Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Linh Hồn Dưới Ánh Trăng

Chương 105




Ở ngoài mạn rừng cách gia viên của tộc Lowry 200 mét…Đó là một khu rừng rất lớn, cây cối xung quanh và cảnh vật rất tuyệt vời. Đây là nơi mà họ dùng để săn bắn các động vật lớn. Theo lẽ thường, chỉ có những người trong gia tộc là pháp sư hạng B trở lên thì mới được săn bắn tự do trong khu rừng. Nhưng hiện tại, Ondo, một cậu nhóc 10 tuổi có bản tính tò mò và ham chơi đang hướng mắt về phía khu rừng, trong lòng đầy suy tính.

Anh và Rina đang cùng nhau kiếm những con côn trùng nhỏ để quan sát. Kế bên họ có một pháp sư canh phòng của gia tộc đi theo để bảo vệ và trông coi. Ondo cau mày, ghé tai vào Rina:

“Này Rina, bà cô này lúc nào cũng đi theo chúng ta thế á?”

Rina gật đầu: “Ừ, tớ xin lỗi nhé, nhưng vì cha tớ muốn đảm bảo an toàn cho cả cậu…”

“Chậc chậc, tớ chỉ đùa thôi mà. Mà này, Rina, tớ có ý này…” – Ondo thì thầm vào tai cô. Rina ngớ người:

“Không…không được đâu, ngộ nhỡ gặp thú lớn, thì chúng ta biết làm gì chứ? Hơn nữa cô Maria không đồng ý cho chúng ta đi đâu”.

“Suỵt, nói nhỏ thôi. Đi mà, chỉ một chút thôi. Cậu mà không cho vào, tớ nghỉ chơi với cậu đấy”.

“Hả, sao lại vô lí thế?” – Rina phụng phịu nói. Ondo cười khì: “Chẳng lẽ cậu không muốn xem khu rừng nhà mình trông như thế nào sao. Nghe bảo bên trong có rất nhiều hoa và côn trùng đẹp lắm”.

“Cái này…” – Thấy Rina vẫn còn lưỡng lự, Ondo liền quay sang Maria: “Cháu dẫn Rina đi vệ sinh chút”.

Maria vội nói: “Cậu Ondo, cậu không cần phải…” – Chưa kịp nói xong thì Ondo đã kéo Rina đi mất hút.



“Ondo, cậu định đi thật sao?”. Cả hai đang mon men đi bên trong khu rừng. Khi nãy lúc đi vệ sinh, Ondo đã lén chui qua cửa sổ nhỏ, đúng là tinh quái mà. Anh cũng giúp Rina trèo lên, rồi cả hai vòng ra sau dinh thự để vào rừng.

Rina vừa đi vừa lo lắng: “Ondo à, chúng ta tự ý đi như thế này, sẽ không sao đó chứ?”. Ondo nắm tay cô kéo đi, rồi trấn an:

“Đừng có lo, chỉ một lát thôi mà”.

“Một lát của cậu, đừng bảo là một tiếng đấy nhé” – Rina làu bàu. Chợt Ondo trông thấy thứ gì đó, anh dặn Rina:

“Rina, cậu dùng được lục bảo nhãn chưa?”

“Rồi, nhưng chỉ được một lát thôi”.

“Tớ cảm giác chúng ta vừa nhìn thấy côn trùng có ma lực, cậu nhìn thử xem”. Rina há hốc: “Thật á, tớ sẽ xem thử” – Rina nhắm mắt lại, rồi nắm bàn tay vận ma lực. Lục bảo nhãn xuất hiện, đôi mắt long lanh làm cho Ondo không khỏi ngạc nhiên. Thì ra đây là lục bảo nhãn hùng mạnh của gia tộc Lowry sao, trông thật lộng lẫy mà.

