Linh Dược Thần Sư

Chương 138: Ngân nhãn ma nữ




- Các ngươi đã làm gì Khắc Lôi Nhã?

Ngả Lệ Ti ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo vẻ phẫn nộ vô cùng.

Nhất thời, hai ngũ giai Tông Linh sư đi theo Ngả Lệ Ti đặt hết một đống thứ đang cầm trong tay sang một bên, rút trường kiếm ngang hông ra chỉ vào Mạt Lạp Khắc, ánh mắt nhìn chằm chặp. Chỉ chờ Ngả Lệ Ti ra lệnh một tiếng sẽ bắt lại toàn bộ đối phương.

- Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm!

Xa xa, hai gã hộ vệ Đông Dị vương quốc phái tới theo Ngả Lệ Ti cũng vội vàng chạy đến.

Toàn bộ quá trình, lúc trước hắn nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng Khắc Lôi Nhã chỉ là một thị nữ nho nhỏ, hắn cũng không đứng ra, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Ngả Lệ Ti công chúa. Mắt thấy Ngả Lệ Ti muốn xung đột với đối phương, lúc này mới vội vàng chạy đến.

Cảm thụ được sát khí lạnh lẽo không hề che giấu của hai gã hộ vệ, Mạt Lạp Khắc nhíu lông mày lại, hai tròng mắt chợt lóe, đột nhiên tức giận hừ một tiếng:

- Làm càn!

Theo tiếng quát lớn của hắn vang lên, Thái Sâm đứng phía trước liền động đậy. Toàn thân giống như một khối lao đến trước mặt hai gã ngũ giai Tông Linh sư, mở bàn tay ra hung hăng chộp đến hai cái trường kiếm.

- Muốn chết!

Hai gã hộ vệ nổi giận gầm lên một tiếng, linh lực trong cơ thể kích động ra, linh lực ngũ giai quán thâu vào trong trường kiếm bắn ra quang mang màu trắng, nhanh chóng đâm lên hai tay Thái Sâm.

Thái Sâm lạnh lẽo hừ một tiếng, hai tròng mắt toát ra một đạo tinh mang, trên mặt lộ dáng vẻ tươi cười, ngũ chỉ trương lên, không để ý tới kiếm quang sắc bén kia. Hai bàn tay tạo thành huyễn ảnh vỗ lên trường kiếm của hai gã Tông Linh sư hộ vệ.

- Răng rắc!

Hai tiếng truyền đến, hai thanh trường kiếm của gã Tông Linh sư hộ vệ đứt đoạn, mà hai người căn bản ngay cả động tác của Thái Sâm cũng không thấy rõ. Chỉ cảm thấy một cỗ linh lực cuồn cuộn trào dâng mãnh liệt lên, cảm giác vô cùng đau xót. Dưới một kích của Thái Sâm, cả hai đều bay ngược ra ngoài.

Hầu như chỉ trong thoáng qua, hai gã hộ vệ hùng hổ của Ngả Lệ Ti đã bị trọng thương ngã sang một bên.

Ngả Lệ Ti biến sắc, đối phương cường hãn vượt xa dự liệu của nàng. Nàng biết thực lực của hai gã hộ vệ rất rõ ràng, đều là cao thủ ngũ giai Tông Linh sư, thế nhưng dưới công kích của đối phương lại không thể đánh nổi một chiêu, thực lực đối phương rất mạnh, ít nhất cũng là tồn tại cấp bậc lục giai Tôn Linh sư.

- Khắc Lôi Nhã, chúng ta đi!

Ngả Lệ Ti đỡ Khắc Lôi Nhã đứng đậy, dưới cường thế của đối phương, thực lực của chính mình lại không đủ. Ngả Lệ Ti chọn phương pháp né tránh, về phần trả thù sẽ là chuyện sau này.

- Y phục của Kiệt Sâm thiếu gia, y phục của Kiệt Sâm thiếu gia!

