Linh Kiếm Tôn

Chương 46




Trong thời gian Sở Hành Vân đánh giá tuyệt sắc mỹ nữ thì tuyệt sắc mỹ nữ cũng đang quan sát Sở Hành Vân, trong ánh mắt nàng ta lóe lên ánh sáng tựa như muốn nhìn thấu Sở Hành Vân.

“Xem ra ngươi chính là Sở Hành Vân mà Lưu Hương nói.” Tuyệt sắc mỹ nữ mở miệng nói với giọng vô cùng lạnh lẽo, như khí chất của nàng vậy, rất lạnh, tựa như có một cơn gió lạnh vô hình vừa thổi qua.

“Thiếu gia, nữ tử này tên là Lâm Băng Ly. Hai tháng trước, nàng đi ngang qua Sở trấn, tình cờ gặp và cảm thấy rất hợp ý với Lưu Hương tiểu thư nên quyết định ở lại. Thực lực của nàng rất bí hiểm, ngay cả Diêm tiền bối cũng không phải là đối thủ của nàng ta.”

Sở Hổ nghiêng người hướng Sở Hành Vân nói thầm, trong giọng nói mang vài phần cẩn trọng. Hắn biết rõ thực lực tuyệt sắc mỹ nữ trước mắt này cực kỳ mạnh mẽ, nàng ta chỉ dùng một chưởng thì đã đánh bại Diêm Độc có cảnh giới Tụ Linh Cảnh cửu trọng thiên.

Với thực lực như vậy, vị tuyệt sắc mỹ nữ kia rất có thể đã bước chân vào cảnh giới Địa Linh Cảnh. Cũng vì như vậy mà thái độ của bọn họ đối với nữ tử này rất là cung kính, rất sợ sẽ chọc cho giận nàng khiến cho Sở trấn rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Sở Hành Vân nghe xong Sở Hổ nói thì gật đầu. Hắn tự nhiên sẽ không tin đường đường là trưởng lão Cửu Hàn Cung mà lại vì hợp ý với Lưu Hương mà ở Sở trấn “vui chơi” tròn hai tháng, việc này tất có ẩn tình.

Quả nhiên, cái suy nghĩ này vừa xuất hiện ở trong đầu Sở Hành Vân thì tuyệt sắc mỹ nữ kia bỗng mở miệng nói: “Ta không muốn nói nhiều lời vô ích. Ta gọi là Lâm Băng Ly, chính là trưởng lão Cửu Hàn Cung. Đoạn thời gian trước, ta ngẫu nhiên đi ngang qua Sở trấn gặp được Lưu Hương có thiên phú không tệ. Ta muốn thu nàng làm đồ đệ, mang nàng đi Cửu Hàn Cung tu luyện. Ngươi là phu quân của Lưu Hương, có ý kiến gì không?”

Thu đồ đệ?

Sở Hành Vân nhíu mày, có chút ngạc nhiên nhìn về phía Thủy Lưu Hương.

Cửu Hàn Cung nàm ở phía bắc Hoang Vực, cực kỳ thần bí. Tông môn đệ tử mặc dù không nhiều lắm nhưng đều là thiên tài kinh tài tuyệt diễm, cho dù là với thiên phú của Thủy Thiên Nguyệt thì sợ rằng cũng chỉ xứng đáng làm tạp dịch đệ tử mà thôi.

Nhưng thế lực thần bí như vậy lại nguyện ý thu Thủy Lưu Hương làm đồ đệ, còn vì thế mà chịu đợi hơn hai tháng ở chỗ này, thật là quỷ dị.

Phải biết rằng, đến nay Thủy Lưu Hương cũng chưa có ngưng tụ Võ Linh, còn chưa bước vào bước tu hành đầu tiên.

Thấy Sở Hành Vân trầm mặc, Lâm Băng Ly tiếp tục nói: “Ta biết ngươi cùng Lưu Hương có cảm tình sâu đậm, nhất thời khó có thể chấp nhận rời xa nàng. Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nguyện ý để Lưu Hương đi theo ta, Cửu Hàn Cung tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi.”

