Linh Dị Âm Dương

Chương 46: 46: Tai Ương




Từ lúc Cố Cửu nói ra chuyện trên người vị nữ công tử này dính tử khí, cả chiếc xe tổng cộng năm người một mèo không ai nói với ai câu nào, yên tĩnh đáng sợ.

Nếu trên người cô gái này chỉ có tử khí thì chưa chắc Cố Cửu đã mở lời cảnh báo, vì việc này không hiếm gặp. Có người bị nhiễm phải tử khí là do người thân hoặc bạn bè người đó ốm nặng hoặc sắp tạ thế. Là đạo sĩ, dù có nhìn ra tử khí đi nữa thì Cố Cửu cũng sẽ không hỏi một cách đường đột như vậy, rất thất lễ. Sở dĩ Cố Cửu hỏi thăm cô gái này là vì ngoài việc bị tử khí quấn thân thì ấn đường của cô cũng biến thành màu đen đậm, đây là điềm rất hung hiểm, dấu hiệu báo tử vong.

Thỉnh thoảng tiếng sấm vẫn đánh ầm ầm bên tai nhưng cho đến lúc bọn họ vào được thành thì trời vẫn không mưa.

Thiệu Dật dựa theo lời chỉ dẫn của người hầu, dừng xe trước một cửa tiệm bốc thuốc khám bệnh. Trước khi đi xuống, cô gái gửi cho hai người một ít tiền và nói rằng để cảm tạ Cố Cửu đã cho thuốc trị thương cầm máu, cũng coi như trả tiền xe, Cố Cửu không từ chối. Cậu thấy cô gái đưa dư khá nhiều tiền nên muốn đáp lễ, lúc ba người chuẩn bị đi vào trong, Cố Cửu gọi cô gái lại, đưa cho cô một lá bùa bình an.

“Tôi thấy gần đây công tử hay gặp trắc trở, cậu giữ lá bùa này bên mình, đến lúc cần kíp nó có thể chắn cho cậu một lần tai vạ.”

Cô gái do dự một lát mới nhận lấy, nói: “Đa tạ đạo trưởng.”

Hai bên chào từ biệt rồi đường ai nấy đi.

Cố Cửu và Thiệu Dật tìm một chỗ trọ giá cả phải chăng mướn phòng ở, sau đó tiến hành từng bước thanh tẩy như cũ, lúc trời chạng vạng thả một nhóm người giấy ra để chúng đánh dấu lại những chỗ có âm khí hoặc oán khí dày đặc, đợi đến sáng thì hai người cùng đi thanh lọc, nếu điểm đến gần thì đi về trong ngày, nếu hơi xa thì mua lương khô đem theo rồi cắm trại đêm bên ngoài.

Bọn họ đến quận Võ Khê được ba ngày trời mới đổ mưa nhỏ, thế là hôm đó Cố Cửu và Thiệu Dật không ra ngoài nữa, chỉ quanh quẩn trong phòng trọ, vẽ bùa, khắc thẻ bài hoặc nghiên cứu những thuật pháp mình thích.

Trời mưa liên tục ba ngày không ngừng nghỉ, sáng hôm nay, Cố Cửu mở một ống tre trong hành lý ra, đảo đảo chỗ gạo nếp còn lại trong ống, nói với Thiệu Dật: “Sư huynh, gạo nếp bị ẩm rồi.”

Thiệu Dật liếc sang Tiểu Đệ – nhân vật đang nhàn nhã nằm bên cửa sổ đung đưa chiếc đuôi dài ngắm mưa.

“Hôm qua ta thấy nó lén mở nắp.”

“Hửm?” Cố Cửu nhìn Tiểu Đệ.

Cái đuôi đang phe phẩy của mèo đen lập tức cứng đờ, cái ót đen mun quay về phía Cố Cửu, cái tai trên đầu run run, giả ngu tới cùng.

Cố Cửu nào có buông tha dễ dàng như vậy, cậu bước qua bế xốc Tiểu Đệ lên, một người một mèo nhìn nhau. Cố Cửu nói: “Nhóc lại ngứa móng hử? Mấy thứ đó không có chơi được, mua gạo nếp cũng mất tiền đấy, tiền ít thì thịt cũng ít, nhóc biết không?”

Tiểu Đệ ngọ nguậy cái đầu tròn, ngó đông ngó tây, không dám nhìn thẳng vào đứa nhỏ nay đã lớn của mình, cuối cùng thấy không thoái thác trách nhiệm được mới yếu ớt meo một tiếng, ý là “tui biết rồi mờ”.

Cố Cửu nhận được phản hồi của mèo rồi bèn thả nó xuống, ngay lập tức, cặp mắt mèo sáng rực lia sang Thiệu Dật, cái đuôi dài quất một cái lên người hắn, nhe răng trợn mắt thách thức tên mách lẻo.

