Linh Lan

Chương 14: Chút nữa thì




Chiếc xe vẫn đang chạy với vận tốc rất cao, nhưng hình như là đã chậm hơn vừa nãy rất nhiều. Tuy nhiên cũng có nhiều lúc cô cảm thấy chiếc xe đang nghiêng sang một bên. Linh Lan đưa mắt nhìn cửa sổ phía bên Mạc Hạo Hiên, cô hoảng hồn. Bên ngoài có một chiếc xe đã đuổi kịp họ, trên xe có hai tên. Một tên cầm lái, một tên cầm súng chĩa về phía Mạc Hạo Hiên mà bắn. Hắn ta đã bắn hai phát trúng vào cùng một chỗ trên cửa sổ, một phát nữa chắc cửa sổ sẽ hỏng mất, có thể sẽ trúng Mạc Hạo Hiên. Cô luống cuống dãy dụa trong lòng Mạc Hạo Hiên, hét lên với Thanh Long: "Chạy nhanh lên, nếu không Mạc Hạo Hiên sẽ trúng đạn mất."

Cô đã từng thấy Mạc Hạo Hiên trúng đạn, lần đó cô cũng không biết tại sao mình lại cư xử thiếu bình tĩnh như vậy nhưng nó đã để lại trong tâm trí cô một nỗi sợ không lời giải. Trong thâm tâm cô sợ, cô rất sợ người ở cạnh mình rồi sẽ chết trên vũng máu của chính họ, ba người là quá đủ cô không muốn có thêm bất kỳ ai nữa. Cô nghe bên cạnh phát ra một tiếng "hừ", Linh Lan mới cảm nhận được đối phương có lẽ đang tức giận. Vẻ mặt Mạc Hạo Hiên rất bình tĩnh đến lạ như đây đã nằm trong dự tính của anh ta. Linh Lan đánh bay sự suy nghĩ của bản thân, không ai có thể đem mạng sống của chính mình ra đùa giỡn được, Mạc Hạo Hiên lại càng không.

Cô mặc kệ Mạc Hạo Hiên có đang tức giận hay là không với với cô, đưa mắt quan sát xung quanh. Linh Lan cảm thấy nếu cứ ngồi như thế này chẳng khác nào chờ cái chết đang tới. Cô buông tay ra khỏi người Mạc Hạo Hiên, với tay mở cánh cửa. Thao tác cô rất nhanh, nhanh đến nổi Mạc Hạo Hiên không kịp hiểu cô định làm gì. Mở được cánh cửa, khói bụi, gió lùa vào trong làm tóc cô bay tung lên. Cô không để tâm tới vấn đề đó nữa, một tay cô nắm lấy thành cửa xe đứng lên bây giờ cả cơ thể Linh Lan đang chênh vênh bên hông xe, cánh cửa cũng đang không được đóng lại. Một tay còn lại, thực hiện thao sở trường bách phát bách trúng của mình. Phi tiêu được Linh Lan phóng ra với vận tốc nhanh hơn cả đạn của đối phương, khiến hắn không kịp bóp cò phát cuối đã bị ghim trúng huyệt tử chết ngay tại chỗ. Lúc này phía sau cũng không ngừng xả súng về phía họ, Thanh Long thể hiện tài năng đánh võng né đạn của anh nên may mắn cô không bị trúng bất kỳ viên đạn nào.

Mạc Hạo Hiên cũng phối hợp với cô, hạ cửa xuống bắn một phát súng trúng tên cầm láy khiến chiếc xe mất lái. Thanh Long đánh mạnh ga chạy về phía trước với vận tốc 200 km trên một giờ. Chiếc xe mất lái bị lùi về phía sau, đâm sầm vào mấy chiếc xe đang đuổi theo gây ra một trận va chạm lớn đến phát nổ. Xe của Mạc Hạo Hiên được Thanh Long lái đi xa với bọn họ nên không xảy ra tổn thất nào.

"A.." Linh Lan vẫn còn đang chênh vênh ở ngoài xe, vận tốc của chiếc xe rất cao. Tay cô không thể nào chống chọi với sức gió mà nắm chắt được, bị tuột tay. Cô từ từ rơi xuống, đã vậy cả cơ thể bị gió thổi bay về phía sau. Phía đối diện còn có xe đang có xe, Linh Lan cầm chắc trong tay cái chết. Cô thầm mắng bản thân mình ngu ngốc. Nước đi này có thể không có ngày về, không biết cơ thể toàn vẹn được bao nhiêu phần trăm.