Vừa nói xong, lòng bàn tay Lâm Băng Ly hơi động liền xuất hiên một cái nhẫn trữ vật, đưa đến trước mặt của Sở Hành Vân.

“Trong cái nhẫn trữ vật này có một bộ công pháp thánh giai, năm bộ võ học linh giai cùng với 5000 mai linh thạch. Tổng số thiên địa linh tài cũng đủ cho ngươi tu luyện trong một đoạn thời gian dài, không phải vì tài nguyên tu luyện mà hao tâm tổn lực.”

“Trừ những thứ này ra, ta còn nghe Lưu Hương nói ngươi muốn tiến vào năm đại Vũ phủ. Ta có thể cho người tiến cử ngươi với năm đại Vũ phủ. Chỉ cần một câu nói của ngươi thì năm đại Vũ phủ tùy ý ngươi lựa chọn một.”

Sở Hổ cùng Diêm Độc nghe được Lâm Băng Ly nói ra điều kiện của mình thì trong lòng sôi trào lên.

Trước tiên, chưa tính giá trị khổng lồ của chiếc nhẫn trữ vật mà chỉ là được tùy ý chọn một trong năm đại Vũ phủ cũng đủ để cho vô số người mừng như điên.

Nói cách khác, chỉ cần Sở Hành Vân gật đầu đồng ý thì tài phú, thực lực, địa vị đều có thể có được một cách dễ dàng!

Nhưng Sở Hành Vân vẫn duy trì trầm mặc, trên mặt không có chút nào mừng rỡ, cũng không có nhận lấy nhẫn trữ vật. Hình như hắn chưa từng liếc mắt nhìn, giống như là hoàn toàn không nghe thấy vậy.

“Thiên phú của Lưu Hương ra sao, trong lòng ta rất rõ ràng, tuyệt đối không đáng để Cửu Hàn Cung bỏ ra điều kiện phong phú như vậy! Ngươi có thể cho ta một lời giải thích hay không?” Sở Hành Vân nhìn Lâm Băng Ly nói.

Theo hắn được biết thì Cửu Hàn Cung tuyệt đối không làm việc vô nghĩa.

Vì thu nhận Thủy Lưu Hương, Lâm Băng Ly không chỉ có khổ sở chờ hai tháng, lại đưa ra điều kiện hấp dẫn như vậy, thực sự là không phù hợp lẽ thường.

“Ngươi chỉ là có tu vi Thối Thể Cảnh bát trọng thiên, có tài đức gì mà muốn ta đưa ra giải thích?” Khóe miệng Lâm Băng Ly hiện lên một nụ cười châm biếm, ngẩng đầu lên, dùng một loại ánh mắt khinh thường nhìn về phía Sở Hành Vân.

Sắc mặt của Sở Hành Vân trở nên lạnh lẽo. Hắn trầm mặc vài giây rồi đột nhiên cười nhạt một tiếng nói: “Tốt lắm, ta hiểu được.”

Hắn bước lên vài bước, đem nhẫn trữ vật cầm lấy ngắm nhìn một hồi, chợt trên người tỏa ra linh lực đem cái nhẫn trữ vật hất mạnh một cái. Nhẫn trữ vật liền bị đính sâu ba phần vào mặt đất tại dưới chân của Lâm Băng Ly,.

“Ngươi có ý gì?” Giọng nói Lâm Băng Ly trầm xuống, trên người tỏa ra nồng đậm hàn khí.

“Vẫn là câu nói kia. Thiên phú của Lưu Hương không đáng để Cửu Hàn Cung đưa ra điều kiện như vậy. Nếu ngươi đã không muốn giải thích rõ ràng, chúng ta cũng không cần thiết tiếp tục trò chuyện.”

