! Hô hô hô!!!!"

"Đại Hán uy vũ! Uy vũ!!!"

Rầm rầm rầm!!!!

"Khí thế dữ dội ta." Nội bĩu môi bảo:

"Chưa chi đã giở chiêu làm rùa rút đầu. Chúng bây khinh bọn tao không giỏi công thành phá trại ư?" Nói đoạn, nàng quay đầu đưa tay bắt loa mà hét lên trên lâu thuyền rằng:

"Tên ngốc kia!!!! Làm gì chậm chạp dữ vậy? Tụi này sắp vào tới bờ rồi đó!!!!"

Ở trên lâu thuyền Khải Minh chỉ có thể thở dài, vẫy vẫy tay ra lệnh đã rõ. Ở bên cạnh, tên lính liên lạc cũng nhanh chóng phất mạnh một lá cờ đen ra hiệu.

Cành cành cành!!!! Véo vù vù!!!

Tín hiệu vừa hiện, từ trên các chiếc lâu thuyền đều đồng thanh vang lên vô số tiếng cọt két đầy khô khốc; tiếp đó, một loạt tảng đá to đùng, bốc cháy nghi ngút thi nhau phóng vào trận hình quân Hán.

"Phải vậy chứ!" Nội cười đến tít cả mắt.

Ù ù ù….

Trận đá bay vung tới tấp khiến quân Hán há hốc mồm kinh hãi. Mười mấy tảng đá chưa tới nơi, những tràng âm thanh tạo nên do lửa cháy trong không khí, do vật nặng bay nhanh đã đủ khiến quân Hán phải chột dạ sợ hãi.

Mã Hưu cũng muốn phát ngốc, nhưng kinh nghiệm thực chiến bao năm khiến hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn gằn giọng quát lớn:

"Dựnnngggggg Thuẫnnnnnnn…. Cúi đầu!!!!!!!!"

Rầm!!! Rầm!!!!

Đá bay nặng nề đáp xuống ngay lập tức thể hiện sức công phá mãnh liệt của nó. Đứng trước chúng, khiên dày cùng sức người chả thể nào so bì nổi. Đá bay qua một lượt, hàng ngũ quân Hán đã bị quậy cho thất điên bát đão.

Hơn thế nữa, đá bay cũng mạnh mẽ phá nát vô số đoạn tường gỗ vốn rất chắc chắn, mở ra rất nhiều chỗ trống trong hệ thống phòng thủ của quân Hán.

"Tấn công!!!!!!"

Dường như ngay cùng một lúc đá bay đập vào tường doanh, vào trận hình của quân Hán thì Nội và các chiến binh Lĩnh Nam quân cũng vừa nhảy tót ra khỏi thuyền con, đạp chân chạy nhanh lên bờ. Bọn nàng tay múa gươm, tay nâng thuẫn chẳng cần tiêu tốn bất kỳ giây phút nào đã lao đến cùng quân giặc giáp đấu.

Khói bụi hoà cùng tiếng chém giết lại một lần nữa nhanh chóng bao trùm toàn bộ bờ sông Uyên.

Thật ra ngay từ lúc đầu xây dựng quân doanh cả Mã Viện lẫn Lưu Long đều nhận thức rõ mình hiện tại đã thâm nhập quá xa, cô binh dễ bại, bọn chúng làm sao có thể sơ xài trong việc bố trí phương hướng phòng ngự? Vì thế mà cho dù là bờ tường hướng về phía lòng sông hay là mặt lưng đối núi, Mã Viện đều cho thiết lập sẵn hai vòng tường chắn cùng vô số cạm bẫy như nhau.

Vì lẽ đó mà đối mặt với quân Việt tập kích, Mã Hưu vẫn có khá đủ cơ sở để tin tưởng vào một chiến quả huy hoàng cho quân Hán.

Nhưng tính toán có chu đáo đến đâu cũng sẽ có chỗ hở.

