Gió sông mang theo mùi đất nồng kéo thốc lên, chúng vây xung quanh từng tên binh sĩ đang đứng, vân vê từng cái cánh mũi khiến bọn chúng không khỏi nhăn mày khó chịu trước khi bay lên cao, quấn lấy từng dãy cờ phướn rực rỡ đầy màu sắc đang tắm mình trong nắng.
Một ngày mới cứ như thế mà bắt đầu.
Một ngày mới đầy tươi sáng và trong trẻo…
…..
… A ha ha…
Ngày hôm qua, năm trăm quân Hán đã bỏ mạng ngay trước tiểu trại của địch, hôm trước, ba trăm, hôm trước nữa gần ngàn.
Ngày hôm nay dù thời tiết có đẹp đến cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ là một ngày đầy chết chóc mà thôi, một ngày chẳng thể nào tươi đẹp. Ấy là chưa nói đến bầu trời mới sáng sớm mà đã khéo kéo mây che kín, chưa có nắng đã thấy lất phất mấy giọt mưa phùn. Hôm nay trời không giáng mưa to đã là phúc khí vô cùng, làm sao có thể mong là ngày tốt?
Trời mưa, đất đai lầy lội càng dễ bị sa lầy, càng dễ bị cung tiễn nhắm bắn á.
Hơn thế nữa, hôm nay chả hiểu sao mà Đại Soái lại ra lệnh toàn quân tập hợp thật sớm. Trống mõ còn chưa điểm canh năm mà toàn bộ quân sĩ đã phải có mặt dàn trận đợi sẵn. Không biết là chờ đợi điều gì… Xong hiển nhiên, đấy là tín hiệu cho thấy ngày hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày dài, dài đến bất thường.
Là tốt, hay là xấu đây?
Roạt…
"Phụ thân, có tin báo…"
"Hừ? Vội vội vàng vàng!!!"
Bước chân mới vừa mới đặt vào trong lều của Mã Phòng cũng bị chựng lại theo giọng quát. Hắn cười khổ, biết rằng mình có phân bua gì với vị phụ thân đại nhân đầy khó tính trong bộ giáp Đại nguyên soái kia thì cũng xem như không. Vì thế y chỉ có thể tự mình biết sai, ho nhẹ một tiếng chắp tay từ tốn nói:
"Phụ thân, Tử Ti có tin báo."
"Ồ… đưa đây xem!" Mã Viện thoáng tỏ vẻ ngạc nhiên, Mã Trí đi chưa được bao lâu lại đã có tin hồi về, thế là thế nào? Chả lẽ sự việc gặp trục trặc gì ư?
"Dạ." Mã Phòng kín cẩn đáp, thân thủ dâng lên một cuộn da dê vẫn còn đang niêm phong kín. Đợi đến khi Mã Viện mở da dê ra đọc một lượt, thấy vẻ mặt của cha hơi có chút trầm xuống hắn mới nhẹ giọng mở lời:
"Phụ thân…?"
"Hừ!" Mã Viện không đáp lời mà chỉ đẩy cuộn da qua. Mã Phòng cũng không chút chậm trễ liền nâng tay đón lấy xem ngay, đọc đến đâu, mắt hắn trợn trừng đến đấy:
"Phụ thân, đây là?... Phò mã gia có ý tứ gì thế? Vì sao hắn ta lại làm vậy?"
"Hắn có ý tứ gì sao? Hừ! Tên khốn ấy chỉ sợ có dụng tâm không nhỏ đâu." Mã Viện hừ lạnh trong khi Mã Phòng truyền da dê cho một người khác vốn đã đứng ở đây từ lâu.
Mã Phòng sau đó lại nói:
"Phụ thân, Phò mã vốn là người của Thái tử. Mặc dù ngoài mặt chúng ta cùng Thái tử có quan hệ không được hài hòa cho lắm, nhưng là… hắn làm như vậy, chả phải là làm khó chúng ta?"
"Nhị huynh, ngươi xem thường Lương Tùng rồi."
"Tiểu Vân, ngươi nói vậy là có ý gì?"
