“Độ… Độ… Độ!”
Hứa Chu Thành tỉnh lại từ trong cơn ác mộng. Những ngày qua, lúc nào cậu cũng mơ thấy Độ bị mình khắc chết.
“A Chu, đừng sợ.”
Độ ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu.
Thật ra những ngày qua không phải lúc nào Độ cũng ở bên cậu, hắn luôn bộn bề công việc, nhưng chỉ cần Hứa Chu Thành gọi một tiếng là hắn có thể lập tức xuất hiện.
“Anh tới rồi.”
Hứa Chu Thành ngửi mùi hương trên người Độ, vùi đầu vào lòng hắn, nhận lấy sự dịu dàng hắn dành cho mình.
Có một số việc luôn xảy ra một cách bất ngờ, buông người trong ngực ra, Hứa Chu Thành tiến đến hôn hắn.
Nhiệt độ phòng tăng cao, từng tiếng thở dốc vang lên. Lần quan hệ trước đã cách đây rất lâu rồi, Hứa Chu Thành hơi xấu hổ.
Độ luôn thích cười lúc thân mật với cậu, hắn khẽ cắn môi Hứa Chu Thành, sau đó từ từ di chuyển xuống dưới.
Cơ thể Hứa Chu Thành bắt đầu nóng lên, đỏ ửng, quần áo bị Độ trút đi từng cái một.
“Anh không thể… cởi hết đồ của em…”
Cậu níu cánh tay thon dài của Độ, không khỏi run lên khi tiếp xúc với sự lạnh lẽo, hơi bất mãn với hành động của Độ.
Vốn tưởng rằng Độ sẽ chỉ cười một tiếng rồi tiếp tục cởi quần áo cậu ra, ai biết hắn lại trầm mặc ngừng lại.
Hứa Chu Thành sững người, ngồi dậy. Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Độ, không nói lời nào.
Độ khẽ thở dài, đưa tay nhéo mặt cậu một cái.
“A Chu, em đừng sợ.”
Nói xong câu này, cánh tay thon dài của hắn bắt đầu kéo áo khoác màu tím đậm của mình.
Chiếc áo cuối cùng được cởi ra, Hứa Chu Thành cứng đờ tại chỗ, không nói nên lời.
Ở trên cổ, hai cánh tay, hai chân của Độ thế mà lại có vết khâu!
Cơ thể của hắn do khâu lại mà thành.
Độ cười tự giễu một tiếng, định mặc lại đồ vào. Áo đã khoác lên người rồi lại bị một cơ thể ấm nóng nhào vào lồng ngực.
Cơ thể hắn không có độ ấm như con người, lạnh lẽo như một xác chết.
“Đau không?”
Một câu của Hứa Chu Thành khiến hắn phải tháo giáp đầu hàng, giọng hắn run rẩy, hôn cậu từng cái, từng cái một.
“A Chu, ta không đau, không đau…”
…
Một ngàn năm trước, Chuyển Luân điện nhận phải một tên cứng đầu. Chưởng quỷ sai Xuân nương mau mau chạy vào điện, thốt lên gọi đại nhân:
“Đại nhân, đại nhân! Y khăng khăng muốn gặp ngài, nếu không thì y sẽ không đi đầu thai!”
Xuân nương vốn là một mỹ nhân, đáng tiếc là sau khi làm quỷ lại biến thành bộ dạng mặt xanh lè, nanh nhọn, miệng lớn như cái chậu máu, hù chết được cả quỷ.
“Cho y vào.”
Độ nằm nghiêng trên ghế, hơi mất kiên nhẫn. Làm Chuyển Luân Vương nhiều năm như vậy, rất ít khi gặp phải mấy chuyện phiền toái như này.
Quỷ hồn nhanh chóng bị giải lên, nhưng lại không hề chật vật như trong tưởng tượng của Độ.
Mặc dù cả người thiếu niên đều dính máu nhưng sắc mặt không thay đổi, toát ra vẻ phấn chấn chỉ có ở con người.
Nếu như còn sống, y hẳn là một vị hoàng đế trẻ tuổi đầy nhiệt huyết.
“Bái kiến Chuyển Luân Vương đại nhân.”
Thiếu niên hành lễ với hắn nhưng lại không quỳ lạy. Độ nhíu mày, ngồi dậy thả hai chân xuống đất.
“Vì sao không đi đầu thai?”
“Thù không báo, không đầu thai.”
Sống lưng của thiếu niên thẳng tắp, ánh mắt kiên định, hoàn toàn không sợ kẻ khiến cho đám quỷ nghe tiếng thôi cũng đủ sợ mất mật – Chuyển Luân Vương.
“Ngươi chết rồi, làm sao báo thù? Không bằng sớm ngày sang cầu Nại Hà, trải qua một kiếp hạnh phúc viên mãn.”
Độ nhìn hắn, cảm thấy buồn cười. Trong những năm tháng hư không ấy, hắn luôn ngồi ở cái vị trí này, nghe đủ loại ma quỷ khóc lóc kể lể với hắn:
“Đại nhân! Cầu xin ngài, ta trên có già, dưới có trẻ, ngài cho ta sống lại đi!”
“Đại nhân! Ta vừa mới thi đậu trạng nguyên thôi! ta không muốn chết!”
“Đại nhân, bạc của ta còn chưa có xài hết đâu!”
Không có một ai trong số họ dám ngẩng đầu nhìn Độ, không người nào dám nhìn thẳng vào mắt hắn như vậy.
“Ta không quan tâm kiếp sau.”
