Nếu như Khắc Lôi Nhã là thị thiếp của Kiệt Sâm thì không thể nói điều gì. Đích xác, Kiệt Sâm hôm nay mới chỉ có mười tám tuổi, còn trẻ đa tình, phát hiện có người đả thương nữ nhân mình yêu thích, trong lòng phẫn nộ, đại phát lôi đình là điều không thể tránh khỏi. Cơ thịt trên mặt Mạt Lạp Khắc trở nên run rẩy, nếu là sớm biết như thế, hắn còn dám đánh Khắc Lôi Nhã một cái tát sao? Chính là vì Kiệt Sâm cướp đi quán quân Linh Dược Sư đại hội khiến cho tràng diện tại nơi này làm cho vương quốc mất hết mặt mũi, cái giá phải trả này quả thực quá lớn.
- Còn không nhanh hướng Kiệt Sâm xin lỗi.
Ánh mắt Tây Nhĩ Đốn phẫn nộ nói.
Nếu không phải do Mạt Lạp Khắc này thì làm sao tràng diện hôm nay lại xảy ra, nhưng là bất kể thế nào, Mạt Lạp Khắc cũng là Tam vương tử điện hạ của Uy Tư vương quốc hắn, vô luận làm sai cái gì, hắn đều nhất định phải ra mặt bảo vệ.
- Tây Nhĩ Đốn Đại Sư!
Mạt Lạp Khắc cầu khẩn, thần sắc đáng thương nhìn Tây Nhĩ Đốn Đại Sư.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn chợt nghĩ tới nếu để cho hắn - một vương tử cao quý của Uy Tư vương quốc trước mặt mọi người nhận lỗi, quả thực so với giết hắn còn hơn, hắn khó thể nào tiếp nhận được.
- Quỳ xuống.
Tây Nhĩ Đốn mở to hai mắt nhìn nhìn phía hắn, trong miệng phẫn nộ lên tiếng, một cổ khí thế cường đại lập tức từ trên người hắn bộc phát ra, áp về phía Mạt Lạp Khắc.
Mạt Lạp Khắc thật không biết tốt xấu là gì, cũng không nhìn một chút xem bây giờ là cái tình huống gì.
Phốc oành!!!
Phía dưới áp lực cực lớn như thế, Mạt Lạp Khắc rốt cuộc không chịu nổi, hai đầu gối hắn quỳ xuống trước nền đất đá xanh trên mặt đất. Trong ánh mắt không còn có vẻ không sợ hãi như trước đó nữa.
- Kiệt Sâm, ta sai rồi!
Mạt Lạp Khắc tự nhận thân phận của mình vô cùng cao quý, hắn cúi đầu nhận sai, nhưng từ trong hai tròng mắt của hắn bùng lên một ngọn hỏa diễm ngút trời.
Thân là Tam vương tử điện hạ đệ nhất cường quốc Tây Bắc trước kia hắn làm sao từng nếm chịu qua ủy khuất như vậy, nhưng là trong lòng của hắn nhưng cũng không dám đối với Kiệt Sâm sinh ra chút oán hận, Mạt Lạp Khắc cũng không phải là đồ ngốc, trong lòng của hắn tỏ tường biết rõ, một kẻ bát giai Đế Linh Sư đến tột cùng tồn tại cường đại cỡ nào. Đừng nói là hắn, cho dù là phụ vương của mình ở chỗ này, cũng là không thể làm gì.
- Kiệt Sâm, không biết thị nữ Khắc Lôi Nhã của ngươi hôm nay như thế nào rồi? Nếu như lão phu có thể đến giúp cái gì thì kính xin cứ lên tiếng.
Sắc mặt Tây Nhĩ Đốn vô cùng thành khẩn đối với Kiệt Sâm lên tiếng đề nghị.
- Tây Nhĩ Đốn Đại Sư. Ngươi là muốn bảo vệ cho hắn sao?
Nhưng mà, ngay tại thời điểm tất cả mọi người cho rằng chuyện này có lẽ như vậy là kết thúc thì âm lạnh lùng của Kiệt Sâm lại vang lên.
Sắc mặt của tất cả mọi người nhất thời đều thay đổi, hôm nay Tây Nhĩ Đốn Đại Sư của Uy Tư vương quốc đã chịu thua rồi, Mạt Lạp Khắc cũng đã nhận sai rồi, nhưng nghe ngữ khí của Kiệt Sâm thì...
Trên mặt Tây Nhĩ Đốn lộ ra một tia phẫn nộ, hắn lãnh đạm nói:
- Kiệt Sâm, Mạt Lạp Khắc dù nói như thế nào cũng là Tam vương tử điện hạ của Uy Tư vương quốc ta.