Thiệu Dật cười nhạo một tiếng, thò chân vò vò lông Tiểu Đệ, thế là chiến tranh bùng nổ ngay lập tức. Tiểu Đệ đứng bằng hai chân sau, hai chân trước giơ lên đấu với bàn chân của Thiệu Dật, hai người so chiêu đến khi đôi giày của Thiệu Dật bị cào tòe cả lông, Cố Cửu la oai oái thì mới tạm đình chiến.

Gạo nếp có thể trừ tà, có khi người sống bị quỷ vỗ vai trêu cợt, trên người in dấu tay quỷ thì người ta sẽ lấy gạo nếp thoa lên vết bầm, làm vậy có thể đuổi những con quỷ yếu, không muốn lấy mạng người mà chỉ cố ý đùa dai. Ngoài gạo nếp thì máu chó mực, nước mắt trâu…cũng có tác dụng tương tự, lúc nào Cố Cửu và Thiệu Dật cũng mang mấy thứ như vậy theo bên mình. Nhưng gạo nếp đã bị ẩm mốc thì không dùng để trừ tà được nữa, Tiểu Đệ nghịch ngợm làm hỏng cả một ống gạo, bọn họ phải đi mua thêm để dành. May mà đến đêm thì trời tạnh mưa, sáng hôm sau hai sư huynh đệ ra chợ, tìm được một cửa hàng bán thóc gạo mua một ít gạo nếp thay vào.

Lúc hai người vừa ra khỏi cửa hàng thì bỗng nhiên bị chặn lại.



Người dẫn đầu đoàn người này cũng được xem là quen mặt, chính là nha hoàn hầu cận của vị nữ công tử mà Cố Cửu và Thiệu Dật đã gặp trên đường vào quận Võ Khê. Lần này Cố Cửu để ý thấy trên mu bàn tay của cô có thêm một vết thương mới, cho nên trước khi cô kịp trình bày lý do chặn đường họ thì cậu đã đón lời trước: “Công tử nhà cô gặp chuyện gì rồi hả?”

Nha hoàn kia ngẩn người, đáp: “Đạo trưởng quả nhiên liệu sự như thần.”



Cố Cửu xốc lại mớ đồ đạc đang đeo trên vai cho ngay ngắn, ngẩng đầu quan sát tòa nhà lớn bề thế trước mắt, sau đó cậu cùng Thiệt Dật đi vào dưới sự dẫn đường của Thanh Nịnh.

Thanh Nịnh là tên của nha hoàn này, cô là nha hoàn đứng đầu bên cạnh cô cả nhà họ Viên – Viên Phi Dương. Thanh Nịnh cùng lớn lên với cô chủ, chủ tớ hai người vô cùng thân thiết.

Vết thương trên tay của Viên Phi Dương chưa khỏi hẳn thì đã bị thêm một vết chém khác bên tay bên kia. Lúc hai người Cố Cửu gặp lại vị nữ công tử này, cô đang ngồi trên ghế dựa để thầy thuốc thay băng. Do không tiện nên khi nhìn thấy hai người vào, cô chỉ gật đầu chào hỏi, đợi đến khi băng bó xong xuôi mới đứng lên, hành lễ một cách trịnh trọng.

“Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị đạo trưởng.”

Ở lần gặp mặt đầu tiên, tuy lời của Cố Cửu không sai tí nào, nhưng nhà họ Viên đương trong cơn rối ren, Viên Phi Dương cảnh giác đề phòng tất cả những người xuất hiện xung quanh mình. Hơn nữa, thời điểm cô gặp phải Cố Cửu và Thiệu Dật quá trùng hợp nên cô nghi ngờ hai người cố ý tiếp cận mình với ý đồ bất chính.

Viên Phi Dương vẫn mang theo lá bùa bình an mà Cố Cửu đưa, nhưng chỉ ôm tâm lý thử cho biết, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nào ngờ chính lá bùa đó đã cứu mạng cô trong đường tơ kẽ tóc. Trên đường đi từ tiệm gạo đến nhà họ Viên, Thanh Nịnh đã nói cho bọn họ nghe thân phận thật sự của Viên Phi Dương, sau đó kể lại đầu đuôi câu chuyện cô bị tập kích.

Mấy ngày trước Viên Phi Dương đi xem xét tình hình canh tác ở đất trồng của nhà mình, giữa đường bị một nhóm thổ phỉ tấn công. Các tùy tùng che chắn cho cô chạy thoát nhưng lại để lọt một tên bám đuôi. Tên này chém một đao vào vai của cô, đường đao kia là trí mạng, lưỡi đao nhắm về phía bả vai, lại đi nghiêng, nếu chém trúng thì chắc chắn sẽ vào cổ chứ không phải vào cánh tay. Nhưng không hiểu sao đang trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Viên Phi Dương lại đột nhiên bị trượt chân, thế là lưỡi đao chém hụt, chỉ trúng vào cánh tay, mà vết thương cũng không sâu.

