Linh Dược Thần Sư

Chương 480: Kim ám chàng kích




- Phanh!

Trong ánh mắt của người xem trợn mắt há hốc mồm, lần này còn chấn động hơn mấy trận chiến trước, chiến đấu kinh thiên động địa với Áo Bỉ, giờ phút này, Áo Bỉ nhanh chóng té xuống đài, hôn mê bất tỉnh.

- Cái này...

Nhìn thấy cảnh tượng này, người xem chung quanh luận võ đài, trong miệng hít một hơi lạnh, Kiệt Sâm trong đám người, hai mắt cũng ngưng tụ lại.

Trong cả trận đấu không tới hai phút, một người thí luyện không tới bài danh mười ba, thi đấu lôi đài xâm nhập Top mười sáu thất giai cấp thấp Hoàng Linh Sư đã té ngã trên luận võ đài.

Trong quá trình này, Áo Bỉ từ đầu tới cuối trận đấu hoàn toàn không cách nào phát động thành công, một lần công kích, sau lần công kích đầu tiên bị Lai Ngang Nạp Đa đánh tan, kế tiếp, từng tầng công kích của Lai Ngang Nạp Đa khống chế tinh thần của Áo Bỉ.

Mãi cho đến khi Áo Bỉ lâm vào trong ảo cảnh, Lai Ngang Nạp Đa vẫn chỉ đứng một chỗ, không có di động chút nào, ánh mắt của hắn bình tĩnh, làm cho người ta có cảm giác thâm thúy, giống như lâm vào trong luân hồi vô tận, khó có thể giãy giụa.

Dưới đáy, vô số người xem đều không nhịn được mà sợ hãi thán phục.

Nếu như mấy vòng trước còn khá tốt, tuyển thủ tốt xấu lẫn lộn, tuy có chút tuyển thủ hơi mạnh, nhưng cũng không có tới mức kinh thế hãi tục, nhưng hôm nay có thể đi vào top mười sáu, dù thế nào, cũng không phải tuyển thủ bình thường, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.

Đối với Áo Bỉ, chợt gặp đối thủ cũng là thất giai cấp thấp Hoàng Linh Sư, hai người chiến đấu kinh thiên động địa, những cao thủ Hoàng Linh Sư uy tín lâu năm đều nhịn không được sợ hãi thán phục, nhưng ở trước mặt của Lai Ngang Nạp Đa, lại giống như tiểu hài tử, đơn giản liền bị dánh bại, tư thái vô cùng nhẹ nhõm, làm cho mọi người hít một ngụm lãnh khí.

- Lần thi đấu lôi đài này, tuyển thú Áo Bỉ số mười ba mất đi sức chiến đấu, chiến thắng là tuyển thủ số ba Lai Ngang Nạp Đa!

Trên luận võ đài, trọng tài lớn tiếng hét lên, tuyên bố kết quả trận đấu.

- Tên Lai Ngang Nạp Đa này, tuyệt đối có thực lực trùng kích quán quân.

- Dễ dàng, đã đến top mười sáu, tên Lai Ngang Nạp Đa này vẫn dễ dàng như thế, còn chưa người nào nhìn thấy hắn thật sự ra tay.

- Biến thái, thật sự là biến thái!

- Lai Ngang Nạp Đa từ đầu tới đuôi, mỗi một trận chiến đều không có thật sự động thủ, con mắt nhìn chằm chằm vào đối thủ đã đánh bại đối thủ rồi, hơn nữa còn không có xuất toàn lực, cũng không biết ai có thể ngăn cản ảo cảnh của hắn.

- Còn Khắc Lạp Khắc nói không chừng còn có thể, dù sao đẳng cấp so với Lai Ngang Nạp Đa cao hơn một cấp, còn có quang hệ Linh Sư Tác Phỉ Á, quang hệ Linh Sư tạo nghệ trên phương diện tinh thần cũng rất cao...

- Đúng vậy a, hai người này còn có khả năng đấy, nhưng cũng chỉ là khả năng, bởi vì Lai Ngang Nạp Đa thật sự là đáng sợ!

Dưới luận võ đài, tất cả người xem nhao nhao nghị luận với nhau, nếu như nói thời điểm chưa bắt đầu tỷ thí lôi đài, chín mươi phần trăm người xem đều cho rằng Khai La đế quốc Khắc Lạp Khắc có thể đạt được quán quân, thì tiến hành tới trận đấu này, Lai Ngang Nạp Đa được ủng hộ cao nhất, cũng là người tiếp tục tiến lên phía trước, cơ hồ muốn bức thẳng Khắc Lạp Khắc.