- Nhưng mà chính hắn là người tạo ra thương thế cho thị nữ của ta.
Ánh mắt của Kiệt Sâm nguyên bản vẫn luôn thản nhiên thì giờ phút trở nên âm tàn vô cùng.
- Bất kể là ai xúc phạm tới người bên cạnh ta, vô luận hắn là ai, ta cũng phải giết chết hắn. Nếu như thực lực bây giờ của ta không đủ thì chờ một ngày thực lực của ta mạnh lên, ta sẽ tới lấy tính mạng của hắn.
Thân hình của Mạt Lạp Khắc run rẩy mãnh liệt, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn Kiệt Sâm phía trước mặt, trong ánh mắt hắn xuất hiện một tia hoảng sợ. Chẳng lẽ người này đã làm cho hắn mất mặt, khuất nhục với toàn bộ Tây Bắc chư quốc vẫn không đủ, còn muốn cướp đi tánh mạng của mình sao?
Mạt Lạp Khắc trong sự phẫn hận, hắn thủy chung không thể tưởng được, nếu không phải hắn tại trước mặt Đa Bảo Các hung hăng càn quấy, còn vì phát tiết oán hận đối với Kiệt Sâm mà xuất thủ với Khắc Lôi Nhã thì làm sao rước tới lửa giận của Kiệt Sâm.
- Không, ta là Tam vương tử điện hạ của Uy Tư vương quốc, ngươi không thể giết ta, nếu như ngươi giết ta, Phụ vương ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.
Trong lòng Mạt Lạp Khắc sợ hãi quá, hắn rống lớn như muốn khóc, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn phía Tây Nhĩ Đốn Đại Sư bên cạnh.
Toàn thân Mạt Lạp Khắc run rẩy, sắc mặt tái nhợt, nước mắt chảy giàn giụa, không còn chút khí khái nam tử nào.
Trước đó Tây Nhĩ Đốn để cho hắn nhận sai khiến trong lòng của hắn còn cảm thấy để cho hắn làm thế quả thực khó chịu hơn so với giết hắn, nhưng mà chờ thời điểm khi tử vong chính thức hàng lâm thì cái gì tôn nghiêm, cốt khí...Vì có thể để cho mình sống sót, cũng có thể mất.
- Kiệt Sâm!!
Tây Nhĩ Đốn lạnh lùng lên tiếng.
Ánh mắt Kiệt Sâm lập tức trở nên lạnh lùng.
Trên bầu trời, Vi Ân chậm rãi hạ xuống mặt đất, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chăm chú lên người của Uy Tư vương quốc, hàn ý lạnh như băng lan tràn trong trang viên, linh nguyên tố bên trong không khí một lần nữa bạo động.
Chứng kiến ánh mắt của Vi Ân, trong lòng tất cả mọi người đều minh bạch, chỉ cần có ai dám ra mặt ngăn cản, vị cường giả Vi Ân này lập tức sẽ xuất thủ, tuyệt sẽ không có do dự chút nào.
Thở dài một hơi, kể cả Tây Nhĩ Đốn Đại Sư cùng người bên trong đoàn đại biểu toàn bộ đều quay mặt, không muốn lại tự rước lấy nhục rồi. Chỉ cần có Vi Ân, cho dù là đám người muốn ngăn cản Kiệt Sâm cũng lòng có dư mà lực không đủ.
- Ngươi.... Ngươi không thể giết ta, ngươi nếu giết ta, phụ vương nhất sẽ thay ta báo thù, Tây Nhĩ Đốn Đại Sư, cứu ta!
Mạt Lạp Khắc thống khổ, gầm rú kêu thảm thiết.
- Nếu có người muốn báo thù cho ngươi thì cứ để cho hắn tới đây, Kiệt Sâm ta sẽ đợi đại giá của hắn.
Kiệt Sâm chậm rãi lên tiếng, mang theo một cỗ tự tin cực lớn hắn hạ thủ không chần chờ, một chưởng đánh mạnh ra. Thời điểm này đoàn đại biểu Uy Tư vương quốc, ai cũng không đành lòng mà nhắm mắt lại.
Phanh!
Thanh âm gào thét của Mạt Lạp Khắc đột nhiên dừng lại, hắn trừng mắt líu lưỡi nhìn sang Kiệt Sâm trước mặt, con ngươi dần dần ảm đạm xuống. Cho đến tận lúc chết, ánh mắt của hắn vẫn trợn trừng lên, toát ra một cỗ cảm giác không thể nào tin nổi.
