Lĩnh Nam Ký

Chương 115: Chiến hào




“Ha ha, chúng cùng đường rồi, tiến lên, kẻ nào bắt được ả kia tao sẽ tưởng thưởng ngàn bạc.” Chương Thần đã sớm thay ngựa thấy vậy thích thú cười dâm hét lớn:

“Tao phải cho ả biết mùi vị làm ngựa sung sướng dường nào. Tụi bây, tao biết trong số phản quân có không ít gái, lát nữa mặc tụi bây thỏa thích. Ai có trước hưởng trước. Ha ha ha.”

“Hú hú hú….”

“He he he, lên lên.” Quân Hán lâu ngày bị quân kỷ ước thúc nghe thế tựa như ngựa giống bị động đực điên tiết cả lên càng thêm phấn đấu liều mạng. Chúng không hề hay biết những lời mình vừa kêu gào có tác động mạnh mẽ đến đám lính Việt dừng nào. Nhiều người toan quay lại liều mạng khiến Đào Kỳ phải quát tháo hai, ba lần mới lần nữa quay đầu tiếp tục rút lên đồi.

Những tưởng, lần này Đào Kỳ có mọc cánh cũng khó thoát.

Những tưởng, hôm nay đa số cô gái trong quân Lĩnh Nam phải chịu kết cục thê thảm.

Những tưởng, trận này quân Hán sẽ thu được thắng lợi huy hoàng, thành công rửa đi mối nhục ban chiều.

Nào đâu…

“Aaaaaa”

“Cứu mạng…. Hự!!!!”

“Ui da!!!!”

Ngay khi quân Hán vượt lên nửa đồi, đột nhiên một hàng dài quân phía trên bất ngờ thụt hẳn xuống bởi những hàng hố sâu không biết được đào lên tự bao giờ. Bên dưới rãnh sâu cắm không ít tầm vông gậy nhọn, trong chớp mắt liền kết liễu kiếp xâm lược của chúng.

“Giết!!!!!!”

Đồng thời từ dưới chân chúng bỗng đâu ngoi lên vô số bóng người vốn đã chờ đợi sẵn từ lâu. Bọn họ vừa xuất hiện đã không hề câu nệ điên cuồng đâm loạn, chém bừa vào kẻ thù trước mặt khiến quân Hán hoảng loạn vô cùng không rõ đầu đuôi vội lui lại sau.

“Chị, thầy Kỳ, hai người ổn chứ?” Phương Nghĩa ha ha dùng tay lau đi vết đất trên mặt, hồ hởi hướng chị cùng anh rể của mình hỏi thăm.

“Chuyện cỏn con. Ha ha. Làm rất tốt!!!”

Đào Kỳ cười to cũng búng người nhảy xuống rãnh đất mà đám người kia vừa mai phục. Chàng tinh tế đánh giá rãnh đào vừa đủ rộng để chiến binh thoải mái vận động lại đủ sâu để núp này một cách hài lòng.

“Nghĩa, chuẩn bị xong chưa? Bao nhiêu đầu hào?” Khác với Đào Kỳ, Phương Dung lại buông ra một câu không đầu không đuôi hỏi.

“Năm mươi đầu chiến hào có hơn, ba mươi lớp sâu, toàn bộ liên kết.” Phương Nghĩa giơ giơ cái xẻng trên tay lên khoe:

“Chị không biết đối với tụi em đào nhiêu đây quả thực quá bình thường. Lúc huấn luyện có khi phải đào nhiều hơn vậy nhiều.”

“Tốt!” Phương Dung thở phào: “Cho em đi tập luyện cùng bọn họ quả nhiên là quyết định sáng suốt.”

“Ha ha.” Đào Kỳ cũng gật gù: “Tôi đã nói mình rồi, không có ai hiểu chiến thuật của họ hơn Nghĩa đâu, để cậu ấy phối hợp với họ là tốt nhất.”

Giả Tông nhíu mày nhìn tiền quân sa bẫy, hắn quả thực không ngờ ngọn đồi này lại có giấu phục binh. Điều này vừa vượt khỏi dự toán của hắn, cũng vừa khiến hắn có cảm giác không ổn. Xong đâm lao đành phải theo lao, Giả Tông không thể chần chờ liền hô lớn:

“Xông lên, trước khi trời sáng phải chiếm lấy đồi.”

