Bất quá thoáng chốc trên mặt bọn họ đều hiện lên tia cười lạnh.
- Kiệt Sâm, nếu như tiểu tử ngươi muốn đi tìm cái chết, như vậy chúng ta sẽ thành toàn ngươi!
Lôi Thiết Nhĩ cười lạnh quát, cùng Mạc Da và ba thánh linh sư đê cấp liếc nhìn nhau, năm người hướng chỗ Kiệt Sâm hung hăng vọt tới.
Ở gần bên, Lam Nguyệt Cổ Sâm cùng Vi Ân muốn ngăn trở nhưng thói quen thuận theo mệnh lệnh của Kiệt Sâm nên họ chỉ thoáng do dự cuối cùng không cử động.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ đã luôn tin tưởng Kiệt Sâm vô điều kiện, họ tin tưởng Kiệt Sâm làm như vậy nhất định phải có lý do của mình.
- Kiệt Sâm, giết chết ngươi chỉ trong hôm nay!
Nhóm người Lôi Thiết Nhĩ quát lạnh, đằng đằng sát khí phóng thẳng tới chỗ Kiệt Sâm.
- Thật không? Giết ta? Ta xem chưa hẳn, hãy để cho ta tiễn các ngươi cùng lên đường đi!
Kiệt Sâm chợt cười ha hả.
- Oanh long!
Ngay thời điểm Kiệt Sâm cất tiếng cười to, một đạo oanh minh đinh tai nhức óc vang vọng cả thiên địa, pháp tắc thiên kiếp ngưng tụ hồi lâu ngay thời khắc này rốt cục giáng xuống.
Quang ám song hệ pháp tắc đại đạo bao bọc lấy linh lực nước lũ ngập trời không gì sánh kịp từ trên giáng xuống, bỗng chốc đem phiến không gian nơi này chôn vùi, biến thành một mảnh hải dương thiên kiếp pháp tắc.
Nguyên tố khí tức vô tận, vạn trượng nước lũ pháp tắc hoàn toàn bao phủ thiên địa, không chỉ là một đạo pháp tắc lôi đình mà là một biển pháp tắc sấm sét.
Không còn vật gì có thể tồn tại, tất cả đều bị pháp tắc hải dương bao phủ, trong mắt các cường giả tại đế đô xa ngoài trăm dặm cũng có thể cảm nhận được loại lực lượng hủy diệt không thể ngăn cản.
Ở xa còn cảm giác như vậy huống chi là người đang độ kiếp, hắc bạch quang mang một mảnh hỗn độn, ở cách xa bao nhiêu khoảng cách đều có cảm giác hít thở không thông, làm người sợ run.
- Ah…
Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang đến, Lôi Thiết Nhĩ, Mạc Da cùng ba gã thánh linh sư đê cấp của Thần Phong đế quốc đều lâm vào bên trong phạm vi thiên kiếp, vô số quang ám song hệ pháp tắc từ trên không giáng xuống, oanh rơi xuống trên thân thể bọn họ, bởi vì bọn họ đang ở cự ly quá gần nên pháp tắc thiên kiếp nhận định bọn họ muốn thay người phối chế linh dược độ kiếp, vì thế bị thiên kiếp vô tình tàn sát.
- Đây là dược kiếp gì? Chẳng lẽ là pháp tắc thiên kiếp cửu giai? Nhưng ngươi rõ ràng chỉ là đế linh sư đỉnh phong ah…
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng khắp chân trời, bên trong thiên kiếp đám người Lôi Thiết Nhĩ thống khổ tru lên, bị quang ám song hệ pháp tắc oanh kích, thân thể bọn họ không ngừng run rẩy, trên mặt lộ vẻ thống khổ, miệng không ngừng kêu to.
Bọn họ vốn không phải là linh dược sư, căn bản không hề ngờ tới uy lực của dược kiếp này lại đáng sợ đến như vậy, ngay cả những thánh linh sư cửu giai cũng không thể gánh chịu nổi, ngay lúc ban đầu họ còn tưởng rằng Kiệt Sâm chỉ là đế linh sư đỉnh phong tối đa chỉ phối chế ra được đế cấp linh dược tề đỉnh phong, nhưng sau khi cảm nhận được pháp tắc thiên kiếp đáng sợ, bọn họ còn không suy đoán được Kiệt Sâm vừa phối chế chính là thánh cấp linh dược tề cửu giai thì bọn họ đã quá mức ngu ngốc rồi.