Mỗi một trận chiến, tên Lai Ngang Nạp Đa này từ đầu đến cuối chưa từng ra tay, vẻn vẹn dựa vào ánh mắt, đã có thể đem tất cả tuyển thủ đánh bại, cho dù đối phương cấp bậc gì, hệ gì, thời gian chiến đấu đều quá ngắn, chiến đấu quỷ dị như thế, làm cho tất cả mọi người không nhịn được mà run sợ.

- Đối thủ không tệ.

Dưới luận võ đài, Kiệt Sâm nhìn qua thân ảnh của Lai Ngang Nạp Đa trên đài, khóe miệng xuất hiện nụ cười nhạt, ánh mắt bình tĩnh.

- Ân?

Sau khi đạt được thắng lợi, Lai Ngang Nạp Đa từ trên võ đài đi xuống, đột nhiên cảm nhận được cái gì đó, bỗng dưng nhìn qua đám người Kiệt Sâm.

Đám người nhìn nhau, hai ánh mắt đan vào nhau, bắn ra hoa lửa trong vô hình.

Khóe miệng của Lai Ngang Nạp Đa nhếch lên, đôi mắt mộng ảo lúc này có hào quang lưu động, giống như tinh không bát ngát, mênh mông thâm thúy, giống như muốn hút tinh thần của Kiệt Sâm vào bên trong.

- Có chút ý tứ!

Kiệt Sâm ung dung cười cười, ánh mắt bình tĩnh, đôi mắt đen kịt, giống như một con quái thú viễn cổ nhìn thế gian tang thương, vô cùng trầm ổn, mặc cho gió thổi biển gầm, núi sông biến thiên, đều không cách nào rung chuyển được.

Trên bậc thang, nhìn thấy Kiệt Sâm cũng không có chút thay đổi gì, trong ánh mắt của Lai Ngang Nạp Đa lóe lên một tia hào quang kinh ngạc, lập tức xuất hiện một tia chờ mong, thu hồi ánh mắt.

- Oanh!

Đúng lúc này, ở một chỗ luận võ ở xa xa, đột nhiên truyền ra một tiếng nổ cực lớn, lập tức, âm thanh này thu hút ánh mắt của vô số ngươi..

- Nhìn luận võ tràng ở phương bắc kìa, có đại chiến!

- Khai La đế quốc Khắc Lạp Khắc đối chiến Thần Phong đế quốc Lợi Phùng Tư, quá kinh khủng, lôi đài cũng muốn sụp xuống.

- Tên Lợi Phùng Tư kia thân là ám hệ Linh Sư, quả nhiên không giống người thường, cho nên mọi người cho rằng hắn phải thua cũng là bình thường, không nghĩ tới lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.

- Lợi Phùng Tư?

Hai mắt của Kiệt Sâm có tinh quang lóe lên, hắn cũng hăng hái động thân đi về hướng bắc.

Dùng tốc độ của Kiệt Sâm, sau một lát đã đi tới lôi đài của song phương, giờ phút này, Khắc Lạp Khắc cùng Lợi Phùng Tư đang thi đấu, đã chật ních người xem, nhưng vẫn còn không ít người từ xa lao qua xem, muốn xem xem đại chiến kinh thế này.

Trong lôi đài, toàn thân Khắc Lạp Khắc được bao phủ trong đại kiếm, từng đạo kiếm quang kim sắc trên người của hắn bắn ra ngoài, thần sắc hắn lạnh như băng, vô cùng lăng lệ ác liệt, toàn thân khí thế trùng thiên, khiến cho người ta có ấn tượng khó phai mờ, toàn thân Lợi Phùng Tư được bao phủ trong sương mù màu đen, làm cho người ta không nhìn thấy diện mục, sương mù màu đen lan tràn ra khắp lôi đài, đến mức, kháng linh đài trên mặt đất cũng vang lên ầm ầm, không ngừng tan rã.

Nhưng Kiệt Sâm vẫn mẫn cảm nhìn thấy, dưới chân của Lợi Phùng Tư, có một bãi huyết dịch đỏ tươi, rất hiển nhiên đã bị thương.

- Khắc Lạp Khắc, ngươi rất mạnh, như vậy, tiếp ta một chiêu này!