Bị Ngả Lệ Ti đỡ dậy, Khắc Lôi Nhã thì thào trong miệng, nước mắt rơi trên bộ y phục bị đứt đoạn kia, một cỗ thống khổ khó nói thành lời trào ra trong lòng nàng.

- Kiệt Sâm?

Đầu lông mày Mạt Lạp Khắc hơi nhíu lại, đáy mắt chợt lóe hàn mang, từ hôm qua cái tên này đã thành một cây châm cắm sâu trong lòng hắn. Lại không nghĩ rằng nữ nhân kia cư nhiên là thị nữ của Kiệt Sâm, nếu nói như vậy, nữ nhân còn lại hẳn là người của vương quốc Áo Lan Đa.

Một tia âm ngoan toát lên trong lòng, chỉ thấy đột nhiên hắn bước lên phía trước một bước.

- Ba!

Một cái tát trầm trọng đánh lên khuôn mặt của Khắc Lôi Nhã!

Hành động của Mạt Lạp Khắc nhất thời khiến Ngả Lệ Ti không khỏi ngây người. Nàng không thể ngờ rằng vì sao chính mình đã quyết định thoái nhượng mà đối phương còn muốn động thủ.

Đánh xong, Mạt Lạp Khắc cướp lấy trường bào tổn hại trên tay Khắc Lôi Nhã, xoẹt một cái xé rách thêm lần nữa, sau đó ném đi.

- Roạt roạt!

Nguyên bản trường bào bị nứt nhất thời bị phanh thành bốn năm mảnh, hóa thành vô số mảnh nhỏ bay tứ tán khắp trời.

- Cái Kiệt Sâm chó má gì chứ!

Mạt Lạp Khắc hừ lạnh trong miệng, tất cả phẫn hận đối với Kiệt Sâm đều đổ hết lên tấm y phục này.

Ngả Lệ Ti cắn rằng, trong ánh mắt hiện lên phẫn nộ vô biên. Từ bé đến giờ nàng còn chưa bị khinh thường đến vậy, vừa nghĩ đến Kiệt Sâm giao phó thị nữ cho chính mình mà chính mình lại để cho Khắc Lôi Nhã bị ủy khuất lớn như thế. Như vậy làm sao nàng có thể giải thích được với Kiệt Sâm đây?

Thế nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, người trung niên của đối phương biểu hiện ra thực lực cường đại bên ngoài nhắc nhở nàng không nên xung động.

- Khắc Lôi Nhã, chúng ta đi!

Ngả Lệ Ti cắn răng, nâng Khắc Lôi Nhã dậy, lại phát hiện Khắc Lôi Nhã đứng yên nơi đó, căn bản không động đậy.

- Y phục của thiếu gia!

Khắc Lôi Nhã ngơ ngác nhìn đám vải vụn bay khắp trời, con ngươi trong lệ quang có chút dại ra, sau một khắc, tròng mắt ngân sắc lập tức chiếu trên người Mạt Lạp Khắc.

Vết ban màu đỏ trên má phải Khắc Lôi Nhã vào lúc này càng trở nên đỏ tươi, làm nổi bật đôi con ngươi ngân sắc cùng biểu tình ngây dại của nàng, trong nhất thời vô cùng kinh khủng.

Thấy biểu tình của Khắc Lôi Nhã, không biết vì sao mọi người đột nhiên toát lên một cỗ hàn ý ở trong lòng.

Mà Mạt Lạp Khắc đứng trước mặt Khắc Lôi Nhã càng không tự chủ được lui về phía sau một bước, trên mặt lộ ra một tia thẹn quá hóa giận.

- Y phục của thiếu gia!

Khắc Lôi Nhã lại lần nữa thì thào, chợt một cỗ lực lượng cường đại bạo phát ra trên người khác, nguyên bản hai mắt màu bạc của nàng biến thành màu vàng trong nháy mắt.

- Là ngươi.. là ngươi hủy y phục của thiếu gia!

