Lĩnh Nam Ký

Chương 106: Chống cự




Trận ám sát của đám Rây Phiên, Na Nhung không thành công, xong tình hình trận chiến không phải theo đó mà biến đổi. Quay lại tầm nửa canh giờ trước trong khi Khải Minh còn đang gồng mình hứng chịu từng đợt công kích trời giáng từ tên sát thủ thì ở một nơi khác, quân Việt còn phải đón nhận từng trận công phạt dữ dội hơn thế nhiều.

Vù!!! Phốc!!!! Rầmmmm!!!!!

Lữ Húc quét tay trảm mạnh vào sâu bên trong người một tên quân sĩ Việt, cây đao khẽ vẫy liền nhẹ nhàng hất văng cái xác vào cửa một căn nhà gần đó làm mảnh gỗ vỡ vụn cùng máu thịt bắn lên tung tóe. Lữ Húc liếc cũng không thèm liếc chiến tích của mình, thậm chí ngay cả máu tươi bắn lên đầy mặt mũi hắn cũng mặc kệ, ánh mắt Lữ Húc gắt gao nhìn chằm chằm con đường rộng nằm giữa hai hàng nhà phía trước, để đến được nơi này quả thật tiêu tốn của hắn không ít thời gian.

Từ khi hơn hai ngàn kỵ binh Đại Hán đục xuyên chiến trường hỗn loạn tiến vào đoạn đường này đến nay vẫn có không ít lính Việt lợi dụng nhà cửa hai bên làm chướng ngại liên tục tấn công cản trở chúng. Có khi là vài tên, có lúc lại lên tới mấy chục, thậm chí gần trăm người. Bọn họ dùng đủ mọi cách, nào là bắn tên, nào là đâm giáo, nhiều tên còn cực kỳ xảo quyệt dùng dây mây cột giữa hai dãy nhà hòng bẫy Hán kỵ. Có bọn chúng cản trở, tốc độ của quân kỵ Đại Hán bị chậm lại hẳn. Thế mới thấy muốn nhanh chóng đột tập quân Nam cũng không dễ dàng. Lại nói những tốp binh lính chỗ này một ít chỗ kia một đám không ngừng quấy rối này không chỉ là thứ khiến hai tên Lữ Húc, Vương Quảng khó chịu nhất.

Quân Nam khá ma mãnh, đây là cảm nhận chung của hai tên chiến tướng. Ở bên ngoài Lữ Húc, Vương Quảng nhìn vào còn đỡ, còn có thể phân biệt được phần nào phương hướng để dẫn dắt quân lính, xong một khi Hán kỵ tiến sâu vào bên trong khu nhà họ mới nhận ra nơi đây quả thực là một cái mê cung. Tạo thành điều này có lẽ bởi vì quân Việt sớm cảm thấy bản thân khó lòng ngăn chặn thiên uy cuồn cuộn của Đại Hán, hoặc có lẽ bởi chúng vốn dĩ chẳng hề có chút kiến thức gì về bày binh bố trận, tóm lại nơi đây nhà cửa đan xen, đường to đường nhỏ chồng chéo hỗn loạn vô cùng. Một phút trước Lữ Húc còn cảm thấy nên nhắm mắt tiến thẳng trên đường lớn thì chỉ phút sau Hán kỵ đã đâm vào một con đường cụt, hoặc một giao lộ được tạo thành bởi vô số lối mòn to nhỏ khác nhau khiến chúng rối đến không biết sao để lần.

May mắn bên phía bọn chúng cũng có người hiểu việc. Tên Lý Man đương nhiên biết sự lợi hại của khu vực này trong doanh trại Lĩnh Nam cho nên khi hắn thấy ngọn cờ lệnh của Hán kỵ có vẻ loanh hoanh tiến lên chậm chạp liền sực nhớ, vội vàng sai phái mấy tên thuộc hạ đầu óc linh hoạt ba chân bốn cẳng lên ngựa đuổi theo xin làm kẻ dẫn đường. Có bọn này phụ giúp Hán kỵ mới có thể tiết kiệm được không ít thời gian vô ích, rốt cuộc lần mò được đến con đường trước mặt. Cũng từ lúc đó số lượng man quân cản phá bọn chúng lại tăng lên đáng kể.

