Linh Dược Thần Sư

Chương 80: U Văn Tuyết báo




- Người mạnh nhất của thành Lam Ngõa là đại nhân Áo Tạp Lạc cũng chỉ là Tông Linh sư đê giai a, đại hán trung niên kia sợ rằng thực lực so với đại nhân Áo Tạp Lạc chỉ mạnh hơn chứ không kém.

- Này.

Thấy Lôi Da kêu một tiếng rồi ngây ngốc, Ốc Ân không khỏi nhíu mày.

- A, vị đại nhân này, ngày hôm qua sau khi một ít mạo hiểm giả bị thương đã rời khỏi Trấn Cự Tháp, hiện giờ lữ điếm bên trong Trấn Cự Tháp đã có không ít phòng trống.

Lôi Da từ trong ngây người kinh hãi tỉnh lại, vội vàng nói.

Nói xong những lời này Lôi Da liền hối hận, hắn thân là Linh đồ cao cấp, địa vị bên trong Trấn Cự Tháp tự nhiên không thấp, còn có một trang viện riêng, nếu như có thể an bài các vị đại nhân ở trong trang viện của chính mình, như vậy không phải chính mình có thể tiếp xúc với những vị đại nhân này tốt hơn sao?

Lôi Da có chút hối hận chính mình không biết nắm lấy cơ hội, hiện giờ đã nói ra không còn cách rút lại nữa.

Ốc Ân gật đầu, xoay người phân phó thủ hạ thu hồi trướng bồng.

Rất nhanh, bọn Kiệt Sâm đi tới một lữ điếm duy nhất của Trấn Cự Tháp.

Đây là một lữ điếm nhỏ được gọi là lữ điếm Cự Tháp, toàn bộ chỉ có hai tầng, diện tích không lớn, cũng không xa hoa, chỉ là một tiểu điếm nhỏ trong trấn, bọn Yên Cơ cũng không yêu cầu quá nhiều.

Quả nhiên, khi Lôi Da mang bọn Yên Cơ tới, ngày hôm qua các mạo hiểm giả còn tràn đầy lữ điếm nhưng hiện giờ đã vơi đi không ít, tổng cộng có tám gian phòng, vừa lúc có thể để đoàn người Kiệt Sâm ở.

Về phần những mạo hiểm giả bỏ phòng, một là vì thụ thương rời khỏi, hai là nghe được tin tức Cuồng Bạo Linh quả muốn trở về triệu tập nhân mã cướp giật, hoặc là thầm nghĩ đem tin tức truyền ra ngoài để xem náo nhiệt, bọn Kiệt Sâm không biết là được.

- Phụ thân, tiểu thư Yên Cơ, các ngươi đi đến đây thôi, không cần tiễn nữa.

Ăn xong điểm tâm, Kiệt Sâm và Ba Đốn trực tiếp xuất phát ra phía sau sơn lâm, mà đám người Yên Cơ còn lại đều đưa Kiệt Sâm và Ba Đốn tới luyện võ trường.

- Đại sư Kiệt Sâm, Ba Đốn thúc thúc, các ngươi phải thật cẩn thận.

Yên Cơ thân thiết nhìn Kiệt Sâm.

Kiệt Sâm gật đầu, mà lão Lôi Nặc thì không nói gì, chỉ dùng hai bàn tay thô ráp vỗ lên vai Kiệt Sâm.

Phụ tử tâm liên, tuy rằng lão Lôi Nặc không nói thế nhưng sự quan tâm của hắn, Kiệt Sâm có thể cảm nhận được.

- Ốc Ân, ta không ở đây, ngươi nhất định phải bảo vệ tiểu thư cho tốt, nếu như tiểu thư có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, ta sẽ hỏi tội ngươi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Ba Đốn lạnh lùng nói.

- Ba Đốn đại nhân, ngươi yên tâm đi, cho dù Ốc Ân ta chết cũng sẽ không để tiểu thư bị thương chút nào.