Đúng vậy, Tiểu Vân, Mã Vân, đây chính là thống lĩnh của đội thứ mười trong Mã gia thập vệ, đồng thời nàng cũng là người con thứ sáu của Mã Viện.
Mã Vân cười nhạt bảo:
"Nhị huynh, ngươi không nghĩ tới hiện giờ chúng ta đang đắc tội với những ai, còn Lương Tùng lại có xuất thân như thế nào ư?"
"Điều này…" Mã Phòng được em nhắc, đầu óc liền chợt tỉnh. Hắn nghĩ nhanh một lượt liền cảm thấy toàn thân sợ hãi. Cố gắng ổn định lại tinh thần một chút, hắn lắc đầu bảo:
"Không thể nào… Có lẽ hắn cũng chỉ như Tử Ti dự báo, chỉ là làm chút động tĩnh quá lớn mà thôi."
"Động tĩnh có chút quá lớn?" Mã Viện lắc đầu, lão thật sự không thể nào hài lòng nổi với cách suy nghĩ của con trai, đồng thời cũng vì vậy mà mười phần lo lắng cho tương lai của gia tộc ngày sau... Mà Mã Phòng đã không được, anh trai của hắn Mã Liêu lại càng kém xa… Nhìn qua nhìn lại trong số đàn con chỉ có mỗi Mã Vân là có khả năng chèo chống gia tộc, đáng tiếc làm sao, nàng lại là phận nữ…
Quả thật đúng như phụ nhân suy tính, nhà họ Mã muốn có thể tiếp tục tồn tại vượt qua thời kỳ đầy giông bão này cũng chỉ còn có mỗi cách đó mà thôi…
"Đưa cho hắn xem!" Lão ra lệnh.
Mã Vân chắp tay vâng dạ, đoạn lôi bên người ra một cuốn giấy mỏng khác đưa cho Mã Phòng xem, miệng lại tranh thủ giải thích:
"Đây là tin tức từ cửa sông truyền tới."
"Cửa sông? Đậu Tử Lư cùng Giả Vũ Nho? Chả phải phụ thân lệnh cho bọn hắn bao vây chờ lệnh, tránh vọng động tổn thất ư?" Mã Phòng khó hiểu đón lấy tờ tín, mở ra đọc, vừa nhìn hắn liền giật nảy mình.
Hắn thề, cuộc đời hắn chưa bao giờ có lúc nào giật mình nhiều như hôm nay.
"Đây là… không ngờ hai người bọn họ lại đạt được chiến tích lừng lẫy như thế. Nhưng mà…" Mã Phòng lẩm bẩm: "Như thế chả phải họ đã làm trái quân lệnh do phụ thân ban bố sao?"
"Hừ, đâu chỉ làm trái quân lệnh? Chúng còn dám ngang nhiên lấy cớ thủy bộ hội quân để tiến đến đây nữa cơ." Mã Viện đứng dậy nở nụ cười lạnh, tay đón lấy mũ giáp do con gái đưa tới đội lên đầu nói:
"Hai đứa ranh ấy cho rằng chém đầu man tướng là có thể chuộc lại việc tự tiện làm trái quân lệnh? Ha ha ha… Nếu như vì chúng mà bố trí của lão phu bị nguy hại gì thì có điền thêm hai cái đầu của bọn hắn vào đền cũng không bù đắp nổi!" Nói đến đây thì y đã bước chân đến tận cửa trướng, đưa tay vén màn để đón lấy ánh nắng mai tràn lên trên gương mặt dù đã quá đỗi già cỗi vẫn còn nung nấu một cỗ ý chí cực kỳ quyết liệt.
"Chủ công!! Chủ công!" Thân vệ hai bên đứng gác thấy y bước ra liền vội vã cúi đầu hành lễ. Một tên đội trưởng thì bước lên báo:
"Chủ công, Cao chân nhân vừa đến bẩm báo: giờ hoàng đạo sắp đến, mời chủ công đến đài, bắt đầu dựng cột."