Âm thanh của Lợi Phùng Tư khàn giọng, giống như cửu u ác ma, làm cho toàn thân của người ta không nhịn được nổi lên một tầng da gà.

- Phốc!

Lợi Phùng Tư chụp một chưởng vào lồng ngực, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, phun lên linh trượng trong tay, theo máu tươi phun ra, gương mặt của hắn biến thành trắng bệch, nhưng ánh mắt tỏa sáng rạng rỡ.

Linh lực đáng sợ không ngừn từ trên người của Lợi Phùng Tư lan tràn mà ra, sương mù màu đen kinh thiên động địa, toàn thân Lợi Phùng Tư đứng ngạo nghễ trên bầu trời, đạo đạo tối nghĩa, chú ngữ huyền ảo trong miệng của hắn tuôn ra, nhưng theo lời của hắn nói ra, năng lượng ám hệ trong thiên địa không ngừng lao tới, uy áp khủng bố lan tràn ra ngoài, người xem chung quanh sợ hãi thối lui ra sau, sinh lòng sợ hãi.

Đối diện, toàn thân Khắc Lạp Khắc kiếm khí tung hoành, ở giữa kiếm khí màu vàng, tất cả sương mù màu đen không thể tới gần, giống như tuyết gặp ánh mặt trời, nhanh chóng tan rã.

Nhưng sương mù trên lôi đài thật sự quá nồng đậm, mặc cho kiếm khí của Khắc Lạp Khắc có lăng lệ ra sao, nhưng vẫn có đại lượng sương mù màu đen ngưng tụ, khủng bố dị thường.

Lợi Phùng Tư vào lúc này, toàn thân đã sớm hóa thành mặt trời màu đen, hắc ám, sương mù màu đen mang theo khí tức giết chóc mãnh liệt, không ngừng từ trên người của hắn bắn ra ngoài.

Một âm thanh lạnh giọng không ngừng phiêu đãng trong thiên địa.

- Ám hệ áo nghĩa, Ám Vô Thiên Nhật!

- Oanh!

Một làn sóng vô hình từ trong đầu quyền trượng của Lợi Phùng Tư bắn ra nhanh như điện, nhắm ngay Khắc Lạp Khắc mà lao tới.

Chỉ một thoáng, cả lôi đài đều lâm vào trong bóng tối, bởi vì có cấm chế của Song Tháp bố trí, khán giả không cần lo lắng công kích của tuyển thủ làm ban thân bị thương, nhưng linh lực chấn động kinh khủng, vẫn làm cho người xem trận đấu cũng phải sợ hãi thán phục.

Tất cả mọi người trừng to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào lôi đài đen kịt kia, muốn từ đó nhìn ra chút gì đó!

Đúng lúc này.

- Kim hệ áo nghĩa, Thiên Kiếm!

Một đạo âm thanh lạnh như băng từ trong lôi đài truyền tới.

- Oanh!

Linh lực vô tận bộc phát ra ngoài, làm cho người ta sợ hãi, khí tức mạnh mẽ không ngừng phóng xạ ra ngoài, lôi đài vốn bị bóng tối bao phủ, sương mù khôn cùng không ngừng dao động, giống như Giao Long đang vùng vẫy, không ngừng cuồn cuộn, đồng thời truyền ra âm thanh nổ tung.

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, một đạo kim sắc quang xuyên thấu qua bóng tối khôn cùng trên lôi đài, giống như ánh rạng đông sáng sớm, chiếu sáng cả thế giới.

Bỗng nhiên một bóng người bay ra ngoài.

- Là Lợi Phùng Tư, Lợi Phùng Tư bại!

Sau khi nhìn thấy bóng người kia, trong đám người lập tức truyền ra một tiếng kinh hô, ánh mắt nhìn lên lôi đài.

Trên lôi đài, sương mù màu đen trên không trung đã tan rã, thời gian qua một lát, đã khôi phục ánh sáng, chính giữa lôi đài, Khắc Lạp Khắc đứng ngạo nghễ ở đó, trường kiếm cầm trong tay, giống như sát thần, kiếm khí toàn thân phóng lên trời.

- Vẫn là Khắc Lạp khắc thắng a.

- Dù sao hai người cũng chênh lệch nhau hai đẳng cấp, còn Lợi Phùng Tư tuy lợi hại, nhưng ở trước mặt của Khắc Lạp Khắc, vẫn khó có thể ngăn cản được.