Trên mặt Ốc Ân lộ một tia kiên quyết.

Dưới ánh mắt của đám người Yên Cơ, hai người Kiệt Sâm và Ba Đốn tiến nhập vào trong Ô Thác sơn mạch, thân hình vừa tiến nhập vào trong sơn lâm, trong chốc lát không thấy đâu nữa.

- Quả nhiên bọn họ lưu lại là vì Cuồng Bạo Linh quả.

Không ít mạo hiểm giả từ xa vây quanh luyện võ trường thấp giọng nói.

- Nếu bọn họ đã muốn Cuồng Bạo Linh quả, ta thấy chúng ta không còn hy vọng nữa.

Một thanh âm thở dài nói.

- Không có hy vọng? Hừ, cho dù bọn họ không muốn, chúng ta có hy vọng sao? Sợ rằng đầu Cụ Phong Xỉ hổ ngày hôm qua cũng đủ kết liễu tính mệnh tất cả mọi người ở đây rồi.

Trong đám người truyền ra một thanh âm khinh thường.

- Không chiếm được thì thôi, đi xem cũng tốt, ta còn chưa bao giờ thấy qua Cuồng Bạo Linh quả!

Trong đám người lại có kẻ nghị luận.

Các mạo hiểm giả đều gật đầu, sau một lát không ít người len lén tiến nhập vào trong sơn lâm, tuy rằng bọn họ biết bản thân chính mình không chiếm được Cuồng Bạo Linh quả thế nhưng lòng tham vô đáy, bọn họ vẫn ôm một tia hy vọng tiến nhập sơn lâm.

Nói không chừng, chính mình chiếm được thì sao, kết quả không ai nói trước được điều gì.

Kiệt Sâm và Ba Đốn đi trong sâm lâm rất nhanh, sau khi tiến nhập vào sơn lâm, Kiệt Sâm trực tiếp đi thẳng, dọc đường tìm hiểu bốn phía.

Kiệt Sâm đến từ ba nghìn năm sau, biết hoàn cảnh sinh trưởng của Cuồng Bạo Linh quả tuyệt đối là một địa phương dư thừa Linh lực, hơn nữa khi thiên tài địa bảo như vậy thành thục, nguyên tố Linh lực trong thiên địa sẽ tương đối hỗn loạn, Kiệt Sâm thân là Linh Dược sư tự nhiên vô cùng mẫn cảm đối với nguyên tố Linh lực trong thiên địa.

Lúc này Kiệt Sâm trực tiếp đi về phía trước, trong nhận biết của hắn, Linh lực chỗ nào dư thừa mà tương đối hỗn loạn thì chính là chỗ cần tìm.

Ngay từ đầu Ba Đốn thấy Kiệt Sâm chỉ lo đi về phía trước, trong lòng còn có chút hiếu kỳ, sau lại tỉ mỉ cảm ứng một chút, cũng hiểu ra mục đích của Kiệt Sâm, trong lòng không khỏi cảm thấy kính nể hắn không ngừng.

Đây cũng là một trong những chỗ tốt của Kiệt Sâm đến từ ba nghìn năm sau!

Những mạo hiểm giả len lén tiến vào Ô Thác sơn mạch sau Kiệt Sâm và Ba Đốn cũng không có vận khí tốt như vậy.

Ngày hôm qua sở dĩ Y Đức có thể tìm được Cuồng Bạo Linh quả là bởi vì buổi tối, bên trong núi thường xuyên truyền đến âm thanh gầm rú của Linh thú, Y Đức kia chính là đi theo tiếng gầm của Linh thú mà đến nơi, hiện giờ là ban ngày, tự nhiên tiếng gầm rú của Linh thú không còn nữa.

Rất nhanh, đám mạo hiểm giả bị lạc phương hướng bên trong rừng rậm.

- Di, Đại sư Kiệt Sâm, dường như bên trong Ô Thác sơn mạch không có Linh thú a?

Đi được một đoạn đường, Ba Đốn không khỏi nghi hoặc nói.