"Ừm." Mã Viện gật đầu, dẫn theo hai con cùng thân vệ lên ngựa dần rời khỏi phạm vi soái trướng.
Doanh trại quân Hán ngay từ hôm đầu xây dựng đã có một vùng đất trống rộng gần trăm bước chân ngay gần đầu cổng. Ban đầu đám tướng sĩ cứ nghĩ đây là Mã Đại Soái sẽ dùng làm điểm quân đài; xong chỉ vài hôm sau bọn chúng đã biết ngay là mình nhầm.
Không chỉ nói đây trở thành trọng địa được mấy ngàn quân ngày đêm canh gác, chỉ việc nơi đây ngay từ ngày đầu đã là phạm vi quản lý của bốn thầy trò Vân Huyền chân nhân đã đủ thấy công dụng của nó quá quan trọng so với điểm quân đài. Bọn họ sai sử người đào xới, đắp ụ… dần dần hình thành nên một tòa đài đất cao hơn một đầu người, bên dưới là vô số ụ đất nhỏ cao thấp không đều đặt theo phương vị ngũ hành bát quái, thất tinh bát đẩu vô cùng huyền bí.
Bên một góc đài đất có dựng một tầng tháp gỗ cao hơn ba mét được bày đặt sẵn đồ nhang đèn hương khói đầy đủ cùng với vô số loại bùa chú, dụng cụ đạo gia hết sức bắt mắt. Đài cùng tháp vừa được dựng xong thì bốn thầy trò bọn họ đã dọn đến bắt đầu cúng kiếng lễ bái, múa hát kêu gọi đủ kiểu xuyên suốt mấy hôm nay, dù mưa dù nắng vẫn một mực kiên trì không đổi.
Mặt khác, Vân Huyền còn sai người cho đào một cái hố sâu ngay giữa ụ có đài chính, mỗi ngày chỉ được đào tấc bảy không hơn không kém, đào liên tục trong bảy ngày mới thôi. Hành động này cùng với việc Mã Đại Soái sai thợ rèn đúc một cây cột đồng cực lớn nhanh như chớp xuyên thấu vào tâm lý chúng binh tướng, khiến cho bọn họ dù chẳng biết gì vẫn có thể dự cảm được tính nghiêm trọng, bí hiểm của đài đất.
Để đến hôm nay khi Mã Viện lần đầu tiên tiến đến khu vực này thì lễ tế trên đài cao cũng đã sắp xong, hố sâu cũng đã được đào xong. Y đến, ánh mắt chẳng hề buồn liếc lấy ụ đài đồ sộ với chằng chịt đường bùa chú mà chỉ nhìn chằm chằm vào cây cột đồng cực kỳ thô to đang được binh sĩ điều khiển hơn hai mươi đầu trâu lớn kéo tới. Cột đồng này đối với Đại Hán sẽ có ý nghĩa cực lớn, đồng thời đối với Mã gia mà nói… nó cũng có giá trị mang tính chất sống còn…
"Phục Ba công," Tôn Mỹ thấy Mã Viện đến liền bước lên cung tay đón.
"Sư phụ có lời: mời Công lên tháp làm lễ."
"Ồ, Tôn tiểu đạo sĩ, vất vả rồi, phiền ngươi dẫn đường." Mã Viện đáp lễ, hành động không hề quá mức khiêm nhường xong cũng chẳng hề hống hách. Hiển nhiên lão hiểu rõ dù bản thân có là Đại Hán Nam chinh Đại Nguyên Soái, thân phận cùng địa vị so với Đạo gia và Vân Huyền chân nhân vẫn có sự khác biệt rất lớn. Hơn nữa mặc dù Thế Tông tiên hoàng đã bức bách bãi bỏ bách gia, độc tôn Nho thuật thì Đạo gia vẫn có ý nghĩa cực kỳ quan trọng trong triều đình và văn hóa của Hán triều.
