Linh Dược Thần Sư

Chương 244: Sinh tử một đường (1)




Bệ đá đó, giống như lơ lửng trong không trung, bốn phía trống trải, cái gì cũng không có.

- Đây rốt cục là nơi quỷ quái gì?

Đái Mẫu Lặc nghi hoặc nhìn xung quanh, tiến lên trước mấy bước, lên tiếng nói.

Tất cả mọi người đều là mặt đầy nghi hoặc, ngay cả Kiệt Sâm cũng không biết mình đang ở đâu.

Đúng lúc này...

- Ha ha, chư vị, chúc mừng các ngươi đã vào được bên trong Kim Thông Điện, ta nói rồi, trong này còn có một số nguy hiểm, không tệ, ta không thểkhông khen ngợi các ngươi rất có dũng khí...

Thiên địa đột nhiên vang lên một giọng nói tràn ngập bá đạo, mọi người nhất thời nỉn thở, họ đều biết, giọng nói này khẳng định là do thí thần NạpĐích Mẫu lưu lại, mọi người đều nghe rất cẩn thận, muốn làm rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, làm thế nào mới ra được khỏi đây.

- Nhưng bảo vật của thí thần Nạp Địch Mẫu cũng không phải dễ lấy. Nơi này là vòng ngoài cùng của sinh tử huyễn cảnh, còn ý nghĩa cụ thể là gì, các ngươi rất nhanh sẽ biết, nhưng, nếu các ngươi đã vào, vậy thì hãy mạo hiểm sinh tử nguy hiểm, chỉ cần vào trong Kim Thông Điện, sinh và tử sẽ không còn do các ngươi nắm giữ, ha ha, các ngươi tuyệt vọng giãy giụa đi, ta hi vọng đến cuối cùng, các ngươi không phải toàn quân bị diệt, ta thực sự kì vọng có người sống sót được đến cuối cùng...

- Cuối cùng, nhắc nhở người vừa rời khỏi trung tâm thạch đài, tốt nhất cách trung tâm thạch đài gần một chút, không được tùy tiện đi lại trong Kim Thông Thiện ta, nếu không, lúc chết đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ha ha...

Sắc mặt tất cả mọi người đều vụt biến. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Thí thần Nạp Đích Mẫu này...

Bọn Đái Mẫu Lặc vừa định bước xuống thạch đài quan sát vội vàng rút ngay lại, mặt lộ vẻ phẫn nộ.

Rõ ràng, thí thần Nạp Địch Mẫu không phải một người tốt bụng, mà là một người vô cùng lãnh khốc, để lại trong Kim Thông Điện này một số hiểm cảnh cực kì khó khăn khảo nghiệm đối phương.

Bên ngoài thì nói dễ nghe, "vẫn còn có một số nguy hiểm", nghe giống như nguy hiểm không lớn, nhưng vào trong này mới biết, sinh tử không phải do mình quyết định.

Thành công, có được bảo tàng, thất bại, chết.

Một khi đã đi vào, không được rút lui, cũng không thể rút lui.

- Thí thần... Thí thần Nạp Địch Mẫu bá đạo quá.

Lôi Nặc thở dài.

Chỉ riêng khí thế khoáng đạt lúc nãy, đã bá đạo đến cực điểm, khiến Lôi Nặc tâm sinh thuyết phục.

Hách Bá cười lạnh nói:

- Thí thần Nạp Địch Mẫu dùng hiểm cảnh làm khó chúng ta, nhưng... Theo như ta thấy, thí thần Nạp Địch Mẫu khẳng định sẽ khiến một số người cóđược bảo tàng, cho nên mức độ khó khăn khẳng định có hạn, công lực đầy đủ, đương nhiên không cần lo lắng.

- Thực sự là như vậy sao?

La Nạp Đức đột nhiên hỏi lại.

Hách Bá Đặc thoáng giật mình.

- La Nạp Đức, ngươi là ý gì?

Hách Bá Đặc lên tiếng.

- Thí thần Nạp Địch Mẫu nói, bảo tàng là dành cho người có duyên, nói không chừng tất cả chúng ta đều là người có duyên, nói không chừng, ai trong chúng ta cũng không phải... Hơn nữa còn nói hi vọng chúng ta không toàn quân bị giết, cũng chính là nói, chúng ta có thể chết ở nơi này.

La Nạp Đức mặt đầy nghiêm túc nói.

Nhưng đúng lúc này...

Một dải sương mù màu sắc rực rỡ đột nhiên xuất hiện trên bầu trời trống trải, trong nháy mắt bao phủ hết toàn bộ những người đang đứng giữa thạchđài.