Có cản trở đương nhiên là khiến người khó chịu, xong có cản trở cũng là một tín hiệu không tệ. Ít ra điều này cho bọn Lữ Húc biết rằng bọn hắn đã đi đúng đường, bởi chỉ có càng lúc càng gần khu chỉ huy quân Nam mới phải càng liều mạng ngăn chặn...

Trong tiếng vó ngựa nện rầm rầm, Vương Quảng giục ngựa tiến lên gần Lữ Húc hỏi:

“Lữ Trung Lang, nãy giờ trận hình đã có chút rời rạc. Không bằng chúng ta chậm lại một nhịp tái tổ chức quân trận? Thế nào?”

“Ừm…”

Lữ Húc nhìn đường lối ngày càng rộng rãi hơn, lo lắng cũng vơi đi không ít. Hắn nâng đao mạnh mẽ quét ngang hai tên lính Nam bất ngờ nhảy xuống từ hai bên mái nhà muốn đâm lén mình trong khi tay cương vẫn không hề thả lỏng vẫn thúc ngựa lao nhanh. Ngoái lại nhìn quân trận một chút, Lữ Húc gật đầu đối với Vương Quảng hét lớn:

“Cung Vĩ, theo như bọn hàng quân, nơi này đã rất gần chỉ huy địch. Nếu chậm lại chút sẽ khiến chúng ta mất đi tiên cơ, lỡ may thủ lĩnh phản quân bỏ trốn thì không hay… Tuy nhiên ngươi nói cũng không tệ. Như vậy truyền lệnh cho khinh kỵ tản ra hai bên dè chừng thêm đi.”

Vương Quảng nghe hắn nói, thoáng thở hắt ra gật đầu lập tức đi truyền lệnh. Thế nhưng mặc dù tên Lữ Trung Lang đã phần nào đồng ý với mình trong lòng Vương Quảng vẫn không biết vì sao từ nãy đến giờ có chút bồn chồn bất ổn. Xong nghĩ đi nghĩ lại Vương Quảng cũng không biết vì sao nên cũng đành thôi kệ.

Ngay khi hai tên Hán tướng đang bàn bạc việc tiếp tục đẩy mạnh thì phía trước liền xuất hiện không ít bóng đen chặn đường. Rốt cục, Hán kỵ đâm xuyên đến một quãng giao lộ, đụng độ phải một đội quân lính đông đảo dưới quyền Thánh Thiên chủ động dàn trận đón đợi.

Lúc này trên con đường đã có gần ngàn lính Việt trang bị không quá kém với giáp da thương gỗ đang chia làm mấy hàng chồng chéo đỏ mắt đón Hán kỵ lao tới. Vừa nhìn thấy họ, cả Lữ Húc lẫn Vương Quảng đều không khỏi lắc đầu.

Đám lính này tuy còn kém xa quân giáp xanh nhưng so với đa số chiến binh Hán kỵ đạp đổ quả thực có phần chỉnh chu hơn, có lẽ đây là tư binh trong tay đám thủ lĩnh, thế nhưng... Quân Nam làm như vậy không khỏi có chút mất bò mới lo làm chuồng sao? Lữ Húc không hiểu chủ soái của đám này ngu si hay quá mực tự tin nữa. Nếu đám lính này tham gia ngăn chặn Hán kỵ từ đầu may ra còn có thể cầm chân Lữ Húc một chút, hoặc nếu kết hợp với quân giáp xanh có khi còn đủ khả năng đẩy lùi Hán kỵ. Xong đến tận lúc này mới bày trận thì phỏng có lợi ích gì? Chẳng lẽ Lữ Húc, Vương Quảng đã mắc công chạy đến tận đây còn có thể quay đầu chạy về sao?

Hơn thế nữa, Lữ Húc hơi nghiêng đầu nhìn cột khói to đùng đang không ngừng bốc lên cao, trong lòng đại định. Cột khói này nếu là bất kỳ tên Hán tướng nào khác nhìn thấy đều sẽ hoang mang khó hiểu, thắc mắc đây là quân Nam đang giở trò hay là bên phía chúng có biến gì. Thậm chí ngay cả hai tên Lương Tùng, Cảnh Thư chỉ sợ cũng sẽ không biết rõ.