Khắc Lôi Nhã gầm rú một tiếng thấp trong miệng, nàng chỉ cảm thấy trong đầu chính mình ông ông không ngừng, cảm giác bành trướng vô cùng khó chịu. Vết ban đỏ trên mặt cũng dần dần nhạt đi, sau đó biến mất không còn, một cỗ lực lượng từ trong thân thể chợt bạo phát ra ngoài.

- Khắc Lôi Nhã, ngươi làm sao vậy? Lực lượng cường đại dẫn phát linh nguyên tố trong không khí bạo động quy mô lớn, nguyên bản Khắc Lôi Nhã đứng bên cạnh Ngả Lệ Ti cũng bị ảnh hưởng, không tự chủ lui về phía sau, trong miệng kinh hô.

- Ta muốn ngươi chết!

Khắc Lôi Nhã gầm nhẹ lên, đầu ngón chân ấn xuống mặt đất.

- Phanh!

Nền đá cứng rắn trên mặt đất nhất thời vỡ Tạp Ân, trong nháy mắt thân thể Khắc Lôi Nhã hóa thành một đạo tàn ảnh lao về phía Mạt Lạp Khắc.

- Cái gì?

Mạt Lạp Khắc chợt cả kinh trong lòng, thân hình vội vàng lui về phía sau, trường kiếm bên hông giống như linh xà lao về phía Khắc Lôi Nhã.

- Điện hạ cẩn thận!

Một tiếng thét rống giận dữ vang lên, Thái Sâm mạnh mẽ đánh về phía Khắc Lôi Nhã.

Nhưng chính vào lúc này, nắm tay của Khắc Lôi Nhã và trường kiếm của Ngả Lệ Ti đã giao nhau.

- Phanh!

Dưới ánh mắt giật mình của mọi người, trường kiếm trong tay Mạt Lạp Khắc chợt hóa thành vô số mảnh nhỏ bắn ra bốn phía. Trong tiếng nổ mơ hồ truyền đến tiếng kêu đau đớn, Mạt Lạp Khắc lùi lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt, lập tức đặt mông ngồi xuống đất. Một tia mấu tươi lặng lẽ trào ra nơi khóe miệng.

- Lớn mật!

Thái Sâm quát lớn, bàn tay to đánh tới Khắc Lôi Nhã như một tòa núi lớn.

Linh áp cường đại đánh đến, không khí xung quanh Khắc Lôi Nhã đều bị tan ra. Trong đôi mắt màu vàng không chút biểu tình, hai tai tạo thành hình tháp đánh lên cự chưởng của Thái Sâm.

- Oanh!

Trong tiếng bạo tạc, sóng xung kích cường đại lan ra chấn ngã không ít người đi đường gần đó. Nham thạch dưới chân Khắc Lôi Nhã thoáng chốc đều nát bấy, hóa thành bột mịn, một tiếng rên từ trong miệng truyền ra.

Thế nhưng ánh mắt của nàng vẫn đạm nhiên như cũ, dường như không có cảm giác đau, mạnh mẽ đẩy lùi cự chưởng của Thái Sâm. Ánh mắt gắt gao nhìn Mạt Lạp Khắc ngồi cách đó không xa, thân hình lại lần nữa vọt lên.

- Đây… Khắc Lôi Nhã nàng…

Đám người Ngả Lệ Ti ở một bên cũng khiếp sợ sững sờ. Thế nào nàng cũng không ngờ Khắc Lôi Nhã vẫn đi bên cạnh Kiệt Sâm lại có thực lực mạnh như vậy, có thể ngăn trở cự chưởng của người trung niên kia.

- Muốn chết!

Thái Sâm lại lần nữa gầm lên, một cỗ quang mang màu vàng bỗng nhiên toát ra khỏi người hắn. Linh lực cường đại phô thiên cái địa khiến không khí xung quanh đều rung động.

- Nham Thạch thiết quyền!

Trong tiếng rống giận dữ, bàn tay Thái Sâm giống như một chiếc chiến xa ầm ầm nghiền áp về phía Khắc Lôi Nhã, khí thế to lớn, phảng phất như trong trời nắng có tiếng sấm liên miên không dứt.