Ù ù ù…

Mã Hưu nghiến răng ken két. Trước mặt hắn, những hòn đá lửa to hơn cả rương gỗ đến từ hàng lâu thuyền ngoài kia đang không ngừng bay tới vừa nện, vừa nổ khiến đám bọn hắn choáng cả tai, hoa cả mắt.

Những viên đá này cái thì giáng xuống đầu quân lính mà có cái sẽ rơi vào trong trận, có cái lại va thẳng vào doanh trại gây nên những đám cháy to nhỏ khắp nơi. Bình tĩnh mà xét thì những viên đá này có độ chính xác thấp đến đáng thương. Trừ viên đầu va thẳng vào tháp cao khiến toàn bộ chiến trường khựng lại thì những viên sau ngoài tác dụng thanh lý chướng ngại vật, còn lại không hề gây ra bao nhiêu tổn thất so với số lượng quân lính ngã vào dưới đao của Nội và Lĩnh Nam quân. Xong, khả năng chấn nhiếp của chúng lại quá ư là lợi hại.

Mưa đá không hẳn sẽ bắn trúng đầu người? Như thế không có nghĩa là tính mạng lẫn sí khí của quân lính được an toàn. Bởi mưa đá rơi loạn xạ cũng đủ sức chấn nhiếp rồi. Nhiều lúc mới vừa giây trước một viên đá lửa gào thét lướt cao qua đầu bọn chúng, nện banh một ụ rơm, tạp bay một chậu lửa nào đấy khiến chúng hú hồn thì ngay giây sau thôi một viên khác đã lạc thẳng vào nhóm lính cách đó vài bước chân. Máu tươi hoà cùng thịt nát và nội tạng văng tung toé lên mặt nhớp nháp, tanh tưởi đến mức khiến người ta phải nôn oẹ.

Nhiều khi cái chết không phải là thứ đáng sợ nhất, cái chết bất đắc kỳ tử treo lơ lửng trên đầu lại đáng kinh hãi hơn rất nhiều.

Quân Hán tuy không thiếu hàng tinh nhuệ không sợ đau khổ nhưng gặp đá lửa loạn xạ bay tới vẫn phải hoảng hốt ngước lên trông nhìn, khó lòng dành toàn bộ tinh lực để đối phó với Lĩnh Nam quân đang mặc sức chém giết được.

Chớp cơ hội ấy, Nội cùng Lĩnh Nam quân lại càng bộc lộ ra hết bản lĩnh của mình. Quân Nam chia làm nhiều nhóm nhỏ mặc sức xâu xé, hễ chỗ nào Khải Minh không ra lệnh cho đá lửa bay tới thì họ lại tràn vào, gặp quân địch tổ chức chặn đánh thì họ lập tức tản ra, lùi lại một quãng để tạo khoảng cách an toàn, tiếp theo sẽ có vài ba viên đá được bắn tới vị trí ấy.

Trong nhất thời, quân Lĩnh Nam chiếm được thế thượng phong một cách rõ rệt.

Xong theo thời gian dần qua, quân Hán cũng dần chứng minh được sự tinh nhuệ của chúng.

Vù vù!!! Phập bụp!!!

"Hô?!" Nội hô lên, cây thương đồng trong tay linh hoạt múa vòng, gọn gàng đánh bật mấy mũi thương nhọn đâm tới. Nàng vừa chiến đấu vừa không khỏi nhíu mày cảm nhận thế trận của quân địch. Rõ ràng, quân Hán dường như đang biến trận.

Binh bang!!! Keng keng!!!!

"Hừ! Bám dai như đĩa đói ấy!"

Nàng hừ lạnh khó chịu, ánh mắt đã không thể nào tiếp tục quan sát chiến cục được nữa.

Nội có khó chịu ra sao, Mã Hưu cũng thây kệ. Đại đao của hắn vẫn đều đặn xoáy vòng, lạnh lùng từng nhát từng nhát như núi đổ chém tới tấp, ép khiến Nội không thể không liên tục lùi về sau.

