Linh Dị Âm Dương

Chương 42: 42: Điên




Khi một gia đình có người qua đời, người trong nhà sẽ lập bia mộ cho người đã khuất, thông thường thì trên bia mộ sẽ khắc những nét sơ lược về cuộc đời của người đó, kèm theo vài dòng văn tế thể hiện nỗi tiếc thương và hoài niệm của người ở lại. Bia đẽo từ đá là loại phổ biến nhất, để có thể chịu được gió táp mưa sa qua nhiều năm tháng. Phàm là bia mộ thì đều có chứa những ký hiệu trấn áp, thời gian lập bia, hạ bia, phương hướng đặt bia, văn tế khắc trên bia, thậm chí là người chôn bia đều phải được xem xét cẩn thận, làm theo quy tắc, vì chỉ cần xảy ra sơ suất ở một khâu nào đó thôi thì có thể gây ra hậu quả khôn lường, ảnh hưởng tới người vừa qua đời, hoặc tệ hơn là cả người còn sống nữa.

Bia mộ của Triệu Bản xét về cả hình thức lẫn phương hướng đều rất bình thường, thế nhưng phù văn phía sau thì lại không bình thường.

Có một loại bùa chú gọi là Trấn Ác Chú, nó vốn dĩ được dùng để trấn áp những loại quỷ quái tà ác hung tợn, không tiện đưa về âm phủ xét xử định tội. Loại bùa chú này sẽ hạn chế hoạt động của bọn chúng, ngăn cản bọn chúng tiếp tục hại người. Trấn Ác Chú này đúng như tên gọi, là khắc tinh của bọn yêu ma, gặp kẻ càng mạnh thì uy lực của nó càng lớn, còn đối với những quỷ hồn trong sạch, chưa từng làm việc thất đức thì sẽ chẳng có tác dụng gì.

Tuy nhiên, có một đạo sĩ nọ bụng dạ khó lường, vì để triệt hạ đối thủ mà ra tay chỉnh sửa Trấn Ác chú, biến nó trở thành một loại chú độc địa, có thể trấn cả quỷ hồn bình thường. Khi nào linh hồn còn chưa tiêu tan thì khi ấy còn phải chịu đựng cảm giác bị núi đè, mãi mãi không được giải thoát.

Nhìn thấy tấm bia đá, Cố Cửu và Thiệu Dật mới biết bọn họ đã đánh giá thấp tính nghiêm trọng của vụ việc này. Họ chỉ nghĩ Triệu Bản bị giam giữ ở đâu đó mà thôi, nào ngờ lại gặp phải loại bùa chú âm hiểm này. Bây giờ dù họ có lấy xương cốt của Triệu Bản ra khỏi mộ đi nữa thì cũng không cứu được y, bởi vì vẫn chưa phá chú.

Trương Ngọc Đường nghe nói tấm bia đá kia là nguồn cơn nỗi đau khổ vô tận của Triệu Bản thì chỉ muốn cho nó một gậy nát tan để cứu bạn ra, cũng may là Cố Cửu ngăn cản kịp thời, giải thích rõ đầu đuôi cho hắn hiểu.

Bia đá không được đào, nhưng quan tài thì có thể mở.

Đợi đến thời gian thích hợp, mọi người tránh động tới tấm bia đá, thay phiên nhau đào quan tài lên. Quan tài vừa được đưa lên, từng trận âm khí đã xộc lên làm ai nấy đều run lập cập, choáng váng hết cả.

Bởi vì âm khí quá nặng nên đã mười ba năm trôi qua mà quan tài chỉ bị mục vài chỗ, còn lại gần như là nguyên vẹn. Âm khí kết thành một tầng sương đen lạnh lẽo bao phủ cả quan tài. Cố Cửu kéo kéo áo bọc mình lại thật chặt, chỉ đứng bên cạnh ngó chứ không dám đi xuống vì lạnh. Thiệu Dật nhảy xuống xem, hắn nhìn chằm chằm vào những mối đinh đóng trên quan tài một lát, sau đó nói: “Quan tài này từng bị mở một lần rồi.”

Từ lúc biết được phù văn phía sau tấm bia có vấn đề thì sắc mặt Trương Ngọc Đường đã xấu tệ rồi, bây giờ càng kinh sợ hơn, vội vàng hỏi: “Từng bị mở một lần sao?”

Thiệu Dật gật đầu, sau đó nhờ vài thanh niên khỏe mạnh, dương khí sung mãn cạy nắp quan tài ra. Nắp quan vừa mở, có người đã ngạc nhiên kêu lên: “Sao lại có nhiều đinh thế này?”

