Linh Dị Âm Dương

Chương 4: 4: Bái Sư




Đám quỷ ngay lập tức rít gào bay đến muốn tấn công Cố Cửu, mà lão đạo sĩ cầm theo lá cờ của mình, quay người bỏ chạy.

“Ác đạo sĩ gian trá!” Phương Bắc Minh cắn răng nói, không đuổi theo lão đạo sĩ mà chạy về phía Cố Cửu, vừa chạy vừa móc ra một cái la bàn bát quái.

Cố Cửu cũng bị dọa ngu luôn, cảm giác này so với cảm giác bị hơn mười con quỷ bao vây trước kia còn kinh khủng hơn nhiều, dường như khắp cả trời đất đâu đâu cũng đều là ác quỷ.

Cậu trai đá ba con quỷ nhỏ sang một góc, kéo Cố Cửu ra sau lưng mình, kẹp một lá bùa trên đầu ngón tay, niệm: “Thiên lôi bôn địa hỏa, bài trừ thế gian tà. Cấp cấp như luật lệnh!”

Ánh sáng màu vàng lóe lên, bầy quỷ đang hung hăng nhào dến đột nhiên như bị đứng hình. Nhờ khoảnh khắc tạm dừng đó, cậu mới kịp vung roi đen trong tay lên đánh trả. Thế roi múa như rồng vào biển, đường roi bay lượn không chút e dè trong đám quỷ, những chỗ nào trên thân chúng bị roi quét qua đều dính ánh sáng vàng rực, trở nên bỏng rát.

Phương Bắc Minh cũng chạy tới, y lấy máu trên đầu ngón tay vẽ một phù ấn trên la bàn, sau đó ném la bàn lên không trung. Chiếc la bàn kia nhanh chóng chìm vào màn đêm không thấy đâu nữa. Sau đó, y lại nhanh tay kết ấn: “Thiên địa huyền tông, vạn khí chi căn. Tứ linh thiên đăng, lục giáp lục đinh, trợ ta diệt tinh, yêu ma vong hình. Ngũ hành tam giới, bát quái trảm quỷ. Cấp tốc nghe lệnh!”

Phù chú niệm xong, ngay chỗ la bàn biến mất bỗng hiện ra một quầng sáng vàng chói lóa, bao phủ tất cả ác quỷ trong quầng sáng của nó. Con quỷ nào yếu bị ánh sáng đó chiếu tới liền tiêu tán ngay, cuối cùng chỉ còn sót lại những con quỷ mạnh nhất, bọn chúng lê lết hồn quỷ tàn tạ của mình trốn chạy tán loạn.

“Còn muốn trốn đi đâu!” Cậu trai nhíu chặt đôi mày đuổi theo, tay quơ roi vun vút, đập hết roi này đến roi khác lên những tàn hồn kia.

Cho đến khi một con quỷ trong số đó sắp bị tạt cho hồn phách không giữ nổi thì Phương Bắc Minh mới lên tiếng cản lại: “Dật Nhi, làm người không nên quá tàn bạo đuổi tận gϊếŧ tuyệt như thế, để ta mời âm sai câu bọn họ đi là được rồi.”

“Hừ!” Cậu trai tên Dật Nhi còn ráng quất thêm một roi cuối cùng rồi mới bực bội thu roi về.

Phương Bắc Minh đưa tay ngoắc ngoắc Cố Cửu: “Bé con, lại đây.”

Cố Cửu nghe lời ôm Tiểu Đệ bước qua.

Phương Bắc Minh nói: “Lát nữa đừng chạy lung tung nhé.” Sau đó, y quay sang nói với cậu bé kia: “Con giữ chặt em, đừng để nó bị âm sai tưởng nhầm là quỷ câu mất luôn đó.”

Cậu trai ra vẻ mất kiên nhẫn mà túm chặt Cố Cửu lần nữa: “Biết rồi, người dông dài quá.”

Phương Bắc Minh cũng không la rầy vì thái độ lạnh nhạt của cậu, đi đến xách ba con quỷ nhỏ bị quăng trong góc ra giữa sân, mấy con quỷ bị đánh cho sống dở chết dở cũng xách theo luôn, cuối cùng, y đi đến ven tường chỗ Chu San San vẫn nấp từ đầu đến giờ, ngồi xuống nói với cô: “Chốc nữa ta sẽ mời âm sai lên, ngươi đi theo âm sai sang sông Tam Đồ thanh toán công đức và tội ác lúc còn tại thế. Có điều ta xem ngươi cũng không có tạo ác nghiệp, chắc là có thể thuận lợi vào vòng luân hồi đầu thai.”