Trong lòng của hắn như thế nào cũng không thể tin được, chính hắn một vương tử vương tử cao quý Uy Tư vương quốc sẽ bởi vì một thị nữ mà bị đánh chết.
Chứng kiến Mạt Lạp Khắc chết không nhắm mắt hai mắt, tất cả mọi người của Uy Tư vương quốc nguyên bản thống hận đối với chuyện Mạt Lạp Khắc chọc vào một cường địch mạnh mẽ, lúc này ai cũng lộ ra một tia bi ai khó hiểu.
Nhưng trong ánh mắt mà quỷ dị Kiệt Sâm đều không có ai dám xuất hiện, dù chỉ là một tia oán hận. Oán hận một thiên tài Linh Dược Sư có thể làm cho Bát Giai Đế Linh Sư cường giả làm hộ vệ mình, oán hận một kẻ dám nói giết Tam vương tử điện hạ vương quốc mình là giết, bọn họ chán sống rồi sao?
Không những mọi người của Uy Tư vương quốc, mà ngay cả thất giai Hoàng Linh sư của vương quốc khác, dân chúng trên đường, thậm chí là đám người Ngải Lệ Ti vừa đuổi tới cũng há hốc miệng, trong mắt toát ra thần sắc khó mà tin nổi.
Vương tử có thể đi theo Tây Nhĩ Đốn Đại Sư suất lĩnh đoàn đại biểu, tuyệt đối là người được coi trọng, vương tử như vậy trong tương lai không chừng sẽ là quốc vương, nhưng mà trong mắt Kiệt Sâm cũng chỉ như một người bình thường, nói giết thì giết.
Rung động như thế khiến cho tất cả mọi người không tự chủ được mà toát ra một cỗ kiêng kị cùng hàn ý khó tả, những cường giả của vương quốc khác giờ phút này trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất. Sau này, cho dù là bất kì tình huống nào cũng không được đắc tội những người bên cạnh Kiệt Sâm.
Ánh mắt Kiệt Sâm đảo qua mặt của tất cả những người nơi này, thấy được nét mặt của bọn hắn, trong lòng Kiệt Sâm mới lộ vẻ hài lòng.
Long có nghịch lân, sờ vào sẽ tức giận!
Nghịch lân của Kiệt Sâm chính là những người bên cạnh hắn, hắn biế rõ thanh danh của mình đã hiển lộ trên Linh Dược Sư đại hội chắc chắn sẽ rước lấy những phiền toái không cần thiết, có ít người không thể tìm chính mình phiền toái, thì lại đối phó với người bên cạnh mình. Chuyện tình của Khắc Lôi Nhã hôm nay cũng rất trực tiếp nói rõ điểm này.
Nhưng mà rất nhiều thời điểm, Kiệt Sâm cũng không thể chiếu cố toàn bộ bọn họ, bởi vậy hôm nay Kiệt Sâm mới tức giận như thế, hắn không chút do dự đnáh chết Mạt Lạp Khắc. Hắn muốn cho tất cả mọi người biết rõ. Chỉ cần là tổn thương người bên cạnh hắn, không cần biết tổn thương ra sao, vô luận là kẻ đó có lai lịch gì, Kiệt Sâm hắn đều không nương tay, phải đòi lại công đạo cho người của mình. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Ánh mắt Kiệt Sâm dò xét một vòng trên người của tất cả mọi người, cuối cùng mới rơi xuống Mạt Lạp Khắc đã chết. Trong mắt không còn vẻ lạnh lẽo nữa, Kiệt Sâm cao giọng nói:
- Người này là ta giết chết. Ngày sau Uy Tư vương quốc các ngươi không phục thì cứ tìm tới Kiệt Sâm ta, ta sẽ phụng bồi đến cùng. Nhưng nếu dám tìm Áo Lan Đa vương quốc phiền toái hoặc là giết người vô tội thì đừng trách ta không từ thủ đoạn báo thù.
Một bên Ngả Lệ Ti cùng với Lỗ Đạo Phu toát ra cảm kích cực lớn.
Lời nói của Kiệt Sâm như vậy là phân rõ ranh giới với họ, cũng là thay họ suy nghĩ. Đích xác, Kiệt Sâm có Vi Ân bảo hộ tự nhiên còn không sợ cái gì, nhưng nếu là Uy Tư vương quốc đem nộ khí trút lên đầu Áo Lan Đa vương quốc hoặc là trên người bọn họ, như vậy đám người đời này cũng chỉ có thể co đầu rút cổ tại Áo Lan Đa Vương quốc.