“Sát!!”

“Sát!!!”

Đầy đồng đầy đất quân Hán theo lệnh lũ lượt kết lớp xông lên đồi. Bọn hắn hò hét vang trời khiến mặt đất như cũng chấn động theo tiếng kêu chém kêu giết. Ngược lại, phía quân Nam lại im ắng hẳn đi. Quân sĩ Lạng Sơn sau khi chiến đấu mỏi mệt ngồi co quắp dưới chiến hào tranh thủ hồi sức, để lại lại năm trăm quân sĩ với khí thế cùng trang bị khác hẳn bình tĩnh đứng đợi giặc xông tới.

“Gần rồi.” Phương Nghĩa cười.

“Năm mươi bước nữa.” Một tên quân hầu mặc giáp sắt màu xanh đen thấp giọng.

“Đeo mặt nạ.” Phương Nghĩa gật đầu ra lệnh. Lập tức bọn họ hò nhau mang lên mặt những chiếc mặt nạ gỗ mặt chim hết sức quen thuộc, để lộ ra thân phận của mình: Lĩnh Nam quân.

“Thả cây!!!”

Ầm ầm ầm

Ầm ầm ầm

“Cây lăn, mau tránh!!!!”

“Chết mỗ….”

Phương Nghĩa bất ngờ hô to, theo đó quân sĩ liền nhanh chóng cúi người lấy lên những khúc cây thô dài, thi nhau lăn chúng xuống sườn đồi. Mặt đồi nghiêng nhanh chóng gia tốc đám cây gỗ khiến chúng chẳng mấy chốc đạt tới tốc độ chóng mặt, cũng chẳng mấy chốc trở thành thứ vũ khí kinh dị thô bạo tông mạnh, nghiền áp không biết bao nhiêu tên quân Hán.

“Mau bắn tên áp chế, đừng để chúng làm càn rỡ.” Giả Tông lại lần nữa ra lệnh. Chẳng mấy chốc sau có mấy trăm tên cung thủ tiến vào vị trí thích hợp mở cung bắn loạn lên trên. Tên bay vi vút trong màn đêm đen không chỉ gây cảm giác rợn người mà còn vô cùng khó có thể nhìn thấy, tựa như một bàn tay sắt vô tình hung bạo càn lướt tới quân Việt núp trên đỉnh đồi.

“Che chắnnnnnn!!!!!” Phương Nghĩa gào to. Quân sĩ Việt nghe tiếng gào vội vàng nép mình ép thật sát vào bờ tường bên cạnh, thậm chí có kẻ còn nằm hẳn xuống ôm đầu che chắn chờ đợi. Riêng phần Lĩnh Nam quân thì mỗi người đều có khiên tròn riêng, vì thế họ không chỉ núp người che chắn mà còn giơ cả khiên lên bảo hiểm cho tốt hơn.

Đùng!!! Đùng!!!! Bộp!!!! Bộp!!!! Lưới tên như trút nước, như mưa rào ào ào quét qua doanh địa trong ánh mắt chực chờ của quân Hán. Ấy vậy mà mưa tên tuy đã càn qua đỉnh đồi một loạt, quân Việt lại chẳng hề có bất kỳ tiếng kêu rên thảm thiết nào. Ngược lại không lâu sau còn trở thành vô vàn tiếng hoan hô vang dội.

“Bắn trả!!!”

Phương Dung bật người hét lớn. Sau đó Lạng Sơn quân vốn đã có chút thời gian thở dốc liền vùng dậy cầm cung nỏ bắn túi bụi xuống sườn đồi khiến cung thủ quân Hán đau đớn ngã rạp xuống cả một mảng. Tất nhiên đi kèm còn có không ít đá cục, lăn cây ầm ầm kéo xuống gây nên thiệt hại thật lớn buộc quân Hán phải rút lui.

“Anh Sáng nói không sai… ực, lên đồi đào chiến hào là hay nhất.” Phương Nghĩa nuốt nước bọt.