Ngày hôm qua trên luyện võ trường xuất hiện tám đầu Phong Lang nhị giai cùng một đầu Cụ Phong Xỉ hổ tứ giai, trong tưởng tượng của Ba Đốn, để tranh đoạt Cuồng Bạo Linh quả này, bên trong Ô Thác sơn mạch hẳn sẽ có rất nhiều Linh thú, thế nhưng đi lâu như vậy, toàn bộ Ô Thác sơn mạch vẫn vô cùng yên tĩnh, ngay cả một đầu Linh thú cũng không phát hiện được.

Kiệt Sâm đi ở phía trước nở nụ cười:

- Ba Đốn đại ca, Linh thú phân chia giai cấp nghiêm ngặt hơn nhân loại rất nhiều, Linh thú đê giai trước mặt Linh thú cao giai tự nhiên có loại cảm giác sợ hãi trời sinh, nếu như có Linh thú cao giai chiếm Cuồng Bạo Linh quả, như vậy những Linh thú đê giai thấp hơn sẽ tự động tản ra, đây chính là pháp tắc của Linh thú.

- Ngày hôm qua Phong Lang và Cụ Phong Xỉ hổ hẳn bị Linh thú khác uy hiếp cho nên mới xông vào Trấn Cự Tháp.

Kiệt Sâm kiên quyết nói:

- Nếu như ta đoán không lầm, hiện giờ ở bên cạnh Cuồng Bạo Linh quả là một đầu Linh thú tứ giai mạnh hơn Cụ Phong Xỉ hổ, nhưng khả năng càng lớn hơn là một đầu Linh thú ngũ giai, chậm chí là Linh thú lục giai, dù sao đi nữa Linh thú cùng giai không có uy hiếp quá lớn, nếu là Linh thú tứ giai bình thường, Cụ Phong Xỉ hổ sẽ không phải chạy xuống núi mà đứng ở đây tranh đoạt.

- A! Thì ra là vậy!

Ba Đốn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Lấy tốc độ của Kiệt Sâm và Ba Đốn, hành tẩu trong rừng rậm căn bản không cần lo lắng bị Linh thú tập kích, bọn họ nhanh chóng tiến nhập vào chỗ sâu bên trong Trấn Cự Tháp.

Một mảnh sơn cốc dần xuất hiện trước mặt hai người Kiệt Sâm và Ba Đốn.

Cảm thụ được Linh lực phía trước bỗng tăng nhanh và có chút hỗn loạn, Kiệt Sâm dừng cước bộ.

- Hẳn là bên trong sơn cốc này.

Ánh mắt Kiệt Sâm dò xét xung quanh sơn cốc:

- Ngày hôm qua Y Đức tiến nhập vào rừng rậm chỉ có mấy canh giờ trong đêm đen tốc độ lại tương đối chậm, đến được sơn cốc này thôi.

Kiệt Sâm thu hồi khí tức, chú ý gió thổi cỏ lay động bốn phía, toàn thân cẩn thận tiến nhập vào trong sơn cốc, mà Ba Đốn cũng cảnh giác đi theo phía sau Kiệt Sâm.

Chỉ là khí tức thu liễm của Ba Đốn so với Kiệt Sâm càng thêm nhỏ, hành động cũng mẫn tiệp hơn rất nhiều.

Nếu như lúc trước Kiệt Sâm suy đoán không sai, bên trong cốc này có chứa Cuồng Bạo Linh quả và một đầu Linh thú tương đối cường đại.

Điều này khiến cho Ba Đốn phải cẩn thận, Linh thú tứ giai Ba Đốn không thèm để ý, cho dù gặp phải Linh thú ngũ giai Ba Đốn cũng không e ngại, nhưng nếu gặp phải Linh thú lục giai, chỉ cẩn Ba Đốn hắn cẩn thận một chút cũng có thể toàn thân trở ra, thế nhưng Ba Đốn không đi một mình, hắn còn phải bảo vệ Kiệt Sâm cho nên cần cẩn thận một chút.

