Lĩnh Nam Ký

Chương 168: Mịt mù.




Cuộc gặp mặt mấy hôm trước giữa Khải Minh và Hách Du dù có kết quả ra sao cũng không thể gây nên bao nhiêu ảnh hưởng đối với thế cục hiện giờ.

Thậm chí lúc này nếu có kẻ đem việc ấy đi bẩm báo với Mã Viện, chắc chắn hắn sẽ được chiêm ngưỡng dung nhan của tên Đại Nguyên Soái lúc vểnh râu trợn mắt. Sau đó tất nhiên hắn sẽ không thoát khỏi một roi đau điếng vì tội xàm báo.

Lúc này đây, trước mắt Mã Phục Ba chỉ còn một dòng sông dài không thấy hai đầu, rộng đến khó lòng nhìn rõ bờ đối diện đang cất giấu những gì.

"Ái dà, đất Nam quả nhiên không thiếu sông sâu thế hiểm để dựa vào." Lưu Long không thể không buông ra lời cảm thán như thế. Nam chinh gần hai năm, hắn đã quá quen với mùi vị ẩm thấp nơi bờ sông rồi. Nó cứ len lỏi qua cánh mũi, thô bạo lùa vào trong tâm trí của Lưu Long mãi chẳng chịu đi. Để đến khi y chán ghét thở hắt ra, mùi vị tanh nồng ẩm ướt này mới thoáng giảm đi đôi chút.

Sông, hồ? Đây đã là lần thứ mấy bọn hắn phải đối mặt với kẻ địch trong hoàn cảnh thế này rồi? Động Đình, Lãng Bạc, Cấm Khê? Rồi lại ở tận vùng cực nam này... Là ba hay là bốn lần? Thậm chí, nếu như tính luôn lần gặp gũi ngắn ngủi ở Ải Săn Giao thì có thể coi như là năm ấy chứ?

Chẳng phải thế sao?

Động Đình là hai hồ lớn song song, thủy quân dù ít dù nhiều vẫn gặp hạn chế. Chủ yếu chúng nó dựa vào thuyền nhỏ để kìm hãm nhau, còn giao đấu vẫn chủ yếu dựa vào các hướng tấn công trên bộ là chính.

Trận Lãng Bạc tuy vẫn là hồ xong thực tế hai quân lại có thể dựa vào bờ hồ kéo dài mà tiến hành bác đấu trên cạn. Nói là thủy chiến còn không bằng nói đây là bộ thủy phối hợp chiến, về cơ bản cũng không quá khác biệt so với trận Động Đình.

Nói như thế, tới tận lúc bao vây Cấm Khê mọi thứ mới có chút thay đổi. Bởi vì tới chốn này hai quân Việt - Hán mới thật sự là ở hai bên bờ sông đối diện nhau, dè chừng nhau mà đánh. Phần khác, bởi lẽ Cấm Khê tuy mang trong mình một chữ khê xong độ rộng thì đã sớm không nhỏ, lại còn liên kết với sông Hồng, với cửa biển. Vì thế đây có thể coi là lần đầu tiên quân Hán buộc phải dựa vào chiến hạm to lớn để công ải, để vận binh. Đến Cấm Khê, Lưu Long mới cảm giác được thủy trận, thủy chiến mệt mỏi đến dường nào.

Lần này, lại là thế sông cắt ngang thế đất…

Điều làm người ta chán ghét là dẫu quân Hán đã nhiều lần rơi vào tình thế cách sông chiến đấu đến mức kinh nghiệm thủy chiến đã tích lũy đủ để đám lính hoàn toàn lột xác thành thủy sư luôn đó. Nhưng hết lần này đến lần khác, Lưu Long luôn cảm thấy rõ ràng số kinh nghiệm kia lại chẳng thể bù nổi với sự đa dạng phong phú của trời đất chốn man hoang này.

Mà lần này đất Nam lại đem đến cho bọn hắn một quang cảnh hoàn toàn khác, một bình chướng đủ sức làm người ta ngây dại, ngu ngơ.