“Đó…đúng là côn trùng có ma lực rồi. Hình như cũng là loại hiếm nữa” – Rina lầm bầm. Ondo cười tít mắt:

“Thật sao, không chừng là loài Chuke nổi tiếng đó. Để tớ chạy ra bắt nó, cậu ở đây nhé” – Chưa kịp để Rina phản ứng, Ondo đã tự mình rón rén đi ra đó. Rina thở dài, cô nhìn xung quanh. Khu rừng thuộc gia tộc Lowry, quả nhiên đúng như lời đồn đại, rộng đến mức không tưởng tượng nổi, đã thế nó còn giáp ranh gần với Runker nữa, chỉ cách có 1 cây số đi đường. Đang nghĩ ngợi vu vơ, chợt cô giật mình.

“Hình như, mình cảm giác có gì đó…”

Không phải là thú dữ, không phải sinh vật trong rừng…

Mà đó là, ám khí từ người…

Ngoài người trong gia tộc, cô chưa bao giờ nhìn thấy ám khí này…Lục bảo nhãn đã tới giới hạn, Rina bắt đầu cảm thấy lo lắng, cô định gọi Ondo để trở về, thì một giọng nói vang lên đằng sau:

“Ồ, trẻ con à?” – 3 tên pháp sư bịt kín mặt cất tiếng. Trông thấy lục bảo nhãn vẫn còn le lói ánh sáng của Rina, bọn chúng liền ngạc nhiên. Một tên trong số chúng cười bảo: “Chậc, xem ra con mồi tự dâng tới miệng rồi”.

Rina run rẩy, cô sợ đến mức không thể hét lớn lên…Bọn người này, rốt cuộc là ai…Tại sao chúng lại xuất hiện trong khu rừng thuộc địa phận của tộc cô chứ?

Ondo lúc này đã bắt thành công con côn trùng kia, cậu quay lại gọi Rina: “Rina, tớ…Hả?”

“Đứng im, nhãi ranh” – 3 tên còn lại hăm dọa, 1 tên trong đó đang chĩa kiếm vào Rina. Ondo lo lắng:

“Rina!! Các ngươi là ai?”

“Chà, cái khăn choàng có ấn ký đó, xem ra là người trong gia tộc Prym. Đã thế lại còn là nhánh gia chủ, xem là vụ này chúng ta hời lớn rồi” – Bọn chúng cười phá lên. “Nhãi ranh, khôn hồn thì im lặng, nếu không thì bọn tao sẽ giết con nhóc này”.

Ondo cắn răng, đây đúng là trường hợp bất khả kháng mà.

“Làm sao bây giờ, mình…chẳng lẽ phải dùng đến kĩ thuật mà cha mới dạy sao? Nhưng mà, mình vẫn còn…”

Đang lưỡng lự suy nghĩ, thì một tên trong số chúng nhấc bổng Rina lên: “Thôi, tha cho ranh con nhà ngươi lần này, thứ bọn ta cần đã có, cảm ơn nhé đồ ngốc”.

Ondo tức giận: “Này, không được, các ngươi định mang cậu ấy đi đâu”.

“Khôn hồn thì về nhà đi, nhóc, bọn ta không thèm giết ngươi đâu”.

Ondo cau mày, phen này đành chơi liều thôi. Anh ghì chặt tay phải, rồi vận ma lực.

“Thiết xa trận!!! Khai” – Anh lao thẳng về phía chúng, tung một đòn quyết định. Cả ba tên đều giật mình, không kịp phản kháng. Chúng không hề nghĩ một đứa nhóc 10 tuổi lại biết sử dụng ma lực tấn công mạnh mẽ như vậy.

Ondo nhắm vào chân của tên đang giữ Rina, giáng một đòn mạnh lên nó. Gã đó đau thấu xương, buông Rina ra. Ondo lập tức xoay người, đỡ lấy Rina, rồi bế cô bỏ chạy ra khỏi đó. Hai tên còn lại cắn răng, rồi mắng tên kia: “Tên điên này, sao mày để vuột mất nó!”