Máu thịt của Triệu Bản đã sớm mục rữa từ lâu, trong quan tài chỉ còn lại một bộ xương khô đen quắt lại, mà trên trán, giữa ngực và tứ chi của bộ xương này đều bị một cây đinh sắt dài cỡ ba tấc đóng vào, làm cho bộ xương bị dính chặt vào quan tài.

Hai tay Trương Ngọc Đường run rẩy, bàn tay nắm chặt lại. “Năm đó chính tay tôi đặt A Bản vào quan tài, làm sao bây giờ lại thành thế này?!” Quan tài bị mở ra một lần mà hắn chẳng mảy may hay biết, chắc chắn kẻ thủ ác mở quan tài vì lý do này đây.

“Cố đạo trưởng, đinh này có tác dụng gì?”

Cố Cửu nói: “Đây gọi là Trùy Hồn Đinh, là một loại pháp khí âm tà. Trùy Hồn Đinh đâm thấu xương khiến cho vong hồn phải chịu cực hình bị đóng đinh vĩnh viễn.”

Môi Trương Ngọc Đường trắng bệch, không giữ được bình tĩnh nữa. Hắn lớn tiếng kêu lên thảng thốt: “Sao lại có kẻ hại A Bản thê thảm như vậy?!”

Mười ba năm ròng, trước có bia đá, sau có đinh nhọn. Rốt cuộc kẻ đó có thâm thù đại hận gì với A Bản mà lại làm ra chuyện tàn nhẫn đến thế, huynh ấy chết rồi cũng không tha?

Thiệu Dật gỡ Trùy Hồn Đinh ra, mang bộ xương lên, đặt trên tấm vải bố có vẽ sẵn phù chú, nói: “Mang xương cốt về đã, đợi cứu được hồn phách của y rồi tìm vị trí khác chôn cất lần nữa.”

Hai mắt của Trương Ngọc Đường đỏ ngầu, hắn ôm xương cốt đã héo khô của bạn mình lên, bỗng dưng không nhịn nổi nữa, òa khóc: “A Bản, ta có lỗi với đệ!” Hắn khóc không dừng nổi, khóc nức khóc nở, vừa áy náy vừa đau buồn khôn nguôi.

Cố Cửu giúp Thiệu Dật phủi bụi đất dính vào quần áo, cứ để Trương Ngọc Đương khóc cho thỏa lòng, đợi đến khi hắn cảm thấy đỡ hơn một chút mới hỏi: “Trương lão gia, văn tế trên tấm bia này là ai khắc vậy?”

Nghe Cố Cửu hỏi, ánh mắt Trương Ngọc Đường lạnh xuống: “Năm đó lễ tang của A Bản là do ta và Trần Oanh cùng nhau xử lý, tấm bia đá này nàng ta cho người chuẩn bị.”

Cố Cửu nói: “Vậy cứ về nhà, mấu chốt để phá giải Trấn Hồn Chú hẳn là nằm trên người phu nhân của ngài thôi.”

Ngay lúc nhìn thấy phù văn được khắc trên Trấn Hồn Bia thì Cố Cửu đã hiểu ngay lý do vì sao Trần Oanh lại nhanh chóng già nua như vậy, đơn giản vì cô ta chính là người hạ chú.



Để kích hoạt được loại phù chú này cần phải có một giọt máu của người hạ chú. Chẳng qua chỉ là một giọt máu thôi, nhưng hậu quả nó để lại thì cực kì đáng sợ. Khi xưa tên đạo sĩ sửa chữa Trấn Ác Chú chỉ quan tâm đến uy lực trấn áp hồn phách của nó mà quên đi việc bùa chú sẽ phản phệ. Loại bùa chú hiểm độc này sẽ rút đi tuổi thọ của kẻ hạ chú để duy trì hiệu quả trấn áp. Kẻ hạ chú phải lấy chính sinh mệnh của mình ra làm điều kiện giao ước. Chỉ cần chú còn tồn tại, thì người bị ếm còn phải chịu tra tấn, và tuổi thọ của kẻ hạ chú còn bị bào mòn. Cho đến khi một trong hai bên hoàn toàn biến mất.

Sinh khí của Trần Oanh đang bị tiêu hao liên tục làm cho tuổi thọ của cô ta cũng bị rút ngắn theo, vì thế ngoại hình của Trần Oanh mới trông như một bà thím trung niên. Mà khi có thai, cơ thể phải mang thêm một sinh mệnh khác, nhưng vì bùa chú còn đó, bản thân Trần Oanh còn thiếu hụt sinh khí thì lấy đâu ra sức để nuôi dưỡng thêm một đứa bé trong bụng nữa. Lâu ngày dài tháng, đứa bé không trụ được nữa thì sinh non là điều tất yếu. Đây mới là lý do thực sự vì sao Trần Oanh từng mang thai tám lần nhưng không một lần nào giữ được lâu.