Phải nói, so với Cấm Khê thì dòng sông trước mặt hoàn toàn mất đi cái khí thế cuồn cuộn sóng nước như muốn cuốn trôi mọi thứ ra biển. Thay vào đó, nó uốn lượn liên hồi, tựa như một dãy "Cửu Khúc Hoàng Hà" bị thu nhỏ lại, gói gọn đem bày ra ngay trước mắt người xem, vừa khúc khủy khó dò, lại cất giấu không biết bao nhiêu chỗ biến hóa nguy hiểm.

Trong tầm mắt nhìn của hai tên đại, phó soái, dòng sông này vậy mà có đủ năm nhánh rẽ tủa ra, thoáng nhìn đã khiến người ta liên tưởng ngay tới một bộ móng giao khổng lồ đang giương móng vuốt quặp thẳng về phía bọn họ. Men theo những chiếc vuốt kia là từng tòa công sự phòng thủ liên miên không dứt, vừa như vảy rồng phủ kín những khe hở hiểm yếu, vừa như một tầng sương mù dày đặc khoác thêm lên trên móng giao, càng khiến nó thêm mười phần hung hiểm.

Ở một góc về phía chiếc móng nhỏ nhất là một vùng đầm lầy kéo dài, nối thẳng vào vùng rừng núi thăm thẳm. Phía trái ngược nơi chiếc móng to nhất, dòng sông lại tự mình chẻ ra làm đôi, sau đó lượn vòng lại tạo thành hai bãi cù lao nhỏ nằm lọt thỏm giữa sóng nước óng ánh. Ở cả hai nơi ấy Lưu Long đều thấy quân Nam đã sớm dựng sẵn doanh trại chỉnh chu tạo thành hai cái thế trận kỷ giác nho nhỏ, vừa để giải tỏa áp lực cho trại chính nằm sừng sững phía sau, vừa như hai mũi dao nhọn hoắc đã giơ sẵn như muốn cắm phập vào tim kẻ thù.

"Không đơn giản…" Lưu Long âm trầm lấy tay vân vê chùm râu mép, ánh mắt lúc nở tròn khi thu hẹp như muốn thể hiện phần nào sự vận động suy tính đang diễn ra điên cuồng trong đầu lão. Để rồi rốt cục, y chỉ có thể nghiến răng hậm hực nhìn về phía doanh trại quân Nam ở bờ bên kia mà thốt lên rằng:

"Doanh trại? Sao ta cảm thấy bọn chúng đang dựng quan ải thì đúng hơn. Nơi đây vậy mà tạo thành xu thế một kẻ giữ ải, vạn người khó qua rồi!"

"Quan ải…" Mã Viện cũng vì hai chữ này mà trầm ngâm từ nãy đến giờ. Quả thật khi vừa truy sát quân Nam đến tận đây, hai từ quan ải là thứ duy nhất sớm chiếm hữu toàn bộ tâm trí của y, cũng là thứ khiến y không thể không cố gắng vận dụng toàn bộ tế bào não đi tìm cách khắc chế.

Xong, muốn khắc chế dòng sông này, dễ ư?

Mặc dù dòng sông trước mặt chẳng phải là dòng Nhật Lệ nơi thế giới kia, xong bởi vì bản thân nó vốn đã rất hung hiểm, lại thêm quân Nam sớm có thời gian chuẩn bị nên thế hiểm trở của nó đã sớm vượt xa sự tưởng tượng của quân thù.

Muốn công phá nó, đặc biệt là trong tình huống mà quân Hán vốn chỉ quen với công thành công ải dựa vào thế núi mà nói, tuyệt đối là khó như lên trời. Trong trường hợp không có hạm thuyền yểm trợ; quan ải dựa theo thế sông chính là tử huyệt của chúng. Về điểm này, Mã Viện đã quá rõ ràng. Vì thế sau một hồi suy tư y chỉ có thể nhàn nhạt ra lệnh cho quân sĩ lùi lại sau một đoạn nhỏ, dựng trại để tính toán tiếp.

Nhờ vào tường cao, Sáng dễ dàng bắt lấy hình ảnh quân Hán lầm lũi quay đầu cuốn tinh kỳ lùi lại. Đúng như Bát Nạn dự đoán, đứng trước thế hiểm của Nhật Lệ lại không có thủy quân đi kèm, một kẻ cầu toàn như Mã Viện chắc chắn sẽ không dễ gì hấp tấp vọng động.

