Linh Kiếm Tôn

Chương 19




Đội hộ vệ càng tới gần, Sở Hành Vân càng nắm chặt Võ Linh Kiếm trong tay.

Oong!

Âm thanh của Võ Linh Kiếm vang lên lần thứ hai, vang vọng trong từ đường vô cùng rõ ràng.

Tay Sở Hành Vân cầm kiếm nắm chặt lại thành đấm, cả người hắn tản mát ra khí chất vô cùng sắc bén, đối diện với ánh mắt của mọi người, lạnh lùng nói: “Ý nghĩa tồn tại của đội hộ vệ chính là vì bảo hộ Sở gia, trừng phạt gian tà. Bây giờ, các ngươi lại tin lời nói vu tội của Sở Bình Thiên. Chẳng lẽ không ai cảm thấy xấu hổ sao?”

Ngay lập tức, Sở Hải đứng dậy nói: “Sở Hành Vân, âm mưu của ngươi đã bị ta vạch trần, lại còn kiếm cớ giảo biện. Loại tiểu nhân hèn hạ như ngươi sống trên cõi đời này chỉ làm Sở Gia thêm hỗ thẹn mà thôi.”

Võ Linh U Linh Ma Lang lần thứ hai phụ thân hắn. Hắn vừa ngẩng đầu lên thì trong nháy mắt, cả khuôn mặt đều bị bộ lông màu đen bao trùm, từ miệng mọc ra hai cái răng nanh đồng thời tản mát ra hàn quang vô cùng âm lãnh.

Hưu!

Tốc độ của Sở Hải đạt đến cực hạn, mở móng vuốt sói ra, miệng đầy răng nhọn. Toàn thân hắn đều toát ra sát ý chạy thẳng về phía Sở Hành Vân

Sở Bình Thiên giục: “Còn lo lắng làm gì? Mau lập tức xuất thủ.”

Đám hộ vệ vây quanh Sở Hành Vân cùng nhau giơ trường thương lên hướng vào ngực hắn đâm.

Sở Hành Vân thấy vậy liền không dám coi thường, bước chân lùi về phía sau tránh né sự vây hãm của đội hộ vệ.

Thủy Lưu Hương đột nhiên hô to: “Vân Ca Ca cẩn thận!”.

Trong nháy mắt, Sở Hành Vân cảm giác có một khí tức lạnh toát ở phía sau lưng. Hắn quay người lại thì thấy Sở Hải đã đến trước mặt, hai móng vuốt sắc bén của Sở Hải nắm chặt vai Sở Hành Vân nhằm chế trụ hắn, mở miệng sói ra muốn cắn vào cổ Sở Hành Vân.

“Ngươi dám!” Sở Hành Vân nổi giận gầm lên một tiếng. Tâm niệm vừa động, Võ Linh Kiếm liền hiện ra trước mặt hắn. Thân kiếm mờ ảo vững vàng chặn lại răng nhọn của Sở Hải.

Nhưng Sở Hải không có ý định dừng lại, ngược lại hắn càng trở nên hung hăng, vẻ mặt điểm tĩnh nói: “Sở Hành Vân, cho dù vừa rồi người đánh bại ta thì sao? Chỉ cần hôm nay người chết, ta vẫn là thiên tài số một của Sở Gia”.

Sở Hải dùng răng cắn chặt Võ Linh Kiếm, phát ra tiếng vang “ca ca” thanh thúy. Sở Hành Vân hiểu Sở Hải đã động sát niệm muốn giết hắn nhằm bảo vệ cái danh hiệu đệ nhất thiên tài buồn cười kia.

“Chỉ sợ ngươi lại phải thất vọng”. Sở Hành Vân lắc đầu cười lạnh. Cổ kiếm vang lên lần thứ hai, Võ Linh Kiếm khẽ run đột nhiên tạo thành một trận cuồng phong vô hình khiến cả tòa từ đường đều tràn ngập gió thổi cùng âm kiếm ngân vang.

“Hải nhi, mau lùi lại phía sau!" Sở Bình Thiên cảm giác được cái gì đó, con ngươi hắn co lại, vội vàng quát lên.

Sở Hải cũng cảm thấy nguy hiểm, thân thể hắn khẽ run, liền lui lại hơn mười bước về phía sau.

Nhưng hắn vẫn còn quá chậm.

Điện quang thạch hỏa, khí tức trên người Sở Hành Vân chợt biến đổi. Võ Linh Kiếm trong tay hắn giống như bị cái gì đó hấp dẫn, bắt đầu hơi rung động, tựa như hoàn toàn khóa lại thân thể Sở Hải.

Ong ong ông!

Từng tiếng gió thổi truyền đến. Những tên hộ vệ cảm chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ lướt qua, giữa lúc bọn chúng còn hoảng hốt thì Sở Hành Vân trước mắt giống như là hư ảnh, biến mất không thấy tăm hơi.

“Thật nhanh” Sở Bình Thiên hít vào một hơi sâu thầm nghĩ. Đột ngột, hắn nghe được một tiếng kêu thê lương.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của Sở Hải, Sở Hành Vân giống như cuồng phong hiện ra trước mặt Sở Hải, hắn dùng Võ Linh Kiếm trong tay chặt đứt móng vuốt và xé rách bộ lông một cách dễ dàng, sau đó dâm vào ngực Sở Hải.