Trên đường về nhà, Trương Ngọc Đường chỉ lặng lẽ ngồi ôm bộ xương khô trong lòng, tuy hắn không nói gì, nhưng không giấu được nỗi lòng đang cuộn sóng.

Đoàn người trở lại nhà họ Trương, Trương Ngọc Đường ôm luôn bộ xương đi phăm phăm vào khu nhà sau, Cố Cửu và Thiệu Dật cũng nối gót.

Trong khu nhà sau có lẽ Trần Oanh cũng biết không thể giấu diếm lâu hơn được nữa, bèn trang điểm, thay đồ mới, ngồi ngay ngắn ở sảnh tiếp khách chờ Trương Ngọc Đường.

Trương Ngọc Đường vừa nhìn thấy Trần Oanh đã hỏi ngay: “Bia mộ và Trùy Hồn Đinh là cô làm phải không?”

Trần Oanh cầm khăn tay đưa lên che miệng, ho khan vài tiếng, thẳng thắn thừa nhận: “Là thϊếp.”

Trương Ngọc Đường bình tĩnh hỏi: “Lúc còn sống A Bản đối xử với cô không tốt à?”

Trần Oanh suy nghĩ một lát, chậm rãi đáp: “Hắn đối xử với thϊếp cực kì tốt.”

“Vậy thì tại sao? Cô gọi hắn một tiếng Triệu đại ca, hai tiếng Triệu đại ca, tại sao lại ra tay tàn độc như vậy?” Trương Ngọc Đường còn chưa đến nỗi mất lý trí, nhưng hai mắt hắn đã đỏ lựng cả lên.

“Cô còn gạt ta, lừa ta tự tay chôn tấm bia đá kia xuống, trấn A Bản dưới đó mười ba năm!”

Khuôn mặt vô cảm của Trần Oanh đối diện với Trương Ngọc Đường trong chốc lát, bỗng dưng cô ta cười phá lên, nham hiểm nói: “Bởi vì ta hận hắn!”

Cố Cửu lẳng lặng đứng ngoài cửa, nhìn bộ xương của Triệu Bản đang được Trương Ngọc Đường ôm chặt trong lòng, rồi lại nhìn sang vẻ điên cuồng của Trần Oanh, cậu bỗng hiểu ra kết quả bát tự của Triệu Bản mà cậu tính được trước đó: Cầu mà không được.

Trần Oanh chẳng khác gì kẻ điên, câu được câu mất kể lại một câu chuyện xưa làm người ta phải giật mình.

Trương Ngọc Đường, Triệu Bản và Trần Oanh quen biết nhau từ nhỏ đến lớn. Triệu Bản vô cùng dịu dàng, còn Trương Ngọc Đường tuy cũng là thiếu gia nho nhã nhưng lại phóng khoáng hào sảng hơn Triệu Bản nhiều. Người có tính tình thoải mái như vậy thường giao du quen biết rộng, dễ kết bạn, dễ thu hút sự chú ý của người khác.

Theo thời gian, Trần Oanh từ một cô bé con trưởng thành thành một thiếu nữ e ấp, cũng tự nhiên sinh ra tình cảm trai gái với Trương Ngọc Đường. Trần Oanh rất thích Trương Ngọc Đường, nhưng là phận nữ nhi nên phải biết giữ kẽ, nào dám đeo đuổi trắng trợn, chỉ có thể ngấm ngầm tỏ bày tình cảm, mong một ngày Trương Ngọc Đường sẽ hiểu được lòng mình.

Trương Ngọc Đường này, dù là người đã bên hắn nửa đời người như Trần Oanh hay là Cố Cửu chỉ vừa mới gặp cũng phải thừa nhận rằng hắn là một người đàn ông đầu gỗ chính hiệu. Như bao gã trai khác, hắn có phần vô tâm, không quá để ý chi tiết, không nắm bắt được tín hiệu Trần Oanh phát ra.

Trần Oanh đã ám chỉ rất nhiều lần, nhưng Trương Ngọc Đường vẫn ngay đơ cán cuốc, lâu dần Trần Oanh sinh lòng oán hận, mà rủi thay cô ta lại tình cờ phát hiện ra một người khác cũng đem lòng ái mộ người trong mộng của mình. Đó là Triệu Bản.