Bất chợt, hai nhánh quân Hán ùn ùn rẽ ra khỏi chủ quân. Mỗi bên mang theo tầm gần vạn người dần áp sát về phía hai thủy trại nhỏ của quân Việt…

Bát Nạn cũng từng phán đoán rằng Mã Viện tuy không vội công quan, nhưng chắc chắn sẽ không dễ gì bỏ qua cho hai cái sừng nhọn đang cắm vào quân trận của mình.

"Nói các anh em chuẩn bị tinh thần, tranh thủ nghỉ ngơi đi! Thuyền con giấu kín vào!" Sáng rên nhẹ một tiếng, quay sang thân binh phân phó:

"Không chừng lát nữa chúng ta lại được đánh to đấy!"

"Rõ!"

Phân phó xong, Sáng lại tiếp tục công việc đánh giá đối thủ. Nhìn qua, ước tính quân số kẻ địch nằm đâu đó khoảng năm tới bảy ngàn người, rõ ràng là ít hơn hẳn cánh còn lại. Càng kỳ lạ hơn nữa là cánh quân này không có cờ hiệu riêng mà lại dùng cờ của Mã Viện, bên dưới chỉ có vỏn vẹn một chữ vệ nho nhỏ

"Thuộc tướng của Mã Viện ư? Không lẽ quân Hán tổn thất quá nhiều rồi nên chẳng còn đủ tướng lĩnh ra trận?..." Nói đoạn, Sáng phất tay hô lên:

"Nào! Chúng ta cũng nâng cờ hiệu lên! Tránh để cho bọn chúng ngu xi không biết mình đang đối mặt với ai!!!"

"Đại soái,..."

Thái độ của tên đồng liêu khiến Mã Viện chẳng cần nghe đủ cũng đoán được ý. Y lạnh lùng cắt đứt lời Lưu Long mà bảo:

"Nguyên Bá có phải cảm thấy bố trí của lão phu không được hợp tình hợp lý?"

Hợp tình - hợp lý a…

Lão Mã Viện chưa chi đã đánh phủ đầu như thế làm Lưu Long không thể không nuốt lại lời sắp nói. Y cẩn trọng chăm chước một lúc mới chắp tay khuyên:

"Đại soái, không đề cập đến hợp tình, chỉ là hiện giờ ngài trực tiếp để cho Mã Hưu, Mã Trí độc lĩnh một cánh quân e rằng không hợp lý lắm. Dù gì ở trong quân còn không thiếu tướng lĩnh cao hơn hai người họ…"

"Cao hơn? Nếu chúng quả thật cao hơn, lão phu đã không phải tốn công tốn sức nhiều như vậy."

Lưu Long nhìn mấy cái lắc đầu của Mã Viện, trên miệng chỉ còn có thể nở một nụ cười gượng gạo. Cái gì mà quả thật cao hơn? Chả lẽ lão Đại Soái ngài không hiểu rằng đây chỉ là một cách ví von thôi hay sao?

Đành rằng hiện giờ đám tướng lĩnh bên dưới không có mấy ai lọt vào mắt xanh của ngài, xong lần Nam chinh này kéo đi đông đến vậy, quay qua quay lại ngài chỉ dùng chưa tới mười người. Hơn nữa kẻ nào cũng xa xa gần gần có liên hệ với mình. Ban Siêu, Mã Phòng thì cũng coi như rồi đi, dù sao cũng là đệ tử, là con trai của mình, Mã Viện có cho bọn chúng cơ hội thể hiện cũng là điều có thể chấp nhận được.

Thế nhưng lão đã ăn hết cơm hết thịt thì cũng phải để lại cho đám kia một ít cháo loãng chứ. Nam chinh lâu như vậy, công lao càng lúc còn lại càng ít ỏi. Vậy mà lần này lão lại còn cố tình đem cả Mã Vệ ra dẫn quân? Đây chẳng phải là lão đã chính thức lên tiếng bóp nghẹt đường công danh của người khác hay sao? Thử hỏi đám tiểu tướng bị bỏ lại trong doanh làm sao chấp nhận nổi? Rồi thử hỏi mấy lão quái vật đang mong chờ chúng báo tiệp về làm sao nuốt trôi cục nghẹn này cho hả?

