Lĩnh Nam Ký

Chương 173: Táo bạo vô cùng




"Tiếp tục chèo! Chớ có chậm tay!!!!"

"Bắn tên!!! Bắn!!!!"

"Địch áp sát mạn bên trái! Mau bắn rớt chúng đi!!!"

"Thuyền phu bị chết rồi, mau mau thay người! Lẹ lên!!!"

"Húc chìm chúng!!!!"

Trăm ngàn tiếng gào thét ở muôn vạn cấp độ hòa cùng tiếng vũ khí va chạm, tiếng vật nặng rơi vào nước cứ như thế tràn ngập lấn át hết cả không gian. Thậm chí chúng còn đủ sức khiến những trận gió gào và mưa to đang vần vũ cũng phải kém sắc.

Đấy là những gì mà Đậu Huân đang chứng kiến.

Cái mà hắn thấy chính là thế cục đang diễn ra ngay cửa biển sông Uyên.

Điên cuồng, mãnh liệt, hỗn loạn… đó là những gì binh sĩ dưới trướng hắn đang thể hiện ra. Hoặc dĩ… đấy là những gì binh sĩ dưới trướng hắn đang bị ép phải bộc lộ ra.

Đã từ mấy ngày liền Đậu Huân cùng với Giả Tông đã không ngớt xua quân công kích mạnh mẽ vào phòng tuyến của thủy quân Nam trên cửa sông; ấy thế mà cũng từng ấy ngày đấy bọn hắn vẫn không làm sao có thể lay động nổi bức tường phòng thủ đầy kiên cố ở đối diện.

Cấu thành nên hệ thống đầy vững vàng ấy chính là ba tốp thủy quân hoàn toàn cách biệt: thủy quân Nam Hải của Lê Chân, Động Đình quân của Phật Nguyệt và thủy quân vùng Bạch Hạc của Nàng Quốc.

Ba cánh quân ba người chỉ huy; mỗi cánh đều có điểm mạnh điểm yếu khác nhau xong chả ai ngờ đến khi phối hợp lại bọn họ lại bộc phát được sức chiến đấu kinh người, đủ sức để đánh bật từng đòn tiến công hung mãnh của kẻ địch vốn mạnh hơn mình không chỉ vài phần.

Điều này nói ra thì đơn giản, xong chỉ có kẻ trong nghề mới hiểu nó thách thức cỡ nào.

Thủy chiến có phần nào giống với bộ chiến ở khoảng dàn quân, xong cách thức vận hành thì lại thoang thoảng tương tự với cách thức kỵ binh hoạt động. Thủy chiến: vừa có sự ổn trọng trong đội hình của bộ quân, vừa phải giữ được tính linh hoạt nhanh nhẹn như cách từng cánh kỵ binh xông trận. Thủy chiến: không chỉ dựa vào sức bật mạnh mẽ của quân đội không thôi mà còn phụ thuộc cực lớn vào điều kiện môi trường xung quanh, sức chảy và hướng phân chia hạ - thượng nguồn của lòng sông nữa.

Bởi vì mỗi con tàu, mỗi chiến thuyền trong quân đều chứa đựng số lượng sinh mạng khổng lồ, vì thế mà mỗi một chiếc chiến thuyền bị đoạt, bị đắm đều tương đương với một phần binh lực không hề nhỏ bị tiêu tán. Hơn nữa mỗi vùng sông nước đều chỉ thích hợp với một số loại thuyền chiến nhất định, mỗi một nhánh thủy quân lại chỉ thích hợp tác chiến với vài thế trận nhất định mà thôi.

Vì lẽ đó mà sự toan tính, nét kỹ lưỡng cũng như tính chiến thuật, tính biến hóa yêu cầu ở từng viên thủy tướng đều đạt đến một mức độ cực kỳ cao. Nói nôm na, một viên tướng giỏi chỉ huy bộ chiến khó thích ứng với kỵ chiến bao nhiêu thì càng khó thích ứng với thủy chiến gấp bội lần bấy nhiêu. Điều kiện tiên quyết là tên ấy phải chịu nổi sức bập bênh chồng chềnh của sóng nước đã.