Trong sơn cốc cực kỳ vắng vẻ, Kiệt Sâm và Ba Đốn cẩn thận quan sát bốn phía, ánh mắt tìm tòi xung quanh.

Đột nhiên, phía xa mơ hồ truyền đến âm thanh nước chảy, con mắt Kiệt Sâm bỗng dưng sáng ngời.

Kiệt Sâm nhẹ nhàng nằm vào bụi cỏ, ý bảo Ba Đốn nằm úp xuống, đồng thời toàn thân mềm nhẹ bước về phía trước, không phát sinh chút âm thanh nào.

Đẩy tầng bụi cỏ rậm rạp ra, ánh mắt Kiệt Sâm nhìn về phía trước, một cái đầm nước xuất hiện trước mặt hắn.

- Tìm được rồi!

Kiệt Sâm sáng mắt lên, mà Ba Đốn đi sau Kiệt Sâm cũng thấy được tràng cảnh trước mặt.

Đây là một đầm nước không tính là lớn, toàn bộ đầm nước có đường kính cỡ hơn hai mươi trượng, mà chính giữa đầm nước có một khối đất nhô lên có diện tích tầm một trượng.

Ở giữa khối đất còn có một đầm nước nho nhỏ, bên trong đầm nước là một gốc Linh căn màu trắng nhũ, lá cây màu đen, mà ở trên lá cây đen có một vầng sáng màu lam bao phủ một quả, toàn bộ quả tản ra quang mang lam sắc nhàn nhạt.

Linh căn hầu như ở dưới đầm nước, ngoại trừ một ít Linh căn rất ngắn ở bên ngoài ra thì hầu như dều là lá cây và quả.

Vừa nhìn, quả thật ánh sáng lam sắc nhàn nhạt từ quả cây rất bình thường, không bắt mắt.

Một trận gió thổi từ đầm nước tới khiến Kiệt Sâm thiếu chút nữa rùng mình, hàn đàm là nguồn suối nuôi dưỡng Cuồng Bạo Linh quả.

- Hả?

Kiệt Sâm nhíu mày, nhẹ nhàng hít nhẹ.

Khai sáng kỹ thuật lưu của Linh Dược học, dùng các loại trạng thái vật lý để phối chế ra Linh Dược tề, Kiệt Sâm đối với các loại hình thái vật lý cực kỳ mẫn cảm, cơn gió băng lãnh vừa rồi ẩn chứa một mùi mơ hồ.

Ánh mắt Kiệt Sâm sắc bén nhìn về phía vách núi của đầm nước, trong khe của vách núi có một cái bóng hấp dẫn ánh mắt Kiệt Sâm.

Đây là một Linh thú toàn thân đen tuyền, trên bộ lông đen của nó còn có vô số chấm trắng lấm tấm, lúc này Linh thú đang lẳng lặng nằm úp bên kia, đối mắt màu ám kim nhìn xuyên qua khe đá về phía Cuồng Bạo Linh quả ở giữa đầm nước.

U Văn Tuyết báo - Ngũ giai Linh thú.

Kiệt Sâm nhẹ nhàng huých Ba Đốn ở bên cạnh, chỉ về phía nơi ở của U Văn Tuyết báo, sau khi tỉ mỉ nhìn Cuồng Bạo Linh quả ở giữa đầm nước xong lại nhẹ nhàng lui ra ngoài.

- Phù!

Ra khỏi sơn cốc, Kiệt Sâm thở một hơi dài.

- Ngũ giai U Văn Tuyết báo.. ta không nắm chắc!

Ba Đốn cau mày.

U Văn Tuyết báo và Cụ Phong Xỉ hổ giống nhau đều mẫn tiệp, tốc độ cực nhanh, công kích và phòng ngự giống nhau, nếu như giao chiến, tuy rằng Linh thú thực lực đồng giai mạnh hơn nhân loại thế nhưng Ba Đốn đạt đến Tông Linh sư cao cấp cũng không hề e ngại.