Nhưng trong sự hiểu biết của bọn hắn, thiên kiếp pháp tắc cửu giai cũng không đến nỗi đáng sợ như thế, dù sao trong lịch sử không ít thánh cấp linh dược tề cửu giai sau khi được phối chế thành công đều dẫn tới thánh linh sư cửu giai đi độ kiếp, mà bọn hắn là thánh linh sư trung cấp, mặc dù sẽ cảm thấy thật cố hết sức nhưng không đến nỗi không cách nào ngăn cản, nhưng hiện tại Kiệt Sâm đưa tới thiên kiếp pháp tắc lại đáng sợ vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.
Quang ám song hệ linh lực nước lũ cửu giai, Lôi Thiết Nhĩ có khả năng ngăn cản, quang ám song hệ pháp tắc cửu giai, Lôi Thiết Nhĩ cũng không đến nỗi không thể chịu đựng, nhưng ngoài ra trong quang ám song hệ còn bị gia trì linh hồn công kích, Lôi Thiết Nhĩ bọn hắn mới là thánh linh sư trung cấp cửu giai căn bản không cách nào chịu đựng.
Mỗi một lần thiêp kiếp rơi xuống, hai người Lôi Thiết Nhĩ cùng Mạc Da đều bị công kích linh hồn vô cùng nặng nề, công kích đáng sợ trực tiếp hàng lâm vào bổn nguyên linh hồn, làm hai người vạn phần thống khổ, không hề có chút lực lượng ngăn cản.
Mà sau lưng Lôi Thiết Nhĩ cùng Mạc Da, ba người khác chỉ mới là thánh linh sư đê cấp thì càng không chịu nổi, nguyên một nhóm quay cuồng trên bầu trời muốn thoát khỏi phạm vi thiên kiếp pháp tắc nhưng không ngừng vang ra tiếng kêu thảm thiết liên tục, toàn thân không ngừng co rút run rẩy, ngay cả lực lượng chạy trốn đều không tồn tại.
- Ha ha…
Bên trong thiên kiếp pháp tắc, Kiệt Sâm giống như một ma thần, miệng không ngừng phát ra tiếng cười lớn điên cuồng.
Lúc trước khi Kiệt Sâm ở Thất Tinh Đảo thay Tạp Tắc Nỗ Tư phối chế thánh cấp linh dược tề để hắn tấn thăng thánh linh sư, Kiệt Sâm biết rõ sự đáng sợ của quang ám song hệ thiên kiếp pháp tắc, hắn có được linh hồn cửu giai đỉnh phong mà bị công kích thiếu chút hấp hối, suýt chút không khả năng vượt qua, hiện tại đám người Lôi Thiết Nhĩ chỉ mới đạt tới đê cấp cùng trung cấp làm sao có khả năng ngăn cản được.
Khi Kiệt Sâm giúp Tạp Tắc Nỗ Tư phối chế quang ám song hệ thánh cấp linh dược tề một mặt muốn để Tạp Tắc Nỗ Tư uống vào sẽ có đủ lực lượng tự tay đánh chết Áo Đức Mạn, một phương diên khác là bởi vì điều này.
Đây là đòn sát thủ của hắn, không giống như các loại linh kỹ, chỉ có một mình hắn mới có thể thi triển, hơn nữa chỉ khi nào phối chế quang ám song hệ thánh cấp linh dược tề mới đạt tới hiệu quả như vậy.
Lần này Kiệt Sâm muốn lợi dụng thiên kiếp pháp tắc đem cả năm người Lôi Thiết Nhĩ đều đánh chết!
Xa xa, cuộc chiến đấu của Tạp Tắc Nỗ Tư cùng Áo Đức Mạn cũng đã sớm dừng lại, hai người nhìn qua, trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là Áo Đức Mạn nhìn thấy nhóm người Lôi Thiết Nhĩ đang quay cuồng thống khổ trong phạm vi thiên kiếp giáng xuống, sắc mặt tái nhợt vô cùng khó xem.
- Oanh!
Pháp tắc nước lũ vạn trượng bao bọc cả thiên không, hắc bạch quang mang hỗn độn tàn phá, mỗi một tấc không gian đều tràn ngập nguyên tố nước lũ cùng pháp tắc chi nhận, làm người sợ hãi tới cực điểm.
Thánh Tử Thành trong Thánh Địa Thần Phong đế quốc, cùng thật nhiều đệ tử ở bên ngoài tất cả đều rung động nhìn lên thiên kiếp cơ hồ hủy diệt hết thảy, từ sâu tận tâm linh không ngừng run rẩy.