Trong đám người, không ít người khiếp sợ lên tiếng.

- Khục khục!

Đúng lúc này, trên lôi đài, đột nhiên thân thể Khắc Lạp Khắc lay động một chút, một tia máu tươi, từ trong khóe miệng của hắn chảy ra, ngay sau đó, nham thạch dưới chân của hắn bị nghiền nát.

Thoáng chốc, dưới lôi đài, hoàn toàn yên tĩnh!

Lợi Phùng Tư công kích, đã làm Khắc Lạp Khắc bị thương!

Tên Lợi Phùng Tư này...

Trong đám người, Linh Sư tháp trưởng lão Đế Mỗ, hai mắt có hào quang mạnh mẽ bắn ra ngoài.

- Tên Lợi Phùng Tư này mới là thất giai cấp thấp Hoàng Linh Sư, đã lĩnh ngộ pháp tắc ám hệ tới trình độ này, quả thực không thể tưởng tượng nổi... Nhân tài như thế, Linh Sư tháp ta nhất định phải đạt được tới tay!

Hai mắt của Đế Mỗ lập lòe, trong lòng kiên định lên tiếng.

Thời điểm Khắc Lạp đào thảo Lợi Phùng Tư, trên những lôi đài khác, cũng đã tiến vào đại chiến kinh người.

Khán giả có thể tự do lựa chọn quan sát, nhưng đám tuyển thủ, không có người nào lấy toàn bộ thực lực ra, từ mười sáu tiến vào tám người, thoạt nhìn chỉ chênh lệch một vòng, nhưng tương đối, chính là cách biệt một trời và đất, đây chính là bùn và vàng.

Một là Top mười, một lại không phải, cách nói trong đó, cũng không phải vô cùng đơn giản là một vòng đấu lại so sánh được, thái độ của Song Tháp đối với cả hai hạng này, có khác biệt thật lớn.

Bởi vậy trong vòng đấu này, tất cả tuyển thủ sẽ dùng toàn lực, mấy vòng đấu lúc trước, có lẽ có chút ít tuyển thủ không muốn bị thương, hoặc là sợ lưu hậu hoạn, cho nên không có biện pháp dốc sức liều mạng, dù sao bọn họ cũng biết thực lực của mình, không thể tiến vào Top mười, tiến một vòng hoặc là lui một vòng, căn bản không có gì khác nhau quá lớn, nhưng một vòng này, là vì bài danh, tất cả tuyển thủ phải tranh thủ cho mình.

Tiếng nổ mạnh cực lớn từ các sàn đấu đều vang lên, nhìn những tuyển thủ này phát huy công kích mạnh nhất của mình, tất cả khản giả đều được mãn nhãn, không ít thất giai Hoàng Linh Sư thậm chí từ trong chiến đấu của những thiên tài kia, cũng lĩnh ngộ được một ít pháp tắc mà mình trước đó không hiểu gì chol lắm, làm bọn họ được ích lợi không nhỏ.

Sau thời gian nửa ngày, bắt dầu vòng mười sáu tiến vào tám, cũng đã chấm dứt.

Lúc này, tiểu lục địa tinh anh đấu đối kháng Top tám đã ra đời, đến từ Tây Bắc Kiệt Sâm cùng Thiết Mộc Chân tất cả đều tiến vào Top tám, kết quả này làm cho tất cả mọi người giỏi về dự đoán cũng phải im miệng của mình lại.

Tỏng một vòng chiến đấu này, đào thải tám gã tuyển thủ, tự nhiên vô cùng tiếc nuối, mà thắng được, ý nghĩa chính là an ổn trụ lại top mười trong lần thi đấu này, trong một cuộc thi đấu cở lớn, từ mấy chục vạn thiên tài cả đại lục tiến vào top mười, vinh hạnh đặc biệt như vậy, đủ để cho thanh danh những người này truyền khắp cả đại lục.

Nhưng mà, vẫn có một ít người đem Kiệt Sâm cùng Thiết Mộc Chân tấn cấp trở thành vận khí, xác thực, Kiệt Sâm trong vòng mười sáu tiến tám, không thi đấu vẫn vào được, mà Thiết Mộc Chân thì quy quy củ củ tiến vào, không gặp phải đối thủ đặc biệt mạnh cả.

Trong lòng mọi người, Kiệt Sâm cùng Thiết Mộc Chân hai người thực lực là có, nhưng nói có thể tiến vào top mười, vẫn cần nói lại.