Thế nhưng Lữ Húc lại biết. Bởi vì trước khi theo quân ra trận, Phục Ba công đã kín đáo gọi riêng hắn tới dặn dò: chỉ cần thấy phía sau quân Nam có dấu hiệu khác lạ ắt phải nhanh chóng phá vỡ đại doanh, tiếp tục tiến sâu hòng nghênh hợp với quân cờ đã bố trí sẵn. Mà ở giữa đại doanh khi không lại có cột khói to thế kia, không lạ là gì?

Lữ Húc không rõ Mã Viện bố trí bao nhiêu quân cờ, nông sâu ra sao, trổi dậy thế nào. Hắn cũng không làm sao biết được vì sao Mã Viện lại dặn dò mình, cứ như lão ấy đã đoán trước nhất định là Lữ Húc sẽ dẫn quân đột kích doanh trại man quân chứ không phải bất kỳ tên nào khác vậy. Xong có thắc mắc thì có ích lợi gì? Lúc này dấu hiệu đã nổi lên, thế thì Lữ Húc chỉ cần phối hợp với chúng, nghe theo lão đại soái phân phó là được. Nghĩ như vậy hắn quay nghiêng người hét lớn:

“Chuẩn bị xung trận.”

Tên thân vệ bên cạnh nghe lệnh lập tức vung vẫy thanh cờ một cách dữ dội. Cùng lúc có mấy tên Hán Kỵ theo lệnh nhanh chóng thúc mạnh chiến mã, tràn lên che phía trước hai tên Hán tướng tạo thành một trận hình kỵ binh xung phong căn bản nhất. Đồng thời một số tên du kỵ ở hai cánh cũng đồng loạt bức tốc kết thành hai mũi nhọn song song với chính diện, bọn chúng như hai cánh tay nhỏ không ngừng phải đan xen giữa các căn nhà sàn.

….

Đào Đô Thống nhìn quân Hán dũng mãnh lao tới, nhẹ nhàng nghiên người đối với cô phó soái Lĩnh Nam nói ra một câu vô thưởng vô phạt:

“Nàng Chủ, Hán kỵ cuối cùng đã đến...”

Thánh Thiên không nói thêm lời nào chỉ quay sang nhìn một tên đội trưởng ra hiệu. Tên kia gật đầu chắp tay với nàng rồi nắm thương gỗ chen lên trên tuyến thứ hai mở giọng oang oang hô vang:

“Thương đâu? chuẩn bị sẵn sàng. Cung tiễn lên dây, đợi lệnh. Quyết đánh đến cùng!”

“Đánh đến cùng! Đánh đến cùng!”

“Bắn!!!”

Tiếng gào thét của quân kháng chiến tựa như sóng trào cùng mưa tên ào ào đập tới chi chít quân kỵ của địch. Mưa tên nhanh như chớp khiến mười mấy tên địch bật té khỏi lưng ngựa. Xong so với con số hàng ngàn thì mười mấy tên quả thật là một con số ít ỏi đến đáng thương.

“Sĩ khí quả nhiên không tệ. Đích xác là tốt hơn so với đám bên ngoài kia nhiều, nhưng là....” Lữ Húc vừa phi ngựa vừa đánh giá. Y phun ra một bãi nước bọt cười mỉa mai:

“Muốn tử chiến, nằm mơ! Ha ha. Phá!!!!!”

“Phá!!!!” Hán Kỵ theo sau gào lên.

Giữa tiếng gào rú ầm trời, quân kỵ cùng tường thương chạm trán. Tuy khí thế của hai bên hoàn toàn có thể coi là một chín một mười, xong kết quả cho thấy lại hết sức chênh lệch.

Quân sĩ dưới trướng Thánh Thiên cùng Đào Đô Thống rất quyết tâm, cũng có đầy đủ khí giới để ngăn chặn Hán kỵ đột phá. Thế nhưng nhiêu đó vẫn chưa là gì so với sức mạnh của quân Hán.