Máy bắn đá của quân Việt tuy lợi hại thật, xong dù sao đây cũng không phải là thứ quân Hán chưa từng thấy. Thậm chí trong doanh của chúng hiện giờ còn có mấy cái lận.

Sau khi nhận lấy tổn thất nhất định, quân Hán đã bỏ đi quân trận chỉnh tề mà đồng loạt tràn lên hỗn chiến, quấn chặt lấy Lĩnh Nam quân. Cách đánh này tuy hỗn loạn, nhưng được cái khiến máy bắn đá của quân Việt không tài nào nhắm bắn quân Hán được nữa.

Còn về những công sự, những kiến trúc bên trong doanh trại? Đấy đã là việc Mã Hưu chẳng thể nào quản nổi nữa. Hiện giờ, cái quan trọng nhất là chặn đứng đám quân đột kích này lại, chờ cho Lưu Long hoàn toàn tiêu diệt chủ lực địch là xong.

Mà Mã Hưu suy nghĩ như thế cũng không hẳn là không có cơ sở.

"Lạc quân, toán của Bạch Hạc bị khựng lại rồi."

"Hồi Lạc quân, toán của Quỳnh cũng bị chắn đường, không thể tiếp tục tiến sâu hơn."

"Bẩm, nhánh quân của Thiều Hoa tuy tiến vào trong doanh nhưng lại bị bám rất sát, nàng ấy buộc phải lùi lại để tránh bị chia cắt."

Khải Minh gật đầu, ánh mắt điềm đạm đến khó tin dù kết quả cả ba mũi tiến công đều rơi vào thế giằng co, nhất thời khó lòng đạt được chiến quả như ý.

Hắn biết đây cũng có thể coi là kết quả không tệ, bởi nếu như hắn chỉ cần đánh lén thế này thôi mà quân Hán đã không chịu nổi thì mới đáng lo a. Hắn còn phải suy tính xem đây có phải cạm bẫy hay không nữa là…

Giằng co, đấy là vì mục đích của Lĩnh Nam quân không phải đặt ở đây.

Xong nếu giằng co quá lâu thì sẽ không thể tránh khỏi tiêu hao thực lực… Khải Minh đưa tay xoa cằm… Ừ râu chưa lên nhiều, nhưng cũng có chút chút rồi, xoa vừa đủ đã tay.

Vừa đủ là ổn… Hắn liếc nhìn người thanh niên đang bàn tán ỏm tỏi với đám thợ ở không xa...Nếu chỉ vì giằng co một trận mà phải đánh đổi thật nhiều quốc lực, cho dù đối thủ có là Mã Viện đi chăng nữa, vẫn không được. Dù gì về sau Lĩnh Nam cũng cần sức người, sức vật để vực dậy cơ mà.

Cái Khải Minh cần lúc này là phải tìm cách nhanh chóng kéo sập khả năng chống cự của giặc:

"Đánh tín hiệu đi!"

Vù vù vù!!!!!

Lệnh vừa ban, một loạt cờ hiệu cũng thi nhau giơ cao, bay phần phật trong gió lộng, dễ dằng bắt lấy ánh mắt mọi người.

"Đó là lệnh kỳ? Hừ? Man tặc còn có trò gì?!"

Vân Huyền nghiến răng nghiến lợi nói, đệ tử yêu bị chết thảm khiến cho lão hận đám lâu thuyền này đến thấu xương thấu tủy, cũng vì vậy mà so với mấy người đang chật vật thoái lui khỏi đống đổ nát của ngọn tháp thì lão là kẻ phát hiện dãy cờ kia sớm nhất.

"Thường, Tử Chiến đâu?" Mã Viện nhíu mày hỏi.

"Chủ công an toàn!" Một tên thân vệ mang vẻ mặt mừng rỡ đứng đón y bẩm báo: " Hồi chủ công, nhất vệ đã dẫn quân đi đối phó với nhánh đột kích của tặc ở bờ sông rồi ạ."