Vì lẽ đó; người ta có thể dễ dàng tụ ba, bốn, thậm chí là năm cánh bộ - kỵ khác nhau cùng hợp đồng tác chiến. Xong lại khó lòng đem hai hạm đội thủy quân ở hai vùng sông nước khác nhau đi quyện lại làm một.

Ấy vậy mà ở đây, quân Việt lại có tới ba cánh quân.

Vì sao lại như thế cơ chứ? Đậu Huân thở dài, là con cháu xuất thân là gia đình thông thạo với thủy chiến, hắn đương nhiên biết rõ lý do.

Thánh Chân công chúa, Đô đốc thủy quân Lĩnh Nam Lê Chân, đây chính là lý do khiến ba nhánh quân này có thể vượt qua mọi khó khăn, cách biệt… để cùng phối hợp với nhau một cách nhuần nhuyễn nhất.

Nàng lấy Nam Hải quân với nhiều thuyền lớn vốn quen với tác chiến vùng duyên hải làm gốc, làm tiền trạm đối phó với quân của Giả Tông, Đậu Huân, trong khi đó thủy quân Động Đình vốn quen với mạch nước tĩnh lặng lại làm lá chắn hai bên, giúp bảo vệ cho hai cánh chiến trường luôn luôn đạt được tình trạng ổn định cần thiết nhất. Trong khi đó, thủy quân Bạch Hạc với đa số là thuyền nhỏ lại như những con thoi, những sợi chỉ khâu không ngừng luồn lách giữa chiến trận, đảm bảo cho mạch kết nối của hai nhánh quân kia không bao giờ bị cắt đứt.

Sự phối hợp này tuy không thể coi là hoàn hảo nhất xong lại giúp mỗi cánh quân phát huy được sức mạnh lớn nhất của mình.

Phải đối mặt với thế trận phòng thủ kín kẽ thế này quả thật khiến Đậu Huân mệt mỏi vô cùng. Cường công? Cường công không qua nổi thuyền trận của Nam Hải. Đánh vòng? Không cần nói tới sự ổn trọng của Động Đình quân, chỉ cần mỗi thế địa hình cửa sông Uyên đã đủ khiến quân Hán gặp thiệt thòi không nhỏ.

Tình thế này cả Đậu Huân và Giả Tông biết là chỉ có thể một mặt giằng co, đợi chờ chiến cơ tới, hoặc chờ tin tức đột phá từ phía bộ quân truyền lại. Ấy vậy mà bọn hắn lại không được chọn lựa biện pháp an toàn này.

"Ối ai, lại có chiến thuyền bị đắm!!!"

Đậu Huân bị tiếng hô hoán kéo ra khỏi mạch suy nghĩ để đưa ánh mắt nhìn về một đoạn không quá xa nơi mà chiến thuyền của cả hai phe đang quần thảo nhau dữ dội. Bắn tên, ném lao, bắt cầu chém giết… muôn hình vạn trạng phương thức tàn sát được quân sĩ mỗi bên thi nhau phô diễn làm cho một vùng sóng nước trở nên hỗn loạn đến tưng bừng.

Chính sự hỗn loạn này đã tạo nên một thế lực thứ ba tham gia vào trận chiến đẫm máu. Một thế lực luôn luôn chiến thắng, không hề chịu tổn thất mà lại lợi hại nhất: thiên nhiên.

Mạch nước cửa sông Uyên không hề hiền hòa, nay lại bị vô vàng mái chèo, thân thuyền to lớn thi nhau quấy động nên dòng nước càng thêm dữ dội, càng thêm bất ổn. Cộng với mưa to không ngớt, nơi đây bỗng chốc xuất hiện không ít những dòng xoáy đủ mọi kích cỡ. Những dòng xoáy này cái nhỏ thì đủ sức làm lệch mái chèo, cái lớn lại đủ lực kéo chìm cả những chiếc thuyền chứa tới hơn trăm người. Chúng khi xuất hiện, lúc lại lắng, tựa như do quỷ thần điều khiển không biết đâu cho lường, quả thật khiến tướng sĩ hai phe đau đầu không ngớt.