Chỉ trong chớp mắt Hán Kỵ đã húc quân Nam văng tung tóe. Chúng dễ dàng xé toạc mấy hàng đầu, tựa như một thanh kiếm sắc bén đang cắm phập vào nền đất khô cạn. Nhìn thấy binh lính dưới trướng tiến công thuận lợi, Lữ Húc gật đầu hài lòng vô cùng. Hắn liền nâng đao ra lệnh cho quân lính kỵ ở hai cánh theo sau bủa vào muốn nhân tiện cắt đôi trận hình quân Nam.

Xong, Thánh Thiên dám ở chỗ này dàn quân chặn giặc, đương nhiên phải có tính toán.

Trong lúc hai cánh kỵ binh Hán đang không ngừng nện vó rầm trời phóng tới, từ những ngôi nhà sàn nằm rải rác trước mặt chúng bỗng xuất hiện không ít quân lính. Bất ngờ hơn là quân Việt cũng không chỉ xuất hiện với vũ khí trong tay mà còn khiêng vác theo không biết bao nhiêu đồ vật linh tinh: nào là ghế, nào là khúc gỗ, gậy gộc, ngay cả cày, bừa, lê cùng rào gỗ cũng không thiếu, thậm chí có nhiều người còn vác theo rất nhiều bao to đựng đầy đất. Bọn họ me những khe hở giữa các ngôi nhà để liên tục rầm rầm vứt những thứ này vào, trong chốc lát họ liền dựng lên vô số chướng ngại tựa như chiến hào, hết sức đơn giản lại thô bạo ngăn lấy đà xung trận của hai cánh địch.

“Phản công, giết!!!!”

Cùng lúc, vô số quân sĩ cầm giáo dài từ trong những căn nhà thoát ra lao ngay vào hai bên kỵ binh địch ở trung tâm, cũng có vô số người từ trên mái nhà, ở các ô cửa sổ giương cung bắn loạn vào trận hình quân Hán.

“Con mẹ nó anh em, Giết chúng!!!!”

Quân Việt bộc phát. Bọn họ nhân lúc quân Hán đang say sưa lơ là cắn lấy một phát thật đau, chớp mắt đã có tới gần năm mươi Hán kỵ té ngã cả ở ba cánh. Mặc dù so sánh ra quân Việt vẫn chưa thể một chọi một với quân Hán, nhưng nhờ có địa hình chật hẹp làm giảm bớt số lượng Hán kỵ có thể đồng thời tham chiến nên trong nhất thời sức tấn công của quân Việt tăng lên rõ rệt. Một người không ngăn nổi Hán kỵ thì hai người họp sức với nhau, hai người chưa đủ thì ba, thì bốn. Quân Nam kẻ lôi người kéo, kẻ chém người đâm hòng tìm đủ mọi cách khiến kẻ thù ngã ngựa. Cũng bởi sự lăn xả này mà tốc độ của đám Hán kỵ đã giảm đi thấy rõ.

“Xuống!” Một người lính Việt né nhát thương ôm tay kéo chân quân thù khiến hắn ngã chồm ra đất, tạo điều kiện cho hai tên đồng đội ngay cạnh vung đao kết liễu quân thù.

“Hây aaaa!!!!”Soạt! Phập!!!!

Một tên kỵ binh vung mạnh hoàn thủ đao từ trên giáng xuống chém đứt đôi đầu một tên đang cố sức níu kéo hắn. Tên Hán kỵ hả hê định vung chân vùng ra khỏi cái xác thì bất ngờ bị một mũi tên bay ấp tới ghim sâu vào hốc mắt khiến hắn rú lên ngã nhào xuống ngựa, sau đó hắn cũng như tên quân Nam kia đều bị vô số bàn chân, vó ngựa chôn vùi...

“Được lắm tụi bây, lên lên lên!!!”

“Kéo chết chúng, chém chân ngựa, chém chân ngựa!!!!”

Trận hình chuyển dời đột ngột, quân Việt từ khắp nơi tấn công tựa như thề dời núi lắp biển thế này đương nhiên khiến quân Hán choáng váng, bọn chúng đang khí thế như rồng liền co cụm lại hẳn chẳng biết phải làm sao. Chỉ chừng ấy thời gian, quân Việt đã đột ngột leo lên thế thượng phong.