Chu San San nghe vậy hơi do dự, nhìn về phía Cố Cửu. Cố Cửu nhìn thấy liền khẽ cười với cô. Chu San San có thể đi đầu thai đương nhiên là tốt nhất rồi, cô vì nhóc mà đã mất quá nhiều thời gian.

Chu San San cũng tự biết muốn ở lại bên cạnh Cố Cửu là không thể, sớm muộn gì cô cũng sẽ lại có ham muốn ăn chính con ruột của mình, chỉ là cô vẫn còn băn khoăn sau khi cô đi rồi thì Cố Cửu sẽ trở nên côi cút, cho nên vẫn chưa gật đầu.

Phương Bắc Minh thấy vậy liền nói: “Ngươi an tâm đi, đứa bé này mệnh cách đặc biệt, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho nó.”

Chu San San liền cảm kích mà quỳ xuống dập đầu với Phương Bắc Minh, sau đó gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý lát nữa sẽ đi cùng âm sai.

Phương Bắc Minh chỉ vào giữa sân: “Ngươi cũng ra đó chờ đi.”

Đợi Chu San San gia nhập đám quỷ rồi, Phương Bắc Minh liền lấy một vài đồ vật, nhang đèn, lư hương, bùa chú, tiền giấy trong túi đeo bên hông ra. Y dùng những thứ đó làm một cái đàn tế đơn giản ngay tại chỗ.

Sau khi chuẩn bị xong, đất trời bỗng nổi lên từng trận gió âm lạnh lẽo.



“Quỷ môn mở.” Phương Bắc Minh nói, nói xong y bấm tay niệm chú: “Hương thắp kính dâng về thượng giới, tay chắp làm lễ bái hư hoàng…”

Câu chú vừa niệm xong thì gió thổi càng mạnh, mạnh đến nỗi Cổ Cửu không mở mắt nổi. Đợi gió ngừng, Cố Cửu mở mắt ra nhìn thì thấy hai người đàn ông cao lớn đứng trước mặt Phương Bắc Minh tự lúc nào.

Hai người nọ mặc đồ đen đội mũ đen, tay cầm dây xích, phần da trần lộ ra bên ngoài trắng bệch, hẳn là âm sai do Phương Bắc Minh mời đến.

Cố Cửu thấy Phương Bắc Minh nhìn thấy một trong hai người thì vô cùng vui vẻ, dường như vừa suиɠ sướиɠ vừa kinh ngạc.

Vị âm sai nọ rất cao to, tuy khuôn mặt trắng nhợt trông có vẻ quái dị nhưng cũng không khó để nhìn ra người này khi còn sống rất anh tuấn. Một người một quỷ đứng sát rạt nhau trò chuyện, vị âm sai còn lại nhìn cảnh này thì thể hiện tui đây cạn lời, lé mắt nhìn một cái rồi bĩu môi tránh qua một bên, vẻ mặt anh ta hầm hố nhưng biểu cảm lại rất hài hước.

Phương Bắc Minh nói chuyện với âm sai kia một lúc lâu, sau đó hai người cùng nhau đi đến trước mặt Cố Cửu.

Cố Cửu còn đang quan sát đối phương thì nghe cậu bé bên cạnh gọi âm sai kia một tiếng: “Sư cha.”

(Tui biết là hơi tức cười nhưng tui thấy nó cute với không thấy chữ nào khả thi hơn nên để vậy luôn)

Cố Cửu ngẩn người.

Vị âm sai cười hiền hậu: “Mấy tháng không gặp, Dật Nhi lại cao lên rồi.”

Cậu bé trề môi, không nói gì.

Tiếp theo, hắn nhìn sang Cố Cửu, hỏi Phương Bắc Minh: “Là nó hả?”