“Tiếp tục tiến lên. Thêm vào hai thê đội, khiên nặng lên đầu, lên.” Giả Tông không chịu thua lại lần nữa thúc giục.

“Gượm đã, Giả Giáo úy.” Quý La bất ngờ đứng ra khuyên nói: “Man binh đào hào mà núp, theo ta thấy đấy chính là tự tìm đường chết. Chỉ cần chúng ta cho mưa tên bắn áp chế liên tục khiến chúng không cách nào di chuyển được, lại cho bộ binh ở chính diện làm mồi nhử, kỵ binh vòng sang cánh.” Nói đến đây hắn dùng tay trái đưa lên nắm chặt:

“Như thế, man tặc tất nhiên bị phá.”

“Tốt, quả nhiên hảo kế sách.” Chương Thần nghe thế liền vỗ tay khen:

“Cứ như vậy mà làm, Giả giáo úy, hạ quan lập tức đi chuẩn bị.”

“Được.” Giả Tông cũng rất quyết đoán đồng ý.

“Lên! Lên!!! Lên!!!!!”

“Hô! Hô! Hô!!!”

Lát sau, từng thê đội bộ quân Hán dưới sự yểm trợ của lăng thuẫn dày đặc tiến tới trong khi cung thủ của chúng lại hì hục núp sau lưng lần mò lên. Thế nhưng lần này chúng chẳng dám tiến lên cao mà chỉ dừng lại ở lưng chừng đồi sau đó thi nhau mở cung giáng mưa tên như trút nước xuống quân Nam. Mặt khác, Giả Tông cũng ra lệnh cho mấy trăm bộ binh trang bị nhẹ không ngừng tập kết phía sau cung thủ, bọn chúng vừa hò reo khảng cổ, vừa điên cuồng nện vũ khí vào thuẫn, vào mặt đất cổ vũ thị uy.

“Quá ồn, chúng định làm gì?”

Phương Nghĩa dùng một tay che lỗ tai đang bị tra tấn dữ dội vì mưa tên lẫn tiếng hò hét, tay kia khẽ nhếch thuẫn lên tạo ra một khe hở nhỏ thầm quan sát bên dưới. Thân là đội trưởng chỉ huy tiền tuyến của quân Việt nên chiến hào mà hắn đang núp chỉ có độ cao thích hợp để tránh tên chứ không hỗ trợ quan sát tình hình tốt bằng những chiến hào ở hàng sau, đặc biệt là nơi mà túi khôn của Lạng Sơn quân, Phương Dung, vừa núp vừa quan sát. Nơi đây không chỉ được cố tình chất lên mấy cái bao cát che chắn cho mặt trước thêm an toàn mà còn được Lĩnh Nam quân ưu tiên dựng thêm mấy tấm ván gỗ trát bùn đất che quá đầu để tránh mưa tên, cũng để cho tướng lĩnh tiện bề nhìn rõ tình huống bên dưới. Vì thế mà khi kỵ binh giặc cố gắng mượn màn đêm cùng tiếng hò reo che giấu để lần mò ra một mặt khác của quả đồi, khóe miệng cô Đông Châu công chúa liền nở một nụ cười quỷ quyệt.

Phương Dung chắp tay suy nghĩ một chút rồi nghiêng người thì thầm to nhỏ với quân sĩ bên cạnh…

“Bắn tên, tiếp tục bắn tên!!!!”

Giả Tông liếc mắt nhìn Chương Thần đã vào vị trí, trong lòng thì lại càng thêm căng thẳng mặc cho cung thủ đã mỏi nhừ cánh tay vẫn liên tục thúc giục quân lính gia tăng sức ép. Đương nhiên, hắn cũng chẳng hề hay biết các công sự, chiến hào của quân Nam không hề là vật chết mà còn được nối thông suốt với nhau uốn lượn khắp bốn mặt sườn đồi. Vì thế mặc cho quân Hán nướng tên liên tục, quân Nam vẫn cúi người thật thấp len lỏi dưới chiến hào không ngừng thay đổi vị trí.

“Chúng bây, lên ngựa! Chiến!!!!!”

“Hán kỵ uy vũ!!! Chiến!!!!!!”

