Linh Kiếm Tôn

Chương 4




Trước khi trùng sinh về năm 16 tuổi, Sở Hành Vân đã tu luyện đến cảnh giới Võ Hoàng, tên gọi là Phách Thiên Võ Hoàng, nổi danh khắp thiên hạ, thọ mệnh dài đến hơn nghìn năm.

Trải qua đoạn năm tháng dài đằng đẵng này, hắn chỉ tiếc nuối có hai chuyện.

Một là Thủy Lưu Hương chết.

Hai là vẫn chưa tìm được nơi hạ lạc của cha mẹ hắn.

Tất cả mọi người đều biết là sau khi Sở Hành Vân sinh ra ít lâu thì Sở gia liền gặp phải chuyện ám sát, mẫu thân của Sở Hành Vân chẳng biết tung tích. Phụ thân của hắn vì truy tìm nơi hạ lạc của thê tử nên rời khỏi thành Tây Phong, nhưng đã tròn 16 năm rồi mà vẫn không có bất cứ tin tức nào của cha hắn cả.

Nhưng sự thật cũng không phải là như vậy.

Năm đó, trước khi Sở Hành Vân bị đuổi ra khỏi thành Tây Phong thì trong lúc vô tình hắn gặp Thủy Sùng Hiền đang say rượu.

Từ trong miệng Thủy Sùng Hiền, hắn bất ngờ biết được chuyện ám sát năm đó chính là do Thủy gia thông đồng cùng Vân Mộng Vũ Phủ vì muốn mạnh mẽ bắt đi cha mẹ của hắn.

Vân Mộng Vũ Phủ chính là Lưu Vân Hoàng Triều - một trong năm đại vũ phủ, có mấy trăm năm truyền thừa, chỉ riêng thực lực của hoàng tộc đã không thể khinh thường, huống chi còn rất nhiều thế lực phụ thuộc dưới trướng.

So sánh cùng với Vân Mộng Vũ Phủ, đừng nói là Sở gia, cho dù là cả thành Tây Phong thì đều rất nhỏ bé trước con quái vật Vân Mộng Vũ Phủ này.

Cũng chính là bởi vì có Vân Mộng Vũ Phủ tham gia nên cha mẹ của Sở Hành Vân mới bị bắt đi, Sở gia thì bị giết rất nhiều người, thậm chí bị tung tin đồn là gặp phải ám sát nên không ai dám tra xét vụ án này.

Khi Sở Hành Vân biết được sự thật, hắn hận không thể đem Thủy Sùng Hiền giết ngay lập tức. Nhưng thực lực của hắn quá thấp, căn bản là không có biện pháp để thực hiện. Hắn chỉ có thể đem bí mật này chôn giấu sâu ở trong lòng, cố gắng tăng lên thực lực bản thân.

“Trước đây, dù ta đã biết sự thật nhưng lại không có khả năng báo thù. Khi mà ta đã có đủ thực lực thì chuyện này đã trôi qua mấy trăm năm, Lưu Vân Hoàng Triều cảnh còn người mất, Thủy gia xuống dốc, Vân Mộng Vũ Phủ bị diệt. Mặc kệ ta như thế nào tra xét thì đều không có bất kì manh mối gì.” Sở Hành Vân thở dài. Bốn chữ tạo hóa trêu người này, hắn đã đích thân trải nghiệm qua.

Hiện tại, Sở Hành Vân xuyên qua nghìn năm, trở lại năm mười sáu tuổi, hắn quyết định sẽ giải quyết hai việc khiến hắn cự kì tiếc nuối này. Không chỉ bảo vệ Thủy Lưu Hương ở bên cạnh hắn vĩnh viễn, hắn còn muốn đi vào Vân Mộng Vũ Phủ tìm kiếm nơi hạ lac của cha mẹ ruột.

“Thế lực của Vân Mộng Vũ Phủ cự kì khổng lồ, bây giờ ta chắc chắn không thể địch nổi, trước tiên ta tạm thời xuống tay từ Thủy gia. Ngày hôm nay, ta liên tục ép hỏi Thủy Sùng Hiền hai lần. Từ phản ứng của hắn thì chắc chắn là hắn biết những tin tức khác.” Sở Hành Vân suy tư, đôi mắt hắn lóe lên.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hiên tại đã là đêm khuya.

