Chương 1: Dự Tuyển. (Vtruyen)
Chương 1: Dự Tuyển.
Thanh Thiên Trấn, là thành trấn thuộc Bá Vũ Vương Triều quản hạt một vùng nhỏ.
Tuy chỉ là một trấn nhỏ, nhưng ở một nơi mà Yêu, Tà, Ma đi đầy đất, Quỷ Dị rãi đầy đường như thế này cũng coi là rất an toàn rồi.
‘’Aizz...!”. Tần Thanh thở dài một hơi, dùng hai bàn tay nâng lên trên miệng, mùa đang chuyển đông nên hắn muốn sưởi ấm một chút.
Tần Thanh hắn chính là một người xuyên việt, vì bất cẩn bị xe tông mà xuyên qua nơi này, trở thành một tên khất cái thiếu niên, vừa vặn niên kỷ 15 .
‘’Thật xúi quẩy,.. Aizzz”. Tần Thanh mắng bản thân một câu, rồi hướng mắt về một biệt viện rộng lớn,
tấp nập người đang xếp hàng trước đại môn đi tới.
‘’Mỗi người xếp hàng rõ ràng, không được chen lấn! Hôm nay Viên Gia chiêu 10 tên gia đinh, ai dám lộn xộn ta liền loại ngay người nấy! Rõ chưa!’’ Trước đại môn 2 nha hoàn mặc y phục lục sắc, tuy không quá bắt mắt, nhưng sạch sẽ dị thường so với mọi người ở đây đã tựa là thiên nhân cách biệt.
Tần Thanh thình lình cũng tại trong nhóm người, hôm nay là cơ hội của hắn, nghe nói là gia đinh viên gia mỗi người đều được luyện võ, tuy chỉ là thấp kém nhất trụ cột công pháp nhưng vẫn so không có tốt.
Từ khi hắn biết thế giới này cũng không yên ổn, Tần Thanh ngày đêm lo lắng, lo một ngày nào đó mạng nhỏ của hắn cũng bị lấy đi.
Thanh Thiên trấn, được ban cho bảo vật ngăn cách không để Tà Ma, Quỷ dị, Yêu,... không tiến vào bên trong trấn được.
Này nói lên vì sao Thanh Thiên trấn an toàn không bị đồ vật dơ bẩn công kích, mà luyện công có thể nâng cao Khí huyết, có thể chống lại một ít nhỏ yếu thứ bẩn thỉu.
Sau một hồi sát hạch rốt cuộc cũng đến lượt Tần Thanh, hắn theo nha hoàn bước vào trong đại môn, từng tòa kiến trúc cổ điển mà quý phái hiện lên trước mắt.
‘’Các ngươi đợi ở đây, một lát sẽ có trưởng hộ vệ đến khảo sát các ngươi, đừng loạn đi!’’ Nha hoàn bàn giao mọi người một câu rồi bước đi, để lại một đám 10-15 tuổi thiếu niên ngơ ngác nhìn xung quanh.
‘’Các ngươi thấy sao, nơi này cũng quá lớn đi ‘’ Một thiếu niên 10 tuổi ánh mắt kinh ngạc, nhỏ giọng ai thán lên, chỉ chú ý trên người hắn, quần áo đã bạc màu cũng đủ biết gia cảnh như thế nào.
‘’Đúng vậy.... thật lớn ah’’ Nghe được thiếu niên nói, số người còn lại cũng bắt đầu mở miệng, giọng điều ước ao, hướng tới.
Tần Thanh cũng là gật gật đầu, cái này quá mẹ nó xa hoa đi, cho dù là kiếp trước hắn cũng chưa từng thấy nơi nào như vậy.
Đang lúc bọn hắn than thở thì phía xa một tôn như là hung thú dáng người đi tới, một trung niên nhân 1m85 thân cao, hộ vệ trang phục, cơ bắp siết chặt dù cho có bao quanh là y phục cũng không chứa nổi.
‘’Các tiểu tử, ta là trưởng hộ vệ Trần Khiêm, sẽ phụ trách đánh giá các ngươi’’. Trần Khiêm đứng giữa sân, cất cao giọng, khuôn mặt vì có 1 vết sẹo kéo dại từ mắt trái xuống cằm nên trông rất dữ tợn.
‘’Vâng! Trần hộ vệ’’ Đám người hô lớn.
‘’Tốt lắm, do những nhóm người trước đã chiêu được 8 tên gia đinh, nên lần này chỉ còn 2 danh ngạch ‘’ Trần Khiêm im lặng một lát rồi tiếp tục nói.
‘’Kế tiếp các ngươi chỉ cần cùng nhau t·ấn c·ông ta, không cần lo lắng, ta sẽ không đánh trả, trên người ta có 2 chiếc chuông nhỏ, ai lấy được người đó được chọn, rõ chưa!’’.
‘’Cái gì chỉ còn 2 ngạch’’ Bọn họ nghe đến đây bỗng biến sắc, nhìn xung quanh 19 người còn lại ánh mắt lấp lóe lên.
Tần Thanh cũng là như vậy, tốt nhất hiện tại liền kết minh với 1 tên sau đó cùng nhau giành chuông nhỏ, từ đó tăng khả năng lấy được chuông nhỏ để tiến vào Viên Gia hơn.