Phía bên kia, Chương Thần rốt cục cũng đã đến vị trí. Hắn chia kỵ binh làm nhiều đội, mỗi đội gần ba trăm kỵ binh xếp trận đơn sơ chuẩn bị kiểu tấn công theo từng đợt quen thuộc. Bọn chúng vừa lên ngựa đã chẳng hề kiêng dè, cũng chẳng buồn đợi cho bản thân dàn trận chỉnh tề đã hồ hởi vụt ngựa lao nhanh lên sườn đồi để tập cánh đám man binh đang bận rộn né tránh mưa tên phía trước.

Hí!!!!!

Đương nhiên, quân Nam đã có vô số bẫy rập mặt chính diện thì phía sau cũng có không ít chướng ngại, xong số lượng chướng ngại rải rác thế này đa số chỉ có tác dụng mạnh với bộ binh mà thôi. Còn đối với kỵ binh đang phóng nước đại, hào sâu, hố chông đối với chúng chỉ là một cái giật cương ngựa là có thể an toàn phóng qua. Duy chỉ có vài tên xui xẻo do không thể nhìn thấy những chạc cây ven đường nên bị trúng quất vào mặt té lăn ra đất ra, còn lại đa số đều thành công vượt qua lớp bẫy rập đầu tiên để nện vó rầm rầm áp tới lưng kẻ thù trong ánh mắt đầy hoan hỉ của đồng bọn dưới đồi.

Xui rủi thay, Chương Thần lại là một trong những tên bất cẩn bị chạc cây quật ngã xuống đất… Cái té của hắn bất ngờ đến độ đám thân vệ đang bám chặt bên cạnh cũng không kịp phản ứng. Đợi chúng kịp hoàn hồn lại, Chương Thần đã bủn rủn tay chân lụi cụi bò dậy ở tuốt đằng sau.

“Cẩu thí!!”

Chương Thần rủa thầm, thật ra hắn cũng biết giữa trận hình kỵ binh xung phong hỗn loạn như vậy mà một tên té ngựa như hắn lại không bị bất kỳ con ngựa nào giẫm trúng, cũng không xui xẻo tới mức lọt vào hố bẫy thì đã là may mắn đến cùng cực.

Thế nhưng hắn không cam lòng, hắn muốn đích thân trảm tướng phá trận kiến công lập nghiệp cơ. Chương Thần vịn lấy vai một tên quân hầu, tay xoa xoa bờ mông hẵng còn đau nhức để cố nhíu mày nhìn lên trận chiến bên trên. Để rồi hắn chết lặng…

Không bị mưa tên uy hiếp kiềm chân, cũng không bị màn đêm cùng tiếng hò reo lừa gạt, thế nên quân Nam tất nhiên chẳng thể nào bất ngờ trước kế sách đơn sơ của giặc. Ngược lại, bọn họ còn tạo cho quân Hán một đòn bất ngờ đau điếng.

Ầm ầm!!! Xoẹt!!!! Roạt!!!! Híiiiiiiii

Ngay khi quân kỵ Đại Hán vừa vặn tiến vào phạm vi chiến hào ở hậu phương, quân Nam liền trả đòn. Vô số mũi mâu, ngọn giáo cùng đao kiếm nhao nhao hè lúc chiến mã đang chạy vội mà bí mật giơ lên cao me ngay bụng, ngay cẳng chân ngựa để mạnh mẽ đâm vào, chém gãy khiến ngựa đau đớn lăn đùng ra đất. Theo sau đó đương nhiên là thảm cảnh chẳng thể nào tránh nổi của kỵ sĩ. Mất đi ngựa, bọn chúng nhanh chóng phát hiện bản thân bị vô số quân Nam vây kín, sau đó chính là ác mộng. Tiếng rên la, tiếng kêu gào, tiếng hét thảm ngay lập tức vang vọng thấu trời mây, bay vèo tới giáng vào đám bộ binh đang lần mò muốn leo lên tiền hậu giáp kích khiến chúng sợ không thể át vội quay đầu tuột xuống dốc.