Tất cả mọi người đều vô thức nín thở.

Đầm lầy mây mù cái gì nguy hiểm nhất? Không phải linh thú cường đại, không phải hoàn cảnh nguy cơ mai phục bốn phía, càng không phải mạo hiểm giả âm hiểm, mà là sương độc có ở khắp mọi nơi.

Tất cả mọi nơi trong đầm lầy mây mù đều có sương độc các màu, màu sắc càng rực rỡ, độc tính càng mạnh, sương mù bảy màu đột nhiên xuất hiện trước mặt, sắc thái huyễn lệ lộng lẫy, càng khiến tất cả mọi người cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Tất cả mọi người nhất thời nín thở, thậm chí bọn Hách Bá cực kì có kinh nghiệm còn ngừng vận chuyển linh lực toàn thân, khép chặt mọi lỗi chân lông trên người, đình chỉ hô hấp.

Thậm chí Kiệt Sâm cực có kháng tính với độc khí, trong đầu cũng đột nhiên cảm thấy mơ hồ.

- Không ổn.

Trong lòng tất cả đều kinh hãi.

Độc tính của mây mù bảy màu không phải thông qua hô hấp, lỗ chân lông và linh lực xâm nhập, mà là rực tiếp tác dụng lên linh thức và linh hồn, trừphi hoàn toàn tử vong, mất đi ý trí và tri giác, nếu không, căn bản không thể chống cự.

Kiệt Sâm cảm thấy đầu óc mình càng lúc càng mơ hồ, não hải mê muội, mọi thứ trong thị tuyến cũng trở nên mơ hồ, tựa như có một loại sức mạnh thần bí nào đó thông qua linh thức xâm nhập tinh thần hải hắn, thậm chí linh hồn sâu trong tinh thần hải hắn.

Bên ngoài học viện linh lực.

- Tiểu tử, linh thức tiên thiên ngươi cực yếu, cả đời này cũng không có hi vọng trở thành linh sư, quay về đi.

Một người trung niên thân khoác linh sư bào, sau khi kiểm tra linh thức Kiệt Sâm lên tiếng nói.

- Không, không thể nào?

Kiệt Sâm đứng ngây tại chỗ, trên mặt lộ ra biểu tình khó có thể tiếp nhận, sau đó cầu khẩn lên tiếng:

- Lão sư, không thể nào, người kiểm tra lại lần nữa đi.

- Quay về đi, linh thức ngươi quá yếu, cho dù nỗ lực thế nào, cả đời này cũng không thể trở thành một nhất giai linh đồ.

Người trung niên kia nhìn Kiệt Sâm, mất kiên nhẫn lên tiếng nói.

- Không...

Kiệt Sâm hai tay ôm đầu, quỳ ở nơi kiểm tra nhập học bên ngoài học viện linh lực, rống lên tuyệt vọng, thu hút sự chú ý của tất cả những đứa trẻ cũngđến kiểm tra cả phụ mẫu đi cùng chúng.

- Trẻ con nhà nào vậy? Kiểm tra không qua à, đáng thương quá, cả đời này phải làm người bình thường.

- Phụ mẫu hắn đâu? Kiểm tra nhập học phụ mẫu cũng không có?

- Suỵt.

Có người suỵt nhẹ,

- Lúc đứa trẻ ấy điền biểu, hình như khai là cô nhi.

- Thì ra là cô nhi, thật đáng thương...

...

- Cút đi cho ta, huyễn cảnh đẳng cấp này cũng muốn ảnh hưởng ta.

Hai mắt Kiệt Sâm mở trừng trừng, tóe ra một đường điện mang, hô hấp có chút nặng nề.

- Ý chí ta cứng cỏi như bàn thạch, sắc bén như đao, nhanh như tia chớp, phá phá phá cho ta...

Trong ý thức Kiệt Sâm phát ra một tiếng rống phẫn nộ, nhất thời, cả thế giới dần dần vặn vẹo, tất cả mọi mộng huyễn vỡ tan như bong bóng xà phòng, để lộ ra tràng cảnh vốn có.

Đột nhiên...

- Ha ha, bảo tàng, ta phát hiện bảo tàng.

Man Phất Lý Đức bên cạnh đột nhiên hét lên, mặt mang thần sắc cuồng hỉ, giống như nhìn thấy thứ gì khiến hắn vô cùng kích động, miệng thở hồng hộc, hai mắt trở nên đỏ ngầu.

Những người miễn cưỡng vẫn còn có thể giữ được tỉnh táo đều quay sang nhìn hắn.