Khắc Lôi Nhã chỉ xoay người, huy động song quyền lên nghênh tiếp.

- Oanh!

Trong tiếng oanh thật lớn, thân thể Khắc Lôi Nhã trầm trọng bay ra ngoài, ngã xuống bên trên đường. Thân thể đập xuống tạo thành một cái động lớn, tràn ngập bụi mù, bên trong cũng không còn động tĩnh.

- Khắc Lôi Nhã!

Ngả Lệ Ti vội vàng vọt tới, trong đám đá vụn, khóe miệng Khắc Lôi Nhã phun trào bọt máu, vết ban đỏ biến mất trên mặt lại lần nữa hiện lên.

- Thái Sâm, giết nàng cho ta!

Mạt Lạp Khắc thẹn quá hóa giận rống lên.

- Điện hạ!

Thái Sâm nhìn Mạt Lạp Khắc, trong mắt hiện thần sắc do dự. Nếu đã biết đối phương là đoàn đại biểu của Áo Lan Đa vương quốc, tự nhiên không thể để điện hạ làm loạn.

- Lẽ nào ngay cả lời ta ngươi cũng không nghe sao?

Mạt Lạp Khắc đột nhiên cả giận, trong ánh mắt thoáng hiện một tia máu.

Thái Sâm thở dài, xoay người đi về phía Khắc Lôi Nhã và Ngả Lệ Ti.

- Các ngươi ai dám, ta là công chúa Ngả Lệ Ti của Áo Lan Đa vương quốc, đệ tứ lần Linh Dược sư đại hội!

Vào lúc nào Ngả Lệ Ti cũng bất chấp mặt mũi, đứng lên nói.

Mạt Lạp Khắc phẫn nộ, thần sắc biến ảo mấy lần liên tiếp, cuối cùng oán hận nói:

- Chúng ta đi!

Một người thị nữ hắn lấy thân phận tam vương tử của Uy Tư vương quốc còn có thể áp chế. Thế nhưng Ngả Lệ Ti lại là công chúa của Áo Lan Đa vương quốc, cho dù thân phận hắn cao tới đây cũng sẽ dẫn đến chiến tranh giữa hai nước. Huống chi Ngả Lệ Ti lại là đệ tứ của Linh Dược sư đại hội, là một trong những thiên tài Linh Dược sư được chư quốc Tây Bắc chú trọng đến.

Cảm thụ được đau nhức truyền đến từ ngực, Mạt Lạp Khắc không còn chút tâm tình dạo phố nào, hắn lập tức mang theo một đám người trở về. Sau đó lên hai chiếc xe ngựa cách đó không xa rời đi.

Vào lúc này hai gã hộ vệ Đông Dị vương quốc an bài mới tới, lúc phát sinh xung đột, bọn họ sớm đã trốn mất dạng.

Ngả Lệ Ti âm trầm ôm Khắc Lôi Nhã lên xe ngựa, hai hộ vệ bị Thái Sâm đánh một chiêu trọng thương cũng lồm cồm bò dậy. Trên mặt mang theo vẻ thống khổ, liếc mắt nhìn nhau lộ một tia cười khổ.

Ngả Lệ Ti hướng ánh mắt về phía hai gã hộ vệ của Đông Thăng vương quốc, trầm giọng nói

- Hai vị, không biết đám người kia đến tột cùng là của vương quốc nào?

Lúc đối phương rời khỏi, Ngả Lệ Ti nhìn thấy trên xe của đối phương cũng có tiêu chí giống như của xe mình, hiển nhiên đây cũng là đoàn đại biểu của một vương quốc nào đó.

Lúc trước đối phương dám kiêu ngạo như vậy khiến cho Ngả Lệ Ti không khỏi nổi giận trong lòng, trong lòng nàng hạ quyết tâm, trở về cần phải bảo với Lỗ Đạo Phu đại sư.