Thế nhưng nếu cướp giật thứ đó đi, Ba Đốn không nắm chắc hắn có thể chiếm ưu thế tốc độ trước mặt U Văn Tuyết báo hay không, quan trọng nhất chính là hắn còn phải bảo vệ an toàn cho Kiệt Sâm.

- Quan trong nhất chính là lá cây và rễ của Cuồng Bạo Linh quả, Cuồng Bạo Linh quả thì dùng hết toàn lực là được.

Kiệt Sâm biểu hiện rất đạm nhiên:

- Đi, chúng ta về trước.

- Trở về?

Ba Đốn ngây ngẩn cả người:

- Cuồng Bạo Linh quả sắp chín, chúng ta không chờ ở chỗ này sao?

- Lúc trước ta quan sát Cuồng Bạo Linh quả, thấy tế văn lam sắc trên Cuồng Bạo Linh quả rồi, Cuồng Bạo Linh quả này thành thục còn mất hai ngày nữa, ngày sau chúng ta trở lại.

Kiệt Sâm lý giải rất rõ đặc tính của Cuồng Bạo Linh quả.

Ba Đốn giật mình nhìn Kiệt Sâm, hắn phát hiện chính mình càng lúc càng nhìn không thấu Kiệt Sâm, Linh Dược sư có cảm giác trời sinh đối với dị bảo là không sai, nhưng đối với thứ như Cuồng Bạo Linh quả, Linh Dược sư bình thường chỉ sợ chỉ có thể đại khái đoán ra thời gian thành thục, thế nhưng có thể phán đoán chính xác giống như Kiệt Sâm, Ba Đốn chưa từng thấy bao giờ.

Càng khiến cho Ba Đốn phiền muộn chính là lúc trước U Văn Tuyết Báo ẩn trong sơn cốc, chính mình còn chưa nhìn thấy mà Kiệt Sâm đã nhìn ra, điều này khiến cho một Tông Linh sư cao cấp như Ba Đốn bị đả kích rất lớn.

Ngươi nói ngươi ở trên phương diện Linh Dược học tạo nghệ không sâu đậm thì thôi, hết lần này tới lần khác ở trên phương diện nhận biết cũng cường đại như vậy, Ba Đốn thật hết chỗ nói.

Chỉ là nếu Kiệt Sâm đã định chủ ý như vậy, Ba Đốn cũng đi theo Kiệt Sâm về Trấn Cự Tháp, lúc đi tới chân núi, Kiệt Sâm và Ba Đốn còn thấy được hai mạo hiểm giả đang đi vào trong rừng rậm tìm kiếm.

Hai mạo hiểm giả kia run sợ nhìn Kiệt Sâm và Ba Đốn đi nghênh ngang về Trấn Cự Tháp, trong nhất thời sững sờ không biết nên làm thế nào.

Sau khi trở lại lữ điếm, Kiệt Sâm nói lại chuyện tình với bọn Yên Cơ một chút, nếu như Cuồng Bạo Linh quả còn hai ngày thành thục, như vậy mọi người quyết định lưu lại thêm hai ngày nữa.

Tới buổi chiều, không ít mạo hiểm giả không tìm được Cuồng Bạo Linh quả ủ rũ đi về, còn một vào mạo hiểm giả khác vẫn đang tiếp tục tìm kiếm trong sơn lâm.


Bên trong phòng Ba Đốn, một lão giả hai mắt hữu thần, nhìn qua cực kỳ khôn khéo đang khom người, vẻ mặt vô cùng tôn kính.

Ở phía sau hắn là hai Linh sư lực lưỡng, toàn thân nổi cơ bắp đang cúi đầu đứng đó.

- Nam tước Mạc Nhĩ Đức, khổ cực cho ngươi rồi.

Yên Cơ gật đầu, đối với người phụ trách của gia tộc ở các thành thị, nàng thân là trưởng nữ tự nhiên biết đến.