Sở Hành Vân không tiếp tục suy nghĩ nữa mà đưa mắt nhìn vào quả ngọc thạch trong tay.

Nói đến quả ngọc thạch này thì thật sự là có chút huyền diệu.

Kiếp trước, Sở Hành Vân xông vào Thiên Linh Sơn để tìm cơ hội bước vào đế cảnh. Hắn có được quả ngọc giản này chính là khi xông vào nơi đó.

“Ta bị Tiêu Hình Thiên đánh lén, không biết vì sao không chết lại trở về năm mười sáu tuổi, mà quả ngọc thạch này cũng không có biến mất, vẫn ở trên người ta giống như trước đây. Lẽ nào tất cả những chuyện xảy ra với ta đều là bởi vì... quả ngọc thạch này?”

Trước đây, khi chiếm được quả ngọc thạch này, Sở Hành Vân đã không ít lần nghiên cứu nhưng dù hắn có cố gắng thử bất kì biện pháp nào, quả ngọc thạch này cũng không hề có bất kì động tĩnh nào.

Sở Hành Vân không nghĩ tới là lúc hắn sắp hồn tiêu phách tán thì quả ngọc thạch thần bí này trong nháy mắt lại đưa hắn trở về nghìn năm trước. Quá huyền diệu! Nếu như không phải đích thân trải nghiệm qua, Sở Hành Vân tuyệt đối sẽ không tin tưởng chuyện như vậy có thể tồn tại.

Bởi vì sinh linh căn bản không thể nắm trong tay sinh tử. Cho dù là Đế Cảnh cường giả trong truyền thuyết cũng không thể chưởng khống sinh tử, vẫn phải tuân thủ pháp tắc luân hồi của thiên địa.

Trong lúc Sở Hành Vân vẫn còn đang ở trong nghi hoặc khó hiểu, giống như xung quanh hắn toàn là sương mù thì đột nhiên từ bên trong ngọc thạch bắn ra một đạo khí. Đạo khí này ngưng tụ thành một cái vòng xoáy thật lớn đem thân thể Sở Hành Vân bao phủ ở bên trong.

Sở Hành Vân chỉ cảm thấy một cảm giác trời đất quay cuồng. Khi hắn khôi phục ý thức thì hắn phát hiện đã đi tới một khu vực xa lạ.

Nơi đây giống như là một không gian độc lập, có sáu mặt bao quanh, toàn bộ không gian đều tràn ngập ánh sánh âm u, không khí lạnh lẽo, hoàn toàn không có một tia sinh cơ, có vẻ âm trầm.

“Kỳ quái, năm xưa ta nghiên cứu lâu như vậy cũng không phát hiện ra bí mật của ngọc thạch. Hiện tại nó thế nào lại tự nhiên xuất hiện dị tượng, lại còn đem ta đưa đến cái chỗ này?” Sở Hành Vân cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Ánh mắt hắn nhìn về phía trước thì phát hiện ở giữa không gian có một bãi đá.

Hắn vội vàng đi tới liền phát hiện trên thạch đài có để một quyển sách cổ màu đen. Trừ cái đó ra thì không có bất cứ thứ gì khác.

Quyển sách cổ này rất mỏng, chỉ có vài tờ mà thôi. Cả quyển sách có màu sắc đen kịt, trên bìa sách cũng không có viết văn tự gì, không có cách nào phán đoán ra lai lịch.

Sở Hành Vân cất bước đi tới chỗ quyển sách cổ màu đen kia. Hắn cũng không vội vã lật ra xem mà có chút cẩn thận xem xét bốn phía.

Sở Hành Vấn quan sát xung quanh một thời gian, không có xảy ra biến cố gì thì hắn mới đem quyển sách cổ màu đen cầm lên, lật ra trang thứ nhất.

