Linh Hồn Bị Hoán Đổi

Chương 39




Nhiều ngày trôi qua mà Tần Liễu vẫn không xuất hiện lại, sinh hoạt ăn uống ngủ của cô cũng đã trở lại bình thường. Âu Dương Hoa thầm nghĩ không lẽ mọi chuyện lại đơn giản như vậy?

Tuy vẫn còn vài vết thương chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng bác sĩ đã duyệt cho cô có thể xuất viện. Âu Dương Hoa vẫn còn nhiều việc ở công ty, do đó cô không muốn cứ tiếp tục ở lại bệnh viện nữa. Sự nhàm chán khiến cô cảm thấy khó chịu.

Vừa mới trở lại làm việc không lâu, Ngô Đình Ân lại gọi điện cho cô. Âu Dương Hoa thời gian vừa qua không liên lạc với anh ta, bởi vì cô biết hành động của Tần Liễu đã gieo cho anh ta hy vọng và cô đã làm anh ta tổn thương khi đính chính. Do đó, cô nghĩ cả hai đã không còn khả năng làm bạn bình thường nữa mà chỉ có thể cắt đứt hoàn toàn.

“Xin chào, anh có việc gì cần tìm tôi à?” Âu Dương Hoa hỏi.

“Đúng vậy, tôi biết thời gian vừa rồi giữa chúng ta đã xảy ra vài chuyện khó xử. Thế nên tối nay tôi muốn hẹn cô tới một quán trà để nói chuyện với nhau, giải quyết hết mọi hiểu lầm.” Ngô Đình Ân đề nghị.

Cô cảm thấy đúng là sẽ tốt hơn nếu có một cuộc nói chuyện chính thức, thế nên Âu Dương Hoa đã đồng ý. Ngô Đình Ân cho cô một địa chỉ, đó là một trà quán có phòng riêng để nói chuyện. Âu Dương Hoa biết nơi đó, cô từng nghe Mạc Phi kể rằng đây là chỗ có không gian riêng tư lãng mạn và cách âm tuyệt đối, là nơi hoàn hảo cho các cặp đôi hẹn hò.

Âu Dương Hoa không rõ anh ta chọn nơi này có ý gì hay không, hay thật sự đơn giản chỉ vì thích nơi này. Cô thử đề nghị một điểm gặp mặt khác nhưng Ngô Đình Ân vẫn kiên quyết là phải gặp ở đó vì lý do bí mật.

Đối với Ngô Đình Ân, cô vốn khá tin tưởng anh ta, nhưng sau bài học là Mạc Phi, cô cảm thấy nghi ngờ không phải chuyện thừa.

Gần tới giờ hẹn, Ngô Đình Ân đã có mặt trước cửa tòa nhà công ty của cô. Âu Dương Hoa nhớ là anh ta không hề nói trước là sẽ tới.

“Tôi có thể tự đi tới đó mà, không cần phiền anh tới đón đâu.” Âu Dương Hoa nói.

“Dù sao cũng đã tới rồi, cô cứ lên xe đi.” Ngô Đình Ân đáp.

“Nếu anh đã tới tận đây rồi, hay là chúng ta nói chuyện rõ ràng tại đây luôn?” Âu Dương Hoa đề nghị, cô muốn giải quyết thật nhanh gọn.

“Coi nào, tôi đã đặt chỗ rồi. Cô sẽ không để phí mất công sức và tiền bạc của tôi phải không?” Ngô Đình Ân không cho cô lựa chọn.

Đi cùng xe với anh ta có lẽ không gặp vấn đề gì, cái mà Ngô Đình Ân khăng khăng muốn cô đến là trà quán kia, thế nên có thể đoán là anh ta không có ý định giở trò gì trên xe.

Trên đường đi, Âu Dương Hoa vẫn gợi ý là nên nói ngay lúc này, và Ngô Đình Ân vẫn giữ ý kiến muốn cùng nhau nói chuyện ở trà quán.

Chiếc xe của họ đã đến nơi, Ngô Đình Ân nhiệt tình dẫn đường cho cô đến căn phòng đã được đặt trước. Đúng như lời Mạc Phi từng nói, không gian nơi đây vô cùng yên tĩnh và lãng mạn. Có điều, ở nơi đây với Ngô Đình Ân, cô cảm thấy có chút gì đó không phù hợp. Liệu có phải anh ta nghĩ rằng khung cảnh này có thể giúp lãng mạn hóa câu chuyện và anh ta sẽ thành công khiến cô đổi ý?

Âu Dương Hoa thầm nghĩ có làm vậy cũng vô ích mà thôi, cô sẽ không thay đổi quyết định của mình.

“Chúng ta bắt đầu nói chuyện được rồi chứ?” Âu Dương Hoa hỏi.

“Bình tĩnh nào. Chúng ta hãy đợi đồ uống ra đã nhé.” Ngô Đình Ân đề nghị.

Âu Dương Hoa không rõ anh ta đang chờ đợi điều gì, phải chăng có đồ uống thì cuộc nói chuyện sẽ thành công hơn? Biết là không thể làm anh ta thay đổi ý kiến, Âu Dương Hoa đồng ý chờ đợi.

Cả hai không nói gì, chỉ nhìn nhau khiến không khí khá là gượng gạo. May mắn là nhân viên đã nhanh chóng mang đồ uống ra. Ngô Đình Ân dùng trà thảo mộc còn cô dùng trà hoa cúc.

“Vậy bây giờ chúng ta có thể vào vấn đề chính được hay chưa?” Âu Dương Hoa dần mất kiên nhẫn, cô cũng không muốn giấu sự khó chịu của mình, nếu vì thái độ này mà anh ta không thích cô nữa thì càng tốt.

Thế nhưng Ngô Đình Ân lại tiếp tục chần chừ, anh ta bảo cô “Chúng ta thưởng thức tí trà rồi hãy bắt đầu.”

Dứt lời, Ngô Đình Ân uống ngay một ngụm. Âu Dương Hoa cảm thấy vô cùng kì quặc, thái độ này của anh ta hoàn toàn khác với tác phong dứt khoát bình thường. Liệu anh ta đang ấp úng chuyện gì? Âu Dương Hoa cảm thấy không có hứng uống trà, thế là Ngô Đình Ân lại thúc giục “Cô cũng thử đi, trà ở đây quả là xứng đáng nhận vô vàn lời khen ngợi.”

Âu Dương Hoa nghe theo, có vẻ nếu không uống thì anh ta sẽ lại tiếp tục chần chừ. Đưa cốc lên miệng, Âu Dương Hoa bắt gặp ánh mắt chờ đợi của anh ta. Ánh mắt đó rất quen thuộc, giống với cách mà Tần Liễu từng nhìn cô.