‘’Tiểu đệ, lại đây một chút’’ Tần Thanh bỗng lên tiếng, hướng về người thiếu niên 10 tuổi lúc nảy mở miệng tán thán trạch viện Viên Gia to lớn vẫy tay.
Do lúc này những người khác cũng có cùng ý nghĩ như Tần Thanh, nên cũng không ai chú ý Tần Thanh
kể cả Trần Khiêm cũng là im lặng ngó lơ.
‘’Ta?’’ Thiếu niên 10 tuổi rụt rè chỉ về phía mình hỏi dò Tần Thanh.
‘’Đúng vậy, ngươi tên gì, ta là Tần Thanh ngươi muốn hay không hợp tác với ta lấy chuông nhỏ’’ Tần Thanh dáng người cao gầy 1m7, gương mặt hơi thư sinh đầy nghiêm túc trực tiếp hỏi.
‘’Lục Tiểu Cường, được ta với ngươi hợp tác’’ Lục Tiểu Cường ánh mắt cũng nghiêm túc lên quả quyết trả lời, dù gì cũng là gia cảnh bần hàn từ bé, không ai là kẻ ngu cả, kẻ ngu giờ cũng đ·ã c·hết đói hoặc bị bóc lột không ra nhân dạng rồi.
‘’Bắt đầu!!’’ Trần Khiêm thấy không sai biệt lắm liền hô lớn .
Tần Thanh hướng về Lục Tiểu Cường gật đầu một cái, sóng vai theo dòng người hướng về mục tiêu phóng tới.
‘’Hưu.. Hưu...’’ Tiếng xé gió mỗi lần Trần hộ vệ di chuyển né tránh, công kích tới 2 chiếc chuông treo bên hông, tuy nhiên chân trụ của hắn vẫn không hề xê dịch một li nào, vững như bàn thạch.
Tần Thanh sau nhiều lần vồ hụt, mệt bở hơi tai liền lui về sau, cùng một chỗ thở như chó c·hết Lục Tiểu Cường.
‘’còn 5 phút!’’ Âm thanh như hồng chung vang lên từ Trần hộ vệ.
‘’Không ổn, Tiểu Cường ngươi đánh lạc hướng hắn ta đến c·ướp chuông..’’ Tần Thanh hít một hơi liền rón rén vòng sau lưng những người còn lại, hắn muốn trốn tránh tầm nhìn của Trần Khiêm.
‘’Tốt’’ Lục Tiểu Cường không do dự nữa xông về phía Trần Khiêm, hắn vừa lao tới vừa hét to.
‘’Trần hộ vệ, ta nghe nói tiểu thư là mỹ nhân, có thật không?’’ Lục Tiểu Cường vồ hụt một cái hét lớn với Trần Khiêm.
‘’Cmn ngươi cái này cũng quá liều mạng đi, vì đánh lạc hướng Trần hộ vệ mà hỏi vấn đề như vậy’’ Tần Thanh đang vận sức chờ phát động, bỗng nghe thấy như vậy liền miệng cũng co giật một cái nói thầm.
Trần Khiêm theo quán tính khi nghe có người hỏi mình, đặc biệt là tiểu thư nhà mình nên quay đầu liếc một cái Lục Tiểu Cường.
‘’Haha Trần hộ vệ ngươi... ngươi có biết ta là ai không?’’ Lục Tiểu Cường thấy đang rón rén tiếp cận Tần Thanh liền trái tim cuồng nhảy hỏi.
Tần Thanh trợn mắt, dùng ngón tay cái giơ lên với Lục Tiểu Cường. ‘’Ngươi cmn đúng là Tiểu Cường ah... ngươi biết ta là ai? nắm thảo từ khi nào nhà nghèo liền lời thoại ngưu bức như vậy!’’.
‘’Không ổn!’’ Trần Khiêm đang dùng ánh nhìn tên đần quan sát Lục Tiểu Cường, thì thấy hắn liếc mắt về phía sau mình liền lặp tức hiểu rõ.
‘’Vèo!’’ Âm thanh xé gió vang lên một chiếc giày bay về phía hông của hắn.
‘’lengkeng!’’ âm thanh của 2 chiếc chuông vang lên, nó theo chiếc giày bay lên cao, một thân ảnh cao gầy liền nhanh như chớp lộn nhào tới chụp lấy .
Đây không ai khác chính là Tần Thanh, hắn lộn nhào thêm vài vòng mới có thể dừng lại, thấy trên tay nắm lấy được 2 chiếc chuông nhỏ liền hiện lên nụ cười.
‘’Được rồi... haha!’’ Lục Tiểu Cường cũng nhìn thấy một màn, hắn vui vẻ không chịu được phá lên cười ngây ngô.
‘’Hai người các ngươi theo ta, còn lại tự động ra về’’ Trần Khiêm không chút nào cảm giác, liền vừa bước về bên trong Viên Gia vừa nói.
Đám người chật vật đứng lên rời đi sân lớn, chỉ còn lại Tần Thanh cùng Lục Tiểu Cường mặt mày lem nhem, thở từng ngụm lớn, đặc biệt là Tần Thanh, khi nãy hắn vì bộc phát ra lớn nhất tốc độ, đã tiêu hao hầu như toàn bộ thể lực của mình.
‘’Đi thôi’’ Tần Thanh đi lại kéo Lục Tiểu Cường lên, hai người nhìn nhau liền cùng cười rồi đồng hành theo sau Trần hộ vệ.