"Tiểu đạo không dám." Tôn Mỹ tỏ vẻ chán nản chắp tay bảo:
"Sư phụ có dặn dò: đạo hạnh của tiểu đạo không đủ, vị trí chỉ có thể ở đây. Nếu tiểu đạo dấn lên cao hơn sẽ gặp phải đại họa, cũng dẫn đến việc tế đàn bị ảnh hưởng nên…" Nói đến đây hắn thở dài bước lùi chân, đưa tay mời: "Phục Ba công, hai vị huynh trưởng đã ở trên đợi sẵn, ngài cứ tự thân đi lên thôi."
Mã Viện nghe thế nhíu mày, y biết rằng sự việc có thể không nhẹ nhàng, không ngờ qua lời của Tôn Mỹ thì việc này trầm trọng đến vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, y cũng không thể hiểu được rõ sự việc của Đạo gia nên chỉ đành gật đầu, đạp chân chuẩn bị leo lên thang. Chân còn chưa đặt vững, bên tai y lại có tiếng của Tôn đạo sĩ.
"Các vị, sư phụ có dặn đài gỗ là chỗ hấp thụ tinh hoa thiên địa, không nên để quá nhiều người phàm hỗn tạp tiến lên. Phục ba Công dù sao cũng là thiên tướng được Thánh thượng khâm thử nên có thể đi lên, phần các vị xin hãy ở lại đây chờ."
"Cái này…" Mã Phòng chưa kịp phản bác thì Mã Viện đã lên tiếng:
"Hiển Sư, ngươi cùng mọi người ở đây chờ đợi."
"Vâng."
Đài gỗ không cao nhưng lại khá lộng gió. Lúc Mã Viện leo lên đến nơi đã thấy Lưu Long cùng ba người sư huynh đệ Vân Huyền có mặt sẵn, mỗi người đều bận áo bào màu vàng, tay áo dài được gió lộng luồn qua khiến chúng bay phất phới làm cho bọn họ trông vô cùng tiên phong đạo cốt.
Vân Huyền lúc này đang múa may vô cùng cật lực, dù cho gió trên đây thổi vù vù không ngớt mồ hôi mồ kê theo từng động tác của y đổ ra như tắm. Hai tên đệ tử cùng Lưu Long thì bưng nhang đứng một bên, kính cẩn đợi.
Việc Lưu Long có mặt ở đây không có bao nhiêu bất ngờ. Dù sao bản thân y không những là Phù Nhạc Hương hầu, Nam chinh phó soái mà còn có thân phận hoàng tộc, việc y hiểu rõ tháp đàn này có tác dụng gì là chuyện vô cùng dễ hiểu. Y thấy Mã Viện lên thì chắp tay ra ý chào.
Đồng thời tên đệ tử thứ hai là Cao Thiện cũng tiến lên, bàn nhan trên tay y đã thay bằng một mâm gỗ nhỏ, bên trên có để sẵn một kiện đạo bào. Ý tứ của y khá đơn giản, Mã Viện cũng không cần y phải mở lời làm gì liền gọn gàng đưa tay khoác nó lên người, bao xung quanh tầng giáp trụ bên ngoài. Lúc này nếu nhìn kỹ thì Lưu Long cũng có cùng trang phục như vậy.
"Đại soái, mời đại soái ôm bệ nhang này đứng qua đây đợi sẵn." Lần này kẻ mang nhang tới là đại đệ tử Sĩ Chân.
"Sĩ tiểu đạo sĩ, không biết lần này có thể có mấy phần thành công?" Đợi Mã Viện cùng hai tên đệ tử lại gần, Lưu Long mới bất chợt lên tiếng hỏi.
Sĩ Chân nghe hỏi cũng không có lấy làm bất ngờ cho lắm. Hắn biết thật ra Lưu Long đã muốn hỏi câu này từ nãy giờ rồi, chả qua là Mã Viện chưa tới, lão ta chưa vội mở lời mà thôi.
"Về điểm này xin nhị vị tướng quân an tâm." Bất ngờ thay, kẻ lên tiếng lại là Vân Huyền. Y vung phất trần qua khủy tay, gật đầu ra hiệu cho đệ tử tiếp tục phần lễ bái rồi mới đi đến bên cạnh hai tên soái tướng cười nói:
"Nếu là lúc khác, bản chân nhân quả thật không dám tự tin sức mình có thể làm được."