Với tình thế lúc đó, Viên Phi Dương biết rõ, nếu cô không may mắn trượt chân thật đúng lúc thì bây giờ cái đầu trên cổ cô đã sớm chuyển nhà. Cuối cùng, cô được mấy người hộ vệ trung thành bảo vệ trở về nhà an toàn. Ngay khi cô đang thay bộ quần áo loang lổ máu ra, đột nhiên có một đám tro tàn rơi xuống từ trong túi áo làm Viên Phi Dương sực nhớ tớ lá bùa mình vẫn đeo trên người.

Bởi thế nên mới xảy ra sự việc Thanh Nịnh chặn đường của Cố Cửu và Thiệu Dật hôm nay. Nhà họ Viên không mất nhiều thời gian để tìm được hai người, dù sao thì nhà họ cũng là một một trong những danh gia vọng tộc ở quận Võ Khê, tìm kiếm hai người có đặc điểm nhận dạng rõ ràng như vậy là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vừa bước vào phòng, Cố Cửu đã cau mày. Viên Phi Dương vừa trải qua một lần tai ương nhưng sắc đen trên ấn đường của cô vẫn không tan bớt, mà ngược lại còn đậm hơn lần trước gặp, chứng tỏ kiếp nạn còn chưa hóa giải được, thậm chí dù Cố Cửu có cho cô một lá bùa khác thì tính mạng của cô vẫn gặp nguy hiểm như thường. Đã đến nước này, rõ ràng có người năm lần bảy lượt muốn dồn Viên Phi Dương vào chỗ chết.

Viên Phi Dương thấy hai vị đạo sĩ này vừa bước vào đã nhìn mình chằm chằm thì hơi lúng túng, đưa tay sờ lên mặt. Cô chợt nhớ đến lời của Cố Cửu lần trước, cậu nói cô nhiễm phải tử khí, bèn hỏi: “Trên người tôi có gì kì quái lắm sao?”

Thiệu Dật là tảng băng vạn năm, cho nên người chịu trách nhiệm ngoại giao vẫn là Cố Cửu: “Viên cô nương có kẻ thù không?” Cậu hỏi.

Viên Phi Dương nghe vậy, trầm ngâm một lát rồi nói: “Lúc làm ăn sao có thể tránh khỏi mâu thuẫn với người khác, nhưng nếu thù hằn đến mức muốn tôi chết thì chắc là không có.”

Chỉ là lòng người khó dò, Viên Phi Dương nói thì nói vậy chứ cũng cân nhắc một phen, nhớ lại xem có ai có động cơ hay không.

Cố Cửu nghe vậy, nói rõ tình trạng hiện tại của cô để cô ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, dặn cô hạn chế ra ngoài khi không thật cần thiết, không có chuyện gì quan trọng hơn mạng sống của mình hết.

Viên Phi Dương không giống như hầu hết những tiểu thư quyền quý ở thời đại này, được nuôi dưỡng trong chốn khuê phòng, không rành thế sự. Sau khi biết mình đang gặp nguy hiểm có thể mất mạng cô cũng không hoảng loạn hay khóc lóc, mà ngược lại vẫn bình tĩnh tìm hiểu sự việc: “Không biết kiếp nạn này của tôi có cách nào hóa giải được chăng?”

Cố Cửu không phụ sự kì vọng của cô, gật gật đầu, những loại nguyền rủa này cậu và Thiệu Dật từng gặp không ít: “Giải kiếp nạn không khó, nhưng không tìm được kẻ chủ mưu đằng sau thì rất có thể chuyện này sẽ tái diễn, chỉ xử lý được ngọn chứ không diệt được gốc.”

Viên Phi Dương nói: “Tôi sẽ phái người đi điều tra, đạo trưởng có manh mối nào có thể giúp tôi không?”



Cố Cửu tán thưởng nhìn Viên Phi Dương, cô gái này rất nhạy bén, cậu nói: “Thông thường để nguyền rủa một người gặp nạn, kẻ thi pháp cần phải có được bát tự, tóc, máu hoặc da của người đó làm vật dẫn.”

Để có được mấy thứ này thì chắc chắn kẻ đó phải tiếp xúc gần với Viên Phi Dương, nhất là bát tự, đây là thứ chỉ có người thân trong gia đình được biết. Manh mối này giúp Viên Phi Dương thu hẹp phạm vi điều tra khá nhiều.

Cô lướt nhìn tất cả những người đứng trong phòng, họ đều là người hầu cận lâu năm của cô, được cô hết mực tín nhiệm, kể cả Thanh Nịnh cô xem như chị em ruột thịt, thế nhưng vào lúc này, họ lại trở thành những đối tượng khả nghi nhất. Viên Phi Dương nhìn đến ai, người đó liền giật thót, vội vàng đứng ra phủ nhận, đảm bảo không phải mình làm.