Tên mới bị trúng đòn ôm chân: “Khốn kiếp, chân tao…” – Chân hắn có vẻ bị bỏng khá nặng, phần cứng của xương bên trong cũng bị gãy, khiến hắn đau đến nghẹn. Hắn quát: “Còn đứng đó à, bắt tụi nó lại!!”

Ondo thở dốc, bế Rina nhanh chóng chạy ra khỏi rừng. Rina lo lắng: “Ondo, cậu có sao không?”

“Không sao, tớ chỉ dùng nhiều ma lực quá thôi, chúng ta nhất định phải đi báo tin cho người nhà cậu, bọn chúng chính là người của nước khác”.

“Thật sao? Thảo nào ám khí cũng rất khác. Là người của đế quốc Runker phải không?”

Chưa kịp hết câu, hai gã kia đã dùng dây thừng ma lực túm lấy chân Ondo, khiến cả hai ngã xuống đất. Tên kia túm lấy cổ Ondo: “Xem ra mày cũng có chút năng lực, thằng nhóc tộc Prym chết tiệt”.

Tên còn lại hối thúc: “Giết nó luôn đi, để nó trở về báo tin là phiền phức lắm. Giết nó, rồi mang con nhỏ này theo là được”.

Ondo vùng vẫy trong bất lực: “Thả…ta…ra”.

Tên còn lại vung kiếm định giết Ondo, thì Rina lao tới túm lấy tay hắn, đồng thời đạp vào chân tên đang túm lấy Ondo: “Mau dừng lại!!!”. Tên túm lấy Ondo đau điếng, Ondo nhân cơ hội thoát ra được, anh ho sặc sụa, rồi quay sang nhìn Rina.

Hai tên đó đã thật sự nổi giận, chúng ném Rina sang một bên, rồi đùng đùng lao tới cô: “Xem ra bọn tao phải chặt hai tay của mày để mày khỏi gây chuyện nữa, hơn nữa lệnh của chúng ta chỉ là để nó sống thôi mà, nhỉ?”

“Ờ, lẹ đi” – Tên còn lại cười độc ác. Rina sợ hãi: “Đừng…đừng có qua đây!!”

“Rina cẩn thận!!” – Ondo lao tới, đúng lúc tên kia đang định dùng kiếm dạy dỗ cô.

“Xoẹt!!!” – Máu lập tức tuôn ra. Một vết chém nông ngang mặt Ondo xuất hiện. Anh đã kịp lao tới để đỡ lấy cho Rina. Anh ôm cô bạn nhỏ vào người, một mình hứng chịu vết chém đó.

Rina không khỏi bàng hoàng. Cả hai ngã xuống. Ondo đau đớn rên rỉ: “A…”. Máu trên mặt không ngừng tuôn ra…một đường chém khá sâu ngang qua mũi anh, khiến anh đau như sắp chết vậy…Đối với một cậu bé 10 tuổi khi đó, quả nhiên là địa ngục trần gian…

“Ondo à!!” – Rina òa khóc, đỡ anh dậy…Ondo vẫn cố gắng nắm lấy tay Rina: “Cậu mau chạy đi”.

Hai tên kia bắt đầu thấy mất kiên nhẫn vì đã tốn quá nhiều thời gian. Chúng dùng ma pháp của mình, định bụng xử hết cả 2: “Chậc, đừng có làm màu trước mặt bọn tao!”

“Lục bảo thành!!” – Hai bức tượng kết giới được dựng lên, đỡ lấy đòn vừa rồi. Rina ngạc nhiên quay lại. Đó là chị gái Alice của cô và Maria. Alice cười nhếch môi, nổi trận lôi đình:

“Rina, chị sẽ xử lí em sau. Còn bây giờ, mấy cái tên cặn bã này…Xông lên nào, cô Maria!!”

“Vâng, thưa tiểu thư” – Cả hai đồng loạt xông lên, hạ gục và tóm gọn chúng trong nháy mắt.

Alice trói 3 tên cùng một chỗ, rồi quay sang nói: “Cô Maria, cô đưa Ondo và Rina về kiểm tra trước đi, tôi sẽ ở lại một lát”.