"Nhất vệ phải ra trận rồi a…" Mã Vân không khỏi thở dài cảm thán. Nhất vệ không chỉ đóng vai trò thân vệ quân của Mã Viện mà còn là lực lượng phản ứng nhanh nhằm đối phó với những tình huống khôn lường. Trận đánh diễn ra nửa ngày, nhất vệ đã phải xuất trận. Điều này chứng tỏ quân Việt đang có những bước cờ hết sức táo bạo.

"Nhất vệ thế nào?" Mã Viện lại hỏi.

"Chủ công, mời xem." Mã Thường đưa tay chỉ vào tấm bản đồ vẽ đại doanh cùng vùng phụ cận mà nói:

"Hiện giờ nhờ có Hưu huynh trấn giữ nên cánh sông của đại doanh đã dần ổn định lại. Tuy nhiên, trong lúc nhất thời chúng ta cùng tặc khó có thể phân thắng bại.

"Hử? Xem ra cánh kỳ binh này cũng không hề tầm thường." Mã Viện nhíu mày, đoạn, y lại hỏi:

"Tình hình Lưu Nguyên Bá ra sao?"

"Vâng, theo như chúng thuộc hạ quan sát, Hầu gia vẫn đang chiếm thế thượng phong. Hiện giờ đã tạo thành xu thế vây kín thế trận tặc quân, ép chúng phải co cụm lại khó lòng vùng vẫy được."

"Các ngươi quan sát? Lính liên lạc đâu?" Mã Viện lại hỏi.

"Bẩm, vừa rồi man tặc dùng thuyền bắn đá hỗn loạn khiến cho nhiều công sự bị ảnh hưởng. Do đó chúng thuộc hạ chưa thể phái lính liên lạc ạ."

"Ồ!!! Xem kìa!!!"

"Cái gì kia?!!! Ôi ôi!!!! Sương mù tan rồi!!!"

"Có chuyện gì?"

Mã Thường còn chưa dứt câu báo đã bị tiếng hô hoán của quân sĩ hút lấy chú ý. Bọn chúng quay đầu nhìn lại, thì ra là đám sương mù vốn che kín khúc sông sau lưng chủ lực quân Việt đang dần tiêu tán đi mất.

Hoặc là, bọn chúng đang bị thứ gì đó thổi tan đi.

Chỉ thấy trên mặt sông vốn từ đầu trận chiến vẫn chìm trong tĩnh mịch bỗng đâu xuất hiện thật nhiều đốm lửa bập bùng, chính những ngọn lửa này là thứ đã làm bầu không khí đầy sương lạnh bị bào đi vài phần.

Không khí nơi ấy có lẽ là đang ấm dần lên, xong trong lòng bọn người Mã Viện, không hiểu sao những đám lửa này lại làm trong lòng bọn chúng không khỏi sinh ra cảm giác lạnh giá. Thế rồi…

Cành cạch!!!! Vù!!!!!!!!

Một đốm lửa bất ngờ tung mình phóng lên thật cao, sau khi đánh một vòng cung rực rỡ liền lao thẳng vào trận hình vây công dày đặc của Lưu Long. Động tác này tuy vẫn còn rất mới mẻ, xong lại quá quen thuộc.

"Không ổn!!!!!" Mã Vân hô lên.

"Hô!!!! Mau mau đánh minh kim, ra hiệu cho Hầu gia lui về!!!!" Mã Thường ngay tức thì làm ra phản ứng, vội vàng quay sang lính truyền lệnh mà gào to.

"Không kịp…" Mã Viện lạnh lùng lắc đầu. Không kịp, quá xa, Lưu Long đã ở quá xa, mà số lượng đá lửa đang cháy kia thì…

Viên đá lửa như giọt nước tràn ly, ngay tức thì khiến sương mù tản mất, để lộ ra nơi ấy nào có phải là bờ sông trống trải hoặc là thuyền chở quân chật chội đơn giản? Nơi ấy, là cả một hạm đội thuyền chiến đã sớm xếp thành một đường cong, mạn thuyền hướng phủ lấy bờ sông, trên mỗi chiếc thuyền là một chiếc máy bắn đá sẵn sàng đạn lửa.