Mặt khác, một số kỵ binh may mắn tránh khỏi muốn tìm cách phản công lại phát hiện trong đêm tối những chiến hào ngang dọc của quân Nam tựa như những con kênh dài hết sức vô tình vây chúng kín bít, cũng che chắn hoàn toàn quân Nam khiến chúng chẳng biết nên đánh ai, đi đâu. Loạng choạng thế nào chúng lại bị vô số mũi thương từ các chiến hào chạy xen kẽ bên dưới thọc lên xuyên thấu thân thể, xác chúng bị hất tung lên trời, bị ném xuống dưới đồi trong tiếng hò reo ăn mừng chiến thắng.

Ba trăm quân kỵ xung trận, còn vỏn vẹn mấy chục người trở về. Tuy một phần trách nhiệm hoàn toàn không thể không kể đến việc Chương Thần bị té ngựa từ sớm khiến kỵ binh không người chỉ huy. Xong cái kết cay đắng thế này ngay lập tức khiến đám kỵ sĩ nghĩ ngay đến thế trận ban trưa, vội vàng nhớ ra quân Việt còn có thứ nỏ lợi hại chưa được sử dụng. Vì thế bọn chúng không còn chút can đảm vội theo chân Chương Thần lủi về nhập bọn với đám Giả Tông.

“Giả giáo úy, cứ tiếp tục như vậy quả thực không được. Tiểu nhân cũng đã vô lực rồi.” Quý La thở dài.

“À…. Đáng tiếc. Minh kim! Thu binh…”

Rốt cục khi những tia nắng đầu tiên dần dần xuất hiện xoi rõ khoảng đồi thấp đã được quân Việt tạm thời gia cố thành một vùng doanh địa không tệ, Giả Tông đành phải cắn răng đánh minh kim cho quân lùi lại.

“Đáng tiếc không thể một mẻ bẻ gãy tên kia, chỉ cần hắn chết, sĩ khí của phản quân chắc chắn sẽ phải nao núng.” Đậu Huân chậc lưỡi than. Lúc này hắn cũng đã theo mặt thủy tiến vào quan ải sau khi thành công đẩy lùi thủy quân của Lê Chân. Không những thế, quân Hán còn lợi dụng chiến thuyền to lớn của mình tạo thành một chốt chắn cắt đứt phong tỏa đường sông, từ đây quân Lĩnh Nam đã chẳng thể nào trông mong vào việc mượn sông Đốc để tiếp tế lương thực hay chạy trốn được nữa.

“Tất cả là tại mày, chẳng phải mày bảo đảm đường đi sẽ tuyệt đối bí mật sao? Thế quái nào man quân kia lại phát hiện ra?” Chương Thần hậm hực quay sang một tên tướng lĩnh vừa lạ vừa quen mà quát hỏi.

“Man?” Tạ Chúng khinh khỉnh khiến Chương Thần đỏ tái cả mặt vì giận: “Mày đừng quên hôm qua đám man nào vừa đá đít mày đó.” Đoạn hắn như chẳng thèm quan tâm tiếp tục phân bua:

“Đảm bảo thì đảm bảo, suốt một quãng đường vòng vo gần ba mươi dặm, mày có thấy có kẻ nào phát hiện? Đây đơn giản là vì Phương Dung quá mức cẩn trọng thôi. Ai mà ngờ ả ta chẳng những lập nên bốn lớp cảnh giới mà còn cho người dòm cả mặt sông đâu?” Dứt câu hắn khẽ cười nhẹ liếc sang phía tên Đậu Huân. Theo hắn thấy nếu không phải Đậu Huân sơ sẩy để thám báo quân Nam phát hiện thì mọi chuyện có lẽ đã khác.

“Khục… Tạ giáo úy có lý. Huân xin nhận tội.”

Đậu Huân muối mặt chắp tay. Hắn quả thực chẳng có cách, một mặt hắn cũng có sai, mặt khác ai mà ngờ tên Tạ Chúng lại là một tên hàng thật giá thật hành quân giáo úy, cấp hàm tuy ngang với hắn xong giá trị cùng thực quyền lại khác nhau xa.