Đầu tiên, Sở Hành Vân cho rằng quyển sách cổ màu đen là một cuốn công pháp võ học nhưng sau khi chăm chú đọc nội dung ghi chép ở trang thứ nhất thì hắn biết rằng đây là một quyển truyện ký - bút tích của Luân Hồi Đại Đế.

Sau khi đọc hết trang thứ nhất của quyển truyện ký này, Sở Hành Vân đã hiểu ra tất cả.

“Ta ở trên Thiên Linh Sơn lấy được quả ngọc thạch tên là Luân Hồi Thạch. Đây là bản mạng pháp bảo của Luân Hồi Đại Đế, có thể làm loạn luân hồi, làm cho người chết trở lại quá khứ sống lại lần thứ hai. Trước khi ta chết, chắc là máu của ta vô tình nhuộm lên Luân Hồi Thạch, kích phát huyền diệu của Luân Hồi Thạch.”

“Về Luân Hồi Đại Đế, dựa theo trên truyện ký thuật lại thì hắn cũng không phải là người của Chân Linh Đại Lục mà đến từ một cái địa phương tên là Thiên Đình, bị cừu gia truy sát, cuối cùng thân tử đạo tiêu nhưng quả Luân Hồi Thạch này lại không bị phá hủy mà lưu lạc khắp nơi, cuối cùng rơi vào đỉnh Thiên Linh Sơn.”

Sau khi Sở Hành Vân biết những việc này, hắn cũng không có cảm giác giật mình.

Trước đây ở Chân Linh Đại Lục, hắn đi vào rất nhiều bí cảnh nên sớm biết bên ngoài Chân Linh Đại Lục vẫn tồn tại nhiều thế giới khác.

Luân Hồi Đại Đế có nói đến Thiên Đình, rất có thể hắn là người đến từ thế giới đó.

Hơn nữa, Thiên Đình chắc chắn mạnh mẽ gấp trăm ngàn lần so với Chân Linh Đại Lục.

... Ít nhất... Sở Hành Vân vẫn chưa từng bao giờ thấy Luân Hồi Thạch ở Chân Linh Đại Lục, càng chưa từng nghe nói ai có thể làm loạn luân hồi, đưa người chết trở về quá khứ sống lại lần thứ hai.

“Trong truyện ký còn cho biết vị trí của cái không gian này là nằm ở ở bên trong Luân Hồi Thạch. Thời gian ở trong không gian Luân Hồi Thạch cùng bên ngoài tuyệt đối khác nhau, một ngày ở bên ngoài bằng năm ngày ở đây. Nói cách khác, nếu như ta tu luyện ở chỗ này năm ngày thì bên ngoài mới qua một ngày đêm, hắn có thể tu luyện nhanh gấp năm lần trước kia!”

Trong đôi mắt Sở Hành Vân bộc phát ra vẻ mừng như điên. Hắn rất là kích động, vội vàng muốn mở ra trang thứ hai của truyện ký.

Nhưng mà cho dù hắn dùng tất cả khí lực thì đều không thể mở ra trang thứ hai.

Trọng lượng của quyển sách cổ bỗng quái dị nặng lên, hai tay Sở Hành Vân buông lỏng ra thì quyển sách lập tức rơi xuống bãi đá, một lần nữa biến thành dáng vẻ trước đây, giống như chưa từng phát sinh qua chuyện gì.

“Đây là chuyện gì?” Sở Hành Vân chau mày. Sau một thời gian ngắn, hắn bất ngờ thấy một nhóm văn tự hiện ra trên thạch đài.

“Tiến vào Tụ Linh Cảnh, lại tiếp tục đọc Luân Hồi Thiên Thư.”

“ Luân Hồi Thiên Thư!” Sở Hành Vân lần thứ hai đưa mắt nhìn về phía quyển sách cổ màu đen, đem cái tên này ghi tạc vào trong đầu.

Hắn có dự cảm, Luân Hồi Đại Đế truyền ra Luân Hồi Thiên Thư, đồng thời đặt ra hạn chế như vậy chắc chắn là có cái bí mật gì không thể cho ai biết.

Nói không chừng là có liên quan đến Luân Hồi Chi Đạo mà Luân Hồi Đại Đế tu luyện!