Thiếu niên nhìn hắn, quật cường đến mức khiến cho Độ thấy đáng thương.
“Ngươi chắc chắn? Nay người thân, bạn bè của ngươi ở chốn đầu thai đã đợi ngươi từ lâu.”
Thiếu niên nghe vậy thì ngẩn người, nhưng vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định.
“Ta muốn báo thù.”
Độ nhìn ánh mắt y, nhận ra chuyện này dường như không thể thương lượng được, hơi mất kiên nhẫn.
“Vậy vì sao ta phải giúp ngươi?”
“Sau khi báo thù, tùy đại nhân xử trí.”
“Ngươi chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
Trước nay Độ luôn không hiểu nổi tình cảm loài người, những thứ như yêu hận tình thù trong mắt hắn đều là chuyện khôi hài.
Dùng cơ duyên đầu thai để đổi lấy ba năm tuổi thọ, lời lẽ vô căn cứ.
Thế nhưng từ ngày đó trở đi, bóng lưng rời đi của thiếu niên lúc nào cũng quanh quẩn trong kí ức hắn.
Hắn lật sổ sinh tử, cuối cùng tìm thấy tên của thiếu niên.
“Lý Yến Đồng. Hải yến hà thanh, thiên hạ đại đồng (trời yên biển lặng, thiên hạ thái bình).”
Độ nhìn cái tên trên giấy, vô thức cười khẽ một tiếng. Nhưng kỳ hạn ba năm chưa tới, Lý Yến Đồng đã xuất hiện trước mặt hắn.
Khác với lần trước là lần này y càng chật vật hơn. Manh giáp trên người thiếu niên đã tan nát đến mức không mặc nổi nữa, đặc biệt là vết thương đáng sợ trên cổ, khiến cho người nhìn sợ hết hồn hết vía.
Xuân nương ở bên không dám lên tiếng, đôi mắt đen thui nhìn đăm đăm về phía hai người.
Hai người ở trên điện đối mặt hồi lâu, cho tới khi Độ mở miệng:
“Có hối hận không?”
“Không hối hận.”
Nhưng ánh mắt Lý Yến Đồng nhìn hắn rõ ràng loé lên ánh nước trong suốt.
“A Xuân, đưa y đi đầu thai.”
“Đại nhân, nhưng như thế này không đúng với quy tắc.”
Xuân nương bối rối nhìn hắn, khuôn mặt xanh xanh đỏ đỏ nhăn lại.
“Đưa hắn đi đi.”
Độ quay người đi, không muốn nhìn bất kỳ ai nữa, không ai biết được rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì.
“Phàm là ma quỷ từng tạo nghiệt cực ác, linh hồn sẽ bị hoá thành tứ sinh: thai sinh, noãn sinh, thấp sinh và hoá sinh, sáng sinh tối chết, sau khi trả hết tội nghiệt sẽ được chuyển kiếp lại làm người nhưng phải đầu thai ở chốn man rợ.”
Trên cột của Thập điện có khắc quy tắc, chúng quỷ đều phải nghe theo.
Trong quãng thời gian 3 năm sống lại này, Lý Yến Đồng khiến hơn ba chục ngàn người thương vong. Nhất thời khiến cả địa phủ lúc nhúc đủ loại quỷ.
“Chuyển Luân Vương! Ngươi đã biết tội chưa!”
Nhất Điện Tần Nghiễm Vương mang chúng Diêm Vương đến hỏi tội. Độ đứng trên đại điện nhìn bọn họ, không nói một lời.
Hôm ấy là ngày Lý Yến Đồng đi đầu thai, cũng chính là ngày hắn phải nhận hình phạt róc xương xẻ thịt!
Kiếm của Tần Nghiễm Vương không hề lưu tình chém xuống cổ hắn, máu đỏ phun trào, đầu lâu lăn lóc trên mặt đất.
Xuân nương sợ hãi khóc lớn, chạy đi nhặt đầu điện hạ nhà nàng.
“Dùng tơ bện khâu lại. Nếu dám to gan kháng lệnh, ném hắn tới địa lao để ngày ngày làm mồi cho rắn.”
Bầy quỷ rời đi, Xuân nương ôm đầu đại nhân khóc nức nở.
“Đại nhân, ngài đau không, ngài có đau không? Hức hức…”
Son phấn trên mặt Xuân nương trôi theo hàng nước mắt, huôn mặt này không còn được gọi là mặt nữa rồi.
Nơi bị máu của Độ vẩy qua đều đã nở thành những đám lớn hoa bỉ ngạn.
“Không đau.”
Xuân nương vừa khâu vừa khóc, nước mắt nhỏ xuống mặt và quần áo Độ.
“Sao có thể đối xử với đại nhân như thế. Dùng tơ bện đau lắm, hức hức hức.”
“A Xuân, đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ không đẹp.”
Tơ bện cứng nhắc, dễ dàng cắt nát da thịt. Dùng thứ cứng như vậy để khâu, nghĩ thôi cũng thấy sợ.
Độ cảm nhận sự ngứa ngáy và đau đớn do da thịt mọc lại, thế nhưng lại tê dại như thể nó không hề tồn tại.
Có lẽ ngay từ đầu đã là một sai lầm, hắn không nên cho y cơ hội sống lại.
Lý Yến Đồng, từ nay về sau, mỗi một đời ngươi đều sẽ lục thân duyên tuyệt, sống không nổi hai mươi tuổi. Ngươi thật sự không hối hận?
_Hết chương 3_