Vốn là, Lưu Long sẽ không muốn nhúng tay vào việc điều khiển phân phó chư tướng. Xong hiện giờ lời ra tiếng vào trong quân doanh đã ấn có dấu hiệu khuếch tán không nhỏ, lại nhớ tới lần trước khi Lương Tùng, Cảnh Thư xuất hiện đám tướng lĩnh đã hò reo ủng hộ rầm rộ thế nào, Lưu Long quả thật không thể ngồi yên không quản được nữa.

Lần này nêu ý kiến, một là vì lòng thành tâm muốn nhắc nhở Mã Viện nên chú ý một chút, dù sao quan trường cùng quân sư tuy khác nhau, xong lại có liên kết chằng chéo khó bỏ… Phần khác tất nhiên là để mấy tên tiểu tướng cùng đám lão đầu ở sau lưng chúng hiểu rõ lập trường của Phù Nhạc Hương hầu hắn như thế nào. Tránh cho lúc ban sư về triều lại bị người cố tình đâm dao sau lưng.

Còn về lão già Mã Viện? Nhìn thái độ của lão, Lưu Long đoán chắc lão già cứng đầu này sẽ không biến báo lại sắp xếp của mình nữa. Soái tướng dù đánh trận có giỏi đến đâu đi nữa mà không có chút nhạy bén nơi quan trường thì chung quy cũng chỉ là phường vô minh, không thể cư vị lâu dài nổi.

Chỉ là… Lưu Long thật lòng phân vân không biết mình có nên tiếp tục chủ đề này hay không? Nếu mình chỉ dừng lại ở đây, liệu sau này thái độ bất mãn của chư tướng có làm ảnh hưởng tới lần chinh chiến này? Nếu không có gì thì tốt, nếu như… e rằng lúc đó công lao sẽ bơi đi đâu mất, mà tội lại không biết bị quàng vào ách từ bao giờ…

Lưu Long ngẫm đi ngẫm lại, tuy biết rằng những gì mình làm là không hợp với phong phạm xong vẫn phải vờ như không biết mà cố nài lấy:

"Đại Soái, dù sao hiện giờ đối mặt với hai tòa kỷ giác này cũng không cần thiết phải dùng tới tướng tài, không bằng ngài hãy để cho bọn chúng có cơ hội ra trận lịch luyện?"

Đúng lúc Lưu Long nói đến hai chữ "tướng tài" thì ở hai bên trại nhỏ mấy cây cờ, nghi lệnh cũng được quân Nam dựng lên. Vừa quan sát thấy chúng thì lời của tên Phù Nhạc hương hầu dần nhỏ hẳn, cho đến lúc cuối, hai chữ lịch luyện cũng đã sớm bị nuốt vào bụng.

Bởi vì một bên nơi tòa quân doanh men theo cù lao, một cây cờ lớn có biểu hiện của Bát Nạn Đại tướng quân đang không ngừng đón gió vờn vũ dữ dội. Mà ở bên khác, tòa quân doanh đóng dựa theo đầm lầy lại có một con chim Lạc to lớn bằng đồng đang sừng sững đậu trên ngọn cờ cao.

Một bên là Bát Nạn, một bên, là Lĩnh Nam quân. Hai cánh quân này cả Lưu Long lẫn Mã Viện đều đã quá sức quen thuộc.

Lưu Long nhìn thấy, Mã Viện tất nhiên cũng thấy. Y hừ lạnh, giọng điệu không một chút hài hòa bảo:

"Chẳng hay Nguyên Bá cho rằng trong quân hiện giờ còn có kẻ nào dám đứng ra đấu với hai nhánh quân này?"