"Ồ?" Mã Viện bị lời của y khêu lên hứng thú. Y híp mắt lại nhìn tên đạo sĩ, lại chú ý thấy đống mồ hôi tấm tắc vừa nãy còn vươn đầy trên trán hắn bỗng dưng lại biến đi đâu mất đầy kỳ bí mà nói:
"Chân nhân nói vậy là vì đâu?"
Vân Huyền một tay vuốt râu, một tay khuynh phất trần, khí tức đầy vẻ đạo mạo giải thích:
"Hai vị có lẽ khó biết được. Khí vận của một dân tộc vốn là một thứ vô cùng huyền diệu, lại thường du tẩu tứ tán khắp vùng thiên địa rất khó nắm bắt được. Vì lẽ đó mà không những việc phong ấn hoặc tiêu diệt mà ngay cả việc lợi dụng nó để sử dụng cũng sẽ cực kỳ khó khăn."
"Rất vất vả ư?" Lưu Long nhíu mày khó hiểu.
Vân Huyền cười nhạt kiên nhẫn đáp: "Thông thường mà nói, chúng ta sẽ cần hàng trăm hàng ngàn người tỏa đi khắp nơi để tìm kiếm những chỗ khí vận phát tiết nhỏ nhoi mà tìm cách phong ấn chúng từng chút, từng chút một trong một quãng thời gian dài hàng mấy trăm năm may ra mới được."
"Khó khăn đến thế sao?" Lưu Long giật mình kêu lên.
"Đúng vậy." Vân Huyền lại nói: "Đương nhiên cũng có một cách khác." Nói đoạn, hắn bước đi vài bước, đưa ánh mắt nhìn về hướng phía bên kia bờ sông mà tiếp: "Như bản đạo đã nói: vận khí không chỉ khó kiếm khó phá mà cũng cực kỳ khó vận dụng. Vì thế thông thường mỗi tộc dân sẽ tìm cách chế tạo ra một kiện đồ vật có quan hệ với nó, thông qua việc sở hữu kiện đồ vật này mà có thể vận dụng phần nào của khí vận. Vì thế, chúng ta chỉ cần tìm kiếm vật đại diện này để phong ấn hoặc phá hủy nó đi là được."
"Đấy chả phải là lý do ngươi theo chúng ta?" Mã Viện chợt nhớ tới lần trước Vân Huyền từng có đề cập đến vấn đề này.
"Man tộc lại có thể tạo dựng được vật quý báu thế này?" Đây là lời của Lưu Long. Y tất nhiên phải giật mình, mặc dù y không quá tinh thông đạo thuật, xong kiến thức không đủ không có nghĩa là y không nhìn ra Vân Huyền chú trọng việc này đến mức độ nào. Đã Vân Huyền nói sâu đến như vậy, tất nhiên là thứ này không dễ tạo mới đúng.
"Đúng vậy. Man tộc đã tạo được từ lâu rồi." Vân Huyền gật đầu thật chậm, thật trầm trọng.
"Như vậy lần này đây? Chúng ta lập đàn này mà không thể hủy được vật kia thì có lợi ích chi?" Lưu Long lại hỏi.
"Ha ha ha!" Vân Huyền cười rộ lên bảo:
"Bình thường mà nói, việc này nhiều lắm chỉ có thể ức chế phần nào khí vận Man tộc mà thôi. Xong lần này lại khác." Y nói đến đây thì đưa tay vẽ nên những đường lằng nhằng trong hư vô để giải thích:
"Lần này không biết lý do vì đâu mà phần lớn khí vận của Man tộc lại tự hội tụ lại. Theo như sư trò lão đạo thôi diễn cả tháng qua, chúng đã tụ tập lại đến bờ sông nơi đây rồi. Vì thế chỉ cần chúng ta có thể dựng đàn phong ấn, ắt sẽ át chế nó ít nhất hơn ngàn năm."
"Tốt!" Lưu Long vỗ tay hô:
"Như thế quá tốt còn gì, chân nhân, đây chính là công tích to lớn a."