Trong lúc cận kề cái chết, chân cô bị Mạc Hạo Hiên nắm chặt kéo cô vào trong xe, động tác của Mạc Hạo Hiên rất nhanh khi tóc cô chưa kịp chạm xuống đường thì toàn thân cô đã nằm dưới lòng xe. Cùng lúc đó chiếc xe đối diện không kịp đánh lái đã đâm thẳng khiến cánh cửa xe của họ văng hẳn ra phía sau và kín cũng vỡ tan tành. Cô nuốt nước bọt, thầm cảm tạ ông trời và Mạc Hạo Hiên nếu không bây giờ không biết cô có còn nguyên vẹn hay cũng tan tành như cái cửa xe kia.

Mạc Hạo Hiên nắm lấy cánh tay đang còn run rẩy của Linh Lan, đỡ cô ngồi dưới chân anh. Gương mặt Mạc Hạo Hiên tối sầm lại, đôi mắt tức giận nhìn cô như muốn xé xác cô thành làm hai, đồng tử anh giãn ra, nạt nộ, nhưng trong giọng nói có mấy phần lo sợ: "Cô muốn chết hả."

Linh Lan tròn mắt nhìn Mạc Hạo Hiên, cô lại làm gì sai nữa sao? Cô nhận thấy từ khi cô đi theo anh thì hầu như những chuyện cô làm đa phần điều là sai hoặc không vừa ý Mạc Hạo Hiên. Linh Lan không cam tâm, mặc dù vậy cô cũng không dám lớn tiếng chỉ dám lí nhí: "Tôi vừa cứu anh đấy."

Câu nói của cô vừa dứt, má cô lập tức bị Mạc Hạo Hiên bóp mạnh làm cho mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh. Linh Lan cảm thấy bên trong đôi mắt ấy chỉ toàn là một màu đen và khí tiết đang tỏ ra. Cô biết Mạc Hạo Hiên đã tức giận nên không dám nói thêm nữa. Cũng không dám kêu ca dù hai bên má rất đau.

Mạc Hạo Hiên thấy mắt cô đã ngấn lệ vì đau mà không dám nói, biết mạnh tay anh buông ra rồi lạnh lùng: "Tôi không bảo cô cứu. Mạc Hạo Hiên tôi từ trước đến nay làm việc luôn có dự tính kỹ càng. Không có cô tôi cũng không chết."

Linh Lan nghe mấy lời nói đó, cô cảm thấy hành động vừa rồi của bản thân như thừa thãi, gục mặt xuống. Nhưng cô cũng cảm thấy lời nói ấy rất đúng. Anh ta là ai cơ chứ, anh ta là Mạc Hạo Hiên đứng trên vị trí của biết bao nhiêu kẻ muốn được như thế. Từng hành động của anh điều được suy nghĩ rất kỹ càng và được sắp xếp ổn thỏa. Nếu có bất trắc xảy ra không cần cô ra tay, Thanh Long đã ra tay rồi, anh ta là một người đàn ông không những giỏi lái xe còn là xạ thủ bắn súng giỏi trong top thế giới. Cô đúng là múa rìu qua mắt thợ. Còn chút nữa là hạn chính bản thân mình.

Linh Lan lí nhí: "Tôi biết rồi. Tôi xin lỗi." Nói rồi cô gục mặt tại chỗ cho đến khi chiếc xe dừng lại trước một biệt thự xa hoa ở Châu Phi.

Cô nhìn thấy đại Hổ đứng ở phía đối diện bọn họ. Anh ta cô không thể lầm lẫn vào đâu được, anh ta có mái tóc màu nâu hạt dẻ, nước da trắng. Nếu không phải là cánh tay trái của Hàn gia cô còn nghĩ anh ta là một tiểu thụ nào đó. Phía sau đại Hổ còn có một người đàn ông trung niên, ông ấy chắc có lẽ là quản gia ở đây. Hai bên có khoảng mười tên đàn em xếp hàng chào thực hiện quy tắc đón tiếp họ: "Mạc đại ca. Nhị tiểu thư."



Linh Lan thầm cười lạnh, ở đâu cũng vẫn pho trương vậy. Từ dinh thự cho đến biệt thự ở tận châu lục khác vẫn vậy. Nhưng Linh Lan cũng không có ý kiến gì, từ khi cô nhận tổ quy tông cũng đã bỏ thời gian tìm hiểu về Hàn gia. Một gia tộc lớn tồn tại biết bao nhiêu năm, cũng có những quy tắc nhất định. Linh Lan thầm quan sát Mạc Hạo Hiên, thắc mắc tại sao dinh thự của Mạc Hạo Hiên không được gọi là Mạc gia nhỉ? Nhưng cô thấy như vậy cũng tốt, rất thoải mái nhưng một khi cần kỷ luật nghiêm khắc đám đàn em của Mạc Hạo Hiên cũng rất gì và này nọ.

Bọn họ vừa lướt qua đại Hổ, người đàn ông phía sau lên tiếng: "Mạc đại ca, chúng tôi xin lỗi không bảo vệ tốt cho đại ca."