Có ai? Lưu Long cười khổ, mấy vết chân chim trên mặt không khỏi co giật vài cái. Hạng sừng sỏ như Bát Nạn thì thôi, ngay cả Lĩnh Nam cũng chẳng phải thứ dễ dàng chọc vào. Lữ Húc, Hoàng Do, Vương Quảng, hai anh em nhà họ Chương… quá nhiều tướng lĩnh đã vì chúng mà thân bại danh liệt. Hiện giờ uy danh của chúng chẳng khác gì sấm nổ bên tai, đám tiểu tướng sợ rằng muốn né còn không kịp ấy chứ, làm sao dám đưa đầu lên chống đối.

Thành ra, tất tần tật những gì Lưu Long vừa làm tưởng như có lòng tặng than trong ngày tuyết rơi, giúp bọn chúng kiếm công danh. Giờ lại nó lại hóa ra cách sơn đả ngưu muốn mượn dao giết người ư?

Tệ hơn thế nữa, chẳng phải nãy giờ Lưu Long mạo hiểm vòng vo cùng Mã Viện, hóa ra làm trò cười?

Lao tâm khổ lực, hóa ra là trở thành ngu xuẩn tự mua dây buộc mình? Lưu Long cảm thấy mình quá ư là bao đồng rồi, vì thế chỉ đành cúi đầu tạ lỗi:

"Đại Soái tính toán chu toàn, ta quả thật hổ thẹn không bằng."

Mã Viện liếc nhìn y, thật ra bên trong quân có lời ra tiếng vào, thân là Đại Soái tất nhiên lão cũng đã sớm hiểu lấy. Thế nhưng dù sao lão cũng là quân nhân, xuất thân tướng gia. Đấu đá quan trường trong lòng Mã Viện làm sao có thể có chỗ đứng so với việc da ngựa bọc thây xả thân vì vua vì nước? Nghĩ như thế, Mã Viện nhạt giọng quay lưng bảo:

"Bản Soái tất nhiên hiểu lòng Nguyên Bá bởi vì tương lai của đám tiểu tướng mà đâm ra lo lắng. Xong chiến trường trọng đại, lão phu quả thật không thể hàm hồ, nhờ Nguyên Bá hiểu cho."

Mã Viện quay lưng đi, Lưu Long cũng chỉ còn cách cúi đầu chắp tay im lặng.

Thật sự nghĩ là ta là kẻ đuối lý?

Mã Viện ơi, lão tinh anh trên chiến trường, xong về mọi mặt khác, lại quá ư là ngây thơ...

Mã Viện, xét cho cùng cũng chỉ là một kẻ có tầm mắt bị vây bởi chiến công, bởi gươm giáo; mịt mù không nhận ra bản thân đang ở đâu…

Da ngựa bọc thây? Chỉ e rằng lúc Nam Chinh kết thúc cũng là lúc tâm nguyện của lão… được toàn vẹn, không chỉ mình lão, à e rằng cả nhà họ Mã đều sẽ phải… da ngựa bọc thây…

"Ối a, nhìn kìa, bên kia sông biến mất rồi!!!"

"Sương mù, là sương mù bốc lên!!!"

"Sương dày đặc quá! Cả lòng sông chỉ còn mỗi sương trắng…"

"Thật đáng sợ…"

Thật đáng sợ, một dòng sông rộng lớn cứ như thế bị sương trắng che đi sạch sẽ. Nếu không phải còn có hai tòa doanh nhỏ đang mạnh mẽ nhô ra bên ngoài mạch sương, sẽ chẳng một ai nhận ra sự hiện diện của nó nữa.

Sông Nhật Lệ lúc này đã chính thức hóa thành một đầu giao lớn ẩn trong mây mù, chỉ còn hai tòa quân doanh như hai cặp mắt sáng chói, gắt gao ghim chặt mọi cử động của con mồi.

Chúng, cũng sáng chói như hai mắt Mã Viện khi thấy quang cảnh này vậy.

Cũng sáng như lòng Phù Nhạc Hương Hầu Lưu Long vậy:

Con sông này cùng làn sương mù dày đặc, hợp với danh khí của tướng Nam ở hai tòa quân doanh kia vô hình dung đã tạo thành sức ép khiến Mã Viện không thể không tiến lên.

Rốt cục, là kẻ quái gỡ nào ở bên kia đã nghĩ tới việc chọn bố trí quang ải nơi đây? Là kẻ quái nhân, không, kỳ tài nào đã nắm thóp được toàn bộ tâm can của tên Đại soái??!!