Cành!!! Vù vù!!!!!

Cành!!!! Cành!!!! Vù uuuuuu!!!!!

Một khung cảnh diễm lệ cứ như thế xuất hiện trong tầm mắt bọn chúng. Hơn sáu mươi khối đá lửa như một đàn chim đỏ rực thi nhau lần lượt phóng thẳng lên trời, sau khi uốn lượn hét vang liền đổ ập xuống.

Ầm!!!! Ầm!!!! Ầm ầm!!!!!

Chấn động kinh hoàng liền lập tức diễn ra, với cường độ cùng mật độ khủng khiếp đến mức khiến người ta phải phát ngốc. Mấy mươi khối đá rơi xuống thật khéo sao bao trọn toàn bộ phạm vi quân trận của nhà Hán, đá to cháy rực va thẳng vào quân lính giữa chiến trường trống trải không chỗ che chắn, kết quả dẫn đến đương nhiên khiến người ta phải hoảng sợ vô cùng.

Máu tươi, thịt vụn, chỉ như thế e rằng đã không đủ để diễn tả tình cảnh lúc này nữa rồi. Bởi vì khác với cách bắn phá bừa bãi ban nãy của Khải Minh, cánh quân Nam đang tự do ném đá kia đang tấn công theo một phương thức hoàn toàn khác biệt.

Bọn họ không thực hiện ném bắn đồng loạt, mà là luân phiên theo lượt. Hơn sáu mươi đầu máy bắn đá chia làm năm đội, cứ như thế mà tuần tự phát động. Tuy số đá ở mỗi lần bắn tương đối không quá nhiều so với phạm vi của quân Hán, xong lại hơn ở mật độ dày đặc, liên miên không dứt khiến bọn chúng không cách nào ứng phó nổi.

Mà kẻ chỉ huy lần bắn phá này…

"Hừ! Ha ha ha!!! Đám oắt con có thứ vũ khí hay ho thế này mà lại không biết dùng, thật là phung phí!" Trên một chiếc thuyền to đậu nơi giữa đội thuyền đang bắn phá, một tên võ tướng vừa nhìn màn này, vừa tâm đắc vỗ đùi kêu lên bôm bốp:

"Đúng là chưa trải sự đời, chưa biết cách dùng thuyền phá bộ binh. Ha ha ha!" Hắn nói đến đây liền đưa tay lên nắm chặt:

"Thuyền lớn đi đánh phá bờ: là phải đánh như vậy, như vậy mới khiến chúng không ngóc đầu lên được. Hiểu không?"

Lê Chân lúc này cũng đang ở bên cạnh liền lắc đầu cười nói:

"Chú Bá, quân sư dù sao cũng chưa từng đánh trận trên sông trên thuyền, kinh nghiệm làm sao có thể so sánh với chú được ạ?

"Chưa từng đánh thủy trận?" Chu Bá ngạc nhiên, nhíu mày lắc đầu không tin:

"Cháu tin? Hờ, mấy thứ nó mang ra có thứ nào không dùng tốt trên thuyền không? Tay mơ mà lôi mấy cái này ra xài được ấy hả? Trò cười!" Đoạn, lão chả thèm chú ý đến khoé môi hấp háy của Thánh Chân mà liếc mắt nhìn sang phải, môi khẽ nhếch đầy ý khinh thường.

"Nhanh lên, chèo nhanh lên!!!!!" Đào Bân rống hết cả cổ họng lên mà gào hét.

"Đám man kia mù rồi ư? Có Đào Bân ta ở đây mà dám ngang nhiên dàn trận bắn phá? Khinh ta hay gì???" Hắn nghiến răng nghiến lợi rủa:

"Tiến sang, đốt, đục hết bọn chúng cho bản tướng!!!"

"Ha, muốn sao được vậy dễ như thế ư?" Ngay lúc ấy, một đoàn thuyền nhỏ tầm mười chiếc bất ngờ cắt ngang đường chúng.