Mạc Hạo Hiên không đáp trả lại, dứt khoát kéo cô đi thẳng vào trong biệt thự. Vừa vào phòng riêng của anh ta, Mạc Hạo Hiên mạnh tay đẩy Linh Lan xuống ghế sofa khiến cô ngã nhào chổng đầu vào gối. Cô khó chịu nhìn anh, muốn cô ngồi xuống thì chỉ cần nói một tiếng mắc gì đẩy mạnh như vậy.

Mạc Hạo Hiên thấy cô trợn mắt phùng mang với anh, sắc mặt cũng không thay đổi, ngồi xuống cạnh cô lạnh tanh ra lệnh: "Đưa thuốc."

Linh Lan cảm thấy vừa nãy mặc dù có nguy hiểm nhưng anh đâu có bị thường chút nào đâu, cần thuốc làm gì? Người sứt đầu mẻ trán là cô mới phải, chứ không phải anh ta? Mặc dù suy nghĩ hùng hồn nhưng lời không dám thốt ra, lấy thuốc từ túi đeo chéo đưa cho anh.

Mạc Hạo Hiên nắm lấy cả thuốc lẫn tay của Linh Lan kéo về phía mình, làm mặt của cô dập và ngực anh. Làm chút nữa là cô tự cắn đứt lưỡi. Mặc dù vậy nhưng Linh Lan vẫn cố gắng nhanh chóng thoát khỏi tình trạng không phù hợp này, sợ Mạc Hạo Hiên sẽ cắn cổ cô mất.

Đột nhiên cánh tay Mạc Hạo Hiên ghì chặt vai nên làm cho cô không thể nhúc nhích. Linh Lan thấy sức của Mạc Hạo Hiên giống như quái vật chỉ cần anh ta để tay lên thứ gì đó đều như có hàng vạn tấn nam châm khiến cô không thể cử động.

Cổ cô truyền đến cảm giác lành lạnh, đau rát. Linh Lan không cần đoán cũng biết đây là tác dụng của thuốc bôi vết thương thuốc của cô. Bây giờ cô mới nhận ra mình bị thương, có lẽ vừa nãy mảnh vỡ cửa đã cắt trúng mà vì quá sợ nên cô cũng chẳng để ý đến mà có cảm giác đau.



Mạc Hạo Hiên từ trước đến giờ chưa bao giờ tự tay thoa thuốc cho bất kỳ ai nên không thể tránh khỏi tình trạng lọng cọng trong quá trình.

"A.. Đại ca anh biết bôi thuốc không vậy?" Vết thương lúc đầu không có cảm giác đau đến thế nhưng Mạc Hạo Hiên vừa động tay vào không bao lâu nó đã bị anh ấn mạnh làm cô đau thấu tận trời xanh.

"Mạc Hạo Hiên tôi cái gì không biết. Cô im miệng đi." Tay Mạc Hạo Hiên trở nên luống cuống hơn khi nghe tiếng kêu đau của cô. Linh Lan cảm thấy Mạc Hạo Hiên này đây là nói xạo, không biết thì bảo không biết, cần chi phải sĩ diện. Vết thương nhỏ bị anh làm cho nó trở thành nặng hơn. Lọ thuốc của cô đem theo không nhiều sắp bị anh làm cho gần hết, Linh Lan bạo gan nhắc nhở: "Mạc đại ca, lọ thuốc của tôi gần hết rồi. Vai của tôi cũng sắp bị anh làm nát thành trăm mảnh rồi."

Khí lạnh lại tỏ ra ngút trời từ người của Mạc Hạo Hiên làm Linh Lan cũng sắp chết ngạt theo. Hai bàn tay anh nắm lấy hai vai của Linh Lan đẩy ra, đôi mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào mắt cô, hạ thấp giọng nghiến răng cảnh cáo: "Nếu sau này cô còn tự ý hành động tôi sẽ lập tức chặt đứt ngón tay cô. Mỗi lần chặt một ngón." Sau đó quăng mạnh cô xuống sofa, đứng lên đi thẳng ra ngoài.

Linh Lan lạnh sống lưng nhìn mười ngón tay vẫn còn trên bàn tay thở dài một tiếng. Cô không hiểu con người của Mạc Hạo Hiên là thế nào? Sống trong rừng rất lâu, nói về hiểu tiếng thú thì cô giỏi còn nói về hiểu con người thì cô xin đầu hàng. Từ trước cô là người luôn thấy hoạn nạn ra tay tương cứu, thế mà nay lại gặp tên lấy oán báo ân Mạc Hạo Hiên. Chỉ tiếc cô không thể phản bác lại anh ta. Nghỉ lại lời hứa khốn kiếp kia, cô lại tự lấy tay đập đầu mình trách bản thân ngu ngốc.