Thi thể Sở Hải rơi xuống mặt đất, máu tươi không ngừng chảy ra từ trên ngực, nhuộm đỏ mặt đất.

Đôi mắt hắn còn đang mở to, giống như trước khi chết hắn không tin rằng Sở Hành Vân có thể giết hắn!

“Đã chết?” Tất cả mọi người đều dừng lại, ngay cả hô hấp cũng tạm ngừng mà nhìn chằm chằm vào thi thể Sở Hải, cảm giác trời đất quay cuồng, khó có thể hoàn hồn.

Mười lăm phút trước, bọn họ còn tưởng rằng Sở Hành Vân bị đội hộ vệ vây bắt sẽ chết chắc.

Nhưng chớp mắt một cái, Sở Hành Vân không chỉ không chết mà còn giết Sở Hải trước mặt mọi người.

“Không!” Lúc này, Sở Bình Thiên mới bước tới, hai tay ôm lấy thi thể Sở Hải bắt đầu gào thét. Ánh mắt hắn đỏ ngầu lộ ra vẻ điên cuồng nhìn Sở Hành Vân giận dữ hét: “Tiểu súc sinh, ngươi dám ra tay độc ác hạ sát thủ!”

“Đại trưởng lão, vừa rồi Sở Hải xuất chiêu tàn nhẫn, hiển nhiên là muốn giết ta. Khi đó, vì sao người không quan tâm? Hiện tại con trai ngươi chết thì nói ta độc ác hạ sát thủ? Chẳng lẽ chỉ có con trai ngươi là có quyền được giết ta còn ta chỉ có thể đứng yên cho hắn giết?” Sở Hành Vân giận dữ cười, không chút lưu tình châm chọc nói.

Cả khuôn mặt Sở Bình Thiên trầm xuống. Hắn chậm rãi đặt thi thể Sở Hải xuống, bước ra hai bước thì linh lực hùng hậu từ trên người hắn điên cuồng bộc phát ra.

“Hàn Thương” Sở Bình Thiên khẽ quát.

Lập tức phía sau Sở Bình Thiên xuất hiện một hư ảnh trường thương bén nhọn. Trường thương không nhúc nhích nhưng một luồng hàn khí bắt đầu lan tỏa khiến trong không khí có sương trắng rơi xuống.

“Tất cả mọi người lùi ra phía sau cho ta! Ta phải tự tay đoạt lấy tính mệnh của tên tiểu súc sinh này!”. Giọng nói của Sở Bình Thiên âm trầm tới cực điểm. Hắn vừa đảo cổ tay, ngay lập tức xung quanh trường thương xuất hiện vô số bông tuyết cực nhỏ, mỗi một bông tuyết đều lóe ra ánh sáng sắc bén.

“Tu vi của đại trưởng lão là Tụ Linh Cảnh nhị trọng thiên, Võ Linh “Hàn Thương” lại là nhị phẩm, hoàn toàn nghiền ép Sở Hành Vân. Nhưng hắn vẫn muốn sử dụng võ học, xem ra là nhất định phải giết Sở Hành Vân”.

“Mối thù giết con không đội trời chung! Sở Hành Vân thật sự quá ngu xuẩn".

Không ít người nhỏ giọng bàn luận. Trong mắt bọn họ, Sở Hành vân xem như đã chết. Đối mặt với Sở Bình Thiên đang nổi giận, hắn căn bản không còn đường sống, nhất định sẽ bị giết tại chỗ.

“Phế vật như ngươi có thể chết trên tay ta xem như là vinh hạnh của ngươi”. Sở Bình Thiên bước về phía Sở Hành Vân nói, mặt đất chỗ hắn bước qua tựa như kết thành băng sương.

“Ngươi còn chưa xuất thủ đã mạnh miệng phóng đại. Không thể không nói, ta thật sự bội phục sự tự tin của đại trưởng lão.” Sở Hành Vân không chút sợ hãi đối diện trực tiếp với sát ý của Sở Bình Thiên, ngược lại còn bật cười đáp lại một tiếng.

Tiếng cười kia lọt vào tai Sở Bình Thiên cực kì chói tai, kích phát hung tính của hắn.

Chỉ thấy thân thể hắn khẽ run, hàn khí trên Hàn Thương phát ra liền tăng gấp bội. Tựa như một hồi giết chóc sắp bắt đầu, sát ý kinh khủng lộ ra làm cho những người còn lại trở nên khẩn trương, nín thở.

Nhưng đúng lúc này, phía trên từ đường đột nhiên xuất hiên ánh sáng chói mắt.

Lệ!

Một tiếng ưng kêu chói tai vang lên. Đột nhiên một con Hỏa Diễm Liệp Ưng cả người rực lửa hiện ra, ngửa mặt lên trời huýt dài, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai từ trên cao hướng chỗ Sở Bình Thiên phía dưới lao xuống.

Ầm ầm!

Một tiếng vang thật lớn, mặt đất liền nứt ra. Cả người Sở Bình Thiên bị đánh bay ra ngoài đụng vào vách tường. Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới khiến cả khuôn mặt hắn vô cùng nhăn nhó.

Con Hỏa Diễm Liệp Ưng kia bổng nhiên biến mất không thấy tăm hơi mà chỗ bụi mù cuồn cuồn kia hiện ra một cái thân ảnh trong tầm mắt của tất cả mọi người, nhẹ nhàng chậm rãi bước tới.