“Thôi mọi người đừng trách cứ nhau nữa, dù sao nhờ Đậu giáo úy dốc quân tới kịp nên quan ải mới có thể còn chu toàn, đây cũng là một đại công.” Quý La cũng ha hả cười tiến lên hòa giải, đoạn hắn chắp tay cúi đầu lễ độ nói:

“Mạng của hạ quan còn ở đây là nhờ các vị, hạ quan cảm tạ các vị tướng quân.”

“Quý huynh quá lời.”

“Tử Phương xin đứng lên.”

Đám tướng lĩnh nhìn nhau, cùng vội vàng nói, nhờ đó mà bầu không khí vốn có chút căng thẳng rạn nứt cũng được xoa dịu không ít. Bấy giờ Giả Tông lại bước ra trầm ngâm:

“Thật ra chúng ta có thể làm được đến bước này, các vị không có công lao cũng có khổ lao, thế nên xin đừng trách móc nhau nữa… vấn đề quan trọng bây giờ là làm sao nhanh chóng tiêu diệt hai tên kia…” Nói xong y không khỏi ngẩng đầu than thở nhìn về khu đồi thấp nơi mà Lạng Sơn quân đang đóng giữ. Có ai ngờ được một ngọn đồi gần như vô danh lại có được sức phòng thủ mạnh mẽ như vậy? Hắn ước tính, nếu muốn thành công chiếm được ngọn đồi đó, ít nhất quân Hán phải có tới gần vạn quân… quá nhiều, quá nhiều.

“Dù sao quan ải vẫn nằm trong tay ta, hay ta kệ xác chúng?” Đô Kiều hiếm thấy rụt rè phát biểu.

“Hở?” Giả Tông bất ngờ nhìn sang.

“Sao lại nói như thế?” Chương Thần ngạc nhiên, cả đám người còn lại cũng vậy. Ngay cả Hồ Bá cũng buộc miệng mém hô lên “chó má” trước lời đề nghị của tên Đô Nhị Lang.

Ngọn đồi này hiện giờ nó lại chẳng khác nào một thanh dao nhọn cắm sâu vào lòng ải Săn Giao, vừa kiềm chế buộc quân Hán phải chia quân canh giữ, vừa hoàn toàn có thể đóng vai trò như nội ứng ngoại hợp tạo thế gọng kìm giáp công quan ải nếu viện quân Việt xuất hiện. Tình thế này, kẻ nào có ánh mắt cũng phải hiểu không tài nào bỏ mặc được cả.

“Tên này… ài… bùn nhão chẳng lát được tường…” Quý La ngán ngẩm.

Hành động này của mọi người khiến mặt mũi Đô Kiều mất hết, hắn tái mặt lại hô to:

“Chứ giờ làm sao? Chỗ kia đánh không dễ, Đào Kỳ cũng chẳng vừa. Trừ khi dụ hắn bỏ hào sâu chạy ra ngoài, không thì chúng mày còn có cách nào?”

“Ừmmmm….” Lời Đô Kiều nói nhanh chóng chiếm lĩnh toàn bộ không gian, dù không muốn, đám tướng lĩnh vẫn phải đau khổ chấp nhận lời này quả thực chẳng sai. Vì thế cả đám lại chau đầu suy tư.

“Các vị…” Phùng Chí nhân dịp đứng ra chắp tay nói:

“Chí có một kế thô thiển, không biết có thể góp một lời?”

“A, Tử Chính cứ nói đi đừng ngại.” Đậu Huân ngạc nhiên hô.

“Hạ quan vốn nghe nói Phùng giáo úy từng theo học Thích thái thú, tài giỏi vô cùng, giáo úy có diệu kế gì xin hãy để mọi người nghe với.” Quý La chắp tay.

“Đâu mày nói thử nghe xem nào.” Tạ Chúng giục.

“Diệu kế thì không dám nhận… đây chẳng qua là Dương Đông kích Tây thôi...xong mưu này nếu muốn thành, không thể nào không cần Tạ giáo úy góp sức được.” Phùng Chí cười nhẹ nhìn sang Tạ Chúng nói chắc như đinh đóng cột:

“Dù sao ở đây có mỗi mình Tạ Lang trên danh nghĩa vẫn là quân Nam, hoàn toàn có thể khiến chúng bất ngờ…”