Lần này cũng thế; xung thuyền của hai quân va chạm vào nhau dữ dội đã tạo ra một xoáy nước không nhỏ. Trong phút chốc, xoáy nước này hoàn toàn khiến đám thợ chèo mất hết sức lực, khiến binh sĩ mất sạch chiến ý chỉ còn biết bẩn thẩn bần thần nhìn bản thân cùng thuyền chiến nhanh chóng bị dòng nước nuốt lấy. Bọn chúng biết rằng chúng sợ rằng sẽ gặp lành ít dữ nhiều bởi quân địch bắt thì may ra còn đường sống, bị xoáy nước nuốt mất? Cốt nhiên là chết chắc, họa may có thần tiên cứu giúp thì may ra…

Không, cũng không phải tất cả binh sĩ đang bị xoáy nước nuốt đều đã buông bỏ chiến đấu. Ít ra theo như Đậu Huân thấy được thì binh sĩ tộc Việt vẫn còn đang rất hăng hái lao đi chém giết kẻ thù.

Trong mắt họ ngoài chiến ý còn có một luồng ánh sáng khác trong trẻo hơn đối thủ của mình ngàn lần.

Từ bên người họ toát ra một luồng khí lực khác còn mạnh mẽ hơn sát khí của kẻ thù không chỉ vạn lần.

Đậu Huân biết thứ khí thế ấy là gì, cũng ý thức được nó mới là lý do chính khiến ba nhánh thủy quân Lĩnh Nam kết hợp lại hoàn mỹ đến thế. Đương nhiên, hắn cũng rất muốn binh sĩ dưới trướng mình có được khí thế giống như vậy.

Xong, dễ có được khí thế ấy ư? Dễ có được tinh thần chiến đấu thuần túy này ư?

Một khi đã bị dòng xoáy níu giữ, ngươi có muốn vùng vẫy cũng khó, muốn níu lấy ý chí cầu sinh đã là không dễ, làm sao còn có dư lực muốn sống theo ý của mình?

"Thiếu chủ, đây đã là chiếc thứ bảy bị mất trong hôm nay rồi ạ."

Đậu Huân thở dài khi nghe tên thân binh bẩm lại. Y ngẩng đầu nhìn trời, nhìn từng hạt mưa to nặng chịch đang rơi lộp độp lên mặt. Bầu trời đang mưa nhìn theo cái kiểu này tuy có sức hấp dẫn lạ thường, xong những hạt mưa kia khi rơi vào mặt sao mà nặng nề, sao mà lạnh lẽo đến vậy?

Cứ tưởng lần này Nam chinh chính là cơ hội để bản thân chứng minh thực lực. Nào có ngờ đấy là bước đầu tiên níu mình vào trong vòng xoáy đầy hỗn loạn đâu?

Tâm trạng không được sáng sủa gì, xong Đậu Huân vẫn cố giữ bình tĩnh khoác tay ra lệnh:

"Cho thuyền nhỏ tiến lên, rút lâu thuyền lại tránh vòng xoáy, đợi hiệu lệnh!"

"Dạ!"

Tùng tùng tùng!!!!

Chẳng mấy chốc, tiếng trống dồn truyền lệnh liền liên tiếp vang dậy. Theo nhịp trống, thuyền trận quân Hán cũng dần biến đổi từ thế công mạnh sang kiểu đánh cầm cự lâu dài.

"Vũ Nho, ta không thể kéo quá lâu được đâu… ngươi cố mà làm nhanh đi!" Đậu Huân thì thào, mặc dù bản thân y đã rất kiềm chế, xong ánh mắt lại khó lòng giữ được tự chủ ba lần bốn bận quét về khu vực um tùm lau sậy quanh bờ sông.

"Kín tiếng vào, đừng để bị phát hiện…"

Ở phía ấy quả nhiên có một tốp quân lính đang cố gắng cúi người thật thấp, nhờ vào đống cỏ cao che chắn mà bì bõm tìm đường lần mò về phía trước.