"Đúng vậy… có điều muốn hoàn tất phong ấn không hề dễ dàng." Vân Huyền nói đến đây thì hai tên đệ tử cũng vừa hoàn thành xong đoạn lễ của mình, vừa mới thu kiếm đứng lại hô vang. Vân Huyền biết sắp đến vai của mình nên cũng chắp tay nói rõ ngay:
"Hai vị, bây giờ bắt đầu phong ấn. Khi khí vận bị phong ấn chắc chắn sẽ kêu gọi bản tộc tiến cứu, nếu chúng đánh phá đài này thì phong ấn không chỉ bị hủy mà an nguy của bản đạo cũng sẽ khó toàn. Vì thế mong nhờ hai vị…"
"UUUUU…."
"UUUUUUUUU…."
Vân Huyền còn chưa nói hết lời thì phía bờ sông đã vang lên vô số tiếng tù gọi chiến. Sau đó bằng mắt thường có thể thấy được hàng ngàn quân lính Việt đua nhau xuất hiện từ phía bờ sông, từ phía hai trại kỷ giác. Rõ ràng lời của Vân Huyền đã không cần phải nói nữa rồi.
Lưu Long thấy thế cười vang, ánh mắt y lộ rõ từng vạch đỏ đầy chiến ý bảo:
"Đại soái, chân nhân, hai vị cứ an tâm tiếp tục đại lễ đi. Phần bọn man tộc này để bản tướng tiếp đón!" Nói lời vừa dứt, y đã vọt thẳng xuống dưới tháp đàn, áo bào cũng nhanh chóng bị giật quăng qua một bên theo tiếng hét:
"Đánh trống!! Sẵn sàng ứng chiến cho bản tướng!!! Mẹ kiếp thám báo đâu sao nãy giờ không có tin tức gì? Chán sống rồi ư?"
Mã Viện nheo mắt nhìn theo y, hắn biết Phù Nhạc Hương Hầu đối với bốn chữ danh chấn kim cổ đã cực kỳ động tâm rồi. Trong khi Vân Huyền đang phất tay ra lệnh cho mấy trăm quân sĩ khỏe mạnh hò nhau kéo dây dựng cọc đồng đứng lên, lão lại đột ngột nói:
"Chân nhân, theo như lão phu nhớ không nhầm, kiện đồ vật kia của Man tộc là một thanh kiếm?"
Vân Huyền cũng không có ý che dấu làm gì, mỉm cười gật đầu.
"Đã Man tộc có được vật này, hẵng Đại Hán ta cũng phải có, không rõ đấy là kiện thần binh nào?" Mã Viện lại nói.
Vân Huyền nheo mắt lại đánh giá tên Phục Ba công một lượt như muốn nhìn thấu tim gan hắn. Kiện đồ vật kia đương nhiên con cháu Viêm Hoàng như bọn hắn cũng có, nó lại được truyền qua không ít triều đại, được luân phiên thay đổi, tôi rèn qua lửa bảy bảy bốn mươi chín ngày mới tạo thành được báu vật truyền kỳ đó. Đây không chỉ là bí mật của đạo gia mà còn là bí mật của cả thiên hạ, hắn làm sao dám nhiều lời được. Y chỉ cười nhẹ chắp tay ra dấu mời:
"Đại soái, giờ thiêng đã đến, mời đại soái tế thiên đi thôi."
Mã Viện nhếch môi cười gật đầu bước tới trước nhìn xuống bên dưới đài đất; nơi mà đám binh lính thủ vệ không biết đã từ khi nào khoác thêm một kiện vải đạo bào, kích dài thay bằng cờ xí bảy màu, cao dong dỏng. Vân Huyền không hề trực tiếp trả lời lão xong thái độ chẳng hề phản bác này đã phần nào khiến tên Phục Ba công hiểu rõ. Việc ai cũng biết, cần gì nói nhiều đâu nào?
Vân Huyền cũng cười, Mã Phục Ba quả nhiên không hề đơn giản, xem ra lão ta đã đoán được phần nào rồi.