Trên mặt đám người Tây Nhĩ Đốn Đại Sư Uy Tư vương quốc lập tức lộ nở một nụ cười khổ, lên tiếng nói:
- Kiệt Sâm ngươi nói đùa rồi, Mạt Lạp Khắc đã dám đánh tổn thương thị nữ của ngươi, hôm nay đạt được kết cục này cũng là do hắn gieo gió găt bão. Ta nghĩ bệ hạ cũng sẽ nghĩ như vậy, nếu như ngươi nguyện ý không để trong lòng mà bỏ qua thì thật sự không còn gì tốt hơn.
Ngữ khí của hắn tuy rằng mang theo một tia đắng chát, nhưng tuyệt đối tràn đầy chân thành, không có chút nào ngụy biện.
Mạt Lạp Khắc với tư cách một gã vương tử, toàn bộ Uy Tư vương quốc ít nhất cũng có hơn mười vị, cho dù đó là người Bệ hạ yêu thích tới mấy cũng không thể nào so với Bát vương tử Tư Lí Lan Tạp điện hạ thiên tài Linh Dược sư.
Mà Kiệt Sâm lại không luận thiên phú cùng bối cảnh của hắn thì chỉ cần Bát Giai Đế Linh Sư cũng đủ để cho cả Uy Tư vương quốc thúc thủ vô sách rồi, lại càng không cần phải nói đạo sư Linh Dược đại sư cường đại sau lưng hắn, hơn nữa một thân thiên phú của Kiệt Sâm quá mức kinh khủng.
Như vậy chỉ cần đầu óc bệ hạ Uy Tư vương quốc chỉ cần không phải bị nước vào thì tuyệt đối sẽ không vì một vương tử mà kết xuống thâm cừu đại hận cùng một nhân vật như Kiệt Sâm, hơn nữa có khi còn dốc hết cả biện pháp cùng Kiệt Sâm quan hệ tốt hơn.
Vô tình nhất chính là đế vương, đây cũng là lòng dạ của một quốc gia Chi Chủ tối thiểu phải có, đó cũng là sự bi ai của vương tử như Mạt Lạp Khắc, nếu như Mạt Lạp Khắc chính là một đệ tử tiểu gia đình bình thường thì đối phương sẽ vị bối cảnh của Kiệt Sâm mà lựa chọn ẩn nhẫn, nhưng tối thiểu cừu hận này tuyệt đối sẽ không bao giờ quên.
Đã nhận được hứa hẹn của Tây Nhĩ Đốn, Kiệt Sâm nhẹ gật đầu, quay người ra khỏi trang viên. Mà Vi Ân, thì nhắm mắt đi theo phía sau của hắn.
Nhìn sang Vi Ân đứng ngạo nghễ sau lưng Kiệt Sâm, trong lòng tất cả mọi người đều vì bối cảnh hùng hậu của Kiệt Sâm mà rung động thật sâu. Với suy đoán của bọn hắn thì có lẽ Vi Ân là một gã hộ vệ do đạo sư của Kiệt Sâm phái tới bảo vệ hắn. Có thể làm cho một gã Bát giai Đế Linh Sư ngoan ngoãn nghe lệnh bởi một thiếu niên chỉ vẹn vẹn có mười tám tuổi thì thân phận và thực lực của đạo sư Kiệt Sâm sẽ làm cho người ta rung động như thế nào.
Khi đi ngang qua đoàn đại biểu Áo Lan Đa vương quốc, Kiệt Sâm dừng bước lại, lên tiếng nói:
Ánh mắt Đế Lâm vô cùng kích động nhìn phía Kiệt Sâm cùng Vi Ân, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích, đối với một Linh Sư mà nói, không có chuyện gì làm họ kích động hơn so với việc họ có thể tấn cấp thêm một cảnh giới.
Chứng kiến sự tình sau khi chấm dứt, nguyên bản đám người vây xem xa xa lập tức vô cùng kính sợ nhìn thấy Kiệt Sâm cùng Vi Ân ra khỏi trang viên liền lập tức nhao nhao tản ra, mà toàn bộ các cường giả trong vương thành chăm chú quan sát trận chiến cũng lập tức thu hồi ánh mắt của mình.
Cường thế cùng thực lực của Kiệt Sâm lúc trước biểu hiện ra ngoài để cho những người này phải cân nhắc lại thái độ đối đãi với Kiệt Sâm cùng với Áo Lan Đa vương quốc.
Nhìn bóng lưng đám người Kiệt Sâm biến mất tại cửa trang viên, Tây Nhĩ Đốn Đại Sư lại nhìn Mạt Lạp Khắc trên mặt đất cùng với Nặc Duy Tư Cơ vừa ựược cứu ra khỏi hố to, trong lòng không khỏi thở dài buồn bã.