"Nhớ thật cẩn thận vào đấy" Giả Tông vừa nói, tay nhanh chóng quẹt quanh mồm để tìm cách lau đi bùn đất đang dính, xong hành động này hiển nhiên chỉ làm bùn đất dính lên càng nhiều; càng khó chịu. Cực chẳng đã, hắn đành mặc kệ vị đất nồng nàn trong khoang miệng mà tiếp tục:

"Giả Dao, mau lên trước xử lý trạm gác ngầm!"

"Vâng ạ." Một tên bộ tướng lập tức đáp lời. Tên này có lẽ cũng có bản lĩnh không tệ, thế mà có thể nằm sấp xuống mặt đất đầy bùn, vừa trường, vừa lủi trông chẳng khác gì lươn rắn. Theo sau hắn là mấy chục tên khác; tuy khả năng không bằng được chủ tướng của mình xong cũng không hề kém cạnh là bao. Cả đám lính bò kiểu nửa người nửa rắn này vậy mà chỉ cần mấy hơi thở đã mất hút khỏi tầm quan sát của đám binh sĩ khiến nhiều kẻ, kể cả đám đã không ít lần thấy bọn chúng ra chiêu, đều không khỏi trợn trừng mắt.

Dù sao binh sĩ của Giả Dao cũng là tinh binh mà gia tộc cất công bồi dưỡng, bọn chúng ra chiêu tuy trông có chút… hợm hĩnh, xong cũng khiến đồng đội an tâm hơn không ít.

"Thiếu chủ, có lão Dao ra trận, lần hành động này chúng ta nhất định sẽ gặp thuận lợi."

"Ta cũng mong như thế…" Giả Tông vừa nói vừa đẩy nhẹ đám cỏ lau che chắn sang bên để thuận tiện quan sát.

Giọng hắn không mấy mặn mà cho lắm, chung quy bởi vì Giả Tông biết quá rõ đối thủ lần này của chúng chẳng phải hạng dễ bị đùa cợt.

"Hy vọng chúng có thể dẹp yên các trạm gác ngầm, tìm được điểm đột phá trại man quân." Đấy chính là kết quả tốt nhất mà hắn có thể nghĩ tới.

Ào ào ào!!!!!

"Chết tiệt! Mưa lại lớn hơn rồi!!!"

"Cái xứ quỷ quái này hễ mưa là mưa cho tới tối tăm mặt mũi."

"Thiếu chủ, chúng ta hãy dời lên phía trên một chút đi, không kẻo mưa to quá chỗ này sẽ lầy lội lắm…"

Giả Tông vẫn mãi cố gắng nhìn theo bóng dáng quân Giả Dao; xong, tất cả quang cảnh bị làn nước mưa dày đặc che đi hết khiến hắn không thể làm gì hơn đành thả bàn tay đang vạch sậy ra, gật đầu đồng ý:

"Xích lên trên một chút, tuyệt đối cẩn thận vào…" đoạn, nghĩ tới việc gì hắn vội bổ sung:

"Thiết lập thêm mấy chốt do thám, truyền tin đi. Mưa to thế này rất khó quan sát, chúng ta cần phải chuẩn bị phòng khi Dao cần hỗ trợ."

"Vâng ạ," Đám thủ hạ rối rít vâng lời.

Giả Tông nắm chặt tay, trước khi tính đường thắng phải tính đến đường thua; đó luôn là nguyên tắc hành quân của hắn. Lại nói quân Giả Dao là lực lượng quan trọng của gia tộc, Giả Tông tất nhiên phải tính sẵn đường lui cho chúng.

Xong… Giả Tông nào ngờ lần này Giả Dao lại đem đến cho mình một mối kinh hỉ bất ngờ.

Có lẽ bởi vì trời mưa quá dữ khiến quân Việt bị mất tầm nhìn, hoặc có lẽ bởi vì trận đánh bên sông quá căng thẳng đã hút sạch ánh mắt của họ, cũng có khi do chiến đấu quá lâu nên quân Việt đã tỏ ra khinh suất lơ là… Tóm lại là chẳng biết vì sao nhóm quân của Giả Dao lại có thể lủi thẳng một đường từ ngoài tiến vào sâu trong quân doanh mà địch thủ vẫn chưa hay.