Còn nữa… Lưu Long lần nữa đứng thẳng người, ngẩng đầu tiếp tục nhìn về hướng dòng sông. Nếu Mã Viện sắp xếp thế này, chẳng phải đang nói rằng lão muốn tiến hành tấn công ngay cả khi thủy quân còn chưa xuất hiện? Điều này khả thi sao? Vì sao tên đại soái lại chấp nhận liều lĩnh cường công khác xa với phong cách lấy ổn làm trọng vốn có của y?

Vẫn là do kẻ kia ép y?

Đối mặt với một kẻ như vậy, lần Nam chinh này sẽ kết thúc ra sao đây? Sau đó, Lưu Long cần làm gì đây? Làm gì để có thể thu lấy lợi ích lớn nhất?

……..

"Hắt xì hơi!!!!!"

"Lạc quân, ngài không sao chứ?!"

"Không có việc chi, bỗng dưng khi không lại nhảy mũi thôi…" Khải Minh nâng tay ve lấy hai bên cánh mũi, bản thân hắn cũng chẳng rõ vì lẽ gì đang yên đang lành lại nhảy mũi liên tục như thế…

"Hừ, chẳng phải anh vẫn hay nói nhảy mũi một lần là do có người nhắc, nhảy hai lần là do… bị cảm hay sao? Nếu anh mà bị cảm cúm thì coi như toi!" Nội nói bằng giọng ba phần quan tâm, bảy phần trách móc. Nàng đã năm lần bảy lượt khuyên lấy khuyên để, bảo rằng hành quân vội trong sương mù thế này vừa dễ bị lạc, vừa dễ cảm lạnh mà hắn nào có nghe? Giờ thì tốt rồi, nếu hắn chả may đổ bệnh, thế cục biết phải làm sao?

"Tôi khỏe, thật sự!" Khải Minh lấy tay bám chặt vào sợi dây thừng dẫn đường, chân mò mẫm né qua một ụ đất, miệng thì cương quyết giải thích:

"Thời cơ rất là quan trọng! Hiện giờ thế trận chả khác gì nỏ lên đà, cung đang phóng. Mọi việc thay đổi chỉ trong vài hơi thở. Nếu như chúng ta bởi vì bất kỳ lý do gì mà chậm chân thì thật là đáng lo lắm."

Nói đến đây, hắn đưa tay đẩy một phần lá cây chắn đường, ánh mắt dần bắt lấy mấy tia sáng yếu ớt đang len lỏi giữa làn sương. Thế rồi sương càng lúc càng mỏng, rồi nó dần dần lùi ra hai bên, vén màng để lộ ra thân thể cường tráng của Đào Kỳ cùng mấy mươi quân dò đường của Đào gia.

Sương mù vẫn chưa tan, thế nhưng ánh mắt, tầm nhìn cũng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.

Bởi vì họ đã sớm vượt qua tầng sương mù.

Sương trắng cũng như rừng cây u tối đã bị bỏ lại sau lưng, nhường lại một vùng đất trời rộng bao la mặc sức bọn họ quan sát.

Bên dưới chân họ là một vùng cỏ lau bát ngát, xa hơn là những hàng tre dài bao phủ cả một vùng ven sông trù phú. Xa hơn nữa, bên dưới ánh hoàng hôn vàng vọt là hai dãy thuyền chiến đen kịt, xếp san sát đang đối mặt thách thức lẫn nhau. Ánh lửa, tiếng quát tháo, tiếng chém giết vẫn vang vọng được từ đó tới tận nơi này.

"Lạc quân, đó chính là thế trận chặn đánh của Thánh Chân công chúa rồi." Lạc An kích động reo lên.

"Bọn họ vẫn có thể giữ vững phòng tuyến." Quỳnh cũng bước lên bên cạnh, mắt nàng sáng rực lên khi nhìn thấy khung cảnh hùng vĩ này.

"Minh, chúng ta đã tới kịp!" Đào Kỳ cười nhạt nói thêm.

Khải Minh thở phào nhẹ nhõm, giọng nói đầy hứng khởi:

"Đúng! Chúng ta đã kịp!