Phương Bắc Minh gật đầu, nói với Cố Cửu: “Vừa rồi ta có hỏi mẹ con tính thử sinh thần bát tự của con. Con sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, mệnh cách cực âm. Vốn dĩ loại mệnh cách này thường chỉ bị thiếu dương khí một chút nên có thể nhìn thấy quỷ mà thôi. Không biết vì sao đến con lại là âm khí đầy người, lại thêm tuổi con còn nhỏ, rất dễ bị quỷ ăn mất. Ta đã hứa với mẹ con sẽ sắp xếp cẩn thận cho con. Vậy ta thu con làm đồ đệ, sau này đi theo ta, con chịu không?”

Cố Cửu dĩ nhiên chịu, Chu San San không còn, Cố Cửu sẽ thực sự trở thành trẻ mồ côi, thân cô thế cô, lại bị ác quỷ dòm ngó hoài. Nếu nhóc có thể đi theo Phương Bắc Minh có bản lĩnh trừ quỷ cao cường thì không còn gì bằng.

Cố Cửu gật đầu thật mạnh, Phương Bắc Minh liền chỉ vào âm sai, giới thiệu: “Đây là bạn đời của ta, sư cha của con.”

Cố Cửu ngơ như bị sét đánh, ấp úng mở miệng: “Sư cha.”

Vị sư cha mới nhận mỉm cười gật đầu rồi mò mò trong tay áo, nói: “Lẽ ra phải tặng quà gặp mặt cho con, mà bây giờ ta lại chẳng đem theo gì cả. Nhưng ta có nhiều bạn bè ở dưới, nếu con có gì muốn nói với người nhà đã qua đời ta có thể chuyển lời giúp con.”

Cố Cửu hoàn hồn nói: “Con muốn tìm bà nội con.”

Sau khi bà nội qua đời, Cố Cửu không thấy được hồn phách của bà, vẫn cứ canh cánh trong lòng.

Sư cha gật đầu, hỏi thăm kĩ càng thông tin về bà nội của nhóc, hứa sẽ giúp nhóc tìm và chuyển lời cho bà.

Một hồi lâu sau, vị âm sai còn lại thúc giục nên sư cha đành từ biệt bọn họ, lấy dây xích khóa đám quỷ trong sân lại.

Sư cha móc ra một cái lệnh bài đeo bên hông, ném đi, lập tức phía trước liền xuất hiện một cánh cửa, bên trong sương mù dày đặc không nhìn thấy rõ có cái gì.



Tiếp đó, hai vị âm sai lần lượt lôi đàn quỷ hồn bước vào sương mù đi qua cánh cửa kia, dần dần biến mất.

Quỷ môn đóng, gió lạnh cũng ngừng.

Sân nhà hiện giờ đã thành một mớ lộn xộn, thi thể của Cố Dũng vẫn nằm ở chỗ cũ, hồn phách của gã bị ác quỷ nuốt sống, sau khi chết ngay cả cơ hội hóa thành quỷ cũng không có, thực sự hoàn toàn biết mất trên cõi đời này.

Phương Bắc Minh bảo Cố Cửu và cậu bé tìm chỗ chôn xác Cố Dũng, y còn phải đuổi theo lão đạo sĩ đã tẩu thoát. Lão đạo sĩ có liên hệ mật thiết với cờ Bách Quỷ, đám quỷ bị tiêu diệt không ít, chắc chắn lão cũng sẽ bị thương nặng, không chạy xa được.

Sau khi Phương Bắc Minh rời đi, cậu bé buông Cố Cửu ra, đi một vòng xung quanh nhà tranh, tìm được một cái cuốc, xắn tay áo đào một cái hố ngay bên cạnh thi thể của Cố Dũng.

Cố Cửu buông Tiểu Đệ ra, bước lên thấp thỏm đề nghị: “Sư…sư huynh, để đệ làm cho.”

Cậu nhóc không nói gì, chỉ liếc Cố Cửu một cái, đánh giá thân thể gầy teo của nhóc, rồi quay đầu tiếp tục đào.

Cố Cửu không dám gây chuyện với người ta, đành phải đứng một bên xem cậu yên lặng đào hố. Nhóc còn muốn giúp một tay hạ xác xuống, lại không ngờ cậu trai này người trông cũng gầy gầy mà sức lại lớn như vậy, giơ chân đá mấy cái sút luôn cái xác vào trong hố, cuối cùng còn nhanh nhẹn lấp đất lại.

“Muốn lập bia không?” Cậu trai hỏi.