Thanh Nịnh đứng bên cạnh không thề thốt gì, chỉ tỏ vẻ cực kì tức giận, nếu thực sự có kẻ dám ăn ở hai lòng, chắc chắn cô sẽ không để yên cho kẻ đó.

Viên Phi Dương phất tay cản Thanh Nịnh lại, ý bảo đừng manh động. Cô quay lại nhìn Cố Cửu rồi nhìn sang Thiệu Dật – người vốn im lặng từ đầu tới cuối nhưng khiến người ta khó mà phớt lờ được, nghiêm túc ngỏ lời mời: “Chuyện tiếp theo còn phải nhờ hai vị đạo trưởng nhọc lòng một phen, mời hai vị tạm thời ở lại nhà của tôi, nếu cần bất cứ thứ gì cứ cho tôi biết.”

Sau khi được Cố Cửu đồng ý, Viên Phi Dương bèn đưa ra một thỉnh cầu khác: “Lần trước đạo trưởng nhìn ra nhà tôi đang có người bệnh nặng, thật không dám giấu diếm, người đó là bà nội của tôi. Trước khi gặp hai vị tôi chỉ nghĩ rằng do bà đã cao tuổi nên bị bệnh của người già rồi từ từ yếu dần, nhưng bây giờ tôi không thể không nghi ngờ có kẻ ác ra tay hãm hại bà.”

Cố Cửu nói: “Cũng không loại trừ khả năng này.”

Thế là Viên Phi Dương mời họ đến gặp bà nội của mình để xác nhận xem bà bị bệnh thật hay là có người giở trò.

Bà nội của Viên Phi Dương năm nay sáu mươi ba tuổi, ở thời đại này đã được xem là sống thọ. Khu nhà của bà cụ ở rất thanh tao, yên tĩnh.

Còn chưa đến tiết thu phân, thời tiết vẫn khá nóng nực, nhưng bà cụ nằm trên giường lại sợ lạnh chẳng kém gì Cố Cửu, trên người bà đắp hai lớp chăn bông thật dày tới mức trán đổ mồ hôi ròng ròng, thế nhưng thỉnh thoảng rêи ɾỉ thành tiếng vẫn là than lạnh. Cả người bà ngập tràn tử khí, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thoạt nhìn không có gì kì lạ, trông như một người ốm nặng liệt giường sắp rời bỏ nhân thế. Cố Cửu đứng nhìn từ xa chứ không lại gần xem, bên kia tử khí trùng trùng, âm khí trên người cậu cũng chẳng kém, cậu mà lại gần có khi bà cụ ngỏm luôn không chừng.

Thiệu Dật đến bên giường, gọi người cầm đôi tay của bà cụ ra cho hắn xem. Hắn tỉ mỉ quan sát cả hai tay, sau đó nói với Viên Phi Dương: “Cô đoán không sai.”

Vừa rồi Thiệu Dật xem tướng tay cho bà, hắn nói: “Địa văn trên tay lão phu nhân vốn dài mảnh mà liền lạc, vừa sâu vừa rõ, là người có tướng sống lâu trăm tuổi, nhưng bây giờ lại bị vài đường chỉ cắt ngang qua, thể hiện tính mạng của lão phu nhân đang bị đe dọa.”

Địa văn Cố Cửu có biết, chính là đường sinh mệnh.

Nghe Thiệu Dật nói xong, Viên Phi Dương sầm mặt xuống, rõ là đang rất tức giận. Cô lạnh mặt hỏi: “Nếu nói vậy có phải chỉ cần bắt được kẻ thủ ác thì bà của tôi sẽ bình an vô sự không?”

Thiệu Dật gật đầu: “Có thể nói như vậy.”

Viên Phi Dương lại nói: “Vậy trăm sự nhờ đạo trưởng.”

Không còn việc gì ở lại đây nữa, Viên Phi Dương đưa hai người ra ngoài. Lúc chuẩn bị đi, Cố Cửu nhắc nhở: “Cô nương cũng đang bị nguyền rủa, tạm thời đừng tiếp xúc nhiều với lão phu nhân, bị dính thêm tử khí thì cô sẽ càng xui xẻo.”

Rõ là so với an nguy của mình thì Viên Phi Dương lo cho sức khỏe của bà cụ hơn, cho nên Cố Cửu mới nhắc như vậy.

Viên Phi Dương xoa xoa tay áo, trầm ngâm nói: “Tôi sẽ chú ý.”

Cố Cửu thấy cô gái này là người tỉnh táo quyết đoán, sẽ không đùa giỡn với tính mạng của mình bèn gật đầu, không nói thêm gì nữa.