Thế nhưng thế trận này không diễn ra được bao lâu. Lữ Húc đã cho thấy hắn không hề bôi nhọ quân chức cùng danh tiếng của mình, thoáng quan sát một lúc Lữ Húc liền nghĩ ra đối sách. Hắn đưa tay chỉ những căn nhà sàn nằm xen kẽ rải rác giữa rừng quân lính cùng chướng ngại tựa như những tòa tháp lâu lệnh:

“Đốt nhà, thiêu chết phản quân!”

Quân Hán đang rối loạn nghe thế liền sáng mắt lên vội vàng vừa loan truyền quân lệnh vừa hành động. Vốn dĩ trong Hán kỵ có không ít kẻ luôn đem theo bên mình đủ loại đồ vật đánh lửa cùng vật dẫn, vì thế không tốn bao nhiêu thời gian đã có vô số bó đuốc rực lửa hè nhau bay lả tả vào mấy căn nhà sàn cùng đám chướng ngại. Ngọn lửa theo thế gió cùng vật dẫn bùng lên cao, lập tức khiến quân Việt chết khiếp. Vốn dĩ hỏa công khi đang đối trận thế này là điều hết sức hoang đường, xong không ai có thể ngờ được việc hoang đường dường này với sự trợ lực của khí trời oi bức cùng đám nhà sàn, vật cản bằng gỗ do quân Nam tạo nên lúc nãy mà trở thành hiện thực.

“Chó chết, chúng đốt nhà…”

Quân Việt thất thanh la to, hoảng sợ ba chân bốn cẳng chạy khỏi đám lửa. Mấy tên chiến binh đang giáp lá cà còn đỡ, bọn họ chỉ việc cố gắng tránh xa mấy căn nhà đang bốc cháy dữ dội là được. Mặc dù họ biết làm như vậy cũng đồng nghĩa với việc bản thân mình rời xa khỏi sự che chắn của đám công sự lại mất đi mối liên kết với đồng đội, vì thế đối mặt với Hán kỵ đang không ngừng gào rú xông tới họ có thể sẽ phải gục xuống, xong nếu như không xông ra họ còn đường sống nào khác sao? Chỉ cần nhìn mấy tên cung thủ đang còn kẹt trên mái nhà điên cuồng la hét cũng đủ khiến mấy tên lính này hiểu ngọn lửa dữ dội cỡ nào.

“Nhảy đi, không chết cháy mất!!!”

Một tên cung thủ chịu không nổi buông lời hét lớn. Hắn lấy hết cố gắng nhìn quanh chọn một chỗ cho rằng tương đối an toàn rồi dùng hết can đảm vốn có lấy đà lao xuống. Tiếc thay, hắn vừa rời đi mái nhà đầy lửa đỏ đã phải đối mặt với ba, bốn cây trường mâu nhọn hoắc đâm tới. Ở trên không làm gì có chỗ mượn lực, vì thế tên cung thủ cũng chỉ còn có thể trợn tròng mắt nhìn mũi mâu đâm ót xuyên qua cơ thể mình…

Không còn sự lựa chọn, đám cung thủ cũng chỉ còn cách phó mặt cho số phận nhảy xuống. Tuy có thật nhiều người chịu chung kết quả bi thảm như tên vừa rồi xong cũng có rất nhiều người khác may mắn thoát chết. Đương nhiên, đó cũng chỉ là tạm thời mà thôi, nếu như kẻ tiếp đất đủ khôn khéo lộn vài vòng để giảm bớt lực tiếp xúc thì may ra còn có thể tương đối lành lặn đủ sức bật dậy thối lui. Còn những kẻ non nớt tuy không bị chết bởi đao thương cũng bị u đầu mẻ trán khá nhiều, lắm tên do nhảy không đúng mà chân bị gãy lòi cả xương trắng ra ngoài chỉ có thể kêu la thảm thiết nằm lê trên mặt đất đầy máu đợi Hán kỵ vô tình lao lên kết liễu.