“Vâng, tôi hiểu rồi”. Maria tiến tới hai người, tiến hành kiểm tra cho Ondo. Rina lo lắng hỏi:

“Cô Maria, cậu ấy có sao không?”

“Nhị tiểu thư đừng lo lắng, chỉ là vết thương ngoài da thôi…Nhưng có thể sẽ để sẹo. Tôi sẽ đưa 2 người về dinh thự chữa thương”.

Rina quay sang: “Còn…chị của cháu?”

“À, tiểu thư Alice sẽ ở lại thẩm vấn và kiểm tra xung quanh. Cô đừng lo, tiểu thư Alice rất mạnh đó”

Rina ngơ ngác. “Chị…16 tuổi nhưng đã rất mạnh mẽ và tài giỏi…Nghe bảo sắp tới, chị còn được hoàng đế đệ tứ và công chúa bổ nhiệm vào đội trinh sát đặc biệt…”

“Mình…mình cũng muốn mạnh mẽ như vậy. Ít nhất thì, mình sẽ không thành gánh nặng của cậu ấy nữa” – Cô quay sang nhìn Ondo…

Ondo thở hồng hộc, an ủi Rina: “Đừng có lo, tớ không sao…”



“Ai cho hai đứa tự ý ra vào khu rừng đó hả!?” – Alice nổi giận mắng cả hai. Ondo đã được sơ cứu vết thương, còn Rina cũng chỉ bị trầy xước ngoài da.

“Tụi em xin lỗi”.

Alice thở dài ngao ngán. Maria cũng cúi đầu: “Là lỗi của tôi, đại tiểu thư, là tôi đã không quản lí tốt”.

Alice cười xòa: “Không sao đâu, qua cửa tử lần này, chúng sẽ ngoan thôi mà cô. Hơn nữa, hai cái đứa này, chị không muốn một ngày nào đó phải đi đám tang hai đứa trước đâu”.

Ondo bĩu môi: “Chị cũng biết đùa thật”.

Alice nhéo tai Ondo, gằn giọng: “Trông chị có giống đùa à? Bây giờ có một vết sẹo trên mặt rồi đấy, đẹp mặt chưa?”

Ondo lắc đầu: “Chả sao cả, em thấy ngầu mà, Rina nhỉ?”

Rina quay sang Ondo, cúi đầu không biết nói sao. Ondo tự tin nói: “Hôm nay em đã dùng thuật của cha em dạy đó, sau này vào học viện, em nhất định phải mạnh mẽ hơn”.

Rina nghe xong cũng có khí thế hơn, cô tự nhủ với bản thân, nhất định phải trở nên mạnh mẽ. “Ừm, tớ…tớ cũng sẽ cố gắng”.

Alice mỉm cười mãn nguyện, thầm trong bụng: “Hai cái đứa này cũng thật là…”



“Ra là vậy, thì ra vết sẹo xuất hiện từ lần đó” – Anders nghe xong câu chuyện cũng trầm trồ. Ondo xua tay:

“Chậc, nói cho ngầu vậy thôi, chứ nhớ lại cảm giác bị chém đó, đau muốn đầu thai chuyển kiếp luôn ấy” – Ondo mỉm cười. “Nhưng mà nói chứ, Rina bây giờ, cậu ấy cũng có thể tự lo cho bản thân được rồi”.

Anders cười dịu dàng, rồi nhìn về phía Rina: “Ừ, sau này cậu ấy nhất định sẽ trở thành 1 nữ hoàng mạnh mẽ”.

Ondo đứng dậy phủi tay, rồi bảo: “Chà, hàn huyên thế đủ rồi, đi tìm manh mối tiếp thôi. Cơ mà, nhớ lại hồi đó bị chị Alice mắng, sợ lắm đấy. Đã vậy sau đó tớ còn bị cha và chú Gadfield thuyết giáo một bài nữa, phiền phức muốn chết”.

Anders cười phì, vỗ vai bạn: “Rồi rồi, chúng ta đi thôi.