Cố Cửu không thèm suy nghĩ mà lắc đầu ngay tắp lự. Nhóc chẳng có tí tình cảm nào với Cố Dũng, thậm chí phải nói là căm hận gã. Một kẻ năm lần bảy lượt đem bà cốt, đạo sĩ tới muốn bắt nhóc, ban đầu định chôn sống nhóc, lần này còn dẫn lão đạo sĩ tới tính bắt nhóc luyện thành tiểu quỷ…chôn cất hắn đã là may lắm rồi.

Lúc này, Phương Bắc Minh trở lại, trong tay dẫn theo một con ác quỷ, lão đạo sĩ thì không thấy đâu.

“Bị con quỷ này xơi rồi.” Phương Bắc Minh nói.

Vừa rồi lão đạo sĩ chạy mất, sở dĩ Phương Bắc Minh không kiên quyết đuổi theo là vì y nhìn thấy có một con ác quỷ xông ra từ trong cờ đen lén lút theo sau lão. Con ác quỷ này nhìn ra lão đạo sĩ bị thương bèn muốn tận dụng cơ hội làm phản. Sau khi bầy quỷ bị Phương Bắc Minh dùng la bàn đánh cho tan tác thì lão càng bị thương nặng hơn, con quỷ vẫn theo đuôi từ nãy liền thừa cơ nuốt trọn hồn phách lão không còn một mẩu.

Lão đạo sĩ bị tấn công vẫn cố sức chống trả một lúc rồi mới vào bụng ác quỷ. Khi Phương Bắc Minh đuổi tới nó vẫn chưa kịp đào tẩu thế là bị y bắt được.

Đàn tế vừa bày ra ban nãy vẫn chưa thu dọn, Phương Bắc Minh đành phải mời âm sai lần nữa. Lần này người tới không phải là sư cha của bọn họ nhưng cũng có quen biết với Phương Bắc Minh. Thế là y đốt thêm một mớ tiền giấy cho bọn họ, làm phiền hai người kéo con quỷ này về địa phủ.

Thật ra đám quỷ trong cờ đen cũng giống như ba con quỷ nhỏ, đi theo lão đạo sĩ làm không ít việc ác, nhưng dù sao bọn họ cũng có phần bị ép buộc, xét về tình còn có thể thông cảm. Bọn họ vào địa phủ rồi sẽ được dẫn đi tính toán việc thiện ác đã làm, sau khi mãn hạn tù không chừng còn có cơ hội đầu thai.

Mọi chuyện xử lý xong xuôi, tất cả mọi người đều mệt mỏi, cũng không tìm chỗ khác nữa mà định vào nhà tranh ở tạm một đêm.

Nhưng mà trước khi đi ngủ Cố Cửu phải làm lễ bái sư đã.

Bên hông Phương Bắc Minh đeo mấy cái túi như túi bách bảo, lư hương hồi nãy dùng để lập đàn tế dùng xong bị nhét vào túi, bây giờ y lại moi ra một cái lư hương khác và một cái bài vị, bảo Cố Cửu thắp hương quỳ lạy.

Phương Bắc Minh nói với Cố Cửu tuy rằng bọn họ có truyền thừa nhưng lại không có môn phái, các đời đạo sĩ luôn là đi khắp tứ phương, tiêu dao tự tại. Tổ sư gia là sư phụ của y, nghề tay phải là bắt quỷ đoán số, xem phong thủy linh tinh cũng có biết một chút, sau này Cố Cửu đi theo y, trở thành đệ tử thứ hai của y thì mấy thứ này đều phải học hết.

Cố Cửu hành lễ bái lạy tổ sư gia rồi bái Phương Bắc Minh, vậy là đã nhận vị sư phụ này.

Đến đây, Cố Cửu biết được tên đầy đủ của cậu trai nọ là Thiệu Dật, năm nay mười hai tuổi, lúc mới được hai tuổi cậu đã đi theo Phương Bắc Minh rồi. Hai thầy trò chạy khắp hang cùng ngõ hẻm bắt quỷ trừ tà, đến bây giờ đã được mười năm. Thiệu Dật tính tình không tốt lắm nhưng Phương Bắc Minh rất khoan dung với cậu. Từ nay về sau Cố Cửu phải đi theo Phương Bắc Minh kiếm cơm ăn nên càng không dám đắc tội vị sư huynh ưa cáu bẳn này.