Quân Việt vừa mới định ngóc đầu lên, lại một lần nữa bị mồi lửa của Lữ Húc kéo vào địa ngục. Đây không chỉ là đả kích không nhỏ đối với sĩ khí vừa được khơi dậy của quân Nam, mà còn nghiêm trọng phá hoại trận hình cùng bố trí của Thánh Thiên, Đô Thống. Trận chiến ngay lập tức lại nghiêng về phía Hán Kỵ. Bọn chúng không ngừng hò hét vung đao đâm thương chém giết quân Nam tơi bời, dễ dàng khiến trận hình quân Việt rối loạn.

Để có thể chống đỡ phần nào cho quân Việt, Đào Nhất Lang cũng đã phải xách đao tự thân ra trận chém giết từ nãy giờ. Lúc này toàn thân anh đầy vết máu tươi, giáp trụ cũng nhiều chỗ bị rách không còn nguyên vẹn, anh nắm thanh đại đao vừa bước tới trước ngựa của Thánh Thiên vừa bấm chặt tay tiếc hận nói:

“Nàng Chủ, thế giặc quá lớn không thể kìm nổi nữa rồi. A Cẩn thận!!!!”

Vù!!!!

Như để minh chứng cho câu nói của Đô Thống, từ trong chiến trường liền có một mũi tên lông nhạn xuất hiện. Lực bắn mạnh lại tinh chuẩn vô cùng nhắm ngay mặt Thánh Thiên. May mắn cô phó soái sớm đề cao tính cảnh giác nên đã né người tránh kịp. Thánh Thiên liếc mắt nhìn theo hướng bay của mũi tên thì phát hiện Lữ Húc đang tỏ vẻ nuối tiếc cất đi cung cứng. Hai mắt Nàng Chủ bộc lộ sự kinh hoảng, tựa như mũi tên vừa rồi chính là giọt nước tràn ly đã phá hỏng lá gan của nàng. Cô nữ tướng vội vàng giật mạnh cương ngựa gật đầu hô vang:

“Được, nơi đây giao cho anh. Rút lui! Rút lui!!!”

Thánh Thiên không nói không rằng quay đầu liền chạy khiến quân Việt gần đó há hốc mồm. Mấy tên lanh lẹ vội vã theo sau nàng chạy trốn càng làm cho tinh thần chiến đấu vốn có chút lung lay của quân Việt lập tức sụp đổ. Ngay cả Đào Đô Thống cũng khó tin nhìn bóng lưng cô phó soái đang bỏ chạy rồi giận dữ hét ầm lên:

“Con mẹ nó, giao cho tao? giao cái quần!!!! Muốn tao chết thay? Đừng mơ!!!! Anh em, chúng ta chạy!!!”

Nói rồi dẫn theo binh lính đâm theo bên trái bỏ trốn.

“Chạy, chạy mau!!!”

“Đánh cái gì nữa, chạy, chạy!!!!”

Hai người chỉ huy chơi chiêu đột nhiên “rút lui”, quân lính Việt hoảng quá lập tức học theo quay đầu bỏ trốn. Đám phía sau vốn gần chỗ Thánh Thiên thì cúi đầu quay mông theo gót nàng bỏ trốn về sau, còn đám đang chiến đấu đằng trước thì hô to lợi dụng địa hình cùng rừng cây, nhà gỗ để bỏ chạy toán loạn. Tình thế đột nhiên biến đổi hết sức dở khóc dở cười khiến hai tên Lữ Húc, Vương Quảng cũng có phần bất ngờ vô cùng.

Đợi đến lúc quân Hán kịp hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra thì đám chiến binh tộc Việt đã lẩn cả vào rừng cây hai bên bỏ trốn chỉ còn có đội của Thánh Thiên hãy còn đang lộn xộn vô cùng vác giò lên cổ bỏ chạy đằng xa. Bất đắc dĩ, Lữ Húc đành phải chỉ đao về phía lưng Nàng Chủ mà hét lớn:

“Còn đứng đó làm gì? Đuổi theo, mau đuổi theo cho bản tướng. Ai bắt được tướng giặc sẽ thưởng trăm lạng vàng.”

“Đại Hán uy vũ!!!!!!”

“Truy truy!!!”