"Lão Dao, hai nhóm đệ nhất và đệ nhị đã hoàn toàn nhổ sạch trạm gác ngầm rồi."

"Lão Dao, nhóm đệ tam đã tiến tới gần kho xưởng, sẵn sàng thiêu kho. Chúng ta bắt đầu chứ?" Theo kế hoạch, chỉ cần kho xưởng vừa cháy bọn chúng sẽ lập tức vùng lên đánh phá cầu tàu, cố để giáng cho quân man thiệt hại nặng nề nhất.

"Không… khoan đã…" thế nhưng Giả Dao lại lập tức bác lời trong ánh mắt ngạc nhiên của đám thủ hạ. Hắn nheo mắt lại, tay chỉ về chiếc lâu thuyền to lớn với đầy cờ nheo rực rỡ đang đậu trên bến:

"Bọn mày xem, đấy chẳng phải là một trong ba chiếc soái thuyền của chúng nó?"

"Đâu?"

"Đúng… đúng rồi…" Tên thám báo gật gù, chiếc soái hạm to như thế dù mưa che kín lối hắn cũng có thể nhìn rõ. Xong… nếu soái hạm của man quân đóng ở cầu tàu… như thế nơi ấy ít nhất cũng phải có hơn ngàn quân lính.

Mà nếu theo kế hoạch thì… tên lính không khỏi nuốt một ngụm nước bọt… Bọn hắn hiện giờ có không tới năm mươi người. Năm mươi đấu với hơn ngàn… có khả thi hay không đây??..

"Hử…??"

Đúng lúc này, ánh mắt của Giả Dao chợt bắt lấy một thân ảnh thon cao trong bộ giáp vảy hoa hoàn toàn nổi bật. Kẻ này được ba, bốn tên lính nâng dù che chở chạy vội vào một căn nhà có tầm mấy mươi quân bảo vệ.

Trong đầu Giả Dao bất ngờ nổi lên một luồng ý tưởng điên rồ, hắn nhẹ giọng hổn hển bảo:

"Gọi tất cả anh em tụ lại đây… mau… "

..

"Giả Thử, Dao đã đi bao lâu rồi?!!"

"Thiếu chủ, đã gần hai khắc rồi."

"Gần hai khắc rồi? Vậy sao mãi vẫn chưa có động tĩnh gì?" Với vẻ nôn nóng hiếm có trên mặt, Giả Tông nói khẽ:

"Không lẽ họ gặp chuyện?"

"Không đâu, thiếu chủ." Tên bộ hạ bên cạnh đáp lời: "Chúng ta đã ước định rồi, nếu có chuyện lão Dao cũng sẽ ưu tiên rút lui ngay. Tôi nghĩ có lẽ man quân bố phòng có chút kỹ lưỡng khiến họ khó hành động thôi. Ta cứ chờ xem sao."

"Ừ…" Giả Tông nghe thuộc hạ phân tích có lý cũng thoáng an tâm hơn một chút. Tuy vậy, hắn vẫn cẩn thận dặn dò lần nữa:

"Bảo mọi người khí giới sẵn sàng. Lửa lên là chúng ta lập tức xông trận."



"Giết!!!!"

"Báo thù cho hai vị!!!! Giết!!!!"

"Báo thù cho Phật Nguyệt!!!!!"

"Ha ha ha!!! Ha ha ha!!!" Giả Dao mặc cho bản thân chi chít vết thương, cũng mặc cho bên ngoài căn nhà đang có vô số lính Việt ùa tới vây kín như nem gói mà cười như điên như dại:

"Chúng anh em, chúng huynh đệ, chúng ta trúng lớn rồi!!!! Trúng lớn rồi!!!"

"Đúng vậy, Dao ca!!" Sau lưng, một tên nhóc cầm khiên che chắn cho hắn gào theo:

"Xem ra hai con ả mà chúng ta vừa trảm có lai lịch không nhỏ đâu."

