Trước đây rất lâu, cuộc sống yêu thú trong năm đại dương đông nhất chỉ có một loài – nhân ngư, nửa người trên của họ giống người, nửa người dưới là đuôi cá, ngao du giữa lòng biển sâu, họ sở hữu giọng hát rung động lòng người, nhưng tiếng hát đó chỉ người hữu duyên với họ mới có thể nghe thấy được.
Tuổi thọ của nhân ngư so với con người dài hơn một chút, ước chừng có thể đến một trăm năm mươi tuổi. Máu của nhân ngư màu lam lạnh buốt, truyền thuyết nói rằng máu của họ rất đặc biệt, mang tế bào có khả năng tái sinh cực mạnh, vì vậy nhân ngư liên tục bị con người săn bắt. Những nhân ngư bị bắt được thường thường bị biến thành vật nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, thậm chí có người còn đem họ nuôi như sủng vật quý hiếm. Nhưng từ sau khi có ‘Thú quyền pháp’, các loài yêu cũng đã có được quyền sinh tồn như con người, không thể bị tùy ý săn bắt. Bởi vậy, mọi người bắt đầu thử nhân giống nhân tạo nhân ngư, nhưng điều đáng tiếc chính là, sức sinh sản của nhân ngư cực thấp, sinh sản vô tính chưa bao giờ thành công. Hiện tại trong lòng biển sâu số lượng nhân ngư sinh sống tương đối khá ít ỏi, trên toàn thế giới ước chừng chỉ còn khoảng mấy chục nhân ngư.