Con gái thường rất nhạy cảm, cô ta mang tình ý với Trương Ngọc Đường, từ ánh mắt mình nhìn đến cách mình cư xử với người ta thế nào cô ta biết rõ, cho nên cô ta đã nhanh chóng phát giác ra cách Triệu Bản đối đãi với Trương Ngọc Đường không giống như bạn bè bình thường, dù cho y đã cố gắng che giấu.

Trần Oanh là phận gái, dù có thân thiết thế nào cũng không thể nào ngày ngày kề cận Trương Ngọc Đường được. Lúc cô ta phát hiện được bí mật của Triệu Bản cũng là lúc cô ta ý thức được rằng người sớm tối ở bên cạnh Trương Ngọc Đường là y.

Có người yêu thầm đối tượng của mình thì ai mà vui cho được, hơn nữa người đó lại còn là đàn ông.

Trần Oanh rất muốn vạch trần tâm tư của Triệu Bản, hòng làm cho Trương Ngọc Đường ghê sợ y. Nhưng mà mỗi lần cô ta tìm được cơ hội ở riêng với Trương Ngọc Đường thì hầu như chủ đề cũng chỉ xoay quanh Triệu Bản mà thôi, nói được ba câu thì đã có hai câu Trương Ngọc Đường nhắc đến y, ngay cả khi ba người tụ họp cũng vậy, hầu hết thời gian hắn đều chỉ trò chuyện với Triệu Bản, khỏi cần nhắc đến khi ra ngoài dạo chơi, hai người càng giống như hình với bóng.



Thế là Trần Oanh không dám nói, cô ta sợ chẳng may đánh động đến Trương Ngọc Đường, làm hắn ta thực sự thích Triệu Bản thì toi.

Tình cảm không được đáp lại, người trong lòng lại còn sớm chiều gần gũi với người khác làm Trần Oanh không cam tâm. Ban đầu chỉ là chút bực bội nhỏ nhen, càng về sau càng bị biến chất. Cô ta căm hận khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Triệu Bản hướng về Trương Ngọc Đường, nhìn thấy hai người kề vai sát cánh bên nhau. Và như một lẽ hiển nhiên, cô ta trút mọi căm hờn lên Triệu Bản. Thế là Trần Oanh tìm một dịp Trương Ngọc Đường đi vắng, đến gặp riêng Triệu Bản, vạch trần bí mật mà cô ta cho là ghê tởm của y.

Ở thời đại này, tình cảm giữa hai người đàn ông vẫn còn bị thế nhân gièm pha, hơn nữa Triệu Bản còn mang tiếng là trẻ mồ côi được cha mẹ Trương Ngọc Đường nuôi nấng nên người, ơn sâu như núi. Vì vậy, y nào dám để lộ tình cảm của mình cho người thương biết, chỉ có thể cố gắng giấu đi. Nay bị Trần Oanh phát hiện thì phải hạ mình cầu xin Trần Oanh đừng nói với Trương Ngọc Đường.

Về sau, Triệu Bản cố ý giữ khoảng cách với Trương Ngọc Đường, Trương Ngọc Đường lại không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, tưởng mình đã vô ý làm gì đó khiến bạn thân giận, thế là hắn càng đeo bám dữ hơn, muốn làm cho ra lẽ.

Chuyện này biến thành một vòng tuần hoàn chết chóc. Trương Ngọc Đường thân cận với Triệu Bản thì Trần Oanh oán hận, cô ta oán hận bèn nhục mạ Triệu Bản cho bõ ghét. Triệu Bản không dám hé răng nửa lời với Trương Ngọc Đường, chỉ có thể im lặng chịu đựng và né tránh.

Dần dần, Triệu Bản bị khủng hoảng tinh thần.

Sau khi Triệu Bản bị bệnh, Trương Ngọc Đường càng quan tâm lo lắng cho y hơn. Còn Trần Oanh đợi mãi mà không có kết quả, mất kiên nhẫn bèn quyết định sử dụng thủ đoạn mờ ám. Cô ta hạ thuốc Trương Ngọc Đường hòng ăn vạ.

Trương Ngọc Đường tuy vô tâm, nhưng là người ngay thẳng. Hắn trót ăn nằm với Trần Oanh nên dù không yêu thì vẫn chấp nhận cưới cô ta về làm vợ. Không bao lâu sau lần đó, Trần Oanh có thai.

Đó là nguyên nhân vì sao đang lúc Triệu Bản bệnh liệt giường mà bọn họ lại tổ chức hôn lễ, bởi vì còn chần chừ nữa thì Trần Oanh sẽ bị lộ bụng.