Sở Hành Vân rất không quen nhìn dáng dấp cao cao tại thượng của Lâm Băng Ly, khinh thường nói: “Còn nữa, Lưu Hương ở trong lòng của ta vô cùng quý giá. Cho dù ngươi xuất ra nhiều bảo vật hơn nữa, ta cũng sẽ không liếc nhìn, đồng thời ta cũng mong ngươi đừng đùa bỡn loại thủ đoạn thấp kém này. Rất ngu xuẩn, ngươi sẽ chỉ làm Cửu Hàn Cung thêm hổ thẹn, Sở Hổ, tiễn khách!”

Tĩnh.

Bên trong đình viện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập.

Sở Hổ cùng Diêm Độc đã hoàn toàn ngốc trệ. Đột nhiên, hai người họ cảm thấy thấy lạnh cả người từ đuôi xương sống lưng lẻn đến trong óc, lông tóc cả người dựng đứng lên, mồ hôi trên trán bắt đầu như nước chảy rơi xuống đất.

Bọn họ run rẩy dời ánh mắt sang Lâm Băng Ly thì thấy hai mắt nàng ta trợn to, dường như có một luồng hàn khí tỏa ra làm cả tòa đình viện đều bao phủ trong vô tận hàn khí.

Luồng hàn khí này lại có thể đóng băng thể xác và tinh thần, ngay cả Diêm Độc đều không thể chống lại. Trên người hắn kết xuất một lớp băng dày đặc, tựa như đang ở trong hầm băng vậy, vô pháp nhúc nhích.

“Sở Hành Vân, ta khuyên ngươi không nên rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Âm thanh lạnh lẽo của Lâm Băng Ly vang lên. Phía sau nàng ta mơ hồ hiện ra hư ảnh của một pho tượng lạnh giá, tỏa ra ánh sáng chói mắt màu lam, cao hơn mười mét, tản mát ra khí tức cực kỳ mạnh mẽ, chấn động lòng người.

“Lời nên nói ta đã nói xong. Nếu như ngươi vẫn cố ý muốn dẫn Lưu Hương đi, như vậy chúng ta nhất định phải đánh một trận.” Sở Hành Vân đem Thủy Lưu Hương kéo đến phía sau mình, đứng thẳng người, giọng nói vang lên vô cùng rõ ràng.

Ông!

Một tiếng kiếm ngân vang lên.

Trảm Không Kiếm vừa ra khỏi vỏ, kiếm khí sắc bén tựa như có thể đem không khí đều xé rách ra. Sở Hành Vân không tránh không né, đối diện với hàn khí lạnh giá của Lâm Băng Ly.

Long có nghịch lân, dùng cả tính mạng để bảo vệ.

Đối với Sở Hành Vân thì Thủy Lưu Hương chính là nghịch lân của hắn. Đừng nói là Cửu Hàn Cung, cho dù là Võ Hoàng xuất thủ thì cũng đừng mơ làm hắn thỏa hiệp. Hắn tuyệt đối không cho phép người khác mang Thủy Lưu Hương đi.

Ánh mắt của Lâm Băng Ly trở nên hơi ngưng trọng. Lấy thực lực của nàng đương nhiên không e ngại kiếm khí này nhưng từ trên người của Sở Hành Vân, nàng cảm nhận được một ý chí cưc kì mạnh mẽ cùng kiên định.

Ý chí như vậy tựa như đã trải qua hồng trần cả ngàn lần, cực kỳ kiên quyết, thậm chí Lâm Băng Ly còn có dự cảm nếu như nàng ta không giải thích rõ thì cho dù chết, Sở Hành Vân cũng sẽ không đồng ý.

“Nếu như không có được sự đồng ý của Sở Hành Vân thì cho dù mạnh mẽ mang Thủy Lưu Hương đi thì sợ rằng nàng cũng sẽ không cam lòng tu luyện, thậm chí trong lòng sẽ đối với Cửu Hàn Cung sinh hận ý, kể từ đó liền phiền toái.”

Lâm Băng Ly ở trong lòng suy tư một chút, chốc lát sau khẽ cắn răng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, bộ dạng tựa như là chịu thỏa hiệp.

Dịch giả: lushi

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyệnyy.com