"Không nhỏ? Ha ha thằng oắt con thiếu hiểu biết này." Một tên khác già dặn hơn nhiều chỉnh lại ngay:

"Mày thấy đám man ngoài kia đang gào to không? Tụi nó nói là báo thù đấy!!!"

"Đúng!!" Giả Dao chốt ngay: "Coi bộ chúng ta vừa giết hai trong số ba ả nữ tướng rồi."

"Hoan hô!!! Hoan hô!!!"

"Đại Hán uy vũ!!!! Uy vũ!!!"

"Dao ca, huynh nói xem hai ả này là ai? Có phải con ả Chân kia?" Tên nhóc vừa lấy chân đá lăn hai cái thủ cấp tuếch toác vừa nói.

"Cẩn thận hư hết!" Giả Dao cười mắng: "Thủy quân man lúc nào cũng do Lê Chân trực tiếp điều khiển. Đây có lẽ chỉ là hai con Nguyệt và Quốc thôi!!"

"Oa… tiếc quá…"

"Vẫn là cá lớn đấy! Tiếc cái gì??"

"Đúng, tiếc cái gì? Mau đốt lửa báo hiệu đi!" Giả Dao vừa lách người né đi tên đen bay tới, vừa gào lên. Hiện giờ quá tốt, chỉ cần lửa hiệu vừa cháy phục binh của chủ công cùng thủy binh của Đậu giáo úy sẽ lập tức xông lên đánh loạn. Như thế trận này chắc chắn sẽ xong.

Công đầu, chắc chắn không thể lọt khỏi tay bọn hắn được rồi.

"Không được, Dao ca, mưa to quá, lửa hiệu không cháy nổi."

"Cái gì?" Giả Dao giật nẩy mình, miệng khẽ tặc lưỡi đáng tiếc.

Lúc đầu bọn hắn tính đốt kho làm hiệu, khi đó kho to, lửa dễ bắt, đốt lên làm hiệu sẽ dễ hơn. Xong bây giờ vì muốn tập kích chủ tướng của tặc, hắn đã gom hết người lại rồi làm sao có thể đi đốt nhà kho đây?

Mở đường máu chạy ra báo? Với chỉ còn chưa tới ba mươi người, hắn làm sao mở đường máu nổi?

Ừ? Khoan nào? Nhà? Thiêu nhà?

Giả Dao bất chợt nhìn lên trời, không, là nhìn lên nóc nhà đầy rơm, gỗ và lá lốp. Hắn cắn răng suy tính. Đoạn, dần dần trên miệng hắn, một nụ cười đầy hung ác chợt xuất hiện. Hắn vỗ vai tên nhóc bộp bộp, hỏi mà như quát:

"Đám tụi bây! Sợ chết chăng?"

"Sợ chết? Ha ha ha, Dao ca, chớ có đùa!"

"Dao ca, đánh đấm đã quá điên rồi sao?"

"Dao ca, trời còn chưa sập, sợ cái cẩu thí gì?"

"Tốt!!! Tốt!!! Rất tốt!!!"

….

"Lửa cháy rồi!!! Có ánh lửa rồi!!!"

Choang!!!!!

Giả Tông rút chiến đao trong tay ra, thân thủ đứng bật dậy mà gầm lên trong tiếng mưa xối xả:

"Chúng bây!!!! Theo ta xông trận!!!! Đại Hán Uy Vũ!!!!"

"Đại Hán úy vũ!!!! Đại Hán uy vũ!!!"



"Thiếu Chủ!!! Quân doanh của giặc có lửa!!!"

"Chủ công, thuyền trận của chúng hỗn loạn rồi!!!"

Roạt!!!

Đậu Huân gấp gáp đạp chân nhảy lên thành thuyền quan sát. Đoạn hắn hấp tấp nói nhanh:

"Mau mau!!! Đánh trống truyền lệnh:"

Bốp bốp!!!! Đám tướng lĩnh nghe thế chắp tay nghe.

"Lệnh tổng tấn công!!! Chiếm lấy thủy trại man tặc!!!"

"Rõ!!!!!"