Cuộc đời lắm đau thương, tuy rằng Triệu Bản biết rằng mình và Trương Ngọc Đường không bao giờ có tương lai, thế nhưng tận mắt chứng kiến người mình yêu cưới người khác thì y vẫn đau thấu tâm can. Tin Trương Ngọc Đường sẽ nên vợ chồng với Trần Oanh trở thành một cú sốc nặng nề đối với y.

Ngay đêm tân hôn của hai người họ, Triệu Bản lìa đời.

Trương Ngọc Đường biết tin dữ, ngay cả rượu hợp cẩn cũng không uống, chạy vội sang chỗ của Triệu Bản, để Trần Oanh mặc áo cưới đỏ thắm, ngồi trong căn phòng trống rỗng cả một đêm dài.

Đám tang của Triệu Bản diễn ra ngay sau đó, suốt khoảng thời gian lo liệu ma chay, việc Trương Ngọc Đường chỉ biết tiếc thương người bạn vắn số, hoàn toàn không để tâm gì đến cô vợ mới cưới càng làm cho Trần Oanh điên tiết.

Cái chết của Triệu Bản không chỉ không giúp Trần Oanh cảm thấy dễ chịu mà ngược lại càng làm cho lòng ghen ghét của cô ta trở nên méo mó hơn, Triệu Bản như trở thành cái gai găm sâu vào da thịt cô ta không cách nào gỡ ra được. Cô ta càng ngày càng trở nên điên cuồng, muốn cho Triệu Bản chết rồi cũng không được yên ổn, vì thế cô ta nghĩ đến những thủ đoạn ma quỷ.

Cuối cùng cô ta tìm ra Trấn Hồn Chú với những chú ngữ phức tạp kì ảo, cô ta đã lợi dụng sự mơ hồ đó để lừa gạt Trương Ngọc Đường. Cô ta nói với hắn rằng đây là bùa chú cầu phúc, khắc lên bia mộ để cầu phúc cho Triệu Bản, mong kiếp sau y được đầu thai vào nơi tốt đẹp.

Trương Ngọc Đường không nghi ngờ gì, lại nghe Trần Oanh nói nếu được người thân hơn cả huynh đệ ruột thịt như mình đích thân lo liệu thì hiệu quả bùa chú càng cao nên hắn bèn tự tay chôn tấm bia đá xuống.

Từ đó về sau, mỗi lần Trần Oanh nghĩ đến việc chính Trương Ngọc Đường khiến cho Triệu Bản bị tra tấn khốn khổ thì đều cảm thấy một nỗi khoan khoái dạt dào dâng lên trong lòng. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, chỉ ba tháng sau, đứa nhỏ đã thành hình được năm tháng trong bụng cô ta không còn nữa.

Những ngày tháng sau đó là một chuỗi ác mộng mà Trần Oanh không bao giờ muốn trải qua lần nữa, không ngừng có con, không ngừng mất con. Nhan sắc của cô ta tàn phai đến mức mắt thường có thể nhìn thấy được. Đầu óc Trần Oanh đã mụ mị từ lâu, cô ta một mực cho rằng đây là do Triệu Bản phán kháng mà ra, muốn trả thù. Cô ta không biết hối cải mà ngược lại còn ra tay tàn độc hơn. Trần Oanh lựa lúc Trương Ngọc Đường đi làm ăn xa một thời gian, lén lút tìm một đạo sĩ quật mồ của Triệu Bản, đóng Trùy Hồn Đinh vào xương y.

Cô ả cũng không tha cho những kỉ vật của Triệu Bản để lại, âm thầm lặng lẽ tiêu hủy không chừa lại một cái gì. Cô ta không muốn Trương Ngọc Đường có bất cứ liên hệ nào với Triệu Bản nữa.

Lần này, việc Trương Ngọc Đường mời đạo sĩ về phải đến sau khi bị sinh non nằm liệt giường thì cô ta mới hay nên không kịp ngăn cản.

Cho đến lúc này, Trần Oanh vẫn không có vẻ gì là hối hận cả, cô ả nhìn chằm chằm Trương Ngọc Đường: “Nếu sớm biết chàng mời được hai kẻ có chút bản lĩnh thế này, ta đã tìm biện pháp khác tốt hơn rồi, tốt nhất là khiến cho Triệu Bản hồn phi phách tán!”

Trương Ngọc Đường vừa mới định thần lại sau khi biết được việc Triệu Bản thầm yêu mình. Hắn nhìn Trần Oanh như kẻ điên trước mặt, lẩm bẩm:

“Cô điên rồi.”