Nhưng chính vào lúc này Ngả Lệ Ti càng thấp thỏm hơn, Kiệt Sâm giao Khắc Lôi Nhã cho nàng. Hiện giờ bản thân Khắc Lôi Nhã bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, như vậy Ngả Lệ Ti không biết nên giải thích với Kiệt Sâm như thế nào mới tốt.

Hai gã hộ vệ nhìn nhau, cười khổ nói:

- Đám người kia cũng là đại biểu của Linh Dược sư đoàn vương quốc nào đó, tiểu nhân cũng không biết.

Ngả Lệ Ti nhìn chằm chằm vào hai gã hộ vệ một lát, hai gã hộ vệ nhất thời đều cúi đầu.

- Chúng ta trở về!

Ngả Lệ Ti lạnh lùng nói.

Hai gã hộ vệ nhất thời lên tiếng, vội vàng điểu khiển xe ngựa đến, cả đám người lên xe ngựa chạy về phía phủ đệ của Áo Lan Đa vương quốc.

Mạt Lạp Khắc đi xe ngựa chạy một hồi, cuối cùng xe ngựa dừng lại trước một tòa phủ đệ cực kỳ xa hoa rộng lớn. Đây chính là Linh Dược sư đoàn của Uy Tư vương quốc – Cường quốc đệ nhất Tây Bắc.

Mạt Lạp Khắc đi từ trên xe ngựa xuống, trên mặt còn mang theo thần sắc tức giận, nếu như cuối cùng không phải Ngả Lệ Ti nói nàng là công chúa của Áo Lan Đa vương quốc. Trong cơn giận dữ lúc đó, không chừng Mạt Lạp Khắc đã giết chết đối phương.

Đoàn người đi vào trong phủ đệ, Thái Sâm vội vàng bước tới kéo áo Mạt Lạp Khắc, thấp giọng nói:

- Tam vương tử điện hạ, chuyện này có nên nói với Tây Nhĩ Đốn đại sư với Nặc Duy Cơ đại sư một tiếng không?

Mạt Lạp Khắc hừ lạnh một tiếng:

- Nói cái gì, lẽ nào ngươi sợ đối phương tới tìm chúng ta gây phiền phức sao? Chúng ta không làm gì nhiều, cùng lắm chỉ có một thị nữ nho nhỏ mà thôi, Áo Lan Đa vương quốc chẳng lẽ vì chuyện này mà đắc tội với Uy Tư vương quốc chúng ta sao?

Thái Sâm cười khổ một chút, nói:

- Thế nhưng hai ngày tới sẽ có giao dịch hội, đến lúc đó Lỗ Đạo Phu đại sư của Áo Lan Đa vương quốc hướng Tây Nhĩ Đốn đại sư hỏi chuyện này…

Mạt Lạp Khắc hừ lạnh một tiếng:

- Hỏi thì sao? Lỗ Đạo Phu đại sư lẽ nào ăn no rửng mỡ, chuyện nhỏ như vậy cũng muốn xé ra to?

Thái Sâm cúi đầu, nhẹ giọng lên tiếng.

Trước phủ đoàn đại biểu Áo Lan Đa vương quốc, một trận âm thanh vó ngựa gấp rút truyền đến, lâp tức một chiếc xe ngựa nhanh chóng lao đến từ xa. Chỉ trong chốc lát liền đi đến trước phủ, nhanh chóng dừng lại.

Không chờ chiếc xe ngựa kia dừng lại, Ngả Lệ Ti âm trầm ôm Ngả Lệ Ti nhảy từ trên xe xuống, vội vã đi vào trong phủ đệ. Nguyên bản thị vệ trước cửa còn muốn chào hỏi, chợt thấy Ngả Lệ Ti bộ dáng nổi giận đùng đùng, cả đám đều khẽ nhếch miệng một chút, sau đó không dám nói tiếp nữa.

Khoảng cách từ Đa Bảo các đến phủ đệ của Áo Lan Đa vương quốc cũng không tính quá xa. Tuy rằng lúc trước đi dạo phố rất tốn thời gian thế nhưng dùng xe ngựa để chạy chỉ mất chốc lát. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Đọc Truyện